Type: Hồng Anh
Thuyền Hải Yêu, phòng thuyền trưởng.
Những thuyền viên cấp cao như thuyền phó nhất, thuyền phó hai, thủy thủ trưởng, quân giới trưởng được xếp ngồi dọc hai bên chiếc bàn dài làm bằng gỗ dẻ gai... Ở giữa một đám cướp biển cơ thịt cuồn cuộn mặt mày hung tợn, trông cậu thiếu niên gầy nhỏ trắng trẻo lại càng chói mắt. Nhưng giờ cậu lại đang ngồi rất nghiêm chỉnh bên trái ghế đầu, đó là vị trí tôn quý nhất, tương đương vớỉ cánh tay đắc lực nhất của thuyền trưởng.
Hayreddin ngồi ở ghế đầu, giới thiệu ngườỉ mới với mọi người bằng giọng nói rất thoải mái:
“Các vị ngồi ở đây cũng đã từng gặp qua rồi, đây là Nick, là đội trưởng mới nhậm chức của đội xung phong chứng ta. Sau này mọi người cùng nhau làm việc, phải sống thật hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau đấy“.
Một bầu không khí im lìm.
Tuy thuyền trưởng ra sức nhấn mạnh hai chữ “hòa thuân”, nhưng thực ra đây hoàn toàn là việc không cần thiết. Thằng nhóc mạnh như hải yêu này quả thật là sát thần hạ phàm Dù sống giữa đám cướp biển giết người không chớp mắt thì cũng vẫn là của lạ. Nếu không phải đã chán sống, đầu óc bị nhúng nước thì làm gì cổ ai tìm thằng nhóc đó để sinh sự chứ?
Nick được mọi người lịch sự chào hỏi, nhưng chi giữ thái độ cúi đầu im ỉặng ỉà vàng.
Hayreddin đã sớm dự đoán được tình huống này, nên cũng không để tâm đến nữa, gọi đầu bếp bắt đầu dọn cơm. Trước giờ thức ăn trên thuyền cướp biển rất đơn giản, cho dù cổ là thuyền viên cấp cao, cũng chi thỉnh thoảng được thêm vài món ăn tươi ngon thịnh soạn mà thôi, lình huống lần này đặc biệt hơn, một là người mới rất được coi trọng, hai là ngài thuyền trưởng đã hứa sẽ cho ăn “cực ngon luôn”, nên lão đầu bếp béo cuối cùng cũng có cơ hội để thể hiện.
Từng món từng món ăn thơm phức được bưng lên, nào thì hàu, sò biển, cá tuyết từ Địa Trung Hải kết hợp cùng nước sốt hải sản, sườn cừu, thăn bò, chim cút non rưới thêm nước chấm đậm đà, đinh hương, hạt tiêu, quế, đậu khấu... những loại gia vị quý hiếm đến từ Ấn Độ xa xôi này còn đắt hơn cả vàng ròng, không phải người bình thường nào cũng được nếm thử. Đồ ăn nhẹ trong đĩa là món bánh ngọt làm từ lòng đỏ trứng vàng ruộm, từng vòng hành tây được chiên giòn với dầu oliu vẫn cồn cảm nhận được vị mềm mịn của phô mai dê, rượu vang như những viên ngọc ruby được rót vào những chiếc ly thủy tỉnh, lấp lánh ánh sáng mê hoặc lòng người.
Ẩm thực của Algiers là sự kết hợp hai loạỉ hương vị đặc sắc của Địa Trung Hải và Trung Đông, dưới tay nghề của đầu bếp, những món được bưng lên quả thật khiến người ta phải nuốt nước bọt ừng ực.
Đứa trẻ nghèo đói như Nick chưa từng thấy bữa ăn nào thịnh soạn như vậy, nhìn đến ngây người, thiếu chút nữa là nước miếng nhỏ giọt tong tong xuống dưới đĩa. Hayreddin vui vẻ hòa nhã đẩy món ăn chính trước mặt mình - một bát thịt dê non rưới mật ong đầy ăm ắp đến trước mặt cậu, Nick lắc đầu:
“Tôi không ăn thịt“.
