Hải Vương

Chương 8: Chương 8






Sáng sớm hôm sau, Phượng Kỳ mang Đoạn Cửu Ngân đi tới Phượng Hà cung chào từ biệt mẫu hậu, Thái Hậu mặc dù lưu luyến khó dời nhưng nhớ tới năm đó hoàng thượng vì bản thân mà động sát cơ với hắn. Thái Hậu đành phải "nhẫn" ... cố gắng đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, ân cần dặn dò hắn phải chăm sóc tốt bản thân.

Thừa dịp Hoàng Thượng đang lên triều, hắn mang theo Đoạn Cửu Ngân rời khỏi hoàng cung

Trên những con phố trong kinh thành vẫn là sự phồn vinh, tuy hai người mặc quần áo hết sức bình thường, nhưng không thể nào che lấp khí thế vương giả bẩm sinh trên người Phượng Kỳ.

Tuy Đoạn Cửu Ngân là nữ nhi, nhưng từ nhỏ đã cùng phụ thân sống trong quân doanh, toàn thân cũng tỏa ra một cỗ anh khí bức người.

Hai người cứ như vậy không hề kiêng kị đi dạo quanh khắp các con phố trong kinh thành, trên đường không biết đã có bao nhiêu cô nương liên tiếp liếc mắt đưa tình với Phượng Kỳ.

Nhưng hắn hoàn toàn giả như không thấy, chỉ thân mật nắm tay Đoạn Cửu Ngân đi về phía trước.

Nàng không nhịn được len lén quan sát sắc mặt hắn, nhớ lại mấy tháng trước hai người vẫn còn là kẻ đối địch của nhau, hôm nay lại nhàn nhã tự tại nắm tay nhau mà tuyên cáo cho người đời biết quan hệ mật thiết của họ.

"Cửu Ngân, nàng đang suy nghĩ gì?" Nàng quay sang nhìn hắn cười cười, bất giác nắm chặt lấy tay hắn: " Đương nhiên đang suy nghĩ, chàng thật là thô thiển, đường hoàng đi dưới chân Thiên Tử không để ý tới ánh mắt của mọi người mà lôi lôi kéo kéo ta, khắp thiên hạ này đại khái cũng chỉ có chàng mới làm ra loại chuyện như vậy thôi!"

“Cửu Ngân!" Phượng Kỳ xấu bụng trừng mắt nhìn nàng: " Nàng như vậy là đang trách ta không lập tức đón nàng vào cửa danh chính ngôn thuận làm lão bà của ta sao?"

Nàng trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này thật là, luôn đem chuyện yêu đương ra để trêu trọc nàng, nhưng nàng không thể nổi giận với hắn được.

Phượng Kỳ thấy khuôn mặt nàng ửng hồng, đáy lòng liền thấy hoan hỉ: " Đi!!! ta mang nàng tới một nơi,chỉ là không biết còn ở đó hay không? chúng ta đi thử vận khí một chút..."

Nói xong hắn dắt Đoạn Cửu Ngân rẽ vào một cái ngõ hẻm, bây giờ là sáng sớm nên có rất nhiều quán hàng rong đã dọn ra, thi nhau chào mời khách trên đường.

Hắn nhìn xung quanh trong chốc lát, hai mắt chợt sáng lên: " Tiệm này vẫn còn nha!"

Cách đó không xa có một cửa hàng có treo bảng hiệu của tiệm bánh bao, cửa hàng mặc dù không lớn nhưng khách ra vào tấp nập.

Phượng Kỳ mang theo Đoạn Cửu Ngân chọn một vị trí ngồi xuống.

Tiểu nhị vội vàng bước tới: " Hai vị khách quan,hai vị muốn gọi món gì?"

“Hai lồng bánh bao,hai chén đậu nành nóng, thêm chút thức ăn, tất cả là hai lượng."

“Vâng, được hai vị chờ cho một chút..."

Đoạn Cửu Ngân mặc dù cũng lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, nhưng cũng chưa từng đến những chỗ như thế này ăn cơm, không nhịn được tiến tới bên tai hắn nói nhỏ:

"Không nghĩ tới chàng lớn lên trong cung mà vẫn có cơ hội ra đây ăn cơm, Phượng Kỳ đây không phải được gọi là vui cùng niềm vui của dân chúng chứ?"

Phượng Kỳ thấy nàng lại gần, vui mừng, nhân cơ hội hôn trộm, nhìn nàng muốn nổi giận, hắn lập tức nắm đôi tay nhỏ bé của nàng lấy lòng: " Chớ giận, chớ giận, ta nói cho nàng hay cửa hàng bánh bao này đã từng là nơi ta và ca ca thích nhất. Nàng đừng thấy cửa hàng này nhỏ, bên trong bài trí đơn giản mà khinh thường, bánh bao ở đây rất ngon, sữa đậu nành cũng rất đặc biệt...uống...uống."

