Mấy
ngày qua phải làm chuyên đề về sức khỏe và việc giảm cân của các ngôi sao, Đỗ
Hiểu Tô đột nhiên nghĩ đến Thiệu Chấn Vinh. Cô lập tức liên lạc đến bệnh viện
nơi Thiệu Chấn Vinh làm việc, khéo léo bày tỏ yêu cầu muốn mời một chuyên gia
có liên quan trình bày về vấn đề sức khỏe và việc giảm cân, phê phán những sai
lầm trong giảm cân, tốt nhất là tập trung vào ảnh hưởng của việc ăn kiêng đến
hệ thần kinh và não bộ, nhằm đạt được hiệu quả cảnh báo vang dội nhất. Phía
bệnh viện cũng rất tích cực hợp tác: “Được, chúng tôi sẽ nhờ bác sĩ Lư, phó
khoa nội thần kinh viết cho cô một bài”.
Đỗ Hiểu
Tô cảm thấy rất buồn bực, đều là khoa thần kinh, lại còn phân nội thần kinh với
ngoại thần kinh, để cô muốn mượn công… tư cũng không xong.
Trâu Tư
Kỳ đưa ra ý kiến: “Hay là cậu đi lấy số, tìm anh chàng đẹp trai họ Thiệu đó
khám bệnh là xong”.
Đỗ Hiểu
Tô liếc cô bạn: “Cậu có chút kiến thức thông thường nào không? Anh ta là bác sĩ
khoa ngoại thần kinh, ngoài việc trong não có bệnh, phải mở hộp sọ phẫu thuật,
người bệnh bình thường ai muốn đến tìm? Cậu đừng có trù tôi”.
Trâu Tư
Kỳ “Oa” lên một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ: “Nghe qua có vẻ rất oai… có
phải giống như trong Tòa tháp trắng [1] không? Tớ chỉ nghĩ đến áo bác sĩ màu
trắng đã cảm thấy tuyệt rồi, a a! Đỗ Hiểu Tô, cậu nhất định phải có được anh
ta, sau đó bảo anh ta giới thiệu một đồng nghiệp tuấn tú cho tớ!”.
Đỗ Hiểu
Tô bực mình: “Lau sạch nước miếng đi kìa!”.
Nhưng
điều Đỗ Hiểu Tô không ngờ đến là, vài ngày sau đó cô lại nhận được điện thoại
của Thiệu Chấn Vinh: “Tối nay có thời gian rảnh không, có thể mời cô đi ăn cơm
không?”.
Cô chợt
thấy vô cùng vui mừng, vội đáp: “Có rảnh, có rảnh”.
Anh như
đang cười phía đầu dây bên kia, Đỗ Hiểu Tô có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi
cười của anh, lông mày nhướng cao, môi khẽ mím lại rất giống bức hình trên màn
hình máy tính của cô hiện giờ. Cô đã đổi một tấm hình nền khác, nhưng vẫn là
anh. Hôm đó theo giáo sư đi kiểm tra, đứng giữa một nhóm bác sĩ mặc áo blouse
trắng, anh vẫn vô cùng nổi bật, có lẽ do thân hình khá cao. Khi quay lại thì
đột nhiên thấy cô, ban đầu kinh ngạc, sau đó nét cười hiện lên trong đáy mắt
anh, tựa như mùa xuân về làm tan băng tuyết, khiến cỏ xanh sinh sôi.
Hai
người hẹn gặp ở một quán ăn gần bệnh viện, anh đứng bên đường đợi cô, thấy hơi
áy náy: “Để cô phải đi xa, thực ra tôi mới về nước hồi đầu năm, chỉ quen thuộc
khu gần bệnh viện, thấy thức ăn ở đây rất khác, nên muốn mời cô nếm thử”.