“Hả? Theo đạo Thiên Chúa à? Tin Lành? Hay đạo Hồi?” Thế giới này đang trong tình trạng thiếu thốn lương thực, ngoại trừ phải trai giới vì tôn giáo ra, thì có rất ít người kiên trì theo chủ nghĩa ăn chay.
“Không theo đạo nào cả, chỉ là không thích mùi vị của nó thôi, lên thuyền thì phải theo đạo sao?”
Hayreddin lắc đầu, cười nói: “Tùy cậu thôi, tôi là người thuộc chủ nghĩa vô thần“.
May mắn là trên thế giới này thịt gia súc và các loại cá tách biệt nhau, Nick rất thích món cá tuyết sốt chua và sò biển, cậu vung thìa lên nhét phồng cả hai má, không có cả thời gian rảnh để nói chuyện.
Vốn dĩ chi muốn được ăn một bữa bánh mì trắng giống như trong dịp lễ tết, mà nơi này lại hóa thành nguồn cung ứng vô hạn! Cuộc sống xa xỉ chính là như thế này đây!
Cậu nhóc không nói không rằng vùi đầu xuống ăn mả miết, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn đống đĩa chồng lên càng lúc càng cao bên cạnh, đúng là thiếu niên choai choai án khỏe đến bố già ở nhà còn phải sợ, một mình thằng nhốc này ăn bằng ba người đàn ông khỏe mạnh!
Thuyền trưởng cười tủm tỉm nhấm nháp rượu vang, dường như rất có hứng thú với vị khách đang phồng mồm trợn má lên ăn vặt kia, thậm chí còn thấy hứng thú hơn nhiều đống đồ ăn kia.
“Ăn chậm thôi, vẫn còn rất nhiều, đừng cổ dùng bánh mì để vét đĩa như thế... uống rượu không?”
“Khụ khụ...”, Nick nghẹn đấm ngực, “Không uống... tôi muốn uống nước ép táo chua../“.
Hayreddin cười ầm lên: “Đây là thuyền của cướp biển, ngoài nước ra thì chi có rượu, không có thứ thức uống dành cho con nít đó đâu“.
Cuối cùng Nick cũng chấp nhận uống bia nhạt, việc tích trữ trên thuyền rất khó, nước ngọt chi để mười ngày thôi đã bốc mùi, nồng độ của bia nhạt rất thấp hầu như không có mùi vị của bia, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của cánh thủy thủ.
Món chính đã xong, lão béo đầu bếp bưng món tráng miệng lên, đám cướp biển rượu vào lời ra cao giọng lè nhè: “Đàn ông đàn ang ăn gì mấy món bánh ngọt đó chứ! Theuriau, dọn cái món dành cho bọn đàn bà đó xuống đi!”
“Nick đã ăn đến căng cả bụng rồi, nhưng không muốn bỏ lỡ món ngon tiếp theo, trơ mắt nhìn đầu bếp sắp bưng
những món ngon lành mình chưa được nhìn thấy bao giờ xuống, cái miệng đang cắn thìa lập tức bĩu ra.
“Được rồi, đặt chúng xuống đi Theuriau”, thuyền trưởng uống một ngụm rượu, ráng nhịn cười, “Có lẽ vị khách bé nhỏ của chúng ta sẽ thích đấy“.
Cho dù có uống say, mọi người cũng không dám cười nhạo đội trưởng mới là “không giống đàn ông” chi vì cậu muốn ăn bánh ngọt. Vì thế, Nick độc chiếm món pudding hạnh nhân rắc đầy nho khô và mứt đào, còn cả món bánh nướng hoa quả rưới mật ong này nữa, vừa hạ dao xuống cắt, nước táo tươi ngon nồng đậm ứa ra như suối chảy cả xuống đĩa.
Trong thời đại mà đường cát cũng là xa xỉ phẩm, những món ăn kiểu này người bình thường cả đời cũng chẳng được ăn. Đôi mắt đen láy luôn mang theo vẻ lạnh lùng thờ ơ của cậu nhốc cuối cùng cũng lộ ra tia sáng non nớt đúng với lứa tuổi.
Được ăn một bữa tiệc thịnh soạn no nê thỏa thích, nên từ đó về sau, trong lồng của Nick, hai chữ thuyền trưởng này chính là người lãnh đạo tối cao tỏa ra mùi vị của tiền vàng và bánh nướng hoa quả.
