Lôi Vũ
Đào ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa. Mãi cho tới khi Lôi Vũ Tranh được chuyển
ra khỏi phòng điều trị tăng cường, được các bác sĩ xác định là không còn nguy
hiểm gì nữa, anh mới về. Trước khi đi, dường như anh ta định nói gì đó nhưng
lại thôi, cuối cùng chỉ nói với cô: “Chăm sóc nó”.
Dù sao
anh cũng đã cứu cô, hơn nữa lại là anh trai của Chấn Vinh. Trải qua kiếp nạn
sinh tử đó, cơ hồ mọi thù hận tạm thời bị xóa nhạt, chỉ còn lại nỗi buồn đau
vương vấn. Chấn Vinh ra đi vội quá ngay cả một cơ hội để cô chăm sóc anh mà ông
trời cũng không cho, vậy nên bây giờ xem như là đền bù vậy.
Chỉ vì
một câu dặn dò của Lôi Vũ Đào mà ngày ngày cô đều ở trong bệnh viện. Thật ra
cũng chẳng có việc gì bận rộn cho lắm, ở trong bệnh viện có y tá chuyên nghiệp,
cũng đã thuê người đến chăm sóc. Vì thế việc nặng chẳng đến tay cô, việc nhẹ
cũng chẳng đến lượt cô. Vai trò duy nhất của cô chính là ngồi yên ở đó, để mỗi
khi tỉnh giấc hoặc trong cơn đau, Lôi Vũ Tranh có thể nhìn thấy cô.
Hầu như
cô chẳng nói gì, Lôi Vũ Tranh cũng im lặng, không khí trong phòng bệnh vô cùng
yên tĩnh. Y tá gọt một trái lê, cô cũng chỉ ăn trong thầm lặng.
Anh
muốn nói chuyện nhưng lại động phải vết thương, đau đớn vô cùng. Cô để miếng lê
xuống, đứng lên vắt một chiếc khăn ấm lau mặt cho anh. Qua vụ tai nạn như vậy,
tuy giữ được mạng sống nhưng anh gầy đi nhiều, tay cô vô thức dừng lại nơi khóe
mắt anh, mãi đến khi cánh tay anh hình như cử động, cô mới giật mình, nhìn thấy
anh đang nhìn nửa quả lê đặt trên bàn, cô hỏi: “Muốn ăn lê?”
Giai
đoạn này anh chỉ có thể ăn những thứ lỏng dễ tiêu nên nghe cổ họng anh ừ hừ, cô
rửa tay đi gọt hai quả lê, ép thành nước cho anh uống. Nhưng chỉ uống được một
ngụm anh lại không uống nữa. Cô đành cất ly đi, hỏi: “Tối muốn ăn gì?”
Quanh
đi quẩn lại cũng chỉ mấy thứ cháo với thuốc, cháo hổ cốt, cháo nhân sâm, cháo
mật gấu, cháo bồ câu… ngay đến cô ngửi thấy mùi còn buồn nôn, chẳng trách được
anh không thấy ngon miệng. Nghe nói đây là phương thuốc gia truyền của gia đình
làm thuốc đông y nổi tiếng nào đó, thuốc quý giá này hình như được chuẩn bị
riêng cho anh, có tác dụng giúp vết thương nhanh lành. Hằng ngày đều được mang
đến đều đặn, nhưng đúng là khó ăn vô cùng, cô thấy anh ăn cháo chẳng khác gì
uống thuốc.
Chẳng
biết có phải vì vết thương còn đau không, một lúc lâu anh mới nói vẻ khó khăn:
“Cô nấu?”
Cô đỏ
mặt: “Anh cũng biết… tôi không biết nấu.”
Anh lại
đau đến toát mồ hôi, nói từng chữ từng chữ chậm rãi: “Cháo trắng, nước, gạo,
nấu.”
Được
rồi, cháo trắng thì cháo trắng. Đỗ Hiểu Tô ra siêu thị gần đó mua nửa cân gạo,
sau đó vào bếp trong phòng bệnh nấu một nồi cháo trắng. Vì nấu bằng gas, lại lo
cháo sẽ trào ra nên cô cứ ở đó canh chừng. Đến khi nấu xong đi ra, Lôi Vũ Tranh
đã ngủ từ lúc nào chẳng hay.
