Những mảnh giấy đó được sắp xếp rất lộn xộn, bên trên
thường chỉ có một hai câu, đều là nét chữ của Thiệu Chấn Vinh.
Từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, từng tờ từng
tờ chẳng giống nhau.
Tờ đầu tiên có hàng chữ nghiêng ngả: “Tôi muốn thi
được 100 điểm”.
Tờ thứ hai, còn có chữ chỉ ghi phiên âm: “Tôi muốn học
chơi bóng rổ”.
“Thầy Tăng, hy vọng thầy nhanh “khỏe mạnh”, nhanh quay
lại dạy học, mọi người đều rất nhớ thầy”.
“Tôi muốn giống anh cả, thi được hai điểm 100, làm học
sinh ba tốt”.
“Mẹ, cảm ơn mẹ mười năm trước đã sinh ra con. Bố, anh
cả, anh hai, con yêu mọi người, hy vọng cả nhà mãi mãi bên nhau như thế này”.
“Tần Xuyên Hải, tình bạn muôn năm! Chúng ta hẹn gặp
trong trường trung học!”.
“Anh hai, dáng vẻ anh lúc đánh nhau rất oai phong,
nhưng em hy vọng anh sẽ không đánh nhau nữa.”
“Trong cuộc thi không đoạt được giải, bởi vì không cố
gắng hết sức mình, tôi rất hối hận.”
“Bố có tóc bạc rồi.”
“Thầy Hà, câu hỏi đó em không giải được thật mà.”
...
Những mảnh giấy lộn xộn, ghi lại từng khoảnh khắc nhỏ
bé nhất của quá khứ. Anh đọc từng tờ, cô cũng đọc từng tờ, rất nhiều rất nhiều,
một câu, hai câu được viết trên đủ các loại giấy khác nhau, nào là giấy xé từ
vở giấy trắng, giấy nhớ, bìa cứng...
“Lý Minh Phong, tớ rất khâm phục cậu, không phải vì
cậu thi được hạng nhất, mà vì cậu là lớp trưởng tốt nhất.”
“Các đàn anh, làm ơn đừng hút thuốc trong hành lang
nữa, nếu không em sẽ nổi điên lên đấy!”
“Hàn Tiến, người bạn tốt, cả đời bình an nhé! Cố lên!
Bọn tớ đợi cậu về!”
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”
“Học bổng ơi, ta tới đây!”
“Sau này không bao giờ ăn đậu hũ nữa!”
“Anh cả, chị dâu, vĩnh viễn kết đồng tâm! Chúc phúc
hai người!”
“Làm ca đêm, phẫu thuật, phẫu thuật, phẫu thuật!”
“Hy vọng mau lành bệnh!”
“Hôm nay rất buồn, tận mắt nhìn thấy sinh mệnh biến
mất nhưng lại không có cách nào cứu được. Trước tạo hóa, con người thật nhỏ bé,
yếu ớt quá.”
Cho đến khi nhìn thấy một tờ giấy nhỏ xíu, trên đó chỉ
có một hàng chữ, nhưng lại khiến người đọc kinh ngạc vì đó là chữ cô: “Em không
phải đồ ngốc, em sẽ học nấu cơm!”.
Cô nhớ lại, tờ giấy này cô đã viết và dán lên trước cửa
tủ lạnh, cô không biết anh gỡ nó đi từ khi nào. Sau hàng chữ đó đó là một hàng
khác rất nhỏ, vì không đủ chỗ nên phải viết trên một hàng: “Thiệu Chấn Vinh yêu
đồ ngốc”.
Cô không khóc nhưng cũng chẳng nghĩ gì, thật ra dù sao
cũng là vô ích thôi. Cô vẫn cứ điên cuồng tìm kiếm, nhưng trong hơn hai mươi
năm quá khứ của anh, cô chỉ chiếm một phần nhỏ bé. Không cam tâm, không chấp
nhận, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô cũng đâu có may mắn được cùng anh đi hết
cuộc đời này.
