Hải Yêu

Chương 68: Chương 68: Hải chiến Preveza




Type: Thanh Hương

“Các hạ Andrea Doria tôn kính:

Tôi đã nghe nói lãnh thổ của Giáo hoàng, Venice và Tây Ban Nha đều đã tham gia Liên minh Thần thánh, sự hợp thành của liên quân này là một tin tức có tính đả kích trầm trọng đối với đế quốc Ottoman. Nếu chiến tranh xảy ra, tin rằng cả ngài và tôi đều sẽ là nhà lãnh đạo trực tiếp của quân đội hai bên, cùng dẫn quân gặp nhau trên chiến trường. Nhưng đưa đội quân chủ lực huấn luyện suốt nhiều năm đến trước miệng pháo không phải là mong muốn của tôi, tôi cũng không muốn phải đổ máu cho một quốc gia không thể đáng tin nữa.

Tin rằng ngài đã nghe chuyện tranh giành quyền thừa kế và tình hình nội chính hỗn loạn xung đột lẫn nhau giữa hai phe phái của đế quốc Ottoman. Một người phụ nữ thân phận thấp hèn, một nữ nô lệ đáng xấu hổ, ấy vậy mà lại lợi dụng sự sủng ái của sultan khống chế toàn bộ cung đình, vọng tưởng dùng những thủ đoạn phỉ báng, khiêu khích, ly gián để kiểm soát tôi và quân đội trong tay tôi. Nghe theo sự thao túng của người đàn bà đó là sỉ nhục nhân cách của tôi, thân là một chiến sĩ trên biển, là một người đàn ông chân chính, tôi vô cùng căm ghét hết thảy những thứ bùn lầy này.

Lúc này, tôi đưa ra một đề nghị cực kỳ hợp lý với ngài và hoàng đế Tây Ban Nha mà ngài trung thành: Tôi sẽ không phục tùng mệnh lệnh của các sultan nữa, tôi sẽ dẫn quân thoát khỏi sự khống chế của đế quốc Ottoman, từ địch biến thành bạn của Tây Ban Nha. Điều kiện đổi lại, xin bệ hạ hãy trả lại Tunisia cho tôi, hơn nữa phải chính thức thừa nhận tôi là vua Bắc Phi.

Hết thảy vinh quang đều thuộc về ân điển của Thượng Đế, hy vọng sau khi cẩn thận suy nghĩ, ngài sẽ cho tôi một câu trả lời vừa ý.

Tái bút: Để thể hiện sự chân thành hợp tác, bức thư này có đặc biệt kèm theo một tấm bản đồ bố trí phòng thủ biển Aegean.

Tóc Đỏ chân thành của ngài”.

“Các hạ Tóc Đỏ tôn kính:

Bức thư ngài gửi đến khiến tôi vui mừng quá đỗi, đối với những đối xử bất công mà ngài đã phải chịu ở đế quốc Ottoman, bệ hạ và tôi đều đồng cảm như thể chính mình đã trải qua, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng giận dữ bất bình. Ngài là một người anh hùng vĩ đại, một nguyên soái hải quân kiệt xuất nhất của thời đại, bất luận là ở quốc gia nào cũng nên có được sự đãi ngộ lịch thiệp không gì bằng, chứ không phải bị kẻ khác sai phái nhục mạ. Nếu ngài có thể rời khỏi đế quốc Ottoman, kết thành bạn bè đồng minh với Tây Ban Nha, ngài sẽ có được sự tín nhiệm và tôn trọng đích thực.

Liên minh Thần thánh quả thực quyết sẽ tử chiến với Ottoman, và chúng tôi cũng có lòng tin sẽ chiến thắng trong cuộc giúp đỡ của ngài. Tôi, chính Andrea Doria này cũng là người Pháp dựa dẫm Tây Ban Nha, vì thế, tôi rất hiểu và ủng hộ suy nghĩ của ngài. Bệ hạ cho rằng hai điều kiện ngài đưa ra rất hợp lý, từ lâu ngài đã được công nhận là vị vua không ngai của Bắc Phi rồi, về phần Tunisia, sau khi nhìn thấy ngài hoàn toàn cắt đứt với sultan, chúng tôi sẽ lập tức trao trả, đồng thời dâng vương miện nạm châu báu cho ngài.