Cô để
bát cháo bên cạnh rồi ngồi xuống sofa. Trời về chiều, rèm cửa được kéo lại che
đi ánh sáng bên ngoài phản chiếu. Trong phòng không bật đèn khiến khuôn mặt anh
trở nên mờ ảo, lúc bỏ mặt nạ dưỡng khí đi rồi, nhìn anh càng tệ hơn, gầy đi rất
nhiều làm cô gần như không nhận ra. Cũng may do mấy ngày gần đây có thời gian
tĩnh dưỡng nên sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại.
Theo
lời ông giáo sư trong nhóm chuyên gia thì là: “Vì Vũ Tranh còn trẻ, sức khỏe
tốt nên cầm cự được, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe lại.”
Tối hôm
đó Lôi Vũ Tranh ngủ mãi không tỉnh lại, lại sợ cháo trắng không thể hâm nóng
lại được nên cô đành chia cho hai y tá khác cùng ăn. Đến khi anh tỉnh lại nghe
nói hết cháo rồi, đôi mắt lộ vẻ vô cùng thất vọng. Đỗ Hiểu Tô nhìn dáng vẻ anh
giống như một đứa trẻ nghe nói không còn kẹo, nên thoáng phì cười. Quen biết đã
lâu, có lẽ đây là lần đầu tiên cô bật cười thành tiếng trước mặt anh. Anh nhìn
cô cười vẻ khó hiểu, một lúc sau mới hỏi: “Cười cái gì?”
“Đã là
người lớn, còn sợ uống thuốc.”
“Không
phải”, giọng nói anh rầu rầu. Băng trên đầu vẫn còn, vì làm phẫu thuật nên phải
cạo hết tóc, khuôn mặt gầy càng hiện rõ đường nét. Bộ dạng bây giờ còn đang bĩu
môi, trông chẳng khác gì một hòa thượng vừa phạm phải giới luật. Thực ra anh đã
ba mươi tuổi rồi, bình thường lúc não cũng hung hăng dọa người, thế mà lúc này
trông thật giống một đứa trẻ biết giận người lớn.
Bữa tối
được đưa đến, là cháo nhân sâm, cô vui mừng đưa cháo đến trước mặt anh: “Là nhân
sâm.”
Cháo
mật gấu là khó ăn nhất, lần trước cô phải nghĩ hết mọi biện pháp mới dỗ được
anh ăn nửa bát. Cháo nhân sâm còn được, anh có thể cố gắng ăn hết. Nhưng cháo
nhân sâm có mùi rất lạ, nặng mùi hơn canh nhân sâm nhiều, nghe nói đây mới
chính là nhân sâm dại. Nhìn anh ăn như đang uống thuốc, vừa chau mày vừa nuốt
từng miếng nhỏ, cô thấy đau lòng: “Vẫn còn gạo, ngày mai lại nấu cháo trắng cho
anh, anh lén ăn là được.”
Có lẽ
nghe thấy hai chữ “lén ăn” làm anh không vui, lạnh lùng đáp: “Không cần đâu.”
Đã bị
thương nặng như thế mà tính khí vẫn khó chịu như trước. Vốn dĩ Đỗ Hiểu Tô cảm
thấy sau khi bị thương anh cơ hồ đã biến thành người khác, dễ sống hơn nhưng
khi nghe thấy anh nói lạnh lùng như vậy, cô mới nhận ra anh vốn không hề thay
đổi. Anh vẫn là Lôi Vũ Tranh trước đây, cao sang khó gần, thích chỉ tay sai
khiến.
Lôi Vũ
Tranh chỉ nằm viện một tháng. Đến khi có thể xuống giường đi lại được thì kiên
quyết đòi xuất viện. Nhóm chuyên gia không biết làm như thế nào, Đỗ Hiểu Tô
cũng hết cách, nên đành gọi điện cho Lôi Vũ Đào. Nhưng phản ứng của Lôi Vũ Đào
lại rất bình thản: “Ở nhà nghỉ cũng tốt, chăm sóc nó cẩn thận.”
Chỉ một
câu nói thôi đã lại khiến cô phải gần với anh. Đỗ Hiểu Tô cũng chẳng dám phản
đối, dù sao ở bên anh hơn một tháng, nhìn thấy khoảnh khắc anh giống như đứa
trẻ sơ sinh yếu ớt, đến khi có thể nói chuyện, có thể ăn, có thể đi lại… nói
cho cùng, tai nạn xảy ra cũng là do cô.
