Khi
động đất sắp đến, Đỗ Hiểu Tô đang ở trong thang máy với đồng nghiệp là Chu Linh
Nhã. Thang máy chấn động mạnh giống như một cái chuông, thậm chí còn nghe thấy
cả tiếng thang máy đập vào vách tạo ra những tiếng trầm trầm, ngay sau đó không
chuyển động nữa, hình như bị mắc kẹt. Chu Linh Nhã sợ hãi hét lên, nắm chặt tay
Đỗ Hiểu Tô: “Có chuyện gì vậy?”.
Đỗ Hiểu
Tô cũng không biết, cho rằng thang máy có vấn đề, may mắn ít phút sau thang máy
lại hoạt động bình thường. Đến khi ra khỏi thang máy thì thấy mọi người đang
vội vàng chạy về phía cầu thang.
“Có
động đất!Chạy mau!”
Họ vốn
không kịp phản ứng thì đã bị dòng người cuốn cuốn về phía thang bộ, chạy thẳng
một mạch xuống dưới. Lúc đó cô mới phát hiện nguời trong các cao ốc văn phòng
xung quanh đều đã xuống dưới, đường phố toàn người là người. Chu Linh Nhã bên
cạnh cô kinh hãi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bạn trai: “Sợ chết mất…”,
sau đó không ngừng dặn dò, “Tránh xa nhà cửa ra, đừng có tùy tiện đi lên, làm
việc? Anh không muốn sống nữa hả, giờ này còn làm việc, đầu óc ông chủ anh có
bị gì không, anh đừng để ý đến ông ta nữa đi, anh đừng có lên nữa, không là em
không thèm để ý đến anh nữa…”.
Những
lời ngọt ngào cùng tiếng động ồn ào náo loạn ben ngoài vọng vào tai cô, Đỗ Hiểu
Tô ngẩng đầu lên, hai bên là cao ốc trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp,
con đường nhỏ hẹp như một dòng sông nằm sâu bên dưới. Thỉnh thoảng có một tia
nắng xuyên qua khe hở giữa các tòa nhà chiếu xuống nhức mắt. Cô nghĩ nêu lại có
thêm một chấn nữa, những cao ốc này đổ sập hết, cô muốn tránh cũng không tránh
được… nhưng như vậy có ích gì, cả thế giới của cô đã sụp đổ, tan vỡ hoàn toàn.
Chu
Linh Nhã gọi điện thoại xong, quay sang cười tủm tỉm hỏi cô: “Hiểu Tô, sao cậu
không gọi điện thoại, báo tin bình yên cũng nên mà?”.
Lúc này
cô mới nhớ ra, nên gọi điện thoại cho mẹ cô, nhưng lại nghĩ đến động đất cũng
không mạnh, nhà cô cách đó cả ngàn dặm có lẽ cũng không sao, đừng để bố mẹ lo
lắng thì hơn. Sau đó lại nghĩ đến Thiệu Chấn Vinh, không biết bệnh viện của anh
thế nào rồi, chắc chắn anh đang bận cứu người bệnh – nghĩ đến anh, cô lại thấy
buồn bã vô cùng.
Chu
Linh Nhã thấy cô rút điện thoại ra, rồi lại cất vào túi, không khỏi thấy buồn
cười: “Gọi cho bạn trai không việc gì phải ngại, hay là đợi anh ấy gọi sang?”.
Đỗ Hiểu
Tô miễn cưỡng cười sau đó im lặng.
Vì văn
phòng nơi cô làm việc ở khá cao, nên lúc chấn động thì cảm nhận thấy rõ ràng,
mọi người đều lo lắng khi phải đứng dưới đường mấy tiếng đồng hồ. Tất cả đều
bàn tán xôn xao, không biết nơi nào bị động đất, nhưng cũng chả ai biết cả. Có
người nhận được tin nhắn nói là ở Hoàng Thạch, cũng có nguời nhận được tin nói
ở Tứ Xuyên. Nhưng điều đáng nói là ngày thứ 2 bận rộn cũng vì thế mà lãng phí ở
ngoài đường, thế là có mấy nhân viên nam ở một công ty lầu trên đến làm quen,
lại mua cả trà sữa mời họ, cùng trò chuyện vui vẻ với mấy cô gái trong công ty
Đỗ Hiểu Tô.
