Hải Vương

Chương 3: Chương 3






Sau khi sự việc xảy ra, Phượng Kỳ mới biết việc Đoạn Cửu Ngân bị sai đi rửa bồn cầu hoàn toàn là do Lý Đại Phú sắp đặt.

Hôm đó, Lý Đại Phú bắt gặp nàng chọc giận chủ tử, liền tự mình làm chủ cố ý gây khó dễ cho nàng, chẳng những tăng công việc lên gấp bội để hành hạ nàng, còn không cho nàng ăn no mặc ấm, thậm chí biết rõ tay của nàng bị thương cũng không sai người lấy thuốc chữa trị cho nàng.

Kết quả, vết thương trên tay nàng bị thối rữa nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, nàng ngã bệnh suốt hai ngày hai đêm.

Phượng Kỳ thấy thế không kiềm chế được tức giận, ngay lập tức gọi Lý Đại Phú đến chất vấn. Hắn không thể ngờ, mình một lòng muốn lấy lòng chủ tử lại đổi lấy kết quả thê thảm, cuối cùng còn bị biến làm nô bộc.

Sau đó, Phượng Kỳ sai người dốc lòng hầu hạ chăm sóc Đoạn Cửu Ngân, trải qua hai ngày rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại, làm cho mọi người được buông tiếng thở dài.

Hai ngày này, Phượng Kỳ vô cùng nóng nảy, nếu không cẩn thận liền nổ giận lôi đình.

Đoạn Cửu Ngân cũng không nhớ rõ thân thể mình sẽ bị suy yếu như vậy, chỉ có mấy ngày làm việc nặng mà đã ngã bệnh. Sau đó, từ trong miệng Bảo nhi - người chăm sóc nàng, nàng mới biết được rằng, nếu Phượng Kỳ không sai người chăm sóc nàng, thì có lẽ bây giờ, nàng vẫn còn ngủ mê chưa tỉnh.

Nghe xong chuyện này, nàng cảm thấy hoài nghi, dù sao nàng và hắn luôn Thủy hỏa bất dung ( nước lửa khó dung hợp làm một ^^), lần này nàng bị bệnh, nếu hắn không ở đây chế giễu thì chắc cũng cười trộm nàng, sao tự nhên lại sai người chăm sóc nàng như vậy?

Bảo nhi được đà nói không ngừng, còn nói khi có thời gian rảnh rỗi hắn đều tới phòng nhìn nàng, vì nàng bị bệnh là một chuyện, Lý Đại Phú vì ức hiếp nàng mà Phượng kì hung hăng giáo huấn hắn một trận.

Hơn nữa còn hạ lệnh, sau khi nàng bình phục thì quay lại bên hắn làm người hầu, phục vụ hắn, những công việc nặng kia không cho phép nàng động nửa đầu ngón tay.

A! Điều này chứng tỏ địa vị tôi tớ của nàng được thăng cấp rồi sao?

Từ ngày gặp Phượng Kỳ, cuộc đời nàng có rất nhiều thay đổi lớn.

“Kỳ thiếu của chúng ta thực ra là người rất tốt, chẳng những vóc người anh tuấn, tính khí rất tốt, hơn nữa đối với người làm chúng ta lại càng tốt, không hề phân biệt đối xử....."

Bảo nhi nói, từ khi nàng mới mười bảy tuổi đã phục vụ Phượng Kỳ, tính đến nay đã được ba năm.

Nàng kể, từ nhỏ nàng cùng phụ thân đã sống nương tựa vào nhau, sau khi phụ thân qua đời, nàng dựa vào việc hát rong kiếm sống qua ngày, không ngờ gặp phải cường hào ác bá muốn ức hiếp khi dễ nàng.

Thật may, nàng gặp được chủ tử ra tay tương trợ, chẳng những cứu nàng thoát khỏi hiểm nguy, còn chứa chấp nàng, đối với nàng mà nói hắn chính là ân nhân cứu mạng, nàng cung phụng sùng bái hắn chẳng khác gì thần thánh.

Nghe Bảo nhi mở miệng là nhắc đến Kỳ thiếu, tâm trạng của Đoạn Cửu Ngân bỗng rối bời, trong đầu hiện lên nụ cười câu hồn ma mị của nam nhân kia.

Trí nhớ nàng đêm đó có chút mơ hồ, chỉ nhớ hắn cười tà, nói muốn cùng mình nói chuyện trắng đêm, nhưng sau nàng lại mệt đến nỗi ngủ mê man, sau khi tỉnh lại, vừa muốn gặp hắn, vừa sợ nhìn thấy hắn, nội tâm thật sự rất mâu thuẫn.

Nàng cầm giẻ ướt lau lau bàn, nghe Bảo nhi mở miệng toàn nói hắn tốt này nọ, khẽ nhíu mày phản bác:" Ta lại thấy tính hắn chả tốt tí nào."

Đối với chuyện hắn giễu cợt gây khó khăn cho nàng, nàng đã khắc sâu ấn tượng.

“Đó là cô nương chưa hiểu rõ về Kỳ thiếu, nên mới nói như vậy....." Bảo nhi đột nhiên hét lớn " Chết rồi!"