Cơm nước xong xuôi, mọi người lui ra ngoài, trên chiếc bàn dài trong khoang của thuyền trưởng chi cồn lại hai người.
Hayreddin: “Ăn no chưa?”
Nick gật mạnh đầu.
Hayreddin: “Đây xem như là tiệc chào đốn, bình thường không phải ngày nào cũng thinh soạn thế này đâu“. Thấy ánh mắt cậu nhóc để lộ một thoáng thất vọng, thuyền trưỏng cườ”i nói: “Nhưng tôi hứa, suất của cậu luôn luôn giống của tôi”
Giống suất của thủ lĩnh... Nick rất hài lòng.
Hayreddin gạt đống bát đĩa ra, rồi lấy ra hai tấm giấy da để đặt lên bàn: “Khế ước lên thuyền, đọc cho cậu nghe nhé?”
Nick lắc đầu, từ chối ý tốt của thuyền trưởng: “Tôi biết chữ”
Mở tấm da dê ra, Nick đọc từng điều một:
1. Nhất đinh phải tuân theo mọi mệnh lệnh của thuyền trưởng.
2. Chiến lợi phẩm được chia theo chức vụ và sự cống hiến lúc nước ngọt và thức ăn chỉ còn lại một ít, thì tất cả mọi người đều cổ quyền được hưởng một phần.
3. Trên thuyền cấm đánh bạc, trộm cắp, tranh giành đánh lộn, có mâu thuẫn xuống dướỉ thuyền giải quyết, aỉ vi phạm phạt roi.
4. Bất cứ lúc nào, cũng không được phép cưỡng gian làm nhục phụ nữ, ai vi phạm xử tử.
5. Trong chiến đấu, người bỏ thuyền và phản bội sẽ bị lưu đày đến đảo hoang.
6. Trung thành với chức vụ được giao, mỗi người phải tự bảo quản vũ khí của minh nguyên vẹn và sạch sẽ.
7. Được tự do rút lui.
Khi Nick gia nhập băng Sói Biển chỉ biết rằng phải tuan theo mọi mệnh lệnh của thuyền trưởng, những thứ khác hoàn toàn không có, điều đó càng làm nổi bật lên cách quản lý nghiêm khắc của Sư Tử Đỏ, trình độ chính quy tuyệt đối không thua gì hải quân Tây Ban Nha. Mà thù lao và quyền tự do ỉạỉ nhiều hơn rất nhiều so với hải quân, thậm chi có không ít cơ hội phất lên sau một đêm, chẳng trách có vô số người đổ xô tới đầu quân cho hắn.
“Những điều cấm khác đều cố hình thức xử phạt, chi có điều thứ nhất là không có“. Nick ngẩng đầu lên nhìn Hay reddin, “Làm trái lời thuyền trưởng thì sẽ bị phạt thế nào?”
Người đàn ông tóc đỏ mỉm cười, mười ngón tay đan vào nhau vòng ra sau dựa vào lưng chiếc ghế cao, khí thế giống như một vị quốc vương đang ngồi trên ngai vàng của mình.
“Vậy còn phải xem cậu đã làm gì. Nhưng tôi nhắc nhở cậu một cách chân thành..
Giọng nói âm trầm của người đàn ông chậm rãi vang vọng trong khoang thuyền, mang theo vẻ nguy hiểm ngấm ngầm không chút che giấu.
“Đừng có tùy tiện làm thử“.
Nick đòi lấy một cây bút lông, viết tên mình lên hai tờ khế ước, in dấu vân tay đỏ, thuyền trưởng và mình mỗi người giữ một bản.
Hayreddin nâng chiếc ly thủy tinh lên: “Vậy là hợp đồng đã xong, chúc cậu sớm phát tài“. Nick cũng học dáng vẻ nâng ly lên uống một hớp, cất giữ cẩn thận bản hợp đồng kia vào trong người.
Hayreddin nói: “Trước khi cậu về phòng mình, hãy M phòng y tế một chuyến, bác sĩ Victor có chuyện muốn với cậu“.
Nick ngạc nhiên đáp: “Tôi đâu có bị thương“.
Hayreddin: “Bây giờ chưa bị, sau này sẽ bị. Đây là thủ tu theo lệ thường thối, điều đó sẽ có lợi cho cậu“.