Ở đây
có nhiều phòng nhỏ phục vụ những món ăn gia đình đặc trưng, căn nhà kiểu tây cổ
điển, cầu thang hẹp và tối, nhưng nụ cười của nhân viên phục vụ rất ấm áp, ăn
nói nhỏ nhẹ dịu dàng, âm nhạc cũng hay. Hai người ngồi trong một căn phòng nhỏ,
có lẽ là gian gác nhỏ ngày trước của ngôi nhà này, sau được sửa sang lại khá đẹp,
tuy nhỏ nhưng không cảm thấy chật, hơn nữa hai người cùng dùng cơm lại tạo ra
không khí thân mật hơn.
Đỗ Hiểu
Tô thích bánh kẹp tôm cua, cô thấy món đó cực ngon, nhưng anh ăn khá ít, trong
khi cô ăn uống tập trung vui vẻ, còn tất cả chuyện khác bị đưa lên chín tầng
mây. Đến tận khi phục vụ mang đồ tráng miệng lên, là pudding mùi trà hoa lài,
cô vẫn tiếp tục cố ăn cho bằng hết, sau đó mới nhớ ra hỏi anh: “Đúng rồi, tại
sao lại mời tôi ăn cơm?”.
Chiếc
bánh pudding nhỏ nhắn mềm mại được đặt trong chiếc đĩa tinh xảo, dưới ánh đèn
có vẻ tinh tế giống như khối hổ phách trong suốt, anh nhẹ nhàng đẩy phần bánh
của mình về phía cô: “Chúc mừng sinh nhật!”.
Cô giật
mình, kêu một tiếng “A”, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, một lúc sau mới vừa cười
vừa nói: “Tôi quên cả sinh nhật của mình, sao anh biết?”.
“Đơn
hiến máu của cô lần trước, trên đó có ghi ngày tháng năm sinh.”
Còn có
cả quà sinh nhật được gói trong một hộp lớn, vốn giấu sẵn trong phòng, lúc này
mới được mang ra, thì ra mọi việc tối nay anh đều chuẩn bị trước. Cô mở hộp ra
xem, đó là một cái gối ôm hình con heo màu hồng phấn, với cái mũi hếch lên, vô
cùng dễ thương.
“Tôi
thấy nó rất giống cô”, anh tươi cười nói, “Cho nên mới mua”.
Cái gì
chứ?
Nhưng
cô rất vui, bởi dù món quà này không đắt, nhưng cô vẫn rất thích nó.
Ăn xong
anh kiên quyết đưa cô về nhà, tuy gần như phải đi xuyên qua nửa thành phố, mà
anh lại không lái xe. Hai người đón xe điện, lúc này không phải giờ cao điểm
nên xe rất vắng khách, hai người ngồi cùng hàng ghế. Cô vẫn ôm con heo nhỏ êm
ái, cảm giác thật ấm áp. Cô vốn là người rất thích chuyện trò, nhưng tối nay
lại im không nói, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh anh. Anh cũng yên lặng, lúc ra khỏi xe,
xuống cầu thang, anh nắm tay cô rất tự nhiên, bàn tay anh ấm áp khiến cô nghe
thấy cả tiếng trái tim mình đập “thình thịch thình thịch”, nhưng anh vẫn không
chịu buông tay.
Khu nhà
cô ở cách trạm xe không xa, hai người bước đi chậm rãi, nhưng dù có chậm hơn
nữa thì kiểu gì cũng tới nơi, đến dưới khu nhà, cô nói: “Đến rồi”.
Lúc này
anh mới buông tay cô ra, mỉm cười: “Em lên nhà đi, ngày mai anh gọi điện cho
em”.
“Được.”
“Nhớ
chú ý ăn uống, công việc bận rộn cũng phải nhớ ăn cơm, đừng để đói mà đau dạ
dày.”
“Haizzz
haizzz, bác sĩ Thiệu, sao anh nói câu nào cũng cứ lôi công việc vào như vậy?”
Anh bật
cười, đáp lại cô: “Vậy ngày mai anh gọi điện cho em”.