Đoạn Cửu Ngân nghe tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Bảo nhi trắng bệch như tờ giấy, nhìn xuống thấy trong tay nàng là hai mảnh thư họa ( tranh chữ ) không cẩn thận đã bị xé, Bảo nhi vốn định đặt thư họa ( tranh chữ ) lên bàn lại không cẩn thận xé thành hai mảnh.

“Thư họa này là do chính tay Phượng Kỳ viết, lại bị ta xé..................."

Đoạn Cửu Ngân ném khăn lau lên bàn đi tới, liếc mắt nhìn thư họa bị xé, phía trên còn viết bốn chữ to " Long Bàn Phượng chứ ", lực tay cứng cáp, có thể thấy được chủ nhân của nét chữ này có chí hướng, mục tiêu nhìn xa.

* Long Bàn Phượng chứ: tên giữ nguyên hán việt, seach google không ra cho nên đây

đơn giản viết ra nhưng không hiểu nghĩa ^^

Không thể tin được, thủ lĩnh hải tặc lại có thể viết ra nét chữ đẹp như vậy!

Nàng lấy hai mảnh giấy ghép lại, nghiên cứu chốc lát:" Bảo nhi, thay tôi chuẩn bị giấy mực, để tôi thử một chút xem."

“Đoạn cô nương sẽ vẽ?" Khuôn mặt Bảo nhi trắng bệch như tờ giấy lộ ra một chút sáng rỡ, vội vàng tìm kiếm giấy bút, đứng một bên đứng nghiên mực.

Đoạn Cửu Ngân cầm bút chấm chấm vào nghiên mực nước, ở trên loại giấy Tuyên Thành ( tên hãng giấy ^^) đặt bút viết, đến khi viết xong chữ " chứ ", Bảo nhi cầm hai tờ giấy lên đối chiếu, kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời.

“Đoạn................Đoạn cô nương...............cô thật sự là rất lợi hại đấy, hai tờ giấy này giống y chang nhau."

Hai bộ chữ, trừ vết mực chưa khô ra, vô luận là lực đạo hay cách chấm bút lông để kết thúc bài đều hết sức mạnh mẽ, thật không thể nhìn ra nửa điểm bất đồng.

Đoạn Cửu Ngân cười nhạt:" Từ nhỏ tôi đã theo cha học thư pháp, đối với kiểu chữ của các nhà thư pháp đều biết một chút, đối với kiểu viết chữ khải này chính là sở trường của tôi."

Hai nha đầu cứ như vậy thừa dịp Phượng Kỳ không có ở đây, lấy giả thành thật.

Khi Phượng Kỳ cùng thuộc hạ thảo luận xong công việc trở về thư phòng trên thuyền thì nghe thấy một tiếng nói nhỏ nhẹ.

“Kỳ thiếu " Bảo nhi nói ngọt vội vàng tiến tới chào hỏi, vừa bưng trà vừa rót nước.

Đoạn Cửu Ngân lại cứng ngắc đứng bên, chờ nghe lệnh. Kể từ khi nàng bị bệnh tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Không thể không nói rằng, hắn vĩnh viễn đều là tiêu sái tuấn dật ( tự nhiên phóng khoáng ), trên người luôn tỏa ra cỗ khí thế bức người.

Phượng Kỳ tùy ý để Bảo nhi bận trước bận sau hầu hạ, đôi mắt liếc nhìn Đoạn Cửu Ngân.

“Thân thể tốt cả rồi chứ?"

Hắn cầm tách trà lên hớp ngụm nhẹ, giống như không chút để ý nhưng kì thật lại rất quan tâm, nhìn nàng sắc mặt bình thường hiển nhiên đã khỏi bệnh của kẻ ốm lâu ngày, tính tình nóng nảy của hắn mấy ngày trước cũng lập tức tan thành mây khói.

Đoạn Cửu Ngân biết hắn đang hỏi chuyện nàng, cũng không nhanh chậm gật đầu trả lời:" Vô ngại "

Thấy nàng khỏe lại, Phượng Kỳ không nhịn được tiếp tục trêu chọc nàng:" Thân thể thiên kim cùng với dân chúng bình thường như chúng ta quả nhiên bất đồng, mới làm việc có mấy ngày liền ngã bệnh, còn nói mình không phải người quen được nuông chiều từ bé."

Đoạn Cửu Ngân nghe vậy nhíu mày, không kiêu ngạo, không tự ti trả lời:" Nếu Kỳ thiếu thấy ta cần rèn luyện thêm, ta không ngại trở lại boong tàu tiếp tục chải bồn cầu.

Hắn giương mắt, cười như không cười nhìn nàng:" Nàng muốn quay về chải bồn cầu ta không ngại, nhưng trên thuyền của ta canh tốt thuốc tốt cũng không nhiều, nàng hôn mê một lần nữa chẳng phải đã lãng phí dược liệu trân quý của ta hay sao?"

Hắn rõ ràng trong lòng quan tâm nhưng nhất định không chịu thừa nhận.

Bảo nhi trong khoảng thời gian ngắn mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Phượng Kỳ đặt ly xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn bức thư họa đã khô mực đặt trên bàn.

Một hồi lâu sau, ánh mắt hắn chăm chú quan sát, nghiêm túc đánh giá bức họa.