“Ta còn nhớ hồi nhỏ ta cùng ca ca thường bị ép phải học Tam Cương Ngũ Thường tới chán ngán, chúng ta thường thừa dịp lão Thái Phó không để ý, trộm lệnh bài xuất cung của thái giám chạy tới nơi đây ăn bánh bao, kết quả bị phụ hoàng phái thị vệ tới bắt được, lôi trở về đánh cho mấy roi..." Hồi tưởng lại những năm tháng thơ ấu cả người, mắt hắn tràn ngập vẻ hạnh phúc.

Dù hắn sinh ra trong hoàng tộc vô cùng tàn khốc nhưng hắn có những kỉ niệm đẹp luôn in sâu trong tâm trí hắn, có được sự thương yêu của phụ hoàng, mẫu hậu và huynh trưởng, những điều đó cả đời này hắn không thể nào quên được.

Đoạn Cửu Ngân kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn không còn chút đùa cợt, cũng không còn một chút hài hước nào, chỉ còn lại biểu tình của một người đang chìm đắm trong những hoài niệm tốt đẹp.

Mấy năm qua hắn phiêu bạt bên ngoài, có vô số sản nghiệp, được mọi người sùng bái, nhưng những ưu thương trong lòng hắn có mấy người biết được?

Nàng nắm chặt bàn tay thô ráp của hắn: " Phượng Kỳ thật ra thì chàng luôn không thể vứt bỏ tình cảm huynh đệ với Hoàng Thượng."

Tim loạn nhịp trong chốc lát, chân mày hắn không tự chủ cau lên. Lúc này tiểu nhị đã bê thức ăn tới thấy dung nhan anh tuấn đang nở nụ cười mà hiện tại lại trầm hẳn xuống, có chút hoảng sợ.

“Nếu nàng đang muốn khuyên ta làm hòa cùng người kia, thì không cần phải phí sức." Nói xong hắn cầm lấy bánh bao thản nhiên ăn.

Còn nhớ lúc nhỏ, hắn thường bị các hoàng tử lớn hơn khi dễ, mỗi lần như vậy, đều là ca ca đứng ra che chắn cho hắn, vì hắn mà hứng chịu đòn roi, hại hắn và ca ca lần nào cũng thương tích đầy mình.

Từ đó trở đi, hắn mới nghĩ không muốn mình bị tổn thương biện pháp duy nhất chính là phải trở nên mạnh mẽ

Cho nên mới năm tuổi hắn đã ra sức tập võ từ đó về sau ca ca đều do hắn bảo vệ.

Ngày qua ngày, năm qua năm, tình cảm huynh đệ ngày càng thân thiết, cho tới khi bị lợi ích quyền lực làm thay đổi tất cả. Hắn hận sự ích kỉ của hoàng huynh, vì quyền lực mà cả huynh đệ tình thân cũng không cần.

Nhưng mà, coi như đáy lòng vẫn còn oán hận thì cũng để làm gì?

Nghĩ đi, nghĩ lại, lòng hắn dâng lên một cỗ phiền muộn: " Cửu Ngân, hiện nay thân thể cha nàng cũng không còn đáng ngại nữa, lựa thời gian chúng ta về đảo Thần Tiên thôi!"

“Này..."

Lúc này, phố phường đột nhiên truyền tới một hồi huyên náo.

Chỉ thấy mấy nam tử trang phục kì quái đang ngồi phách lối chính giữa cửa hàng, một người trong đó vỗ mạnh xuống mặt bàn: " Tiểu nhị đâu? Còn không mau ra đây phục vụ gia gia ngươi?"

Tiểu nhị lập tức tiến lên chào đón,mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn tươi cười hỏi: " Đây chẳng phải là Hạng đại gia sao? Ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi tới thăm tiểu điếm này của chúng ta ah!"

“Con mẹ nó, ít nói nhảm, nhanh lên một chút đem hết thức ăn ngon, rượu tốt trong tiệm các ngươi lên đây cho đại gia, chậm trễ ta sẽ phá tan tiểu điếm này của các ngươi"

Mấy bàn xung quanh đang ăn điểm tâm, thấy thế lộ vẻ sợ hãi vội vàng tính tiền rồi rời đi.

Tiểu nhị thấy vậy vội vàng gọi chuẩn bị rượu thịt và thức ăn, chỉ sợ sẽ đắc tội với bọn người hung ác này.