Cô ôm chiếc hộp sắt như ôm lấy quãng thời gian hạnh
phúc nhất trong quá khứ, như ôm những năm tháng mà cô chưa từng chạm đến của
anh. Những tháng năm cô không quen anh, những tháng năm cô không biết anh.
Xuyên qua thời gian, không ai nói cho cô biết làm sao
để trở lại, làm sao mới có thể trở lại.
Qua ánh mắt mờ nhạt cũng chỉ có thể thấy món đồ lạnh
băng đó, không tìm thấy cũng chẳng tìm về được, tất cả đều bất lực, vô vọng.
Lôi Vũ Tranh đứng gần đó nhưng cũng không biết cô khóc
hay không, chỉ thấy cô quỳ ở đó, thân hình cuộn lại run rấy, có lẽ do lạnh.
Đèn đường như thu nhỏ bóng hình cô lại, cô vẫn quỳ ở
đó. Còn anh đột nhiên muốn hút thuốc, nhưng trên tay toàn là bùn đất. Anh nhẹ
bước đến bên hồ rửa tay, bốn phía yên tĩnh, nước hồ lạnh băng, tay vừa chạm vào
nước đã vang lên những tiếng nho nhỏ, nước trượt qua kẽ ngón tay cảm giác như
vừa chạm vào thứ gì đó nhưng thực ra lại không có gì cả. Nước hồ phản chiếu ánh
đèn trên cầu, tạo thành những vầng sáng mờ nhạt.
Đỗ Hiểu Tô chẳng biết mình quỳ bên hố bao lâu, chỉ
biết rằng trên trời có rất nhiều sao, từng ngôi sao cứ nối nhau lần lượt xuất
hiện.
Ở phía bắc, gió đêm vào cuối thu rất lạnh, cô ôm chiếc
hộp chợt thấy rùng mình, chỉ muốn cuộn người lại, lúc đó chợt nghe thấy tiếng
Lôi Vũ Tranh: “Đi thôi”.
Cô đứng dậy, cảm giác đôi chân tê cứng như có vô số
con kiến nhỏ đang ra sức cắn. Anh đi về phía trước, không quay lại nhìn, cũng
giống như khi đến nơi này chẳng màng đến việc cô có theo kịp hay không. Mãi cho
đến khi bước đến chỗ bức tường cao màu xám, Đỗ Hiểu Tô chợt đứng lặng nhìn bức
tường đó, còn anh cởi áo khoác ra. Cô chưa kịp phản ứng gì đã thấy anh trèo lên
cây, một tay cầm áo khoác, một tay bám vào cành cây rồi nhanh chóng đáp xuống
phía đầu tường, sau đó quay người lại vắt áo khoác lên tường rồi đưa một tay ra
cho cô.
Cô do dự giây lát sau rồi cũng thử tìm cách trèo lên
cây, nhưng cô không dám nhảy qua như anh. Anh đưa một tay ra kéo cô, nhưng dù
là như vậy, cô vẫn rất vật vã dùng cả tay chân mới leo được lên đầu tường, may
mà trên đó có áo khoác của anh. Vừa chạm tay vào chiếc áo khoác đó liền cảm
nhận dược sự ấm áp, lúc ấy cô mới nhận ra vì sao anh để áo khoác ở đó, Vì cô
mặc chiếc áo len ngắn tay ngày hôm qua, còn xi măng phía đầu tường lại rất thô
ráp. Thật ra anh rất tinh tế, hoàn toàn không phải là người xấu.
Tường không cao, ngồi đây có thể nhìn thấy ánh đèn
đường phía xa trong sân trường, còn cả hàng cây bạch dương trong con hẻm, dưới
ánh sáng vàng vọt của đèn đường trông như một dòng suối.
Lôi Vũ Tranh ngẩng đầu lên, bầu trời mang một màu xanh
sẫm. Rất nhiều năm trước, anh và Thiệu Chấn Vinh từng ngồi đây, lúc đó hai anh
em nói chuyện gì đó nhưng đến giờ anh đã quên mất rồi. Anh cứ nghĩ rằng cả đời
này còn rất nhiều cơ hội có thể cùng Chấn Vinh đến đây, lại trèo tường, lại
cười sảng khoái, vô tư như thời niên thiếu mười năm trước. Nhưng đã không còn
nữa rồi.