Giọng điệu của thuyền trưởng khiến người ta không dám phản bác, Nick đeo lưỡi hái đã bọc lại bằng vải thô lên lưng ra khỏi phòng thuyền trưởng. Lúc ấy, Hayreddin mới với lấy tấm giấy da dê, cẩn thận xem xét vớỉ vẻ cực kỳ thích thú.
Bên cạnh dấu vân tay ngón út tròn tròn, không ngờ cậu nhóc này cổ chữ viết tay đẹp đến thế.
Cậu nhốc này rốt cuộc là ai? Nhìn quần áo và dáng vẻ, rỗ ràng là một cậu nhóc con nhà nghèo chưa trải sự đời. Quan sát đống chén đĩa ngổn ngang trên bàn, chi có của cậu ta là sạch sẽ nhất, ăn tuy rằng rất nhiều, nhưng lại không rơi vãi bẩn thỉu nước bọt văng tung tóe khắp nơi như những kẻ khác. Còn cả nét chữ viết tay này nữa...
Ha ha...
Sư Tử Đỏ càng lúc càng cảm thấy cậu nhốc bí ẩn này khiến hắn có cảm hứng khám phá không gì bì được.
Thuyền Hải Yêu cũng không được coi là lớn lắm, Nick hỏi thám mọi ngườỉ biết được vị trí của phòng y tế, liền đi thẳng tới đó, còn chưa tới đã ngửi thấy mùi còn xộc thẳng vào mũi, tiếp đến nhìn thấy hai thủy thủ đang khiêng một người đàn ông toàn thân quấn băng không ngừng rên ri từ bên trong đi ra.
Nick quan sát khắp một lượt qua cánh cửa bốn cánh để ngỏ/ bên trong phòng y tế là bầu không khí u ám lạnh lẽo, một bức mành ngăn cách giữa khu vực khám bệnh và phòng phẵu thuật, hai chiếc tủ gỗ chiếm hầu hết không gian căn phòng, bên trong xếp đầy sách chữa bệnh và mô hình cơ thể người, một cái đầu lâu trắng nhởn đè lên một cuốn sách da dê đang mở, có chức năng như một cái chặn giấy.
Nick gõ gõ lên cánh cửa gỗ: “Bác sĩ có ở đây không? Thuyền trưởng bảo tôi đến đây“.
Một dáng người gầy gò vén rèm đi ra, khuôn mặt thanh tú mang theo một cặp mắt kính nhìn trông vô cùng quen thuộc. Nick ngây người, rồi nhớ ra đây chính là người thanh niên đã từng trêu cậu ở Algiers.
“Tới đúng lúc lắm, vừa mới xử lý xong người cuối cùng“. Victor chùi sạch con dao dính máu lên tấm vải trắng, rồi tiện tay đặt sang một bên, “Đóng cửa vào đi, lại đây chúng ta cùng tâm sự“.
Cánh cửa đã được đống lại, mùi cồn trong phòng không át được mùi máu tanh nồng, bác sĩ Victor nở nụ cười dịu dàng: “Nhờ phúc của cậu đấy, hôm nay tôi bận phát khiếp. Không tính đến mười hai người đi gặp Thượng Đế, thì cố sáu người phải cưa tay cưa chân, ba người phải phẫu thuật động mạch, còn một người thì phải vá lại hộp sọ“.
“... Phiền anh rồi“. Nick không còn gì để nói.
Victor khoát tay, chọn ra một cánh tay mớỉ cưa đang ngâm trong một cái chậu đựng đầy nước thuốc, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xoay tới xoay lui kiểrn tra cơ thịt trên miệng vết cắt và sự phân bố của các mạch máu
“Thật ra cũng chẳng có gì. Kỹ thuật dùng đao của cậu rất tốt, miệng vết thương sạch sẽ không chút vụn xương, cũng coi như bớt được không ít phiền phức cho tôi. vấn đề ở chỗ...” Vị bác sĩ dừng lại một lúc, đẩy đẩy gọng kính, mắt kính bằng thủy tinh liền lóe lên một tia sáng, che khuất ánh mắt.
“Vấn đề ở chỗ, cậu là con gái, trà trộn lên thuyền cướp Là biển làm gì?”