Chỉ có Phượng Kỳ cùng Đoạn Cửu Ngân lầ vẫn ngồi yên lặng, điềm nhiên ăn. Đoạn Cửu Ngân cau mày chăm chú quan sát bọn người ngoại tộc này, phát hiện trang phục của bọn chúng có chút quen mắt...

“A, bọn đáng chết này là người Đột Quyết!"

Nàng vừa định đứng dậy thì bị Phượng Kỳ nhanh tay kéo lại, cũng dùng ánh mắt nhắc nhở nàng chớ làm loạn: " Không nên manh động!"

“Nhưng bọn chúng thật là quá đáng mà!"

Phượng Kỳ cau mày lạnh lùng nói: "Coi như hiện tại nàng giết chết bọn chúng thì sao nào? Người Đột Quyết từ trước tới giờ cậy mạnh không hề nói tới đạo lý, bây giờ nàng chọc vào bọn họ chính là cho chúng cái cớ để tấn công Uyên Quốc."

Đoạn Cửu Ngân nghe xong mặc dù vẫn muốn xen vào nhưng những lời Phượng Kỳ nói cũng không phải là không có lý.

Hiện tại, đang là thời điểm chính sự nhạy cảm của Đột Quyết và Uyên Quốc, nếu có một ngọn gió làm lay động ngọn cỏ, ngược lại tạo cơ hội cho Đột Quyết.

Nàng không nhịn được liếc nhìn Phượng Kỳ, phát hiện ra, hắn vẫn rất lo lắng cho an nguy của Uyên Quốc.

Mặc dù nhìn vào thấy Uyên Quốc yên bình, dân chúng vẫn an ổn sống, nhưng ngay giữa kinh thành Uyên Quốc lại có người Đột Quyết mang đao thương đi khắp nơi làm loạn gây nên bầu không khí u ám.

Không lâu sau lại có tin tức, quan quân đóng tại vùng lân cận của Đột Quyết bị tấn công bất ngờ, bị đánh đến vô cùng chật vật.

Chuyện này khiến triều đình khiếp sợ, văn võ bá quan đồng thời góp lời, hi vọng hoàng thượng có thể phái binh tấn công Đột Quyết, nhưng hoàng thượng lại nói, thiên hạ này tướng lãnh duy nhất thích hợp mang binh đi đánh Đột Quyết, trừ Lạc Vương Gia, hắn sẽ không phái người thứ hai.

Quần thần không hiểu, sau mới truyền ra tung tích Lạc Vương Gia đã hồi kinh, hiện nay đang ở trong phủ Đoạn tướng quân .

Lạc Vương Gia lại tuyên bố, có thể lấy mạng của hắn,nhưng muốn hắn mang binh đánh giặc, không có cửa đâu.

Hoàng thượng cùng Lạc Vương Gia cứ như vậy giằng co mấy ngày, ngoài quan ải lại liên tiếp truyền đến tin dữ thủ thành thất bại.

Quần thần không khỏi vô cùng lo lắng, nhưng binh quyền nắm giữ ở trong tay hoàng thượng, hắn không hạ mệnh lệnh, ai cũng không có biện pháp.

Đoạn Cửu Ngân mấy lần khuyên Phượng Kỳ nói chuyện cùng Hoàng Thượng ,nhưng hắn lựa chọn trốn tránh không gặp, ngay cả Hoàng Thượng phái thái giám đến mời hắn vào cung, hắn cũng viện cớ, nói thân thể không thoải mái cự tuyệt diện kiến.

Mắt thấy tình thế càng ngày càng khẩn trương, Hoàng Thượng chậm chạp không chịu phái binh tiến đánh, tướng lãnh Đột Quyết cho là Uyên Quốc sợ, càng thêm không kiêng nể.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Đoạn Cửu Ngân cùng Đoạn Tĩnh Minh không ngừng ở bên khuyên nhủ nhiều ngày, Phượng Kỳ rốt cuộc cũng thấy vô cùng phiền phức.

Vào đêm, thừa dịp cung nhân chưa chuẩn bị, hắn một thân y phục dạ hành lẩn vào hoàng cung, đi tới Ngự thư phòng.

Thấy Hoàng Thượng ,hắn cũng không quỳ xuống, hiên ngang đứng tại chỗ chất vấn.

Hoàng Thượng vừa thấy hắn, trong lòng hoan hỉ vội vàng phía sau thư án đi ra."Lạc đệ, ngươi rốt cuộc cũng chịu tới gặp trẫm rồi."