Đỗ Hiểu Tô cẩn thận học theo anh, ngồi xuống, dưới
chân là gió, nhưng khi ngoảnh đầu lại thì phát hiện ra một điều thú vị là cây
cối hai bên bức tường khác nhau, có những cây lá đã ngả vàng rồi, còn có những cây
lá vẫn còn xanh, cành lá đan xen hòa vào màn đêm. Trên trời sao sáng rực, cô từ
từ nhắm mắt để cảm nhận từng cơn gió thoang thoảng dịu nhẹ lướt qua bên tai.
Anh lấy ra một điều thuốc rồi bật lửa ra, sau đó đột
nhìn quay sang hỏi cô: “Cô muốn không?”.
Không biết tại sao cô gật đầu. Vậy nên anh cho cô một
điếu nhưng lại không châm thuốc giúp cô.
Gió ngừng thổi, ngón tay anh lành lạnh đưa ngọn lửa
lại gần cô. Trong giây lát, khuôn mặt anh như bừng sáng nhưng chỉ thoáng qua
sau đó vụt tắt trong đêm. Chỉ còn lại một chấm đỏ nho nhỏ như một ngôi sao lẻ
loi giữa màn đen u tối.
Đây là lần đầu cô hút thuốc nhưng chẳng biết tại sao
lại không bị sặc, có lẽ vì chỉ ngậm trong miệng rồi nhả khói ra ngay, không
giống anh mỗi lần đều cố gắng cho ra hết nỗi niềm tâm tư trong lòng.
Đên dần yên tĩnh, gió thổi tán lá bạch dương phát ra
những tiếng xào xạc. Từ đây cơ hồ nghe thấy tiếng xe từ xa vọng lại, như âm
thanh từ một thế giới khác ùa về. Điểm sáng giữa hai ngón tay anh rất rõ. Cô
không biết anh đang nghĩ gì nhưng nhìn dáng anh có thể đoán được là anh đang
nhớ Thiệu Chấn Vinh. Hơn nửa khuôn mặt anh bị bóng lá bạch dương che khuất, bốn
bề yên tĩnh kỳ lạ, cô thầm suy đoán rằng năm xưa có lẽ Thiệu Chấn Vinh cũng
từng ngồi đây, hai thiếu niên đang hào hứng ngồi trên bờ tường, mang theo nét
bướng bỉnh của tuổi thanh xuân như thu cả thế giới vào trong tầm mắt.
Đột nhiên có xe chạy ngang qua bên dưới, vì con hẻm
này rất nhỏ, chỉ đủ cho hai xe chạy qua, người qua lại con hẻm này cón ít chứ
nói gì đến xe. Ánh đèn đường như những hạt bụi, lặng lẽ xuyên qua những phiến
lá bạch dương, chiếu lên dải phân cách giữa con đường nhựa sáng lấp lánh.
Sắc đêm tĩnh lặng, anh và cô lặng lẽ ngồi đó, cùng nhớ
đến một người.
Thời gian như dừng lại mà thầm muốn nhớ mong cứ kéo
dài mãi.
Mãi hồi lâu sau anh dụi điếu thuốc, phủi tàn thuốc
trên quần áo rồi khéo léo nhảy xuống đất. Khi Đỗ Hiểu Tô nhảy xuống, lúc tiếp
đất hơi loạng choạng, chân phải hơi trẹo nhưng may là không bị ngã, đồ vật
trong tay cũng không rơi ra. Anh vốn đã đi cách xa cô mấy bước nhưng có lẽ nghe
thấy tiếng cô nhảy xuống nên đột ngột quay đầu lại nhìn. Cô có vẻ bất an, tuy
chân đau nhưng vẫn tăng tốc độ chạy theo anh.
