Bên trong căn gác trên tầng cao nhất của con thuyền Diêm Vương, một đứa trẻ với khuôn mặt tiều tụy, toàn thân quấn kín băng gạc được ôm đến bên cửa sổ mạn thuyền, đứa trẻ đó bám chặt lấy cửa cổ nhìn ngắm cảnh tượng những con thuyền nhỏ chở hàng hóa lướt qua lướt lại như con thoi.
“Anh nói thuyền trưởng sẽ chi tiền thật chứ?” Nick hỏi đầy vẻ hiếu kỳ.
“Ngài ấy đã tuyên bố sẽ mua thì chắc chắn sẽ thanh toán hóa đơn. Nói đến gã nhà giàu mới nổi nhiều tiền nhất Địa Trung Hải, ngoài thuyền trưởng ra không còn ai khác đâu, cô không cần phải lo lắng về chuyện đó lần này ngài ấy đến đây chính là để rắc vàng khoe mẽ“.
Victor xuất thân từ một gia tộc tài phiệt nổi tiếng, bẩm sinh đã có khuynh hướng khinh thường những tên giàu xổi, nhưng nhìn thấy những gã đứng đầu thế giới ngầm hô mưa gọi gió trong gia tộc đang khúm núm trước mặt Hayreddin, trong lòng lại thấy vô cùng sung sướng, cũng đánh giá cao hành động ngạo mạn khoa trương lần này của hắn.
Đôi mắt Nick sáng lên tràn đầy vẻ háo hức, chi cảm thấy bóng lưng của thuyền trưởng phía xa xa kia như được khảm một lớp viền vàng sáng lấp lánh.
“À đúng rồi, không phải anh từng nói cổ vị hôn thê ở Florence sao? Sao tới đây hai lần rồi, đều chi thấy anh tỏ vẻ ghê tởm ông anh họ Rắn Độc thế?“.
Victor ngẩn người ra một lúc, sau đó bật cười thành tiếng: “Vị hôn thê? Ha ha ha, cô thật quá dễ bị lừa! Phải rồi, đúng là tôi có một vị hôn thê không tồn tại thật, có công dụng như một lá chắn khi có người thèm muốn sắc đẹp của tôi“.
Nick giật mình nói: “Bảo sao chưa bao giờ thấy anh nhắc đến cồ ấy. Lúc xuống thuyền các anh em khác đều đi rượu chè gái gú, nhưng sao chưa từng tháy anh có hứng thú với phụ nữ?“.
“Mấy cô gái như thế kia á?” Victor chi tay về phía những cô gái điếm đang che ô trên những con thuyền nhỏ phía mặt biển, cay nghiệt nói: “Vừa quê mùa lại thô tục, nhìn còn chẳng đẹp bằng tôi! Hơn nữa tôi dám đánh cược rằng/ mười cô trong số đấy thì cổ đến chín cô mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục!“.
Nick nhìn chằm chằm vào anh chàng bác sĩ mắc căn bệnh sạch sẽ thái quá như đang nhìn một loại động vật quỷ hiếm, đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất khó tưởng tượng: “Victor, lõ nào... từ trước tới giờ chưa từng... không phải anh vẫn còn là trai tân đấy chứ?” Sắc mặt Victor tái đi, khóe miệng giật giật mấy cái, trợn trừng mắt lên nhìn nàng: “Không phải việc của cô!.
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một loạt âm thanh huyên náo, có thủy thủ gõ cửa báo tin, nói rằng những thương nhân, thợ may, họa sĩ hẹn đưa hàng đến đã tới đông đủ cả, đang chờ ở bên ngoài.
Victor cao giọng nói: “Hỏi thử đám người ấy xem Justin Mắt Chuột đã tới chưa?“.
Sau vài giây, một người đàn ông trung niên với cặp mắt như hai hạt đậu xanh xách một chiếc hòm gỗ lách qua khe cánh cửa gỗ bước vào phòng. Thân hình ông ta béo mập, dáng vẻ dưng tục, trên mặt đeo một nụ cười cung kính, nhưng cặp mắt nhỏ lại đảo tròn láo liên đầy vẻ bất an. Lúc ánh mất đảo đến anh chàng bác sĩ, đôi mắt của người đàn ổng béo tròn dột nhiên trợn trừng, kinh ngạc hét lên:
“Đây chẳng phải là cậu chủ nhỏ đó ư! Mấy năm rồi không gặp, sao cậu lại chạy lên thuyền cướp biển thế này?“. “Hay ba hoa như ông mà vẫn có thể sống được đến tận giờ, thật đúng là kỳ tích“.
Điều khiến Victor thấy phiền nhất chính là bị cố nhân nhận ra, cau mày chi chi về phía Nick: “Đây là người của thuyền trưởng, mở chiếc vòng trên cổ cho cô ấy“.
Justin Mắt Chuột mở hòm gỗ, bày mấy cái ngăn kéo nhỏ chứa đủ các loại dụng cụ mở khóa phức tạp ra sàn, nở nụ cười ân cần: “Không phải tự khoe chứ trên khắp nước Ý, món tuyệt kỹ này của tôi là đỉnh nhất đấy, nếu không còn sống thật khỏe mạnh, sao có thể phục vụ tốt cho các cậu chủ các phu nhân đây được, cậu nói có phải không?” Nói đoạn liền bước đến trước mặt Nick, quan sát chiếc vòng trên cổ nàng.