Bảo nhi sợ bị phát hiện ra, sợ tới mức nắm chặt vạt áo.

Đoạn Cửu Ngân cũng có chút lo lắng. Người này sẽ không phải phát hiện ra cái gì không đúng chứ?

Nhưng vào lúc này, Phượng Kỳ xoay người, trong tay còn cầm một mảnh giấy vụn, đây là chứng cứ Bảo nhi không cẩn thận lưu lại.

“Đây là cái gì?"

Bảo nhi thấy thế, hai đầu gối lập tức mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống:" Kỳ thiếu, là do nô tỳ đáng chết làm hỏng chữ của ngài, nô tỳ...........nô tỳ..........."

Nàng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt rơi lệ rất đáng thương.

Phượng Kỳ không chút nào động lòng, lắng tai nghe nàng kể lại sự việc từ đầu đến cuối.

Đoạn Cửu Ngân bất đắc dĩ cau mày. Nha đầu ngốc này, người ta còn chưa hỏi đã nhận hết tội rồi.

“Nói như vậy, ngươi đem bộ chữ do ta viết xé bỏ rồi hả?" Thanh âm không nặng không nhẹ, cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn có tức giận hay không.

Bảo nhi sợ tới mức gần chết, thân thể không tự chủ được run rẩy.

Đoạn Cửu Ngân thấy vậy không khỏi có chút đau lòng:" Kỳ thiếu, trong Thóa Ngọc tập ( tên một quyển sách ) có ghi lại một câu chuyện bình thường nói về cách đối nhân xử thế, nó được viết như thế này:"Tự bước ra tới vô địch thủ. Về phần ý nghĩa, Kỳ thiếu có hiểu là gì không?"

“Đương nhiên là khuyên con người ta cần phải có lòng khoan dung." Hắn thuận miệng trả lời, khuôn mặt sau đó ngẩn ra.

Nàng mỉm cười nói:" Bảo nhi, còn không mau cám ơn Kỳ thiếu."

Biết mình trúng kế, hắn chẳng những không tức giận ngược lại còn bật cười, đối với nha đầu bị dọa cho sợ tới mức gần chết kia phất phất tay:" Cũng chỉ là một bức thư họa, cần gì phải làm bộ dạng sợ sệt đến vậy? Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Bảo nhi liên tục cảm ơn, nàng sợ hắn thay đổi chủ ý, vội vàng đứng dậy nhanh chân bỏ chạy.

Phượng Kỳ hướng về Đoạn Cửu Ngân hừ lạnh:" Nàng ngược lại dám giở trò bẫy ta."

“Bảo nhi nói tính tình người rất tốt, đối đãi với hạ nhân cũng rất hiền, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên là được lĩnh giáo." Nàng chắp tay vái. ( kiểu chào của các anh hùng hồi xưa khi gặp ấy ^^)

Nữ nhân này so với hắn tưởng tượng càng thêm thông minh gian xảo, luôn không chịu thua kém.

Hắn không nhịn được cầm bức thư họa lên đánh giá một phen:" Ừm, chữ nàng viết không tồi, sao chép cũng rất giống."

Nếu không phải hắn ngửi thấy mùi mực là lạ, không cẩn thận phát hiện góc bàn có mảnh giấy vụn rơi lại, nhìn bức thư họa trước mắt này, hắn thật không nhìn ra đây là bức họa không phải do mình viết.

Nữ nhân này ngày hôm nay lại để hắn thấy được một tài năng khác của nàng, trong lòng không khỏi khen ngợi nàng mấy phần.

Nghe hắn nói nàng sao chép khiến Đoạn Cửu Ngân cảm thấy khó chịu:" Nếu như lời nói của ngươi có thể thay từ bắt chước bằng từ chép lại, như vậy sẽ khiến người khác đỡ chán ghét ngươi hơn đấy."

“Ồ!! Nàng chán ghét ta?" Phượng Kỳ nhíu mày, trong lòng sinh ra cảm giác vô cùng hứng thú đối với nàng, từ trước đến giờ, hầu hết nữ nhân đều chủ động lấy lòng hắn, nhưng nàng thì............

“Cửu Ngân không dám."

“Ngoài miệng nói không dám nhưng trong lòng không phải muốn nói dám hay sao."

Trên người nàng có vẻ cao ngạo, trong lời nói không thuần phục ngược lại càng khiến hắn để ý. Hắn đi tới trước mặt nàng, mặc dù chiều cao hai người có chênh lệch rất nhiều nhưng ở trong mắt nàng, hắn vĩnh viễn không tìm thấy sự hèn mọn cùng khuất phục.

Phượng Kỳ quan sát nàng hồi lâu như nhìn một tác phẩm nghệ thuật, cuối cùng lại nhíu mày:" Ta luôn rất hiếu kì, cha nàng tại sao lại đặt tên nàng là Đoạn Cửu Ngân................Ừm, cái tên này nghe rất tầm thường."

Nàng tức giận liếc hắn một cái:" Ở nhà ta, nam nhi lấy tên Kim, nữ nhi lấy tên Ngân, mà ta đúng lúc lại đứng hàng thứ chín."