Càng đi chân càng đau, có lẽ đúng là trẹo chân rồi,
nhưng cô vẫn im lặng không nói. Anh càng lúc sải bước càng nhanh, cô cắn răng
chịu đựng mới chạy theo kịp. Ra khỏi con hẻm, nhìn thấy xe anh, sau khi lên xe
anh mới hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
Lên xe rồi mới cảm thấy cổ chân đau rát, nhói lên từng
hồi, có lẽ vì lúc nãy chạy nên càng lúc càng đau. Cô chỉ ngây người nhìn anh,
như chưa hiểu anh vừa nói gì, vậy nên anh hỏi lại: “Tối muốn ăn gì?”
Hai người đến ăn trưa còn chưa ăn chứ đừng nói đến ăn
tối, nhưng cô lại không muốn ăn nên mới nhỏ giọng nói: “Sao cũng được”.
Lúc xuống xe, vừa đặt chân xuống đất đã thấy cơn đau
thấu xương bộc phát, cô loạng choạng, anh lúc này mới nhận ra: “Cô trẹo chân
rồi?”
Cô nói như không có việc gì: “Không sao, vẫn đi được”.
Vẫn có thể đi, nhưng chỉ có điều mỗi bước chân cô đều
phải hít một hơi thật dài thật sâu, rồi lại sợ anh nhận ra, vẫn cố chạy theo.
Vào thang máy chỉ có hai người, cô cẩn thận đứng sau lưng anh, cúi đầu nhìn
chân mình, cổ chân đã sưng lên, có lẽ bong gân rồi.
Vào nhà rồi anh nói: “Tôi đi mua gì đó ăn”.
Không lâu sau anh quay lại, trên tay có hai túi, đưa
một cái cho cô nói: “Xịt thuốc rồi dùng đá lạnh chườm, hai mươi tư tiếng sau
mới chườm nóng được.
Không ngờ anh còn mua thuốc cho cô. Anh để chiếc túi
còn lại lên bàn, lấy từng thứ ra, đó là rượu và đùi gà nướng. Sống mũi cô cay
cay, vì Thiệu Chấn Vinh thích ăn món này nhất.
Anh đặt đùi gà vào đĩa, lấy hai ly ra rót đầy rượu,
không có ga cũng chẳng thêm đá. Không nói gì với cô, anh ngồi trên sofa nâng ly
uống cạn.
Cô cầm ly rượu, rượu mang theo mùi thơm ngọt đặc biệt
của trái cây, nhưng uống vào lại thấy đắng, đắng từ đầu lưỡi đến tận bụng.
Hai người lặng lẽ uống rượu, Lôi Vũ Tranh uống rượu
bằng chiếc ly sứ nhỏ màu xanh, chỉ uống một ngụm đã hết. Uống mấy ly rồi cũng
khiến cả người thoải mái hơn, anh lấy dao xé thịt gà, sau đó lịch sự để cô nếm
trước.
Rất ngon, cũng hợp với rượu. Giọng anh dịu dàng nói
với cô: “Chấn Vinh trước đây thích món này nhất”.
Cô biết điều đó, nên càng thấy buồn hơn, uống cạn ly
rượu, cạn cả nước mắt, giọng cô nhẹ nhàng: “Cảm ơn...”.
Anh im lặng rất lâu, cô nói: “Cảm ơn anh, mai tôi về”.
Anh không nói nữa, chỉ xoay xoay chén rượu nhỏ màu
xanh ngọc trong tay.
Cô đang tự nhủ mình: “Cảm ơn anh đã cho tôi xem những
mảnh giấy đó, cảm ơn”.
Anh vẫn không nói, cô tiếp: “Trước đây tôi vẫn nghĩ,
khi có cơ hội tôi sẽ bảo Chấn Vinh dẫn tôi đi thăm nơi anh ấy từng sống, trường
anh ấy từng học, những gì anh ấy từng làm, những thứ anh ấy từng thích. Vì
trước khi quen anh ấy, tôi không biết cuộc sống của anh ấy thế nào. Khi anh ấy
vui tôi không biết khi anh ấy buồn tôi cũng chẳng hay. Tôi muốn có một ngày
cũng anh ấy quay về thăm, nghe anh ấy kể lại. Tôi sẽ biết nhiều hơn một chút,
sẽ cảm thấy được gần anh ấy hơn, nhưng anh ấy...”, cô hơi nghẹn ngào, đôi mắt
mọng nước nhưng vẫn cố cười, “Nhưng tôi thật sự vui, còn có thể quay lại, tôi
cứ nghĩ anh ấy không còn để lại gì cho tôi, nhưng bây giờ tôi mới biết anh ấy
để lại cho tôi rất nhiều...”. Cô sụt sịt, cố gắng mỉm cười, một giọt nước mắt
to rơi xuống gò má nhưng cô vẫn cười, cười trong nước mắt. Mắt đẫm lệ mang theo
vẻ lạc lõng cô đơn đáng thương, nhưng khóe miệng quật cường hướng lên như đang
cố gắng cười.