Phượng Kỳ trừng mắt nhìn hắn."Hoàng Thượng, hiện tại cũng không phải là thời điểm để ngươi giận dỗi, đại binh Đột Quyết đã lấn át dân chúng Uyên Quốc, thân là thiên tử, ngươi không những không ra sức bảo vệ dân chúng, còn dung túng những tên man di kia muốn làm gì thì làm, ta nghe nói khi lâm triều bách quan dâng tấu, hi vọng ngươi giao ra binh quyền, phái người tấn công Đột Quyết, tại sao ngươi khăng khăng án binh bất động?"

Hoàng thượng nghe vậy, không khỏi cười một tiếng."Lạc đệ, nói đi nói lại, ngươi cuối cùng là không yên lòng về giang sơn Uyên Quốc, đúng không?"

Phượng kỳ không nói, chỉ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

"Không sai, trẫm cho án binh bất động, đích xác là có lòng riêng, mà lòng riêng của trẫm, chính là Lạc đệ ngươi! Bởi vì, hôm nay người duy nhất có tư cách nắm giữ binh quyền, trừ ngươi Lý Đình Lạc ra, trẫm thật sự không tìm được người thứ hai để chọn, trẫm trăm phương ngàn kế, thậm chí không tiếc mang theo tiếng xấu, chỉ muốn chờ đợi ngươi, hôm nay. . . . . . trẫm rốt cuộc đã chờ được."

Nghe đến đó, Phượng kỳ nhất thời lĩnh ngộ tất cả, vẻ mặt cứng lại." Cho nên trước ngươi loan tin Uyên Quốc không địch lại Đột Quyết, đang ở thế bất lợi, hơn nữa, mấy tháng trước còn truyền tin Mục Tát Nhĩ phách lối cậy mạnh lấn áp dân chúng Uyên Quốc khắp nơi, tất cả, đều là do ngươi giở trò quỷ?"

Thấy Hoàng Thượng không nói, hắn lại tiếp tục suy đoán, "Tiếp, ngươi lại nói cho những đại thần kia rằng trong thiên hạ, người duy nhất có thể trị Đột Quyết chỉ có Lạc Vương Gia, cũng thừa dịp Đột Quyết tạm đình chiến sai người tìm kiếm tung tích của ta, đây tất cả tất cả, đều là ngươi bày ra, mục đích mà ngươi làm như vậy, chính là muốn bức ta phải lộ diện, tiếp lấy binh quyền trong tay ngươi?"

Phượng kỳ thật sự không dám suy đoán tiếp, bởi vì sự thật này khiến cho hắn kinh hãi. Hắn vạn vạn không nghĩ tới, Hoàng Thượng cư nhiên lấy giang sơn để làm tiền đặt cược, chỉ vì muốn đền bù lỗi lầm năm đó!

Hoàng Thượng dịu dàng cười cười."Trẫm ở trước mặt ngươi đã từng nói qua, vì trẫm muốn bù đắp sai lầm đã phạm phải với ngươi. . . . . . Trẫm không tiếc bất cứ thứ gì."

Phượng kỳ giận dữ, vung quyền vào mặt hắn."Ngươi điên rồi ư! Coi như ngươi đem Uyên Quốc ra làm tiền đánh cược, thế còn sinh linh khắp thiên hạ này thì sao?"

Bị một quyền này, Hoàng Thượng chỉ dùng tay lau nhẹ vết bầm tím nơi khóe môi."Ngươi không phải đã từng nói qua, từ xưa Đế Vương là vô tình nhất, trẫm ngay cả tính mạng của đệ đệ ruột cũng có thể không để ý, thì dân chúng là cái gì?"

Hắn lần nữa ra quyền, lại thấy Hoàng Thượng nhắm hai mắt, dáng vẻ một mực chờ đợi bị đánh, nắm đấm chợt ngừng.

Người này mỗi lời nói ra đều vô cùng lãnh khốc, không phải là muốn làm nguôi cơn giận của hắn chứ? Nhớ khi còn bé, hai huynh đệ giận dỗi, khi đó ca ca cũng tùy cho hắn đánh chửi.

“Lạc đệ, nếu như ngươi cảm thấy đánh ta có thể nguôi giận, ta để cho ngươi tùy ý."

Kỷ niệm ấu thơ, thoáng như hôm qua, khi đó Lý Đình Tuyên cũng nhắm chặt hai mắt như vậy dáng điệu một mực muốn để hắn hả giận.

Phượng Kỳ từ từ buông tay xuống, kéo lấy cổ áo của hắn."Nếu như ngươi cảm thấy làm như vậy là có thể đền bù tất cả những việc từng làm, vậy ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi đừng nằm mộng, binh quyền này, ta sẽ không nhận lấy!"