Đến bốn
giờ thì quản lí tuyên bố tan ca sớm, mọi người lập tức giải tán. Đỗ Hiểu Tô cảm
thấy hơi lạc lỏng, vốn đi làm bận rộn, bận đến nỗi cô không còn sức lực để nghĩ
những chuyện khác nữa, nhưng bây giờ đột ngột lại có vài giờ đồng hồ rảnh.
Mọi
người đều nôn nóng về nhà, nên rất khó bắt taxi. Cô đi qua hai con đường đến
trạm xe điện, nhưng lại đón xe đi hướng ngược lại, đến bệnh viện.
Con
đường gần bệnh viện người đông tấp nập chưa giải tán hết, có lẽ nhân viên làm
việc gần bệnh viện, hoặc người bệnh đến cấp cứu, thậm chí còn cả người nhà bệnh
nhân cầm theo bình thuốc đứng trên đường. Đỗ Hiểu Tô bước chậm lại, nhìn đám
đông ồn ào trên đường, đi qua đi lại, cô không muốn vào bệnh viện nữa. Nên lại
chuyển hướng, bước từng bước một, khi ngẩng đầu lên mới biết mình đã đi đến nơi
lần trước ăn cơm cùng Thiệu Chấn Vinh.
Đứng
trước cửa chần chừ một lúc, cô vẫn vào trong. Chưa đến giờ ăn nên trong quán
không có nhiều khách, cuối cùng cũng lên được lầu hai, có một cửa dổ lớn nhìn
thẳng sang bệnh viện. Nhân viên phục vụ cười áy náy, giúp cô kéo màn che cửa:
“Thật xin lỗi, bên ngoài hơi ồn”.
“Không
sao”, cô ngăn nhân viên đó lại, “Cứ để vậy đi”.
Ánh tà
dương sắp khuất, qua khe hở giữa những tòa cao ốc có thể nhìn thấy được ráng
chiều, màu đỏ nhàn nhạt, ẩn hiện sắc tím của trời cao. Cô ngồi đó cho đến khi
đèn đường bật sáng, nhìn từng ngọn đèn sáng từng ô cửa trong bệnh viện phía đối
diện cũng bắt đầu sáng đèn, cả tòa nhà sáng lên như làm bằng thủy tinh, không
khác gì hoàng cung hoa lệ, cảnh tiên chốn nhân gian.
Từ cửa
sổ nhìn ra là cả một biển ánh sáng lấp lánh như sao. Cảnh đêm của thành phố vẫn
đẹp như thế, tự như đôi mắt cô, trong sâu thẳm phản chiếu ánh sao giữa trời
đêm. Nhưng ánh sao ấy đã tan vỡ, lần cuối cùng ra đi, anh không dám quay đầu
nhìn lại, sợ nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt cô.
Nếu cô
thật sự lừa dối anh, sao lại phải khóc?
Anh bất
giác thở dài.
“Bác sĩ
Thiệu!”, tiếng gọi gấp gáp của y tá cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, “Bệnh nhân
giường 17 đột nhiên bị nôn, anh có cần đến xem không?”.
“Tôi
đến ngay” Anh quay người vội vàng đi về phía phòng bệnh, bỏ mặc biển ánh sáng
phía sau.
Ca trực
đêm rất bận, khoảng nửa đêm thì có một bệnh nhân bị thương phần đầu vì tai nạn
giao thong được chuyển đến, cấp cứu mất đúng một đêm. Buổi sáng, sau khi đi
kiểm tra phòng bệnh, Thiệu Chấn Vinh giao ca cho đồng nghiệp. Cởi áo blouse ra,
thay quần áo của mình, anh mới cảm thấy cơn mệt mỏi ùa đến. Xoa xoa ấn đường,
vừa đúng lúc chuẩn bị về nhà ngủ bù thì bỗng một ý tá gọi: “Bác sĩ Thiệu bên
phòng cấp cứu gọi điện tìm anh”
Là một
y tá khá quen thuộc bên phòng cấp cứu: “Bác sĩ Thiệu anh mau qua đây, bạn gái
anh xảy ra chuyện”.