Tái bút: Đã nhận được hải đồ, thành ý của ngài chúng tôi cảm kích vô cùng. Xin các hạ hãy phái thuộc hạ tin cậy đến cảng Palka, chúng tôi sẽ tiến hành trao đổi bàn bạc thêm với ngài.

Thánh Allah sẽ phù hộ cho tất cả những người ngài yêu thương, mong người sẽ được chứng kiến tình hữu nghị chân thành giữa tôi và ngài.

Andrea Doria chân thành của ngài”.

Dưới ánh nến nhảy nhót, Victor vừa đọc thầm từng câu từng chữ trong bức thư hồi âm Hayreddin viết cho Andrea, vừa dùng bút lông chấm mực nước đỏ tiến hành sửa đổi đôi chút trật tự, thì của động từ và kết cấu câu trong bản nháp. Tiếng Latinh của Hayreddin đa phần là tự học, viết văn tất khó tránh khỏi đôi chỗ sai sót, vì muốn nghiêm cẩn và bảo mật, hắn thường giao việc đối chiếu này cho anh chàng Medici từng được thừa hưởng chế độ giáo dục truyền thống.

Victor gạch dưới một biểu tượng cuối cùng trên tấm da dê, ngẩng đầu lên nói: “Được rồi, không còn nghĩa khác, chép lại một lần nữa là xong. Không thể không nói cái tinh túy trong việc viết công văn là ở lĩnh vực dùng ngôn ngữ tao nhã để tranh cãi với nhau – đã nắm tương đối vững rồi đấy”.

Hayreddin thở dài, đáp: “Qủa thực tôi thấy hơi mệt, mấy thứ không quá quan trọng này vẫn nên tìm người viết hộ thì hơn”.

“Andrea sẽ tin lời nghị hòa và đầu hàng của ngài chứ?”.

“Tin hay không tin cũng chẳng sao, chỉ cần lôi kéo được một phần tinh lực của hắn ta là tôi có thể ly gián liên minh thần thánh rồi”.

“Tôi nghe nói bọn họ đã tổ chức được hai, ba trăm thuyền rồi”.

“Đúng vậy, cho dù có huy động toàn quân của chúng ta, cũng chỉ bằng một nửa binh lực của liên minh thần thánh…”.

Bệnh của sultan chỉ là cảm lạnh khiến vết thương cũ tái phát nhưng lại kéo dài suốt hai tiếng, tình hình chuyển biến xấu, ngay cả những thái y kinh nghiệm đầy mình cũng phải bó tay. Roxelana dựa vào sự sủng ái của sultan mới có thể thao túng cục diện chính trị, giờ vẫn chưa có quyền khống chế toàn bộ quân đội, một khi sultan tạ thế, hoàn cảnh của bà ta sẽ vô cùng nguy hiểm. Chính vì như vậy, một mặt bà ta nghĩ cách kéo dài sinh mệnh cho ông chồng của mình, mặt khác tìm mọi cách hãm hại những đối thủ chính trị khác. Vật tư hậu cần và phí quân sự cứ khất lần mãi, Hayreddin xoa xoa trán, tính cách làm sao lấy ít thắng nhiều trong hoàn cảnh như vậy.

Chính trị rất vô vị, Nick đã ngủ say từ lâu, nàng lật người, chân tự tiện gác lên đùi Hayreddin, bên miệng còn dính chút nước bọt.

“Ăn được ngủ được”. Hàng mày đang nhíu lại của Hayreddin thả lỏng, hắn khe khẽ bật cười, nắm lấy cái chân không ngoan nhét trở lại trong chăn dém thật kỹ. Chỉ mới hai ba năm trước thôi, nàng vẫn luôn duy trì sự đề phòng lúc ngủ, chỉ cần có người lại gần là lập tức tỉnh dậy ngay, nhưng hiện giờ, nàng lại có thể hoàn toàn yên tâm khi ngủ bên cạnh hắn. Dưới ánh nến màu vàng ấm áp đang chiếu sáng, khuôn mặt của người đàn ông lộ ra vẻ vui mừng gần đây hiếm thấy.