Nói xong, không thèm nhìn hắn, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

"Lạc đệ, có muốn cùng ta đánh cuộc một chút, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi đón lấy đạo binh phù này." Hoàng Thượng nhìn theo bóng lưng của hắn hô lớn.

"Hừ! Đánh cuộc thì đánh cuộc, ta sẽ không sợ ngươi." Phượng Kỳ cũng không quay đầu lại.

Kết quả, Hoàng Thượng từ ngày đó giống như là bị kích thích, mượn lý do ngã bệnh, không thiết triều sớm, cũng không phê duyệt tấu chương.

Cả triều đình một phen hốt hoảng, các đại thần từ Tứ Phẩm trở lên rối rít yêu cầu Tổng Quản thái giám được gặp Hoàng Thượng, nhưng Tổng Quản thái giám truyền lại lời Hoàng Thượng không muốn gặp bất cứ kẻ nào, đem tất cả những đại thần kia bị đuổi về hết.

Vì vậy mọi người lại đem thân quan hướng tới Đoạn Tĩnh Minh, bởi vì bọn họ biết, người có thể thay đổi cục diện này, chỉ có đệ đệ ruột của Hoàng Thượng _ Lạc Vương Gia.

Hắn hiện tại ở trong phủ Đoàn tướng quân, cho nên bọn họ mỗi ngày đều tới cửa tìm Lạc Vương Gia, cố gắng thuyết phục hắn đi khuyên Hoàng Thượng.

Nhưng bọn họ thật không nghĩ tới, muốn gặp Lạc Vương Gia tựa hồ còn khó hơn so với gặp Hoàng Thượng.

Lại thêm mấy ngày, các đại thần vô cùng nóng nảy, đành phải đi cầu Thái hậu, Thái hậu mặc dù là một nữ lưu, nhưng dù gì cũng là mẹ ruột đương kim thiên tử cùng Lạc Vương Gia, lão nhân gia ra mặt, hai nhi tử chắc cũng phải nể nang đôi phần.

Thái hậu bất đắc dĩ ra mặt, vẫn không có hiệu quả, hoàng thượng vẫn trốn tránh không gặp; Thái hậu ra chiếu mời Phượng kỳ vào cung, hắn cũng cự tuyệt không vào diện kiến .

Cuối cùng, Thái hậu không kềm chế được, lén phái người truyền Đoạn Cửu Ngân tới Phượng Hà cung gặp mặt.

"Cửu Ngân, ai gia không coi nàng là người ngoài, sớm đã cho rằng nàng là con dâu ai gia, nàng khéo hiểu lòng người, Lạc Nhi lại coi nàng là bảo bối trân trọng, nếu có một ngày nàng cùng Lạc Nhi thành thân, sinh được một đôi long phượng, đó chính là phúc khí của ai gia…"

"Thái hậu, người đừng nói như vậy, Cửu Ngân biết, lần này Thái hậu tìm thần vào cung, hẳn là có chuyện giao phó."

Đoạn Cửu Ngân là người thông minh, hiện tại hoàng thượng cùng Phượng Kỳ đều cố chấp không ai chịu nhường, nàng cũng là thấy ở trong mắt, gấp ở trong lòng.

Mấy ngày nay, Phượng Kỳ chỉ cần nhìn thấy nàng là đều nói chuyện trở về đảo Thần Tiên, nhưng bên ngoài phủ mỗi ngày đều có một đám đại thần coi chừng, áp lực mà cha nàng phải chịu càng ngày càng lớn, nàng khổ khổ xin Phượng Kỳ ngàn vạn lần không được rời đi vào lúc này.

Trong hoàng cung lại truyền tới tin tức hoàng thượng thân thể không được khỏe, không chịu vào triều, thật là trên dưới rối như tơ vò.

Hoàng thượng chỉ buông lời rằng lúc nào Lạc Vương Gia nhận lấy binh quyền, thì hắn sẽ lên triều chủ trì đại cục.

Hai huynh đệ này thật đúng là một người so với một người càng tùy hứng, không biết trong mắt bọn họ đặt thiên hạ và dân chúng ở chỗ nào?

Cho nên lần này Thái hậu phái người gọi nàng vào cung, nàng đã đoán ra mấy phần.

Thái hậu thấy Đoạn Cửu Ngân thông minh lanh lợi như vậy, đáy lòng đối với con dâu tương lai này có rất nhiều hảo cảm, người thân thiết lôi kéo tay của nàng."Lạc Nhi có thể có nàng làm bạn, chẳng những là phúc khí của ai gia, cũng là phúc khí của Lạc Nhi! Cửu Ngân, ai gia hi vọng có thể tự mình làm chủ trì hôn lễ cho các ngươi . . ."