“Ồ!" Mặt hắn tràn ngập sự hứng thú:" Vậy nếu như nàng có đại ca chẳng phải liền kêu là Đoạn Đại Kim, nhị tỷ chẳng phải liền kêu là Đoạn Nhị Ngân, tương tự như vậy, Tam Kim ,Tứ Ngân, Ngũ Kim, Lục Ngân.................ha ha ha." ( em líu cả lưỡi =.=)

Nói xong lời cuối, hắn lại cười lớn càn rỡ hơn.

Đoạn Cửu Ngân dư dứ nắm đấm:" Đại ca ta gọi Đoạn Thiếu Khang, nhị tỷ ta là Đoạn Mỹ Ngọc, về phần tên của ta là do bà nội ta đặt cho, á, chết rồi! Sao tự nhiên ta nói những lời này với ngươi làm gì?"

Nàng không hiểu tại sao mình lại giải thích tên huynh muội nhà nàng với tên khốn này, Có thể thấy được dáng vẻ hắn cười như vậy rất đáng ăn đòn, khiến nàng không nhịn được thầm mắng hắn trong lòng.

Trong mắt Phượng Kỳ, dáng vẻ hiện giờ của nàng rất ngây thơ, rất đáng yêu, giống như tiểu nha đầu đang làm nũng ( cãi nhau) với người yêu mình, thì ra là................nàng cũng có vẻ mặt sinh động như vậy vào lúc này.

Phượng Kỳ nhất thời động tình, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, khi nàng không kịp mở miệng kinh ngạc thì cúi đầu xuống che lại đôi môi nàng, không chút kiêng kỵ hôn xuống.

Đoạn Cửu Ngân kinh ngạc, mặc dù từng bị hắn đùa bỡn qua mấy lần nhưng nụ hôn này, không có khiêu khích, không có trêu cợt, giống như sự tiếp xúc thân phận giữa hai người yêu nhau.

Hai ngươi môi lưỡi giao nhau, hơi thở đặc biệt trên người hắn vương vấn quanh mũi nàng.

Nhịp tim bỗng chốc đập dồn dập, tiếng thở dốc ở trong không gian yên tĩnh này càng thêm nghe rõ.

Rầm!

Vào lúc này, một tiếng vang thật lớn, hai người đồng thời lảo đảo, nếu không phải nâng đỡ (dìu) lẫn nhau thì giờ phút này đã té ngã trên mặt đất.

Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến từng tiếng ồn lớn.

Phượng Kỳ sắc mặt cứng đờ, Đoạn Cửu Ngân cũng cảm nhận được nguy hiểm.

“Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, không cho phép đi ra ngoài!" Nghiêm nghị dặn dò xong, hắn xoay người rời đi, để lại nàng ngơ ngác ngồi trên mặt đất vuốt vuốt đôi môi ướt át của mình, trong ngực trái tim vẫn như cũ đập thình thịch không theo trật tự, cho đến khi thấy thân thuyền lắc lư dữ dội, nàng mới đột nhiên định thần lại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mấy ngày nay thuyền lớn dong đuổi thẳng tiến trên biển, nhiều ngày nay chưa từng cập bờ, nàng đối với mục đích này cũng không hiểu biết, chỉ biết là đội tàu Phượng Kỳ mặt ngoài là cờ hải tặc nhưng thực tế có rất nhiều cuộc mua bán lớn.

Mới vừa rồi trông ánh mắt hắn rất hốt hoảng, còn ra lệnh nàng ở lại chỗ này, không cho phép ra ngoài, chẳng lẽ..........Hắn lo lắng nàng sẽ có thể gặp nguy hiểm?

Phía bên ngoài tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, Đoạn Cửu Ngân không khỏi lo lắng.

Đang lúc này, Bảo Nhi mặt hốt hoảng chạy vào:" Không xong rồi, đánh nhau."

“Đánh nhau? Ai đánh nhay với ai?"

Bảo Nhi bị hoảng sợ:" Đột nhiên có một nhóm người tới, rất hung dữ lại đáng sợ nữa, còn đụng phải thuyền chúng ta, Kỳ thiếu đang dẫn người đi tử đấu với đối phương.

Đoạn Cửu Ngân đã nghe không vào, xoay người chạy ra ngoài. Khi nàng đi lên boong tàu, phát hiện một chiếc thuyền chiến đứng song song với thuyền của bọn họ, bên đối phương có rất nhiều người ngựa, đôi bên đều đã giao chiến.

Từ trước tới giờ, Phượng Kỳ không ngờ tới sẽ gặp phải ám toán, mặc dù hắn và Việt Phong võ công rất cao nhưng nhân số đối phương rất nhiều, đã có rất nhiều hải tặc bị thương nghiêm trọng.

Nàng lập tức đoạt lấy một thanh trường kiếm, gia nhập vào hàng ngũ giết địch.

Trong lúc đánh nhau, Phượng kỳ vẫn nhìn thấy bóng dáng của nàng, ánh mắt lạnh lùng:" Ai bảo nàng ra ngoài? Đi vào ngay cho ta!"

Tay cầm trường kiếm, Đoạn Cửu Ngân một kiếm đâm vào ngực quan địch, bên môi nở một nụ cười lạnh:" Phượng Kỳ, ngươi đừng quên ta cũng là một tướng quân mang binh đi giết giặc."