Dù sao
biệt thự của anh cũng lớn, hằng ngày mời y tá đến ở trong phòng cho khách trên
lầu hai. Đỗ Hiểu Tô ở phòng đối diện với y tá. Từ khi về nhà, việc để làm mỗi
ngày nhiều hơn hẳn khi ở bệnh viện. Bởi Lôi Vũ Tranh về nhà cần tĩnh dưỡng nên
ngày nào quản gia cũng chạy lên hỏi cô: Trong vườn phải làm thế nào? Bãi cỏ có
cần sửa không? Cống ga ra xe có thay không? Quạt thông gió dưới đáy hồ bơi có
tạp âm, nên hẹn bên xưởng đến kiểm tra hay dứt khoát thay cái mới?
Ban đầu
Đỗ Hiểu Tô không để tâm đến những việc đó: “Hỏi Lôi tiên sinh đi.”
“Cô Đỗ
hỏi giúp nhé, Lôi tiên sinh ngủ rồi, lát nữa cậu ấy tỉnh tôi lại phải đi có
chút việc.”
Dần dần
Đỗ Hiểu Tô phát hiện ra đó là cái cớ, nguyên nhân là vì tính khí của Lôi Vũ
Tranh bây giờ rất không tốt, nếu quản gia đi hỏi thì chắc chắn anh sẽ nổi giận.
Đỗ Hiểu Tô càng lúc càng cảm thấy sau vụ tai nạn, người đàn ông đó đã biến
thành một đứa bé, vui buồn thất thường, tính cách bướng bỉnh, rất khó dỗ dành.
Nhưng nhìn anh lúc đau đớn toát mồ hôi cô lại thấy mềm lòng. Rõ ràng chỉ hơn
Chấn Vinh hai tuổi, vả lại Chấn Vinh không còn nữa, anh cũng vì cô mà bị thương
thế này… cứ nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy áy náy.
Thực ra
vết thương phục hồi rất nhanh, chỉ vì lúc đó bị xuất huyết não nên mới để lại
di chứng là hay nhức đầu. Các bác sĩ cũng không còn cách nào ngoài việc thường
xuyên tiêm thuốc giảm đau. Sức chịu đựng của anh vô cùng lớn nên cơ bản không
cần dùng đến thuốc giảm đau. Chỉ có những lúc như thế này Đỗ Hiểu Tô mới cảm
nhận được bản chất con người anh không hề thay đổi. Bác sĩ có nói, cơn đau đầu
đó nếu là người thường thì không thể chịu đựng được, nhưng anh có đủ nghị lực
đến mức không cần dùng thuốc giảm đau.
Có đêm
nọ, có lẽ vì quá đau nên anh ngồi dậy định mở cửa, mặc cho ở phía đầu giường có
chuông nhưng anh không ấn. Kết quả là cửa chưa kịp mở ra anh đã ngã xuống, may
là cô chưa ngủ say, vừa nghe thấy tiếng động liền bật dậy chạy sang chỗ anh.
Anh đau đến mức toát mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không cho cô gọi y tá. Vì thế cô
đành một mình đỡ anh về giường. Quãng đường ngắn mấy bước chân đó nhưng phải
mất đến mười mấy phút mới đi hết, hai người đều mệt rã rời. Anh cuộn người lại,
nằm thở dốc như một con vật bị thương. Cô lấy khăn ấm lau mồ hôi cho anh, đột
nhiên anh nắm tay cô, kéo cô vào lòng. Cô chợt thấy chua xót vì cảm nhận được
anh dạo này gầy quá nên chầm chậm ôm lấy anh. Cô gục đầu trước ngực anh, cả
người anh vẫn còn đang vật vã trong đau đớn, hơi thở nóng hổi phả vào cô. Còn
cô nhè nhẹ vỗ lưng anh như đang dỗ một đứa trẻ, cuối cùng anh cũng dần dần chìm
vào giấc ngủ.
Cô sợ
cơn đau của anh sẽ lại tái phát nên định đợi anh ngủ say mới đứng dậy, nhưng
chẳng biết cô ngủ thiếp lúc nào. Hôm sau tỉnh lại cô không khỏi giật mình, dù
sao cũng may anh chưa tỉnh, vốn dĩ trước khi ngủ là cô ôm anh, giờ lại thành ra
anh ôm cô, đầu cô gối trên cánh tay anh, cánh tay còn lại của anh đặt trên bụng
cô, còn cô lại cuộn người trong lòng anh. Khi bừng tỉnh lại cô sợ toát mồ hôi,
nhân lúc anh còn ngủ nhẹ nhàng quay lại phòng mình. May sao anh không nhận ra,
đến lúc tỉnh dậy cũng không nhắc đến vấn đề này, có lẽ anh không biết cô đã ngủ
ở đó.