“Nghe theo sự thao túng của người đàn bà đó là sỉ nhục nhân cách của tôi. Ngài viết được ra những câu từ đầy căm phẫn như vậy, nhưng có nhìn thế nào cũng thấy ngài đang rất hưởng thụ sự thao túng đó”. Victor giả vờ giả vịt ngâm nga bản công văn của Hayreddin, thể hiện sự buồn nôn với cảnh tượng trước mắt.

Hayreddin mỉm cười lắc đầu, không định trả lời lại vấn đề khó giải quyết này.

Victor nghĩ một lúc, đẩy bản gốc sang một bên, mở một chủ đề mới: “Đầu xuân sang năm, tôi sẽ phẫu thuật lấy tấm thép cố định trên người con nhỏ trên người con nhỏ chết tiệt kia ra. Xương cốt đã quen được bảo vệ bên ngoài nên sau khi lấy tấm thép ra, trong khoảng hai năm sẽ khá yếu, không thể chịu được vận động kịch liệt đâu”.

“Cần một khoảng thời gian dài để tĩnh dưỡng, tôi hiểu rồi”. Hayreddin gật gật đầu.

“Còn một chuyện khác nữa… Nick đã sắp mười chín tuổi rồi, nhưng kể từ khi quay trở lại chiến trường, kinh nguyệt của cô ấy không đều đặn nữa, thế không tốt đâu. Lý do khiến kinh nguyệt không đều có rất nhiều, trường hợp của cô ấy là do luyện tập quá độ và tỉ lệ chất béo quá thấp gây ra. Hậu quả trực tiếp của việc này là cô ấy sẽ rất khó thụ thai”.

Hayreddin im lặng.

Victor tháo kính xuống lau lau, rồi lại đeo lên, tiếp tục nói bằng giọng đầy bình tĩnh lý trí: “Tôi biết ngài rất coi trọng gia đình, thích trẻ con, lúc tôi làm phẫu thuật cắt bao quy đầu cho đứa con trai sơ sinh của Ishak, ngài đã ôm đứa bé đó không muốn buông. Nhưng nếu muốn Nick trở thành mẹ của những đứa con ngài, cô ấy cần phải được đối xử như với một người phụ nữ, chí ít, không thể tiếp tục tập luyện với cường độ cao và ra chiến trường nữa. Nếu ngài muốn đồng thời cả gia đình và sự nghiệp, ngài nhất định phải trả giá. Đương nhiên, tôi không có ý bảo Nick hoàn toàn buông bỏ công lao sự nghiệp Hải Yêu, nhưng cuộc phẫu thuật sang năm là cơ hội tốt để nghỉ ngơi”.

Đêm đã khuya, Victor đứng dậy khoác áo choàng, trước khi rời đi để lại một câu cuối cùng: “Ngài phải đưa ra quyết định đi”.

Dưới sự khởi xướng của Giáo hoàng La Mã, hầu như tất cả những quốc gia Kitô giáo có đường bờ biển Địa Trung Hải ở châu Âu đồng thời tuyên bố gia nhập Liên minh Thần thánh. Lãnh thổ Giáo hoàng, cộng hòa Venice, đế quốc La Mã thần thánh, Tây Ban Nha cùng Hiệp sĩ cứu tế(1) cùng nhau thành lập hạm đội có quy mô lớn nhất Địa Trung Hải từ trước đến nay. Hạm đội có tổng cộng hai trăm chiến hạm cỡ lớn, một trăm thuyền vận chuyển vật tư, năm vạn binh sĩ tinh nhuệ tham gia cuộc chiến, binh lực nhiều gấp hai lần hải quân đế quốc Ottoman.

(1): Hiệp sĩ cứu tế khởi đầu là bệnh viện Amalfi được thành lập ở Jerusalem, vào năm 1080 nhằm chăm sóc những người hành hương nghèo và bệnh tật đến Đất Thánh. Sau cuộc chinh phục Jerusalem vào năm 1099 trong cuộc Thập tự chinh thứ nhất, nó đã được cho phép trở thành một giáo quân đoàn, và được giao nhiệm vụ chăm sóc và bảo vệ Đất Thánh.