Nói chuyện giữa chừng, một hồi chém giết, Phượng Kỳ một cước đạp trúng đối phương, bên tai lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Không bao lâu sau, ba người dựa lưng vào nhau lâm vào một cuộc ác chiến.

Lúc này Việt Phong lấy một địch ba, thể lực dần dần yếu đi, bỗng nhiên có một mũi tên bắn lén nhắm vào hắn, Phượng Kỳ thấy thế vội vàng lao tới, mũi tên lập tức trúng vai trái của hắn.

“Kỳ thiếu!" Việt Phong thấy thế kêu lớn, trong nháy mắt con mắt đỏ ngầu.

Phượng Kỳ một tay rút mũi tên trên vai, miệng vết thương theo đó phun huyết mà hắn vẫn nở một cười tà:" Trường hợp hôm nay chơi thật khá."

Đoạn Cửu Ngân đau lòng mấy phần, nàng không ngờ hắn vì bộ hạ ngăn đỡ mũi tên.

Gió biển thổi làm rối loạn mái tóc của hắn, quần áo tung bay theo gió, máu nhiễm đỏ cả cạt áo hắn đồng thời nhiễm đỏ con mắt của hắn.

Trường kiếm trong tay đến chỗ nào giết kẻ địch chỗ đó.

Hắn và Việt Phong dựa lưng vào nhau, cùng đối mặt với khiêu khích của kẻ thù, không chút e ngại. Nếu như đây là ngạo khí của bậc quân vương, ngược lại kẻ địch sẽ sợ tới mức có phần chùn tay.

Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế của kẻ địch giảm mạnh, giống như sợ Phượng Kỳ ngoan lệ (tàn nhẫn), tất cả đều rối rít lui về sau, lo lắng kẻ kế tiếp theo bị Phượng Kỳ chém là mình.

Nhưng đúng vào lúc này, từ phía thuyền lớn của địch bước ra một người, người này chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc cẩm bào, toàn thân tản ra một cỗ khí phách bẩm sinh.

Đoạn Cửu Ngân trong lòng căng thẳng. Người này không phải Đại Tướng quân của nước Đột Quyết_ Mục tát Nhĩ sao!

“Lạc vương gia, đã lâu không gặp."

Một tiếng Lạc vương gia khiến đầu Đoạn Cửu Ngân bỗng có tiếng nổ mạnh, trong chốc lát không thể suy nghĩ được gì hết.

Phượng Kỳ.....................Chính là người mà triều đình thiên tân vạn khổ* muốn tìm vị thần dũng mãnh Binh mã Đại Nguyên soái đây sao?

Thiên tân vạn khổ*: Ý chỉ quá trình làm việc cay đắng, khó khăn.

Chỉ thấy hắn đang dùng thanh kiếm chống đỡ sức lực bản thân, liếc nhìn đối phương:" Đúng là đã lâu không gặp, thủ hạ bại tướng."

Mục Tát Nhĩ sắc mặt trầm xuống, cười lạnh một tiếng:" Trận đánh tám năm trước, đúng là ta thua ngươi, nhưng mà Lạc Vương gia, ngươi cũng không thể mãi mãi phách lối được, Binh lính Đột Quyết mấy năm nay không ngừng gia tăng, không biết thắng Uyên quốc các ngươi gấp bao nhiêu lần, huống chi hôm nay, ngươi đã bị triều đình vứt bỏ đành đi làm hải tặc, ngươi cho rằng, ngươi còn là đối thủ của Mục Tát Nhĩ ta sao?"

“Ngài không phải là quá kiêu ngạo đấy chứ, dân chúng Uyên quốc ta đồng tâm đồng lòng há có phải là nơi cho người Đột Quyết các ngươi giương oai?"

Đoạn Cửu Ngân nghe không vào, nghĩ muốn vươn tay đỡ hắn nhưng lại bị Phượng Kỳ một tay bắt đươc, cũng dùng ánh mắt ra hiệu ngăn lại. Động tác tế nhị này không hề thoát khỏi con ngươi Mục Tát Nhĩ, lão cẩn thận quan sát nàng, cảm thấy quan hệ giữa cô nương này với Phượng Kỳ không hề đơn giản.

Mà điều khiến cho lão bất ngờ chính là, cô nương này rất giống người tên là Đoạn Cửu Ngân, người từng ở trên chiến trường đàm phán với lão.

Phượng Kỳ nhìn hắn nở một nụ cười lạnh:" Mục Tát Nhĩ, ngươi nhiều lần phái người ngụy trang thành quan binh nước Uyên quốc, há chẳng phải muốn chia rẽ quan hệ giữa ta cùng triều đình sao? Ông cho rằng ta sẽ không biết, thực ra thì..................là ông sợ ta quay lại triều đình điều binh khiển tướng, một ngày kia cùng ông ở trên chiến trường đôi bên hận thù khó thể buông tha ."

Lời nói này chạm vào nỗi đau của Mục Tạt Nhĩ. Kể từ tám năm trước bị lạc Vương gia đánh bại nơi sa trường, lão liền ghi hận trong lòng, hận không thể tự tay chặt đầu của Lạc vương gia.