“Không cần cảm ơn tôi”, anh chậm rãi rót đầy rượu,
“Vốn dĩ tôi đã hẹn Chấn Vinh, đợi khi cả hai đều đã già rồi, sẽ cùng mở cái hộp
này ra xem”.
Nhưng mà không kịp nữa rồi.
Một màn sương mỏng hiện lên trên khóe mắt, từ nhỏ đến
lớn anh hiểu rất rõ cái gọi là tình thân thủ túc, cái gọi là anh em huynh đệ,
anh nói: “Cái hộp này giao cho cô cũng là việc nên làm”.
Cô lặng lẽ uống hết rượu trong ly. Có thể vì hôm nay
quá xúc động, cũng có lẽ do uống say rồi nên anh nói khá nhiều, hầu hết đều
liên quan đến Thiệu Chấn Vinh hồi nhỏ, những kỷ niệm khi hai anh em bên nhau.
Họ cùng học một trường tiểu học, một trường trung học, chỉ là không cùng lớp.
Cô là con gái một, không có anh chị em. Nhưng những gì anh kể vốn chẳng có đầu
có đuôi gì cả, chỉ là những chuyện vặt vãnh nhưng anh nhớ rất rõ. Đây là lần
đầu tiên anh nói nhiều đến vậy, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được anh rất
yêu thương Thiệu Chấn Vinh. Trái tim anh thật ra cũng rất yếu mềm giống Thiệu
Chấn Vinh, anh em họ thật sự rất giống nhau, cho dù bên ngoài hay bên trong.
Hết ly này đến ly khác, đều uống cạn trong những ký ức
đau khổ. Giọng anh đã say, cô cũng uống khá nhiều, bắt đầu líu lưỡi: “Nếu Chấn
Vinh trở về, tối thà phải chia tay với anh ấy, chỉ cần anh ấy sống...”
Dù thế nào vẫn là ý nghĩ ngốc nghếch, biết rõ Thiệu
Chấn Vinh không thể quay lại, dù cô đau lòng thế nào, anh cũng không quay lại.
Càng uống càng say, chính cô cũng không ngăn được mình
nói lung tung: “Tôi biết anh ghét tôi, tôi cũng ghét tôi lắm. Tôi không xứng
với Thiệu Chấn Vinh, không xứng thì không xứng, lúc đầu anh nói rất đúng. Nếu
tôi rời xa anh ấy sớm một chút thì tốt, nếu tôi chưa từng gặp anh ấy thì tốt.
Có điều, anh ấy vẫn sẽ đi tình nguyện, vì anh ấy là người tốt, anh ấy thật
ngốc. Anh ấy nhất định sẽ đi cứu người, vì anh ấy là bác sĩ. Nhưng nếu tôi
không gặp anh ấy, có lẽ tôi sẽ không tự thấy mình đáng ghét như vậy...”
Anh nói: “Cô cũng không đáng ghét, chỉ là có những lúc
ngốc nghếch, rất giống Chấn Vinh”.
“Chấn Vinh không ngốc!”, cô lẩm bẩm, “Chỉ là anh ấy
quá tốt, quá lương thiện...”. Cô nhớ đến những tờ giấy đó, nhớ từng lời anh
nói, nhớ từng việc anh làm, nhớ từng phút anh bên cô. Nhưng vận mệnh thật keo
kiệt, không chịu cho cô thêm một chút hạnh phúc.
Hồi ức là một thứ hạnh phúc đau đớn tận tâm can.