Đỗ Hiểu
Tô chỉ cười.
“Hiểu
Tô?”, có tiếng người gọi từ phía góc tối, Hiểu Tô quay lại, vừa kinh ngạc lại
vừa vui mừng, “Bố! Mẹ! Sao bố mẹ lại đến ạ?”.
Mẹ cô
tủm tỉm cười nhìn con gái, sau đó quay sang nhìn Thiệu Chấn Vinh: “Vừa hay bố
con đến đây họp, mẹ nhớ ra hôm nay là sinh nhật con, cho nên bảo ông ấy cùng
đến”, Đỗ Hiểu Tô ôm cánh tay Đỗ Mậu Khai giống một đứa trẻ không ngừng nói, “Bố
cũng không chịu gọi điện báo con trước”.
Đỗ Mậu
Khai cười nói: “Chính là vì muốn cho con một sự bất ngờ mà, kết quả con không ở
nhà, để bố với mẹ con phải đứng đây chờ”. Ánh mắt ông quay sang Thiệu Chấn
Vinh.
Đỗ Hiểu
Tô trước mặt bố mẹ có vẻ ngượng ngùng, không còn dáng vẻ giơ nanh múa vuốt như
bình thường: “Đây là Thiệu Chấn Vinh, anh ấy đưa con về”, sau đó quay sang
Thiệu Chấn Vinh giới Thiệu, “Đây là bố mẹ em”.
“Cùng
lên nhà đi, đứng đây lạnh quá”, mẹ Đỗ Hiểu Tô tươi cười nói, “Tiểu Thiệu cũng
lên đi, uống ly trà nóng”.
Đỗ Hiểu
Tô cảm thấy rất ngại, lần đầu hẹn hò lại bị bố mẹ phát hiện, mọi việc còn chưa
bắt đầu, làm sao biết được anh ấy nghĩ thế nào. Nhưng anh ta lại rất cởi mở
đồng ý: “Cảm ơn cô”.
Bốn
người cùng lên lầu, căn hộ của Đỗ Hiểu Tô là thuê nên không lớn lắm, cũng hơi
bừa bộn, nhưng cách bài trí khiến người ta thoải mái. Cô vào bếp pha trà, nghe
thấy bố mình đang hỏi Thiệu Chấn Vinh: “Tiểu Thiệu đang làm việc ở đâu thế?”.
Sau khi
Thiệu Chấn Vinh trả lời, Đỗ Mậu Khai “Ồ” một tiếng: “Khoa ngoại thần kinh ở
bệnh viện cậu đứng hàng nhất nhì toàn quốc, công ty chú có một vị lãnh đạo cũng
từng làm phẫu thuật ở đó, còn trẻ đã có nền tốt như vậy, tiền đồ rộng mở đây”.
Thiệu
Chấn Vinh nói: “Thật ra cháu cũng vừa về làm, bây giờ cũng còn đang theo các
giáo sư học việc, những gì phải học còn rất nhiều ạ”.
Đỗ Hiểu
Tô thầm vui mừng, bưng trà ra ngoài.
Mẹ cô
lại hỏi: “Tiểu Thiệu, nghe giọng cậu hình như không phải người ở đây?”.
Đỗ Hiểu
Tô giận trách: “Mẹ, sao mẹ lại cứ như đang điều tra hộ khẩu vậy!”.
Thiệu
Chấn Vinh cười, sau đó thành thật nói: “Không sao. Chú, cô, cháu không phải
người ở đây, bố mẹ cháu đều ở Bắc Kinh, tốt nghiệp khoa Y học, Đại học Phúc
Đán, sau đó sang Anh học Thạc sĩ ở khoa Y học, Đại học Edinburgh, cháu vừa về
nước hồi đầu năm. Thời gian cháu quen biết Hiểu Tô không dài, thậm chí hôm nay
là ngày đầu cháu hẹn cô ấy ra ngoài, nhưng cháu thấy cô ấy đơn thuần, đáng yêu,
đúng là người cháu vẫn tìm kiếm lâu nay. Cho nên cháu xin phép chú và cô, đồng
ý cho cháu và Hiểu Tô quen nhau”.