Đoạn Cửu Ngân sắc mặt đỏ lên."Thái hậu, hiện tại lấy việc quốc gia đang lâm nguy làm trọng, Cửu Ngân sao dám nghĩ tới những chuyện nhi nữ tình trường."

Một câu quốc gia lâm nguy làm trọng, khiến vẻ mặt Thái hậu bi thương thảm thiết mấy phần."Cửu Ngân, chắc hẳn chuyện hiểu lầm giữa hoàng nhi cùng Lạc Nhi nhiều năm trước, nàng từng nghe thấy chứ?"

Nàng không dám phủ nhận, gật đầu một cái."Phượng Kỳ xác thực từng nói qua chuyện này cùng Cửu Ngân."

"Ai! Đều do ai gia lúc ấy không kịp thời ngăn cản, mới gây thành sai lầm lớn, phá hủy tình cảm huynh đệ của bọn họ." Thái hậu vẻ mặt chăm chú nhìn nàng, "Nhưng cái gì qua cũng đã qua, ai gia không hy vọng bi kịch xảy ra lần nữa, theo như lời nàng nói hiện nay quốc gia đang gặp nạn, nhi nữ tình trường, tình huynh đệ những thứ này đều là nói sau, ai gia chỉ là hi vọng quốc thái dân an! Cửu Ngân… coi như là ai gia cầu xin nàng, không cần biết là dùng biện pháp gì, chỉ cần khiến Lạc Nhi mang binh xuất chinh."

Đoạn Cửu Ngân ngẩn ra. Mấy ngày nay Phượng kỳ rất bài xích khi nghe người khác khuyên, mặc dù hắn thương nàng yêu nàng, nhưng nàng cũng không dám bảo đảm hắn sẽ nghe nàng khuyên!

Nhưng, Thái hậu đột nhiên đứng dậy quỳ gối trước mặt nàng."Cửu Ngân, tương lai Uyên Quốc tất cả dựa vào nàng."

"Thái hậu. . . . . ." Đoạn Cửu Ngân sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy đỡ người ."Thái hậu, người đây là muốn hại chết Cửu Ngân sao?"

"Ai gia quỳ xuống đây, không phải vì mình, không phải vì hoàng nhi, càng không phải là vì đại thần trong triều, mà là cho tất cả sinh linh trong thiên hạ này!"

Đoạn Cửu Ngân trong lòng đau xót, cũng quỳ xuống."Thái hậu, tấm lòng của người Cửu Ngân hiểu, mặc kệ Cửu Ngân phải dùng tới biện pháp gì, nhất định sẽ khiến Phượng Kỳ lãnh binh xuất chinh!"

****

Hôm nay, trong cung ngoài cung đã náo loạn lên hết rồi, duy nhất chỉ có một nơi an tĩnh, chính là hậu viện của Đoạn phủ .

Vào lúc đêm khuya, Phượng Kỳ thường thích leo lên nóc nhà ngắm những vì sao, hiện tại là mùa hè, ban đêm có những cơn gió mát lạnh thổi tới, thật là sảng khoái, ngước nhìn ánh trăng, lại làm cho người ta có cảm giác thư thái.

Nàng lén lút cùng Thái hậu nói chuyện, không cho hắn biết, nhưng hôm nay chứng kiến Thái hậu vì chúng sinh trong thiên hạ mà quỳ xuống….

Cho dù biết rất khó khăn, nhưng nàng phải nghĩ ra biện pháp thuyết phục hắn.

Phượng Kỳ nhìn lên trời đêm mỹ lệ, thản nhiên nói: "Thì ra là ánh sao trong Đoạn phủ nhìn thật sáng trong, so với trong hoàng cung nhìn cũng sướng hơn nhiều."

Đoạn Cửu Ngân không khỏi bật cười."Đoạn phủ hay hoàng cung đều là ở Kinh Thành, nên bầu trời đêm cũng sẽ giống nhau như đúc thôi."

"Không giống nhau." Hắn lắc đầu một cái."Hoàng cung bầu trời đêm mặc dù cũng có sao, nhưng không có Đoạn Cửu Ngân …" Biết rất rõ ràng hắn đang trêu chọc nàng, làm cho trong lòng nàng ấm áp vô cùng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phượng kỳ đứng dậy một tay kéo nàng vào trong ngực, trên mặt mỉm cười mê người."Ban ngày nàng đã làm cái gì ? Cha nàng nói nàng có chuyện đi ra ngoài, hại ta tìm nàng thật lâu."