Lôi Vũ
Tranh khỏe lên từng ngày, lúc này Đỗ Hiểu Tô mới biết chăm sóc một người bệnh
là rắc rối thế nào. Lại thêm nữa, anh rất kén chọn, từ ăn uống đến đồ dùng,
quần áo, tất cả các nhãn hiệu hoặc chất liệu, sai một thứ cũng không được.
Thiệu Uyển Đình thỉnh thoảng có ghé qua, báo cáo những việc quan trọng trong
công ty cho anh, hoặc mang văn kiện quan trọng đến cho anh ký, gặp Đỗ Hiểu Tô
cũng chỉ lịch sự chào hỏi mà không thắc mắc vì sao cô lại ở đây.
Khi
quen rồi lại cảm giác càng giống người thân hơn, bởi Lôi Vũ Tranh gầy đi nhìn
rất giống Chấn Vinh. Có nhiều khi cô sợ không dám gọi tên anh, tuy bình thường
nói chuyện cô cũng không gọi tên anh, chỉ gọi “này” hay khi nổi giận thì gọi
“Lôi tiên sinh”, có lẽ cách gọi này thông dụng hơn cả vì số lần anh chọc người
khác nổi giận quá nhiều.
Ví dụ
như khi tắm, hồi mới về nhà có lần anh ngất xỉu ngay trong phòng tắm nhưng Lôi
Vũ Tranh lại không cho bất cứ ai vào trong. Vì thế sau đó mỗi lần anh tắm lại
phải có người đứng ngoài cửa đợi, tránh xảy ra sự cố. Mà công việc này không
hiểu vì sao lại rơi trên đầu Đỗ Hiểu Tô, tối nào cũng phải đến phòng ngủ lớn,
đứng nghe tiếng nước rơi tí tách, chờ anh tắm xong. Lại còn phải giúp anh sấy
tóc nữa, được người ta sấy hộ lại còn chê là vụng về, đúng là bới lông tìm vết.
Thật ra tóc anh chỉ mới mọc ra chút xíu, muốn sấy cũng chẳng ra được kiểu gì,
nhìn chẳng khác gì cái đầu đinh của nam sinh. Đỗ Hiểu Tô cảm thấy rất giống
khoai môn, cô nói khoai môn đúng là có hình như vậy. Nhưng chỉ cần cô gọi anh
là khoai môn anh sẽ lập tức xị mặt, lạnh lùng nhìn cô.
Nuôi một
đứa trẻ có lẽ sẽ có cảm giác này, nhưng làm gì có đứa trẻ nào làm người lớn
phiền lòng như thế? Đỗ Hiểu Tô bị chọc giận nên hôm sau lén chạy ra ngoài mua
một hộp phấn. Tối đó đợi anh tắm xong ra ngoài rồi ngồi trên giường xong xuôi,
cô giả vờ cầm máy sấy tóc đến, nhưng lại lén lút lấy phấn ra và dùng tốc độ
nhanh hơn ánh sáng bôi đầy cổ anh. Khi anh nhận ra, lập tức quay lại nắm lấy
bàn tay đang cầm hộp phấn của cô, cô còn cười: “Ngoan, để dì bôi phấn cho.”
Câu này
quả nhiên đã chọc giận anh. Rồi anh giống như một con mèo xù lông, nhưng cô
quên rằng anh vốn không phải mèo mà là sư tử, anh tức giận nhào qua giật lấy
hộp phấn. Cô cũng kiên quyết không chịu đưa, hai người giằng qua giật lại, cuối
cùng không biết như thế nào mà anh đã ôm choàng lấy cô. Cô thoáng cứng người,
cảm nhận được đôi môi nóng rực của anh đang chạm vào môi mình. Đây là lần đầu
tiên khi cả hai còn tỉnh táo, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối
phương.