Khi anh
đến phòng cấp cứu, Đỗ Hiểu Tô vẫn chưa tỉnh, cô nằm trên giường bệnh, sắc mặt
trắng bệch, hai mắt trũng xuống vể rất tiều tụy. Bác sĩ cấp cứu nói: “Các kiểm
tra cơ bản vừa làm xong, huyết áp quá thấp, chẩn đoán sơ bộ có lẽ là do lao lực
quá độ”, y tá đứng bên cạnh nói thêm, “Sáng nay đến làm việc, một ông lão đi
tập thể dục buổi sáng đưa cô ấy vào đây, nói là bị ngất ở ngoài đường. Chúng
tôi cũng không chú ý, chỉ vội đo huyết áp, nhịp tim, kiểm tra đồng tử, khi cấp
cứu tôi càng nhìn càng thấy quen mới nhớ ra đây là bạn gái bác sĩ Thiệu? Nên
lập tức gọi điện cho anh”.
Thiệu
Chấn Vinh nhìn sợi dây đang treo bên cạnh, là dây truyền nước. Bác sĩ hỏi: “Bác
sĩ Thiệu, bạn gái anh có bệnh mãn tính hay là tiền sự dị ứng thuốc không?”
“Không
có.”
“À, vậy
thì tốt. Vậy tôi đi viết bệnh án, đúng rồi, cô ấy có bảo hiểm không hay là tự
phí?”
“Tôi đi
nộp viện phí”, Thiệu Chấn Vinh đáp, “Chắc cô ấy cũng không mang theo thẻ bảo
hiểm”.
Sau khi
nộp viện phí, quay lại phòng cấp cứu, Đỗ Hiểu Tô đã tỉnh. Thấy anh đi vào, cô
thoáng cử động, mới mấy ngày không gặp, đôi mắt to của cô đã trũng thật sâu,
môi khô nứt nẻ, người như một con búp bê cũ tồi tàn, mang vẻ thẫn thờ lãnh đạm.
Tay cô vẫn đặt trên chăn, bên dưới lớp băng keo cố định mũi kim có thể thấy rõ
mạch máu, dạo này cô gầy quá. Ánh mắt cô cuối cũng cũng dừng ở tờ đơn thanh
toán trong tay anh, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”.
Anh
không nói gì.
Đúng
lúc này bác sĩ cấp cứu mang két quả xét nghiệm vào: “Tỉnh rồi à? Báo cáo xét
nghiệm máu rồi, hồng cầu hơi ít, có lẽ thiếu máu do thiếu sắt. Sau này chú ý bổ
sung, ăn nhiều các thứ có hàm lượng sắt, kẽm cao… cái này để bác sĩ Thiệu dạy
cô vậy, dù sao thì bình thường nên chú ý ăn uống đủ dinh dưỡng”, vị bác sĩ đưa
bệnh án và một xấp kết quả xét nghiệm cho Thiệu Chấn Vinh, “Giờ này có lẽ không
sao rồi, truyền xong nước thì có thể về nhà. Đúng rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút
đừng thức khuya”.
Đợi bác
sĩ ra ngoài, Thiệu Chấn Vinh mới hỏi: “Tối qua em ở đâu?”.
Cô
giống như đứa trẻ vừa phạm lỗi, im lặng cúi đầu.
“Không
phải em đứng ngoài cửa bệnh viện cả đêm chứ?”
Thấy cô
vẫn không lên tiếng, anh không khỏi nổi giận: “Đỗ Hiểu Tô, em đang làm cái gì
vậy? Nếu có việc đến tìm anh thì cứ vào thẳng trong này. Em đứng ngoài cửa bệnh
viện đợi cả đêm là có ý gì? Em cảm thấy làm vậy có ý nghĩa sao?”
Cô chưa
từng thấy anh nổi giận, giọng nói nghiêm khắc của anh khiến chút sắc hồng trên
môi cô biến mất. Cô ngây ra nhìn anh, không biết phải làm thế nào.
Cuối
cùng anh cũng kiềm chế được cơn giận trong lòng, quay mặt bước đi. Bên ngoài
phòng cấp cứu ồn ào, nghe dường như thật gần gũi, nhưng lại tựa như rất xa xăm.