Nàng do dự một chút, mới nói: "Đúng vậy a, cha ta phái ta giúp người mua vài món đồ. . . . . ."

Đoạn Cửu Ngân không dám nhìn thẳng mắt của hắn, mỗi lần nói dối tinh thần nàng đều có chút căng thẳng mất tập chung, huống chi nguyên nhân để cho nàng nói láo vẫn là hắn.

Phượng Kỳ nhìn nàng thật sâu một lúc, không hỏi tới nữa, vừa cười hì hì vừa ngắt gương mặt của nàng."Nhớ lần sau nếu cha nàng phái nàng đi mua đồ cho người nữa, nhớ gọi ta, mỗi ngày ta đều đợi ở Đoạn phủ buồn bực muốn chết, nghĩ muốn ra ngoài lại bị những lão đại thần đáng ghét kia dây dưa mãi không thôi!”

Nói xong, hắn lại như trẻ con nhăn mày :"Lại nói, Cửu Ngân a, nàng tính toán lúc nào thì cùng ta về đảo Thần Tiên? Ngày hôm qua ta nhận được bồ câu đưa tin của Việt Phong, hắn nói mấy vị cô nương trong Kỳ phủ dưới sự an bài của hắn, nên gả thì gả, nên đi thì đi, bên trong phủ hiện tại trống không, tất cả mọi người đang chờ chủ nhân cùng phu nhân của bọn họ trơ về nhà đấy."

Đoạn Cửu Ngân thuận thế tiến sát trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên nở nụ cười."Phượng Kỳ, chàng có nghĩ tới hay không, nếu như có một ngày Đột Quyết tấn công tới đây, chúng ta ở đảo Thần Tiên có thể nào còn an tĩnh giống như trước không?"

Phượng kỳ chợt nhíu mày, làm ra vẻ hỏi thăm."Chỉ giáo cho?"

"Đừng quên, đảo Thần Tiên mặc dù địa thế kín đáo, nhưng vẫn ở trong biên giới Uyên Quốc, hiện tại binh lính Đột Quyết tùy ý làm bậy, chàng thật cho là, Mục Tát Nhĩ sẽ không có chủ ý đánh tới đảo Thần Tiên sao?" Nàng nhẹ nhàng kéo tay của hắn nắm lấy, nói."Phượng kỳ, có nhân tài ra sức bảo vệ đất nước mới có thể có nhà , nước mất rồi, thì dân chúng sao có thể an cư lạc nghiệp?"

"Cửu Ngân, tối nay nàng làm sao vậy hả ? Vì cái gì phải nói tới chuyện này? Ta đã sớm nói qua, quốc gia đại sự cùng Phượng Kỳ ta không liên quan, chẳng lẽ nàng cũng học những tên đại thần đáng ghét kia muốn chỉ bảo cho ta hay sao?"

"Phượng Kỳ, chàng có còn nhớ lúc Mục Tát Nhĩ đánh lén thuyền của chàng ở trên biển, chàng bị trúng tên độc chính là ta đã cứu chàng, giúp chàng hút máu, chàng đã từng đồng ý với ta, thực hiện cho ta một điều kiện."

Thấy hắn cau mày, Đoạn Cửu Ngân trong lòng vô cùng thấp thỏm, nhưng vẫn nhắm mắt nói tiếp.

Phượng Kỳ thật lâu không nói, vốn là khuôn mặt tươi cười, dần dần nghiêm túc."Vậy thì như thế nào?"

Tránh khỏi ngực của hắn, nàng lộ vẻ mặt phớt tỉnh nhìn hắn."Nếu như. . . . . . chàng thật muốn trả lại nợ ân tình đã thiếu của ta, hãy đồng ý với ta, vì Uyên Quốc xuất chinh."

Thời gian giống như dừng lại!

Phượng Kỳ mắt cũng không chớp nhìn nữ nhân dám can đảm đề xuất yêu cầu này với hắn, hai người cứ như vậy nhìn nhau, giống như người nào mở miệng trước, sẽ phải chịu thua.

Đoạn Cửu Ngân thấp thỏm lo âu. Nàng làm sao không biết hắn ghét việc phải tiếp tục tham dự chánh sự, ngay cả Đương Kim hoàng thượng cùng Thái hậu hắn còn không thèm nể mặt, huống chi là nàng.

Từ lúc rời hoàng cung, nàng luôn vắt óc suy nghĩ nên làm như thế nào để khuyên hắn xuất chinh, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nhớ tới lần đó lúc hắn trúng tên độc từng nói sẽ giúp nàng thực hiện một ước nguyện, vốn là sự kiện này nàng đã quên, nhưng hôm nay, nàng lại không thể không dùng biện pháp này.