Cho nên nhiều năm gần đây, lão chiêu mộ binh lính, khổ học binh pháp, thao luyện diễn tập, chỉ mong một ngày trả được nỗi nhục kia.

Tiếc rằng, khi lão mang theo đại binh tấn công Uyên quốc thì biết được tin Lạc Vương gia đã rời khỏi triều đình Uyên quốc.

Tin tức này vừa khiến hắn vui mừng, vừa khiến hắn không cam lòng, lão muốn tự tay làm thịt hắn, vừa lo lắng một khi Lạc Vương gia chỉ huy quân đội liệu lão còn có thể thắng trận, đánh bại Uyên quốc.

Nửa năm trước, khi hắn mang binh đánh cho Uyên quốc tơi bời tan tác, chẳng những thành công làm rối loạn sĩ khí Uyên quốc mà còn khiến cho Uyên quốc liên tục rơi vào thế bị động ( hỗn loạn)

Thế nhưng lão chọn cách đánh chuông thu binh, quyết định trở về Đột Quyết nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi thời cơ chín muồi sẽ dẫn binh quay lại chiếm lấy Uyên quốc.

Sau lưng, hắn âm thầm nghĩ cách diệt trừ mối họa lớn trong lòng, chính là kẻ đã trở thành Bá vương trên biển Phượng Kỳ.

Mặc dù lần này đánh lén thành công nhưng khí phách nhà binh trong lão vẫn chưa thể gượng dậy sau khi trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay Phượng Kỳ.

Mục Tát Nhĩ mặt biến sắc nhưng vẫn không chịu thua:" Cũng tốt, hôm nay phe ta người đông thế mạnh liền tính là đã thắng ngươi rồi, thắng mà không cần dùng võ, ta có mấy lời này muốn nói với ngươi, ta Mục Tát Nhĩ cho ngươi cơ hội cùng ta ở trên chiến trường gặp lại, ta thề, lần sau sẽ khiến ngươi tâm khục khẩu phục."

Nói xong, hắn giơ tay ra hiệu, thủ hạ trùng trùng điệp điệp rời đi, tạo lối thoát cho mình sau khi tập kích thành công.

Xác định nguy hiểm đã qua, Phượng Kỳ không thể chống đỡ được nữa chân bước lảo đảo, Việt Phong vội vàng nâng thân thể hắn, ánh mắt chứa đựng lo lắng.

“Kỳ thiếu, thương thế của ngươi........................"

“Không sao, chẳng qua chỉ là trúng một mũi tên vụn vặt thôi mà."

Lời nói ung dung nhưng lông mày hắn cau lại, đầu có chút choáng váng, mắt Đoạn Cửu Ngân nhìn màu máu từ vết thương hắn từ từ chuyển sang màu đen, trong lòng chợt lạnh.

“Mũi tên có độc! Mau đỡ hắn vào trong, tránh để bị cảm lạnh."

Mọi người ba chân bốn cẳng nhanh nhẹn dìu Phượng Kỳ vào trong phòng nằm xuống giường, Đoạn Cửu Ngân cởi vạt áo hắn ra, vết thương trên vai trái đã biến thành đen, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi cũng dần dần mất đi sắc đỏ.

Lúc này thuyền y ( thầy thuốc trên tàu) chạy tới bắt mạch cho hắn, mọi người đều im lặng đợi nghe kết quả.

“Kỳ thiếu trúng phải loại độc dược do chính học trò của Độc Vương Tây Vực nghiên cứu chế tạo ra, nếu sau hai canh giờ không tìm ra giải dược, sợ rằng..........................."

“Chết tiệt!!! Tên Mục Tát Nhĩ khốn khiếp không ngờ hắn dùng chiêu này, xem ra chỉ có thể sử dụng phương pháp kia." Đoạn Cửu Ngân đột nhiên mở miệng, ngay sau đó đẩy vị thuyền y cũng mọi người ra, nàng không chút nghĩ ngợi cúi người xuống miệng vết thương của Phượng Kỳ ra sức hút độc."

Mọi người kinh hãi không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy, ngay cả Phượng Kỳ cũng không ngờ nàng có hành động như vậy.

Việt Phong vội vàng mang theo người rời đi khỏi phòng ngủ, để không gian lại cho hai người.

Đoạn cửu Ngân không ngừng dùng miệng hút máu độc nhổ ra, miệng vết thương từ từ chuyển sang màu đỏ.

Trong lòng Phượng Kỳ có một dòng nước ấm áp khác thường chảy qua. Hắn vạn vạn không nghĩ tới, trước đây mình từng ở trước mặt nàng dùng mọi cách bỡn cợt bắt nạt, mà nàng không so đo hiềm khích trước đó còn giúp mình hút độc.

“Ta cùng phụ thân trước kia đã từng giao thủ với Mục Tát Nhĩ, hắn là loại người hèn hạ, sở trường chuyên dùng những chiêu bỉ ổi, ti tiện, lần trước ca ca cũng trúng phải một mũi tên, lúc ấy không tìm ra giải dược, phó tướng ca ca liền dùng loại phương pháp này thay hắn hút độc, kết quả chẳng cần uống thuốc mà khỏe lại................."