Những
lời này khiến Đỗ Hiểu Tô ngẩn người, sau cùng Đỗ Mậu Khai cười lớn: “Khá lắm,
rất khá, Tiểu Thiệu, hay lắm! Hiểu Tô gặp được cậu đúng là may mắn”, ông vỗ vai
anh, “Cố lên!”.
Mẹ Đỗ
Hiểu Tô cười tủm tỉm nói: “Thật ra Hiểu Tô nhà cô cũng thoải mái, con bé dễ mềm
lòng, cậu chỉ cần cố gắng chăm chỉ một chút, canh chừng kỹ một tẹo, con bé chắc
chắn không chạy thoát”.
Đỗ Hiểu
Tô chỉ muốn nhìn trời thở dài, bố mẹ là thế này sao… chỉ trong vòng vài phút
ngắn ngủi đã đầu hàng rồi. Chẳng lẽ Thiệu Chấn Vinh thật sự là tuổi trẻ tài
cao?
Khi
tiễn Thiệu Chấn Vinh xuống lầu, cô nói: “Bố mẹ em chỉ là lo lắng quá, cho nên
mới như vậy”.
Anh
cười: “Anh biết, bởi mẹ anh cũng vậy, có lẽ tất cả các bậc làm cha làm mẹ trên
đời đều như thế”, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay cô, ngừng một lát rồi tiếp lời,
“Hiểu Tô, tối hôm nay anh rất vui”.
Cô chợt
thấy hai má nóng bừng, cô vẫn tưởng da mặt mình đã dày đến mức không biết đỏ
mặt rồi chứ, nhưng có lẽ là do lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp cứ như chiếc bàn
là nhỏ, có thể ủi phẳng mọi nỗi âu lo. Cô có rất nhiều điều muốn tâm sự, nhưng
lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói: “Em cũng vậy”.
Về đến
nhà, nhìn thấy bố mẹ đang tươi cười nhìn mình, cô thấy có chút xấu hổ, đành làm
nũng: “Bố, mẹ, hai người hình như sợ con không có ai lấy hay sao, chỉ biết nói
thay con thôi”.
Thái độ
của Đỗ Mậu Khai rất nghiêm túc: “Hiểu Tô, Tiểu Thiệu rất khá. Công việc, học
vấn đều chỉ là thứ yếu, quan trọng là tính nết tốt, ứng xử cũng rất trầm tĩnh”.
Trong
lòng Đỗ Hiểu Tô vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn cố ý phản đối: “Chỉ vừa gặp mặt
đã nhìn ra tính nết sao?”.
“Đương
nhiên rồi”, Đỗ Mậu Khai nói, “Có rất nhiều điều nhỏ có thể biểu hiện tính nết
một con người. Bố con có khi nào nhìn lầm người chưa? Đứa trẻ đó giáo dục tốt,
rất lễ phép, đối nhân xử thế lại chân thành. Nếu như con thật sự có thể đến với
cậu ta, đó là may mắn của con”.
Đỗ Hiểu
Tô lẩm bẩm: “Con gái bố không tệ đến mức ấy chứ?”.
Đỗ Mậu
Khai nhéo nhéo má cô, cười lớn: “Con gái bố đương nhiên không tệ, nếu không
Tiểu Thiệu việc gì phải vội vàng đến vậy, lại còn bày tỏ ngay trước mặt bố
mẹ?”.
Đỗ Mậu
Khai ở lại họp hai ngày, Đỗ Hiểu Tô đổi việc với đồng nghiệp để dành thời gian
đi dạo phố với mẹ. Thiệu Chấn Vinh sau khi tan ca cũng ghé qua, cùng ăn cơm với
gia đình cô. Anh lúc nào cũng cẩn thận chu đáo, đối với Đỗ Hiểu Tô và mẹ cô rất
quan tâm, cuối cùng sau khi anh ra về, ngay cả mẹ Đỗ Hiểu Tô cũng rất hài lòng,
nói: “Lần này mẹ với bố con yên tâm rồi”.