Trầm mặc hồi lâu, Phượng kỳ rốt cuộc nhàn nhạt cười cười."Ta còn tưởng rằng nàng sớm quên sự kiện kia. . . . . . Chỉ là ta không hiểu, tại sao hiện tại nàng mới nói ra?" Hắn tiến tới gần mặt của nàng."Nhớ lần đầu tiên ta hỏi nàng có yêu cầu gì thì nàng lúc đó chính là nô lệ của ta, khi đó tại sao nàng không đề cập tới chuộc thân cho mình?"

. . . . . . Nàng không nói gì.

"Còn lần trước, nàng nghe nói cha nàng bị thích khách tấn công, thân chịu trọng thương, nàng cố ý muốn rời khỏi đảo Thần Tiên, khổ khổ cầu xin ta để nàng trở lại, nhưng nàng vẫn như cũ không lợi dụng điều kiện kia. . . . . ."

. . . . . . Nàng vẫn là không nói gì.

"Còn tưởng rằng đời này nàng sẽ không bao giờ sử dụng tới ước nguyện này, không ngờ. . . . . ." Phượng kỳ dừng lại, thanh âm hơi có vẻ đùa cợt."Có thể để cho nàng nói ra cái yêu cầu này , không phải vì chính nàng, cũng không phải là vì cha nàng, lại là vì hoàng thượng, vì triều đình! Cửu Ngân, ta và nàng từng ở đảo Thần Tiên vô lo vô nghĩ, từng thề bên nhau trọn đời, những thứ này đối với nàng đều là không quan trọng?"

"Phượng Kỳ. . . . . ."

"Kết quả quay đầu lại, ở trong lòng nàng điều quan trọng nhất, không phải là nàng, cũng không phải là ta, mà là trách nhiệm trên người nàng."

Đoạn Cửu Ngân cơ hồ nghĩ muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh Thái hậu quỳ xuống chân mình, tất cả tất cả chỉ đành phải nuốt trọn vào lòng.

Nàng suy nghĩ nếu nói cho hắn biết, nàng rất muốn có thể cùng hắn tư thủ cả đời, rất muốn tới sống trên đảo Thần Tiên cùng hắn, nàng không quan tâm cái gì gọi là quyền thế tiền bạc, không quan tâm trách nhiệm quốc gia, thiên hạ rộng lớn, có thể để cho nàng quan tâm, chỉ có hắn Phượng Kỳ!

Nhưng chút lời nói này, nàng thế nào cũng không thể nói ra.

"Cửu Ngân, nếu như cho nàng thêm một cơ hội nói lên yêu cầu với ta, yêu cầu của nàng có phải là. . . . . . không thay đổi?"

Nàng nuốt nước miếng, nhịn xuống nội tâm đang giãy giụa, nặng nề gật đầu.

"Thà rằng phải từ bỏ ta, nàng vẫn muốn yêu cầu điều này sao?"

Nghe vậy, nàng sợ run, ánh mắt kinh hoảng vô dụng.

"Cửu Ngân, nàng chỉ có một lần cơ hội!"

"Phượng Kỳ. . . . . ."

"Chỉ một cơ hội!" Hắn bức bách.

Đoạn Cửu Ngân cảm thấy ngực chua xót khác thường, nàng muốn khóc, làm thế nào cũng không khóc nổi.

Từ ngày nàng bắt đầu biết mình đã yêu Phượng Kỳ, sự dịu dàng của hắn, sự bao dung của hắn, sủng ái của hắn, che chở của hắn, đã làm cho nàng không cách nào quên.

Hôm nay, thế nhưng hắn lại nói ra những yêu cầu tàn khốc như vậy, nhưng. . . . . . Nếu như nàng thật sự bỏ qua, đối với hoàng thượng, đối với Thái hậu, đối với Uyên Quốc, nàng không biết phải đối mặt như thế nào?

Thấy nàng không nói, Phượng Kỳ trầm mặc chốc lát, rốt cuộc nở một nụ cười lạnh lùng xa cách, ghé sát bên tai nàng." Đã làm khó nàng rồi, ta thiếu nàng , trả lại cho nàng là được."

Nói xong, hắn đột nhiên phi thân xuống đất, mang theo sự tức giận chỉ có Đoạn Cửu Ngân mới hiểu, rời khỏi nơi đây.

Cô đơn dưới bầu trời đêm, nàng một mình rơi lệ, hai tay gắt gao nắm chặt, trái tim đau đớn vô cùng.

Phượng Kỳ. . . . . . Chớ có trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.