Trong phòng y tế thường xuyên có người bị thương rên rỉ thảm thiết như quỷ khóc sói gào, để tránh cho lòng quân dao
động, trên vách tường có dán một lớp da thuộc, hiệu quả cách âm vô cùng hoàn hảo, vì thế, nếu tiếng hét hãi hùng của bác sĩ Victor vang lên sẽ không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
Lưỡi hái màu đen khổng lồ móc lên cần cổ thon dài của vị bác sĩ, chỉ cần khẽ dùng sức, máu tươi động mạch của hắn sẽ bắn lên trần nhà.
Victor vốn nghĩ sẽ chiếm được lợi thế tâm lý trong cuộc “tâm sự” này, ai ngờ con nhóc hung hăng như đánh tiết gà lập tức muốn giết người diệt khẩu. Đôi đồng tử sâu thẳm tĩnh mịch đen lay láy không chút ánh sáng đang ở gần ngay trước mắt, cho dù Victor đã từng xẻ thịt vô số người cũng cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Lẽ nào những kẻ chỉ biết đến bạo lực thì não bộ đều không phát triển đầy đủ à? Một đám người dã man!
“Khụ khụ... tôi đâu có nổi cho ai biết, có phải đang uy hiếp cô đâu! Chúng ta cớ nói chuyện đã!”
Nick ấn anh chàng bác sĩ xuống mặt bàn, đầu gối đè chặt xuống ngực hắn, từ trên cao nhìn xuống Victor, phía dưới chỗ lưỡỉ hái vừa hạ xuống đã xuất hiện một vệt máu. Phụ nữ không thể lên thuyền là quy tắc ngầm mà tất cả mọi người trong giới cướp biển đều biết, nghe nói không chi gặp xui xẻo, mà cồn bị Thần Biển trừng phạt nhấn chìm thuyền.
“Sao anh lại biết? Anh quen tôi à?”
“Tôi chẳng quen biết gì cô hết!” Victor vừa khẽ cử động, cảm giác lạnh lẽo trên cổ lập tức đè chặt xuống. Giao tiếp với đám người đã chẳng có khiếu hài hước lại còn không chịu nối lý quả thực khiến người ta phát điên, Victor đành án ngay nói thật:
“Tôi là bác sĩ/ đã giải phẫu hàng trăm thi thể rồi, chỉ cần nhìn khung xương cũng có thể phân biệt được giới tính. Hôm đố ở Algiers tôi đã nhìn ra được cô không phải là đàn ông, hàm, xương chậu, và những chỗ nhỏ nhăt khác hoàn toàn khác biệt, cô tưởng chưa cố ngực thì sẽ hoàn hảo kín kẻ đấy chắc?”
“Gì cơ...“.
Nick nhớ lại cảnh tượng ở buổi tuyển dụng hôm đó, người thanh niên này đã gọi Nick lại và chơi xỏ một vố, còn nói rằng trên thuyền bẩn thiu ra sao nguy hiểm thế nào...
Cái thái độ gợi đòn đố rất cố ván đề, nhưng đúng là hắn đã khuyên Nick đừng lên thuyền.
Nick thả lỏng thanh đao: “Xin lỗi, tôi thật sự rất cần công việc này“.
Victor đứng dậy, xoa xoa vết thương trên cổ mình, lập tức thấy ghê tởm đến mức nhíu chặt mày, vội vàng lấy cồn ra sức lau chùi: “Lưỡi hái này hôm nay đã chém bao nhiêu người rồi? Căn bản là chưa khử trùng! Cô có biết có bao nhiêu căn bệnh hiểm nghèo truyền nhiễm qua những vết thương kiểu như thế này không hả? Con nhóc chết tiệt mất vệ sinh kia!!!”
Lau sạch cổ rồi, lại lau luôn cả tay và mắt kính rồi thay một chiếc áo sơ mi khác, cho đến khi cả người không dính một hạt bụi nào mới chịu thôi. Anh chàng bác sĩ mắc bệnh sạch sẽ thái quá cau mày cằn nhằn: “Rốt cuộc là cô được thứ gì nuôi lớn vậy hả? Sói? Gấu? Hay là tính tinh?”