“Mẹ!”
“Con bé
này, tính cách con quá ngang bướng, tính khí nóng nảy, đang yên lành thì bỏ
việc chạy đến đây, làm phóng viên cực khổ thế này. Một mình ở bên ngoài, bố mẹ
lo lắng cho con lắm.”
Nhớ đến
hành động nông nổi của mình, Đỗ Hiểu Tô có phần áy náy, thấp giọng gọi: “Mẹ”.
“Tuy
nói là bị một lần sẽ nhớ đến già nhưng Lâm Hướng Viễn kia không đáng để con bỏ
việc, một mình chạy đến đây”, mẹ cô nói, “Cũng may con còn trẻ, ở bên ngoài tự
trải nghiệm ít lâu cũng tốt, dù sao bố mẹ cũng không thể giúp con cả đời được”.
Hai mắt
Đỗ Hiểu Tô đỏ hoe, đưa tay ôm mẹ, rất lâu sau cũng không nói gì.
Hai năm
rồi, đây là lần đầu tiên mẹ nhắc đến Lâm Hướng Viễn trước mặt cô. Thực ra bản
thân cô không quá để tâm như trong tưởng tượng, lúc ấy tuổi trẻ bồng bột, khó
chấp nhận vấp ngã, cho nên mới bỏ nhà ra đi. Có lẽ cô đã từng yêu anh ta, suy
cho cùng, quãng thời gian đó, những cây ngô đồng Pháp ngày ấy, con đường rợp
bóng cây ngày ấy, còn cả tuổi trẻ khi ấy… cô hơi thất vọng nghĩ, có lẽ chính vì
cô chưa từng thật lòng yêu Lâm Hướng Viễn, chỉ là yêu quý quãng thời gian tươi
sáng mà thuần khiết đó thôi.
Từ sau
khi chia tay, cô một mình đến thành phố xa xôi này, chọn một công việc hoàn
toàn không liên quan đến ngành học của mình. Lúc đầu cô chỉ nghĩ đơn giản rằng
không muốn có bất cứ liên hệ nào với quá khứ, chỉ muốn làm lại từ đầu, xem thử
bản thân liệu có thể tạo dựng được sự nghiệp cho riêng mình hay không. Về sau
dần cảm thấy công việc này đầy tính thử thách, tuy vô cùng vất vả nhưng lại
khiến cô nhanh chóng trưởng thành.
Trâu Tư
Kỳ từng nói: “Cậu làm phóng viên giải trí cũng quá yêu nghề rồi, cậu xem cậu và
bác sĩ Thiệu còn không có thời gian gặp nhau, nếu tớ mà có được một anh bạn
trai tốt như vậy, thì đã lấy làm chồng từ lâu rồi”.
Đỗ Hiểu
Tô thuận miệng đáp: “Không có thời gian gặp nhau là vì anh ấy còn bận hơn tớ,
vả lại, tớ vẫn muốn cống hiến cả đời cho sự nghiệp giải trí cả nước kìa!”.
Hôm nay
hiếm lắm cô mới được nghỉ sớm, nhưng Thiệu Chấn Vinh lại còn một ca phẫu thuật,
cô chỉ có thể hẹn Trâu Tư Kỳ đi ăn. Đang trên đường thì nhận được điện thoại
của Lão Mạc: “Đang ở đâu thế?”.
“Tan ca
rồi, chuẩn bị đi ăn cơm.”
“Tan gì
chứ, bên Hàm Dương có điện báo, máy bay của Hứa Ưu khoảng sáu giờ hơn sẽ hạ
cánh, cô lập tức đến sân bay, chắc chắn được tin độc quyền.”