“Không
được…” Cô yếu ớt đẩy anh, đôi mắt anh đã chiếm hết tầm nhìn của cô, rất giống
mắt Chấn Vinh. Anh không cho cô cơ hội để nói rồi lại như mang theo vẻ dỗ dành,
chậm rãi kiên nhẫn hôn cô. Cô đánh vào lưng anh nhưng lại sợ chạm vào vết
thương. Anh vẫn nhẹ nhàng hôn cô, bàn tay anh đã lần chạm đến nút áo. Cô vừa
phản kháng, anh càng hôn mạnh hơn rồi lại nhẹ nhàng cắn làm cô khẽ run lên. Kỹ
thuật hôn của anh rất tốt, chút kinh nghiệm kém cỏi của cô hoàn toàn không sao
so sánh được. Mặc dù muốn nhưng cô lại không thể, vùng vẫy giữa ranh giới của
đạo đức và tự do: “Lôi Vũ Tranh! Buông tôi ra! Buông ra!”
Anh ôm
cô chặt hơn, cảm giác sợ hãi trong cô lại trào dâng, cô cắn răng dùng sức đánh
anh: “Tôi hận anh! Đừng để tôi phải hận anh thêm lần nữa!”
Anh như
người say, đôi mắt đỏ au, nghiến răng nói: “Tôi biết cô hận tôi, tôi cũng hận
tôi, tôi hận tôi vì cái quái gì lại yêu cô như vậy!”
Cuối
cùng cũng nói ra câu không nên thốt ra nhất. Tay cô thoáng dừng lại, sau đó
càng đấm mạnh hơn nhưng vẫn không thể ngăn cản anh. Anh nói rất nhiều nhưng
những lời đó đã trở nên mơ hồ. Lúc đầu vì cô khóc nên anh thì thầm vài câu dỗ
dành. Nhưng cô càng lúc càng khóc nhiều hơn nên chỉ nghe câu được câu mất,
chính là những lời cô từng nói với anh trước đây. Cô không biết là anh vẫn còn
nhớ, hơn nữa còn nhớ rất kỹ. Từ lần đầu gặp mặt, cô đã nói gì, làm gì… tất cả
giống như một đoạn phim được lưu giữ từng cảnh một trong ký ức. Nếu anh không
lấy ra, cô sẽ mãi mãi không biết.
Cô vừa
khóc vừa nghe anh thì thầm bên tai, rồi bị khóa chặt trong nụ hôn ngọt ngào. Cô
hoang mang khi bị kéo vào dòng thời gian, nếu tất cả quay lại từ đầu, liệu có
phải sẽ không trải qua những việc đó, sẽ có được một kết cục khác? Anh đã cẩn
thận tỉ mỉ cất giữ tất cả, không bao giờ để bất cứ ai dễ dàng tìm thấy. Cô bước
qua anh, anh cũng từ bỏ cô, để rồi sau bao lần xoay chuyển của thời gian, cuối
cùng bàn tay vận mệnh lại kéo họ đến bên nhau.
Cô như
con hươu nhỏ, hàng mi ướt đẫm chạm vào mặt anh, khiến anh cảm nhận được một thứ
hạnh phúc không có thật. Đã quá lâu rồi, ngay đến bản thân anh cũng không nhận
ra, thì ra đã lâu như vậy. Khát vọng ấy, chờ mong ấy, chính anh cũng không nhận
ra, nó như bị chôn vùi trong quá khứ xa xôi rồi bắt đầu nảy mầm trong tim, mỗi
ngày một lớn, cuối cùng phá vỏ thoát ra. Anh từng ngăn cản nhưng vô ích, đến
giờ vẫn không biết là vì anh em, hay vì đố kỵ, đố kỵ cô xuất hiện trước mặt
mình như chưa từng xảy ra chuyện gì, như đã quên hết tất cả.
Đã
nhiều năm trôi đi, bước qua biết bao con đường, nhưng rồi vận mệnh vẫn mang cô
đến trước mặt anh như thuở ban đầu. Cho đến giờ anh mới biết đó là cô, thì ra
mọi chuyện là như vậy.