Cô vẫn im lặng. Thuốc trong ống truyền dịch rơi từ từ từng giọt, tạo thành
những vòng nước nhỏ. Không khí như đang dần đi vào đông đặc, nhưng có thứ gì đó
cứ tiến sâu vào trong, sau đó ngưng kết, rồi lại bắt đầu nứt vỡ ra thành nhiều
mảnh nhỏ, đa6m sâu vào mắt, ghim sâu vào tim, khiến người ta khó chịu.
“Em vẫn
chưa ăn gì đúng không?”, anh hạ giọng nói, “Anh đi mua chút gì đó cho em”.
Thực ra
cô chẳng muốn ăn gì, dù hôm qua chưa ăn tối nhưng cô không thấy đói, ngược lại
còn có cảm giác trong bụng bị nhét đầy đá nặng, vốn không thể chứa thêm được
thứ gì khác nữa. Cô khé mấp máy môi định nói gì đó thì anh đã đi ra ngoài.
Thấy
bóng anh dần biến mất, Đố Hiểu Tô đột nhiên cảm thấy, có lẽ nếu anh đi thì sẽ
không quay lại nữa, có lẽ anh chỉ tìm một cái cớ… cô muốn gọi anh, nhưng tên
anh vừa đến môi đã biến thành câm lặng.
Thời
gian cứ chầm chậm trôi qua, phải mất thời gian rất lâu thì thuốc mới nhỏ xuống,
nhưng cảm giác lại thật nhanh, nhanh đến mức cô không biết phản ứng ra sao, chỉ
biết ngồi đếm số giọt thuốc trong ống truyền, một giọt, hai giọt, ba giọt..rồi
lại không nhớ đã đếm đến đâu, sau đó lại đếm lại từ đầu… một giọt, hai giọt, ba
giọt… cô ép mình phải tập trung tất cả sự chú ý của mình, không nghĩ đến chuyện
khác. Thuốc nhỏ từng giọt, khiến tay cô cũng có cảm giác dần lạnh đi, lạnh đến
mức trái tim bắt đầu đóng băng.
Tiếng
bước chân của anh rất nhẹ gần như cô không nghe thấy, cho đến khi anh xuất hiện
trước mặt, cô còn cho rằng đây không phải sự thật, chỉ biết trân trân nhìn anh.
“Bánh
bao nhân cua”, anh đưa bánh nóng hổi cho cô, “Vốn định mua cháo cho em, nhưng
hết rồi, chỉ còn lại cái này”.
Bánh
bao rất nóng. Cô cầm trong tay mà cảm giác như toàn bộ cơ thể cũng nóng bừng
theo nó. Anh đưa đũa cho cô: “Em ăn trước đi. Không cần biết có việc gì ăn hết
rồi nói”.
Hơi
nóng bốc lên khiến mũi cay cay, cô cúi đầu, anh nói tiếp: “Anh ra ngoài hút
thuốc”.
Cô nhìn
theo, anh trước đây không hề hút thuốc, thỉnh thoảng có người mời anh đều nói
không biết. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, anh đã đi ra đến cửa rồi đột ngột quay đầu
nhìn lại, ánh mắt cô không kịp trốn tránh nên chạm vào ánh mắt anh. Anh nhíu
máy, nói: “Lát nữa anh quay lại”. Lúc này mới quay đầu đi ra.
Thiệu
Chấn Vinh ra ngoài sân, rút bật lửa và thuốc ra, tất cả đều mới mua, khi vừa
rít hơi thuốc đầu tiên, anh bắt đầu ho sặc sụa. anh không biết hút thuốc nhưng
khi nãy mua bánh về đi ngang qua tiệm tạp hóa, không tự chủ được mà mua một
gói. Anh thử hít thêm lần nữa, vẫn bị sặc. Bất chợt anh nhớ lại lúc bốn năm
tuổi, anh và anh hai Vũ Tranh trộm một gói thuốc của ông ngoại, hai người trốn
sau một ngọn giả sơn trong vườn lén châm thuốc hút. Lúc ấy anh dùng hết toàn bộ
sức mình hít một hơi thật dài, không ngờ bị sặc đến bật khóc, nước mắt nước mũi
túa ra không ngừng. Cuối cùng người giúp việc ngửi thấy mùi thuốc mới tìm được,
liền lôi cả hai ra ngoài. Ông ngoại vốn xuất thân quân ngũ, nên đã đánh cho hai
anh em một trận: “Tên nhóc này, thứ hay không học đi học cái này!”.