“Hả,
không phải cô ta đang ở Tây An quay cảnh ngoài trời sao, sao lại đột nhiên đến
chỗ chúng ta?”
“Cho
nên tôi mới bảo cô đi canh chừng, nhất định có điều hay để viết.”
Gác
điện thoại, cô đành gọi cho Trâu Tư Kỳ: “Tớ có việc gấp, phải ra sân bay”. Trâu
Tư Kỳ từ trước đến giờ không bao giờ bỏ qua mấy chuyện thế này, truy hỏi: “Ai
đến nữa?”.
“Hứa
Ưu, thầm lặng quá, tự nhiên lại chạy đến đây, nhất định có vấn đề”, Đỗ Hiểu Tô
vừa nói vừa đưa tay nhìn đồng hồ, “Hay là cậu đừng đợi tớ nữa, chúng ta hẹn khi
khác vậy”.
Trâu Tư
Kỳ nói: “Không sao, không sao, tớ đợi cậu mang đến tin tức nóng hổi nhất, nhanh
đấy nhé! Vì sự nghiệp giải trí của toàn dân toàn quốc, làm việc nhanh lên!”.
Đỗ Hiểu
Tô cười khúc khích, nhưng đúng là không kịp được rồi, bởi đang là cuối tuần, cô
sợ kẹt xe, đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe tốc hành, vội vội vàng vàng rồi
cũng đến được sân bay, vừa đúng lúc trời tối.
Đỗ Hiểu
Tô chạy thẳng một mạch đến cửa dành cho khách đặc biệt, vừa đúng lúc nhìn thấy
một phụ nữ phong thái trang nhã, đeo kính đen, chiếc khăn quàng che khuất nửa
khuôn mặt, một mình kéo theo chiếc va li nhỏ bước ra. Đỗ Hiểu Tô không dám chắc
lắm, bởi những nữ minh tinh thế này bình thường rất hay làm rình rang, không có
quản lý cũng có ông bầu, còn một mình ra khỏi sân bay thì quả thật rất hiếm
thấy.
Cô
không phản ứng gì, chỉ rút điện thoại ra giả vờ nhắn tin, cúi đầu chậm rãi đi
ngang qua. Người phụ nữ đó không nhìn quanh, lúc này Đỗ Hiểu Tô mới nhận ra bên
đường có một chiếc xe Jaguar xám bạc, người phụ nữ đó đến bên chiếc xe, tài xế
bước xuống giúp cô mở cửa. Cuối cùng cô ta gỡ kính đen ra, cúi người xuống, để
lộ nụ cười tươi tắn, nhìn nụ cười đó, Đỗ Hiểu Tô mới dám chắc đó chính là Hứa
Ưu.
Thấy
Hứa Ưu thân mật hôn người đàn ông ngồi ở băng ghế sau, Đỗ Hiểu Tô vội bấm nút
liên tục, điện thoại chụp hình có lẽ chất lượng không được tốt lắm, nhưng cô
cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều. Hứa Ưu nhanh chóng lên xe, tài xế đóng cửa
lại, chiếc xe lướt đi. Đỗ Hiểu Tô nghĩ một lúc, giờ có bắt taxi cũng không theo
kịp, hơn nữa cũng chụp lại hình rồi, vậy nên cô an tâm ra về, đi ăn cơm với
Trâu Tư Kỳ.
Đến
quán ăn gặp được Trâu Tư Kỳ, cô thấy bụng đói cồn cào. Trâu Tư Kỳ đã gọi sẵn
thức ăn, có món ngao nướng mà cô thích ăn nhất, thế nên cô chẳng nói lời nào,
chỉ vùi đầu vào ăn.
Trâu Tư
Kỳ nói: “Haizzz, không chụp được hình Hứa Ưu cũng không cần tự hành hạ mình thế
đâu, chuyện hay ngày nào cũng có, chuyện độc quyền rồi cũng không chạy thoát”.