Dù thế
nào anh cũng sẽ không buông cô thêm lần nữa. Lần đầu tiên anh đã ngu ngốc buông
tay, từ đó cô biến thành người xa lạ, lần thứ hai anh buông tay để rồi suýt nữa
anh đánh mất tính mạng mình. Lần này anh quyết không buông tay, cô là của anh,
chỉ là của anh,
Lần
trước là cảm giác đau đớn, lần này lại là ngây ngất, hỗn loạn. Không đợi anh
tỉnh lại, Đỗ Hiểu Tô đã lặng lẽ rời khỏi đó. Cô nhận ra mình vừa phạm một lỗi
lầm cực lớn, lần trước không thể phản kháng, nhưng lần này lại có thể không
phản kháng sao. Rõ ràng anh là anh trai Chấn Vinh, là người mà cô không thể
chạm đến. Rõ ràng cô đã từng sai lầm, hiện giờ không thể lại càng sai tiếp
được. Đạo đức khiến cô hổ thẹn, lương tri làm cô tuyệt vọng.
Cô nhốt
mình trong phòng một ngày trời, dù ai đến gõ cửa cô cũng không để tâm. Lôi Vũ
Tranh có lẽ sợ cô xảy ra chuyện gì nên tìm chìa khóa phòng để vào trong. Cô chỉ
im lặng nằm đó, nhắm mắt vờ ngủ. Anh đứng bên giường một lúc rồi đi.
Khi cô
xuống lầu thì thấy anh đang ngồi dưới cầu thang, tay cầm một điếu thuốc, bên
cạnh là một cái gạt tàn, bên trong đã có vô số đầu thuốc. Nhìn tàn thuốc rơi
đầy sàn nhà, cô cũng không biết anh ngồi đó bao lâu rồi.
Sau khi
phẫu thuật, bác sĩ cấm anh hút thuốc, anh cũng đã cai thuốc nhưng không ngờ hôm
nay lại hút.
Anh
chặn đường cô đi, cô kiềm chế: “Tránh ra.”
Anh
nhích sang một bên, cô đi ngang qua anh rồi bước thẳng xuống dưới, anh vẫn
không nói gì.
Thật ra
cũng không có nơi nào để đi nên cô loạng choạng bước ra bờ hồ. Trong hồ có một
đàn vịt, trên bờ hồ có một người mẹ dắt theo người con đang xé vụn bánh mì cho
đám vịt ăn. Vì trong khu nhà này được quản lý rất nghiêm, ra vào đều phải có
mật khẩu, nên bên hồ chỉ có ba người. Người mẹ đang cho vịt ăn bất giác quay
lại nhìn cô, cả ngày cô chưa ăn gì, cảm thấy bụng sôi lên ùng ục, quỳ xuống nôn
lại không nôn ra được gì. Người mẹ kia rất quan tâm chạy đến đỡ cô: “Sao thế,
có cần đi bệnh viện không?”
Cô yếu
ớt đáp lại bằng một nụ cười: “Không sao, chỉ đau bụng chút thôi.”
Bé con
ngoan ngoãn gọi: “Dì”, sau đó lại quay sang hỏi mẹ, “Có phải dì sắp sinh em bé
không? Trong phim lúc nào cũng diễn như vậy.”
Người
mẹ bật cười: “Không phải, dì bị đau bụng thôi, đi khám bệnh là sẽ khỏe lại.”
Khoảng
khắc đó, trong đầu Đỗ Hiểu Tô chợt hiện lên một ý nghĩ đáng sợ nhưng chưa kịp
bắt lấy nó thì người giúp việc đã từ xa chạy đến, vẻ mặt lo lắng vô cùng: “Lôi
tiên sinh xảy ra chuyện…”
Lôi Vũ
Tranh ném hết những gì có thể ném trong phòng, y tá bị anh đuổi đi hết, quản
gia vừa thấy cô thì như thấy vị cứu tinh, nhét ngay chìa khóa vào tay cô. Cô mở
cửa phòng vào trong, thật ra bên trong rất yên tĩnh, rèm cửa đóng, đèn không
bật, tối không nhìn thấy gì.
Cô tìm
thấy công tắc, bật đèn lên thì phát hiện anh đang quỳ bên góc phòng. Cơn đau
bất chợt ùa về khiến anh co người trong quằn quại, cơ thể run lên bần bật.
Cô quỳ
xuống, thử đưa tay ra nhưng dù đau đớn cả người co quắp, răng nghiến chặt anh
vẫn cố chấp định đẩy cô ra. Cô cảm nhận được anh đang giận dỗi, cũng may cơn
đau đã khiến anh không còn chút sức lực phản kháng. Cô ôm chặt lấy anh, cả
người anh run lên, không nói được gì. Cô kiến nhẫn dỗ dành: “Tiêm một mũi được
không? Để y tá tiêm cho anh một mũi được không?”