Trận đại chiến như lửa đã bén tới lông mày, ngoại trừ một số ít người, không ai biết Hayreddin đã gửi thư nghị hòa tới Tây Ban Nha. Andrea vô cùng cẩn trọng với điều kiện hắn đưa ra, hai bên liên tục can thiệp vào thời gian trao trả Tunisia, mãi cho đến trước trận chiến vẫn chưa thương lượng ổn thỏa, đành phải tiếp tục duy trì tiếp xúc.

Hayreddin đang trực tiếp nắm giữ trong tay hầu hết hải quân của đế quốc Ottoman, mà đội quân trực thuộc hải tặc trung thành với hắn nhất định sẽ lao vào nước sôi lửa bỏng vì hắn. Chỉ cần Hayreddin dẫn quân đội tới nương nhờ, Tây Ban Nha không chỉ kiểm soát được toàn bộ Địa Trung Hải, mà thậm chí còn có cơ hội rất lớn nắm gọn quyền bá chủ khống chế toàn bộ vùng biển trên thế giới. Charles đã từng bị lừa một lần, nhưng sự cám dỗ quá lớn này vẫn khiến hắn không thể quyết từ chối được.

Lãnh thổ Giáo hoàng hy vọng có được vị trí thống trị tôn giáo, nhu cầu cấp thiết của Venice là cướp lại tuyến đường thương mại mà đế quốc Ottoman đã chiếm đóng, còn Tây Ban Nha lại âm thầm trông chờ đối thủ sẽ mang theo một lượng lớn tàu chiến tới đầu hàng, Liên minh Thần thánh hô hào khẩu hiệu thánh chiến “cứu vớt một thế giới Kitô giáo” xông lên chiến trường, thoạt nhìn thì thấy đoàn kết chặt chẽ, nhưng lợi ích nội bộ thì lại không nhất trí.

Tháng Một, Hy Lạp, biển Preveza.

Những chiến hạm cỡ lớn nhiều không đếm xuể tập trung đông nghịt trên mặt biển, hai bên giao chiến cách nhau một mặt biển rộng lớn. Chiến hạm của Liên minh Thần thánh chia làm ba cánh, phân biệt bằng lá cờ vương miện chìa khóa của Lãnh thổ Giáo hoàng, cờ sư tử màu vàng kim của nước cộng hòa Venice và lá cờ ba sọc vàng đỏ của Tây Ban Nha. Các hiệp sĩ cứu tế được phân rải rác vào những mũi tấn công khác, phụ trách việc cứu hộ chịu thương.

Tay Andrea Doria nắm chặt bức thư cuối cùng của Hayreddin vừa mới được lấy xuống từ chân con chim bồ câu đưa thư, nội dung vẫn là thương thảo điều kiện. Lần này, Hayreddin đã chịu lùi một bước nhỏ,đồng ý nhường lại quyền thống trị eo biển Gibraltar cho Tây Ban Nha, chỉ cần cho phép hắn cướp bóc ở đây là được. Andrea đứng ở trên mũi thuyền nhìn về phía đối diện, đội hình của hải quân Ottoman không mảy may rối loạn. Vị nguyên soái Tây Ban Nha không khỏi thầm cảm khái, điều kiện đầu hàng đã bàn luận tỉ mỉ đến mức này rồi mà Hayreddin vẫn có thể không hoang mang không sợ hãi, bình tĩnh duy trì đại cục, tâm lý quả thực vững vàng khác hẳn người thường.

“Nguyên soái, đối phương bắt đầu tấn công rồi, chúng ta nghênh chiến chứ?” Tiếng pháo đã vang lên nhưng thống lĩnh vẫn chần chừ chưa lên tiếng, phó đại tướng sốt ruột mở miệng hỏi.

Andrea do dự một lúc, đưa ra một quyết định khiến hắn hối hận đến tận cuối đời: “Không, chúng ta sẽ theo sau Venice, để họ làm tiên phong”.