Mắt anh nhìn vào khoảng trống vô định: “Trong mắt tôi,
Chấn Vinh lúc nào cũng là một đứa trẻ, lúc nào cũng rất ngốc”.
Thì ra Chấn Vinh cũng thấy cô ngốc, vì anh coi cô là
trẻ con nên thấy cô ngốc. Khi rất yêu một người mới cảm thấy người đó ngốc, mới
cảm thấy người đó cần được bảo vệ, mới cảm thấy người đó cần được yêu thương.
Cô cảm thấy rượu đang xộc lên mắt biến thành thứ gì đó
nóng rực, sắp trào ra. Cô lắc đầu như muốn làm mình tỉnh táo hơn nhưng khuôn
mặt anh trước mắt cô cứ nghiêng qua nghiêng lại, không nhìn rõ là ai...Cô nói
rất nhỏ: “Tôi có thể ôm anh một lát không, chỉ một chút thôi”.
Cô rất sợ anh từ chối, cho nên không đợi anh trả lời
đã lập tức đưa tay ôm lấy anh.
Trên người anh có mùi hương rất quen thuộc, có thể là
ảo giác nhưng vô cùng thân thiết. Anh làm cô thấy vững tâm, khiến cô luôn cảm
giác Chấn Vinh chưa từng rời đi. Cô vùi mặt lên lưng anh, chỉ cách làn áo nhưng
lại như cách muôn sông vạn núi, mà cảm giác như con đường đời đã chấm dứt,
không còn có thể cùng nhau bước tiếp.
Rất lâu cô vẫn không dám cử động, sợ rằng nếu cử động
một chút thôi, nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
Tay cô mềm mại ôm chặt lấy anh, ngón tay mảnh mai như
không còn sức lực. Hơi thở của cô nặng nề, ướt át, thấm qua áo anh. Anh nghiêng
đầu qua là có thể thấy đôi mắt cô đang khép hờ, lông mi ướt đẫm như bụi cỏ bên
hồ thu được phủ một tầng sương mờ. Mắt cô dịu dàng như một loại nhựa cây chưa
từng ngưng kết, nhưng lại chẳng thể tách ra, trong phút chốc dập tắt tất cả,
lại có vẻ hoảng hốt và đau đớn.
Anh biết mình đã uống say, hơi rượu như xộc thẳng lên
não. Anh định đẩy cô ra nhưng hơi thở của cô mang theo mùi rượu ngọt thanh. Ở
khoảng cách gần thế này có thể nhận thấy rất rõ ràng hàng mi của cô đang run
rẩy như cánh hoa buổi sớm còn thấm sương mai, lại có vẻ đẹp ngượng ngùng, Anh
không rõ mình đang nghĩ gì, không kịp nghĩ ngợi gì đã hôn lên môi cô, nhanh
chóng đến nỗi không kịp đề phòng, chạm vào sự mềm mại ấm áp đến khó tin.
Cô bắt đầu vùng vẫy, cự tuyệt theo bản năng nhưng anh
càng ra sức ôm chặt cô như trước đây chưa bao giờ từng được tận hưởng. Bờ môi
mềm mại và ấm áp, hơi thở thơm ngát. Anh không thể dừng lại, anh như một con
thiêu thân lao đầu vào lửa, để mặc lửa cháy thiêu hủy đôi cánh, tan xương nát
thịt, biến thành tro bụi, cũng không cách nào dừng lại.
Cảm giác đau đớn tận xương tùy như người bệnh đã lâu
ngày. Cô không cam lòng, vẫn cố gắng vùng vẫy trước cái chết, nhưng mọi thứ đều
trở nên vô vọng, không sao gắng gượng lâu hơn nữa. Anh không biết từ khi nào
trong tim đã tồn tại một thứ khát khao, còn cô lại là một dòng suối trong, tưới
vào trái tim anh một cách hoàn hảo, khiến anh chìm đắm, khiến anh mất đi lý
trí. Rõ ràng biết là không thể chạm đến nhưng sự mê đắm trong men rượu lại
khiến anh bị nhấn chìm.