Thật ra thì ngay cả Đoạn Cửu Ngân cũng không nghĩ tới nàng sẽ ở trước mặt mọi người thay hắn hút độc, hiện tại bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.

Nhất thời, Phượng Kỳ không biết nên làm thế nào với trường hợp này, hơn nữa trong lòng mơ hồ có chút rung động.

Thấy nàng cẩn thận băng bó vết thương cho mình, con ngươi hắn không khỏi vẩn đục.

Lúc này, Đoạn Cửu Ngân nhớ tới hình ảnh hai người ôm hôn lúc trước khiến nàng càng thêm bối rối.

Hắn đột nhiên nở nụ cười ái muội, trong mắt thoáng hiện lên một tia nhìn xấu xa:" Nàng không phải là đang đau lòng vì ta đấy chứ?"

Gương mặt vô lại quen thuộc một lần nữa xuất hiện, một Phượng kỳ như vậy, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm hơn.

Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, cố ý nhằm vào vết thương trên người hắn dùng sức ấn, thành công đổi lấy tiếng gào thảm thiết của hắn.

“Lần trước ngươi giúp ta băng vết thương, lần này ta lại băng vết thương cho ngươi, từ nay về sau hai ta không ai thiếu nợ ai." Nàng đột nhiên nhíu mày:" Ngươi............Thật sự là Lạc vương gia?"

Phượng Kỳ ngẩn ra một lúc rồi chợt cười:" Thế nào? Thủ lĩnh hải tặc đột nhiên biến thành Vương gia khiến nàng không thể tiếp thu sao?" Đối với thân phận khác này của mình, hắn dường như rất lơ đễnh.

“Ngươi đã là Vương gia,......tại sao.......lúc trước có nhà mà lại vứt bỏ tất cả rời đi?"

Hắn cười lạnh nói:" Làm vương gia có cái gì tốt? Bảo nói nhiều chút thì là sai, không nói thì bảo là lỗi, làm hơi không tốt, có thể bị người khác tấu thêm nhiều tội dẫn đến họa sát thân, thay vì ở trong hoàng cung dè dặt cẩn trọng, không bằng trên biển làm thủ lĩnh hải tặc tiêu dao tự tại."

Nghe hắn trả lời dễ dàng như vậy, Đoạn Cửu Ngân cảm giác được sự tình không đơn giản.

Phượng Kỳ thấy nàng còn muốn mở miệng nói gì nữa thì nhanh tay che lại miệng nàng:" Nếu như nàng khuyên ta trở về Uyên quốc bán mạng, tốt nhất hiện tại câm miệng cho ta. Nhưng mà vừa rồi nàng đồng thời cứu ta một mạng, có yêu cầu gì thì cứ nói ra, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm. Duy chỉ riêng chuyện muốn ta cùng nàng trở về hoàng cung Uyên quốc thì không bàn nữa."

Lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị hắn chặn họng hết, nàng còn có thể nói được cái gì nữa đây. Nàng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra được có yêu cầu gì muốn hắn đáp ứng.

Phượng Kỳ thấy thế, không khỏi len lén vui sướng trong lòng. Nữ nhân này tự nhiên không nói muốn hắn thả nàng.....

“Được rồi, nếu nàng chưa nghĩ ra được thì sau này hãy nói, dù sao nàng chỉ cần nhớ kỹ ta thiếu nàng một phần ân tình là được." Hắn khôi phục lại bộ dạng bất cần ( cà lơ phất phơ), một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, không quan tâm mình lúc này còn đang bị thương:" Mới vừa rồi, Mục Tát Nhĩ tới quấy rầy chuyện tốt của chúng ta, bây giờ, để cho ta hảo hảo thân thiết (thân ái, gần gũi ) với nàng đi."

Đoạn Cửu Ngân không nghĩ tới thời điểm này hắn vẫn còn tính xấu không đổi, nàng hơi phản kháng lại hắn liền oa oa kêu to, la hét việc nàng ấn vào vết thương của hắn.

Ngoài cửa, mọi người nghe lén một chuyến không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Vị nữ nhân tướng quân kia quả nhiên lợi hại, thậm chí nghe thấy chủ tử kêu gào không những không thương xót mà lại còn giày vò ( hành hạ) ngài.

Việt Phong nghe xong không khỏi lắc đầu cười khổ. Kỳ thiếu bất luận là việc gì, hắn cũng không quên chuyện còn làm dang dở , đáng thương cho Đoàn cô nương, một khi Kỳ thiếu để mắt tới, đời này kiếp này sợ rằng khó có thể thoát thân.

Thuyền đi được ngàn dặm chung quy vẫn cần cập bờ, điều khiến Đoạn Cửu Ngân kinh ngạc nhất chính là đội tàu Phượng Kỳ dừng lại trên một hòn đảo nhỏ.

Nàng càng không nghĩ tới tiểu đảo (đảo nhỏ) này chính là đảo Thần tiên trong truyền thuyết, nơi Lạc vương gia ở.