Anh
không muốn nghĩ nữa, xoa mặt, dập tắt đầu thuốc rồi vứt vào thùng rác.
Khi anh
quay lại phòng, nước cũng sắp truyền hết, còn Đỗ Hiểu Tô đã ngủ say. Khuôn mặt
cô thêm chút sắc hồng, hang mi dài phủ lên mắt hằn lên một cái bóng nhàn nhạt.
Anh đứng đó ngắm hồi lâu, sau đó chỉnh cho tốc độ ống truyền chậm lại, khẽ thở
dài.
Y tá
đến rút kim truyền khiến cô giật mình tỉnh lại, vùng vẫy gượng dậy đi giày,
Thiệu Chấn Vinh nói: “Truyền dịch xong phải nghỉ ngơi vài phút mới được đi”,
ngừng một lát, lại nói, “Anh đưa em về”.
Lúc này
cô mới nhớ ra phải gọi điện cho công ty xin nghỉ, cũng may cấp trên không nói
gì, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Ở bãi
đậu xe, ánh mặt trời sáng rực khiến không gian trở nên mờ ảo. Thành phố sắp đón
hè, trong cơn gió chỉ còn thoảng chút hương vị cuối cùng của mùa xuân. Cô đứng
đó, nhìn anh quay đầu xe, dưới ánh sáng tất cả đều giả tạo, như một giấc mơ.
Trên
đường vắng lặng, cây hai lá bằng gỗ mà cô tặng anh vẫn đặt phía trước tay lái,
rung rung như nở ra, hai chiếc lá lắc lư như muốn vươn mình đón ánh sáng. Đường
đi thông thoáng, hiếm lắm mới không kẹt xe, anh đưa cô về đến dưới lầu, nhưng
xe không tắt máy.
Cô nhỏ
giọng nói: “Cám ơn”.
Anh
không đáp.
Cô lấy
hết can đảm ngẩng mặt lên, anh không nhìn cô, chỉ nắm chặt tay lái nhìn về phía
trước.
“Thiệu
Chấn Vinh…”, cô lên tiếng một cách khó khăn, “Em đi đây, sau này anh tự chăm
sóc mình. Còn nữa, cám ơn”.
Anh
siết chặt tay lái, vẫn không nói gì.
Cô nhanh
chóng mở của xe, xuống xe liền chạy như muốn bỏ trốn.
Phía
sau có người đang gọi tên cô, tiếng nói từ rất xa, cô biết đó là ảo giác, cho
nên càng chạy càng nhanh. Không quan tâm gì cả, chạy thẳng một mạch đến bậc
thềm, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cánh tay cô. Là Thiệu Chấn Vinh, anh đuổi
theo cô, lồng ngực cô khi ấy phập phồng, còn chưa kịp hít thở chút không khí.
Anh
nói: “Đợi anh vài này, xin em, đợi anh vài ngày”.
Cô
không dám cử động, cũng không dám đáp lời, sợ rằng nếu cử động sẽ tỉnh giấc. cô
chưa từng dám ước mong điều gì, đến giây phút này càng không dám mong muốn. Đáy
mắt anh hằn lên những tia máu hình như là thiếu ngủ, anh nói: “Em không thể như
vậy, em phải cho anh hiểu thật ra là vì sao…” anh như kiềm chế những lời phía
sau, cuối cùng chỉ nói, “Xin em, đợi anh vài ngày được không?”.
Sau đó
anh buông tay, im lặng nhìn cô, nhìn đôi mắt cô, nhìn thấy chính mình phản
chiếu trong đó. Trong mắt anh cũng phản chiếu bóng cô, nhưng còn có cả nỗi đau
đớn khó tả thành lời, cô cảm thấy chóng mặt, không muốn cũng không thể nghĩ
thêm.
Rất lâu
sau đó, anh mới quay người rời đi, ánh sáng mặt trời bên ngoài rất rực rỡ, tạo
thành một viền vàng mỏng tang bao quanh cơ thể anh, còn bóng cô phản chiếu trên
nền đá hoa cương trông càng thêm đơn độc.