Người của hậu thế mỗi lần nhắc đến trận đại hải chiến đã đi vào sử sách này, nhớ tới chi tiết đó, đều cảm khái mưu kế đáng kinh ngạc lấy ít thắng nhiều của Hayreddin. Đầu tiên, hắn dùng việc đầu hàng làm miếng mối nhử người Tây Ban Nha, khiến họ khoanh tay đứng nhìn; tiếp đó lại dùng gián điệp xúi giục các tướng lĩnh hải quân của Lãnh thổ Giáo hoàng và Venice, ngăn chặn chiến thuật phối hợp của hai bên.

Hayreddin đã nhìn thấu triệt sự bằng lòng ngoài mặt của Liên minh Thần thánh, lấy đây làm điểm xuất phát để xuống tay với ba mũi tấn công. Sau khi cuộc chiến bắt đầu, quả nhiên chỉ có hải quân của Venice là xông lên trước nhất, Hayreddin chỉ huy mé cánh cách ly hải quân của Lãnh thổ Giáo hoàng, đồng thời tấn công với tốc độ nhanh mạnh không gì bì kịp đánh Venice thua tan tác, sau đó quay mũi thuyền, cùng với mé cánh bao vây hải quân của Lãnh thổ Giáo hoàng.

Khi quân Tây Ban Nha nhận ra tình hình thì đã quá muộn, có xông lên chi viện cũng không thể nào xoay chuyển đại cục được nữa. Lãnh thổ Giáo hoàng thấy vậy liền rút lui, hải quân Venice cô lập bị tiêu diệt hoàn toàn, Hayreddin thừa thắng xông lên, bắt giữ hơn hai mươi chiến hạm của quân Tây Ban Nha.

Trong trận chiến này, Liên minh Thần thánh đại bại, thuyền chiến và binh sĩ tổn thất quá nửa. Cộng hòa Venice bị buộc phải đầu hàng, chấp nhận bồi thường hàng năm ba mươi vạn đồng vàng, đồng thời cắt nhượng lại lãnh thổ cho Hy Lạp, một đế quốc thương nghiệp đương thời từ đó về sau không thể gượng dậy được nữa.

Trận đại hải chiến Preveza đã đặt nền móng vững chắc cho vị thế bá chủ của đế quốc Ottoman lên toàn bộ Đông Tây Địa Trung Hải, thậm chí là ba mươi năm sau, ở châu Âu vẫn không có bất kì một quốc gia nào dám khiêu chiến với hải quân của sultan. Một thời đại mới bắt đầu, cũng có nghĩa là một thời đại cũ đã kết thúc.

Hayreddin giành chiến thắng, hắn đã hoàn thành lời thề bắt tất cả những kẻ cường quyền năm đó phải quỳ xuống trước mặt mình xin tha. Những con thuyền Tây Ban Nha đã chìm xuống đáy biển, cuối cùng linh hồn nhỏ bé của Cecilia lang thang trên biển đã có thể được yên nghỉ rồi.

Nhưng lời xưa thật chẳng sai: Trời xanh rất công bằng, có thu hoạch đồng nghĩa có hy sinh. Trong trận chiến Preveza, Hayreddin đã mất đi người thân cuối cùng còn lại trên thế giới này – Ishak Râu Đỏ.

Lúc dẫn kỵ binh trên bờ đuổi theo kẻ địch, Ishak đã trúng mai phục, huyết chiến đến kiệt sức mà chết, trên di thể có đến hơn hai mươi vết thương do dao đâm và súng bắn. Theo lời tường thuật của kẻ may mắn còn sống sót, vốn dĩ Ishak có cơ hội xông ra khỏi vòng vây, nhưng lại không nỡ vứt bỏ những người anh em đã đi theo mình nhiều năm, cuối cùng quyết định cùng bọn họ đồng sinh cộng tử.

Ishak đã hành động như một bậc anh hùng thanh sạch cao thượng, nhưng cách nơi Ishak chết chỉ chưa đầy hai kilomet, rõ ràng có một đội quân bản địa của Ottoman do những nhà quý tộc lãnh đạo, bọn họ đã phớt lờ tín hiệu xin cứu viện của Râu Đỏ, trơ mắt nhìn kỵ binh của Ishak bị kẻ địch bao vây tàn sát.

Mâu thuẫn giữa quân đội mới và gia tộc cũ gia tăng đến tận chiến trường, Ishak lại trở thành một vật hy sinh chính trị nữa của Roxelana.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.