Nick thành thật trả lời: “Chú tôi đã nuôi lớn tôi, tuy có hơỉ giống tình tinh một tí, nhưng ông ấy là một thương nhân“.
Trong thoáng chốc, chỉ một bí mật đã có thể khiến mối quan hệ giữa hai ngườỉ không còn chút khoảng cách, Victor đã nhìn thấy kỹ thuật khiếp người của Nick, nên cũng không lo lắng cho sự an nguy của cô. Suy cho cùng trên biển là nơi chỉ nói chuyện bằng thực lực, tuy rằng không được để phụ nữ lên thuyền, nhưng đề ra quy tắc chính là để phá vỡ, lịch sử của đại dương đã lưu truyền không ít những câu chuyện về những nữ hải tặc thủ đoạn nhẫn tâm độc ác.
Victor nói: “Tôi là người làm công tác khoa học lấy cơ sở thực tế làm căn cứ, căn bản không tin vào mấy thứ mê tín XUI xẻo kia. Cô đã có thể tự bảo vệ bản thân thì cũng chẳng cần phải nói nhiều làm gì. Huống hồ thuyền trưởng cõng là người theo chủ nghĩa vô thần, trên thuyền từ người theo đạo Hồi cho đến Bái Hỏa giáo đều cố cả, chi cần thực sự có bản lĩnh, thì kiểu người gì ngài ấy cũng dám dùng“.
Những lời này Nick tín.
Tay bác sĩ trẻ tuổi này không giống với kiểu người đi biển để kiếm sống chút nào, móng tay của anh ta được cắt tía sạch sẽ, áo sơ mi đều là loại cao cấp được làm từ vải gai mịn với những đường thêu ở cổ áo, sách vở cũng toàn là những quyển được đóng bìa cứng mạ vàng, trong tủ còn có một bộ trà cụ bằng sứ trắng khảm bạc của phương Đông.
Nick nói: “Vậy tìm tôi đến để nói chuyện gì? Anh nên giả vờ như không biết gì mới phải“.
Victor trả lời: “Chẳng phải đã nối rồi đó thôi, làm việc công theo lệ. Kiểm tra thử xem cô có bị giang mai, kiết lỵ, hủi, hay những bệnh truyền nhiễm như thương hàn không“.
“Không bị“. Nick lạnh lùng nói, “Tôi thấy anh mới là người có bệnh đấy, bệnh sạch sẽ thái quá“.
“Tùy cô nói sao cũng được“. Anh chàng bác sĩ không chút để tâm, đẩy đẩy cặp kính, khiến nó lóe lên một tia sáng: “Ngoại trừ khế ước lên tàu ra, ở chỗ tôi cũng có một bản khế ước cá nhân nữa, người mới vừa lên thuyền đều phải tới xem qua một lượt, cô có thể suy nghĩ xem cố chấp nhận hay không“.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Bái Hỏa giáo còn được gọi là Hỏa giáo, Hỏa Yỏu giáo, hoặc đạo Zarathushtra, là một tôn giáo cổ của Ba Tư do nhà tiên tri Zarathushtra sáng lập cách dây hơn 1000 năm trước Công nguyên và là một trong những tôn giáo lâu đời nhất của nhân loại.
Lại là một tờ giấy da dê được sao làm hai bản bày ra truớc mặt, kiểu chữ quý tộc dương dương tự đắc kia vừa nhìn là đã biết do tự tay anh chàng đó viết.
“Bên A: (Họ tên để trống)
Tôi xin thề, bất kể bản thân là vì nguyên nhân gì mà chết, quyền xử lý di thể đều thuộc về bác st Victor.
Bên B: Victor Franz Medici
Tôi xin thề, người đã đồng ý hiến tặng di thể lúc còn sống sè nhận được tất cả sự giúp đỡ về mặt y tế mà tôi có thể cung cấp được”
Nick đọc xong, hỏi: “Vậy là có ý gì?”
Victor đáp: “Thì là ý trên mặt chữ đấy còn gì, không phải cô biết chữ à?”
Nick lại hỏi: “Ý anh nói, sau khi chết phải cho anh xác thì mới chữa bệnh cho người ta?”
Victor giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Nói như vậy không đúng. Tôi là bác sĩ trên thuyền, nếu như cô bị thương nặng hoặc mắc bênh truyền nhiễm, tôi đương nhiên sẽ chữa cho cô vô điều kiện, nhưng mà...“.