Đây là nơi cực kì kín đáo, địa hình là những dãy núi cao dốc đứng, không dễ gì phát hiện. Diện tích tiểu đảo dường như không lớn, chỉ cần dõi mắt nhìn qua có thể thấy phương thức kiếm sống của người dân trên đảo cũng không khác biệt lắm so với trên đất liền.

Khi đội tàu Phượng Kỳ trở về, trên đảo vô cùng náo nhiệt, từ xa có một đám người đi ra nghênh đón từ trước.

Đoạn Cửu Ngân theo đám người Phượng Kỳ trở lại chỗ ở của hắn thì sợ ngây người vì cảnh tượng trước mắt mình.

Đây là một tòa dinh thự xa hoa, diện tích hết sức rộng lớn khiến nàng nhớ tới Lạc vương phủ ở kinh thành, nơi đó hôm nay đã không có chủ nhân nhưng nói về sự xa hoa thì không thua kém gì nội viện trong hoàng cung.

Mà tòa phủ đệ trước mắt này và Lạc vương phủ có cấu trúc rất giống nhau, trước cửa chính treo một bảng hiệu trên cao, trên đó cáo viết hai chữ rất to_____ Kỳ phủ.

Điều mà nàng không thể tin được chính là, bên trong phủ lại có thị thiếp?!!!

Thời điểm Đoạn Cửu Ngân thấy những nữ nhân xinh đẹp kia xếp thành đoàn từ trong nhà đi ra nghênh tiếp, chỉ cảm thấy ngực đau xót. Những cô gái xinh đẹp như hoa này so với vũ nữ ở trên thuyền kia có khí chất hơn rất nhiều.

Đúng a!! nàng sao có thể quên, mặc dù Phượng Kỳ là Hải tặc nhưng hắn vẫn là Lạc vương gia.

Địa vị Vương gia tuy kém Hoàng Thượng một chút nhưng thê thiếp bên cạnh ắt hẳn so với Hoàng Thượng không hề thua kém.

Những nữ nhân kia thấy Phượng Kỳ lập tức xông tới hỏi han ân cần, trong số đó, có một thiếu nữ mặc áo tơ màu hồng nhạt rất chăm chú nhìn Phượng Kỳ.

Nàng có một làn da trắng noãn, ngũ quan đẹp đẽ, so với những người khác rất bất đồng.

“Kỳ thiếu! nghe nói lần này, ngài ra biển gặp bọn đánh lén còn bị thương, hiện giờ, thân thể ngài còn gì đáng ngại không?" Một tiếng gọi Kỳ thiếu nghe vô cùng dịu dàng quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người lộ ra mấy phần thẹn thùng.

Phượng kỳ mặt không đổi sắc mỉm cười:" Vết thương nhỏ thôi, không cần để ý? Đã khiến Thất cô nương phải lo lắng."

Ngoài mặt hắn nói vậy nhưng cặp mắt nhìn về phía Đoạn Cửu Ngân, trong nháy mắt, hai người bốn mắt giao nhau, nàng cảm thấy lồng ngực chấn động.

Vào lúc này, đám nữ quyến rối rít nhao nhao về phía hắn, thô bạo đẩy nàng sang một bên.

Mất thăng bằng, mắt cá chân của nàng bị trẹo mang đến từng đợt đau đớn, trong khoảnh khắc, Phượng Kỳ lập tức lao đến, một tay ôm nàng vào lòng.

Hành động bất ngờ này khiến mọi người không nói nên lời vì kinh ngạc ( nghẹn họng mà nhìn trân trối).

Không quan tâm ánh nhìn chăm chú của mọi người nhìn mình, hắn bồng Đoạn Cửu Ngân lên, trong nụ cười mang theo vài phần cảnh cáo:" Các ngươi phải cẩn thẩn một chút, vị này là Đoàn cô nương, là ân nhân cứu mạng Phượng Kỳ ta, đả thương nàng, ta sẽ không tha cho các ngươi."

Đám lâu la thấy thế, sôi nổi ồn ào:" Kỳ thiếu, nếu ngài quan tâm Đoàn cô nương như thế không bằng giữ nàng bên người, làm áp trại phu nhân được đấy."

Câu áp trại phu nhân vừa nói ra khỏi miệng, Phượng Kỳ và Đoạn Cửu Ngân cùng ngẩn ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai bên đều toát ra một cỗ hơi thở không tầm thường.

Đoạn Cửu Ngân gương mặt ửng đỏ, Phượng Kỳ nở một nụ cười hài hước rất mập mờ nhìn nàng, nàng cảm thấy không tự nhiên đành nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

“Buông ta xuống, ta có thể tự đi."

“Như vậy sao được! nàng hiện tại chẳng những là ân nhân cứu mạng của ta mà còn là áp trại phu nhân của ta đấy."

Vẻ mặt hắn trêu chọc không rõ là thật hay giả khiến cho trái tim nàng càng đập loạn, không nói nổi thành lời, giãy dụa mấy cái vẫn không thoát khỏi cái ôm của hắn đành buông xuôi.

Hai người cứ như vậy mặc kệ đám lâu la ồn ào reo hò đi vào phủ.

Sau lưng, Thất cô nương suy nghĩ điều gì đó nhìn theo hình bóng Phượng Kỳ từ từ đi xa, trong mắt dần dần dâng lên mấy phần ý lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.