Đỗ Hiểu
Tô vừa nhả vỏ ngao vừa lúng búng nói: “Ai nói không chụp được”, sau đó đưa điện
thoại cho Trâu Tư Kỳ, Trâu Tư Kỳ nói, “Chụp được rồi thì cậu ủ rũ thế làm gì?”.
Đỗ Hiểu
Tô ăn cay quá nên xuýt xoa đáp: “Tớ không ủ rũ, mà là đói”.
Trâu Tư
Kỳ cảm thấy thật nực cười: “Tớ còn tưởng cậu biến đau khổ thành sức mạnh ăn
uống chứ”, nhận lấy điện thoại mở ra xem hình, không thể không huýt sáo, “Vẻ
ngoài tuyệt! Người đàn ông đó là ai?”.
Đỗ Hiểu
Tô nghe thấy vậy mới ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện thoại một cái. Có một tấm
hình rất rõ nét, gần như chụp được nửa khuôn mặt, người đó đang nghiêng đầu nói
chuyện với Hứa Ưu, vẻ mặt không hề thân mật, cũng chẳng thấy cười, áo khoác xám
đậm và khuôn mặt như tạc, rất tuấn tú lạnh lùng cũng vô cùng nổi bật, quả nhiên
là vẻ ngoài tuyệt vời. Cô ngắm kỹ: “Sao quen thế nhỉ?”.
Trâu Tư
Kỳ lấy lại tinh thần: “Có phải là người nổi tiếng nào không? Người nổi tiếng,
ngôi sao điện ảnh, tin giật gân đây!”.
Đỗ Hiểu
Tô nhìn một lúc lâu, cuối cùng thở một hơi dài: “Haizzz! Tớ nói là hơi giống
Thiệu Chấn Vinh”.
Trâu Tư
Kỳ phì cười: “Người ta thì thấy trong mắt người mình yêu mới gặp Tây Thi, còn
cậu có người yêu thì nhìn đâu cũng ra người yêu, thấy người đàn ông tuấn tú thì
liền cho rằng giống bác sĩ Thiệu nhà cậu”.
Đỗ Hiểu
Tô liếc cô bạn mình: “Tớ biết là cậu đang ghen tỵ”.
Trâu Tư
Kỳ tỏ vẻ khoa trương, đưa tay ôm ngực: “Đúng vậy, tớ ghen tỵ chết đi được”, sau
đó lại nghiêm túc nói, “Nhanh nhanh điều tra xem người đàn ông đó là ai cho tớ,
đến lúc đó tớ bất chấp tất cả để tóm anh ta, sau này không phải ghen tỵ với cậu
nữa”.
Đỗ Hiểu
Tô nói với Trâu Tư Kỳ: “Lão Mạc có người quen, sẽ giúp tìm hiểu chủ xe là ai.
À, lần này chụp được ảnh độc quyền, vài ngày nữa là có tiền thưởng, tớ mời cậu
đi ăn”.
Trâu Tư
Kỳ cẩn thận, chăm chú nghiên cứu mấy tấm ảnh, đột nhiên nói: “Không phải tớ
muốn đả kích cậu nhé, nhưng tớ thấy tiền thưởng của cậu hơi khó kiếm, mấy tấm
hình này không chừng cuối cùng cũng bị người ta ‘dìm chết’ thôi”.
Đỗ Hiểu
Tô thấy khó hiểu: “Tại sao?”.
Trâu Tư
Kỳ chỉ chiếc áo khoác trong tấm ảnh: “Sản phẩm mới nhất của Anne Valerie Hash
[2], còn chưa ra thành phẩm, chỉ nhận đặt hàng đặc biệt, một người có thể mặc
chiếc áo khoác như vậy, không những giàu có, hơn nữa còn có thời gian rảnh rỗi
đến Paris đo áo, nếu không phải giàu thì là có quyền, không chừng còn rất có
gốc gác”.