Anh chàng bác sĩ nhếch nhếch khóe miệng, nụ cười nhìn qua đã thấy vô cùng đểu giả: “Người có bách bệnh, cho dù không nghiêm trọng, chỉ là chút bệnh vặt không đáng kể cũng sẽ ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống, thậm chí dần dần đe dọa đến tính mạng. Ví dụ như rụng tóc, gàu, mụn trứng cá, táo bón, khó tiêu, nấm móng, tê phù, liệt dương, xuất tinh sớm.
Victor quét ánh mắt tới phần ngực bằng phẳng đến độ ngựa có thể phi nước đại được của Nick, bổ sung thêm: “Dậy thì muộn, vân vân“.
Nick đứng bật dậy xắn tay áo.
Victor thụt lùi về góc tường, lớn tiếng nhấn mạnh: “Đừng có động tay động chân! Tất cả đều là người văn minh! Tôi chi đang nêu ví dụ y học thôi, chứ không công kích cơ thể!”
Giọng điệu của Nick rất bình tĩnh: “Tôi tha thứ cho tội công kích của anh, nhưng vừa nãy ăn no quá, anh có đồ uống giúp tiêu hóa không?“.
Victor lập tức gật đầu, rất biết thời thế mở tủ lấy ra bộ trà cụ bằng sứ trắng: “Cà phê được sản xuất ở Ethiopia, vị bạc hà số lượng hạn chế/ thêm vài thìa đường nữa nhé?”
Nick đáp: “Có thể cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu“.
Dùng loại đồ uống ngọt đến phát ngấy mới có thể vỗ về vị tiểu sát thần nguôi giận, Victor quệt mồ hôi, sốt sắng giải thích:
“Không phải tôi có sở thích biến thái gì đối với việc giải phẫu đâu, chi là rất hiếu kỳ về cấu tạo cơ thể của cô thôi. Y học phát triển đến giờ/ điểm hạn chế chính là nằm ở việc không hiểu được những chỗ ảo diệu từ những bộ phận nhỏ bé nhất trong cơ thể con người..
Nick: “Theo những gì tôi biết, chẳng có giáo phái nào cho phép mổ xẻ thân thể người chết cả, mà đều chú trọng việc mò yên mả đẹp, bằng không chính là báng bổ thần linh“.
Victor đẩy đẩy gọng kính: “Đổ chính là lỹ do vì Sao đi biển“.
Anh chàng bác sĩ đứng dậy, kéo soạt bức mành tro phòng phẫu thuật ra.
Một bầu không khí yên tĩnh, trên sàn nhà bên trong là Xá chết la liệt.
“Ở trên biển, thi thể để được hai ngày là bốc mùi hôi thối sau đó sẽ lây truyền dịch bệnh, căn bản không thể vận chuyển vào bờ. Báng bổ thần linh? Con người khi đã chết nghĩa là hết, lấy đâu ra những thứ như thiên đường địa ngục nữa? Cùng lắm là cồn lại lớp cặn thối rữa thôi- Kết cục của tất cả mọi người đều sẽ là bị cuốn trong lớp vải bạt rồi ném xuống biển, thành bữa tiệc cho tôm cá. Vậy sao không giao phó cái túi da chết cuối cùng đó cho tôi, đổi lại chút hưởng thụ lúc còn sống?”
Cuối cùng Nick cũng ký tên lên tấm giấy da dê của tay bác sĩ, từ đó trở thành thượng khách quen thuộc của Victor, và cũng là mối tiêu thụ lớn cho đống nước ngọt hắn giấu riêng.
Victor “Chiều cao“.
Nick: “lm56“.
Victor “Cân nặng“.
Nick: “85 pound“. Victor “TuỐi“.
Nick: “Mười tắm“. Victor “Định lừa ai đấy, nói thật mau!”
Nick:“... Mười bảy“.
Victor: “Nối dối bác sĩ vĩnh viễn bị dậy thi muộn!” jsjick: “Được rồi, mười sáu tuổi lẻ ba tháng..”.
Hai bản khế ước, trở thành thiếu niên Hải Yêu... À không, là thiếu nữ chính thức trở thành biểu tượng của cướp biển.