Nick nhìn đống dụng cụ trong chiếc hòm, mới hiểu được công việc của thợ khóa trong truyền thuyết.
Thế kỷ XVI, châu Âu có một loại phong tục khiến người ta phải ghê sợ, rất nhiều đàn ông quý tộc nhằm đề phòng vợ cắm sừng, đã ép buộc vợ hoặc người tình mặc một chiếc quần lót kim loại có khóa - được gọi là đai trinh tiết. Nếu không có chìa khóa, những người phụ nữ đó không thể quan hệ với người đàn ông khác. Nhưng từ quá khứ cho tới tương lai, ham muốn ăn trái cấm của nhân loại, ngay cả lệnh cắm của Thượng Đế cũng không có cách nào ngăn cản. Đai trinh tiết sắt thép chẳng thể kiểm soát được sự phóng đăng của xã hội thượng lưu, chính vì thế, đủ các chuyên gia mở khóa cũng thuận theo thời thế xuất hiện.
Justin cẩn thận quan sát chiếc vòng cổ, cũng tranh thủ cơ hội đánh giá luôn cô gái đeo chiếc vòng.
Cô gái mặc một bộ quần áo dài rộng thùng thình khổng nhìn thấy đường nét cơ thể, tuổi còn nhỏ, làn da trắng xanh, tuy dáng vẻ rất thanh tú, nhưng bệnh tật ốm yếu nửa nằm nửa ngồi trên chiếc sập mềm, giống như một đóa hoa cúc còn chưa kịp nở đã khô héo. Nhìn từ hoa văn và kỹ thuật rèn trên chiếc vòng, có thể thấy nó được chế tác bởi những người thợ thù công Thổ Nhĩ Kỳ, thêm vào đó, trình độ đúc cực kỳ tỉnh xảo, nói không chừng, cô gái này là do Hayreddin cướp được từ trong tay một gã quỹ tộc Thổ Nhĩ Kỳ nào đó cũng nên.
Nhưng nhìn dáng vẻ bệnh tật liệt nửa người của cô gái, Justin lại không tài nào tin được đây chính là người phụ nữ được vua cướp biển yêu thương lo lắng. Từ lâu đã nghe nói Sư Tủ Đỏ thích những thiếu niên xinh đẹp trẻ trung, lẽ nào thiếu nữ tàn tật này cũng là một trong số những người được yêu thích đó? Lão thợ khóa xem xét chiếc vòng xong, xoa xoa tay thoáng lộ vẻ lúng túng: “Bên trong ổ khóa này còn có hai lớp chốt nữa, xem ra sẽ phải tốn chút công sức đây“.
Cánh thợ thuyền đều cố ý thổi phồng độ khó của nhiệm vụ hòng moi được nhiều tiền thù lao hơn, đó cũng mánh lới phổ biến trong nghề, Victor hừ một tiếng nổi: “Được rồi, đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi nữa, chỉ cần mở được khóa, tùy ông muốn ra giá bao nhiêu với thuyền trưởng cũng được“.
Nick xưa nay nổi tiếng là người keo kiệt, lập tức nói: “Không cần phải phiền phức thế đâu, dùng một thanh sắt nung nống đỏ chọc vào mở ra là xong thôi mà“.
“Chậc chậc chậc, tôi không dám làm vậy đâu! Cổ của tiểu thư đẹp thế kia nhỡ bị thương dù chi một chút thôi cũng là một cái tội đấy!” Mắt Chuột chép miệng hít hà đầy vẻ khoa trương, vỗ mạnh lên ngực cam đoan: “Cô cứ yên tâm đi, cả đời tồi chưa từng gặp phải ổ khóa nào không mở được. Không tin cứ hỏi thử cậu chủ đi, những vị phu nhân tiểu thư cậu ấy từng dẫn đến, đã có ai phải chịu tí sứt mẻ nào chưa?“.
Nghe thấy những lời ấy, Nick kinh ngạc nhìn về phía Victor, anh chàng bác sĩ liền quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy gì.
Lão thợ khóa cầm hai cái que móc rất nhỏ lên, vừa thử khều gẩy thăm dò bên trong ổ khóa, vừa dương dương đắc ý kể lể chiến tích huy hoàng của vị khách quen lâu năm: “Năm đổ cậu chủ Victor là cao thủ tán gái nổi tiếng khắp Florence! Từ lúc mười mấy tuổi đã thường xuyên chiếu cố công việc làm ăn của tôi rồi/ những quý ổng trong thành phố này bị cậu ấy cắm sừng, tính ra không được một trăm, thì cũng phải hơn tám mươi nhi?“.
Anh chàng bác sĩ mắc bệnh sạch sẽ thái quá ấy mà lại có một giai đoạn lịch sử điên loạn tòm tem với vợ người khác, Nick ngoái cổ lại, ánh mắt sững sờ gần như là xoáy sâu vào người anh ta.
Victor mất kiên nhẫn nói: “Có ai mà không có lúc niên thiếu lông bông nổi loạn chứ, huống hồ khi đó tôi vẫn chưa học y, ai biết được quan hệ bừa bãi lại bẩn thế?” Nghĩ đến những chuyện xưa khi còn trẻ, chính anh ta cũng cảm thấy ghê tởm, không ngừng thúc giục lão thợ khóa làm nhanh tay.
Justin Mắt Chuột không hổ là cao thủ trong nghề, ngoại trừ lúc tiến hành phải đổi một lượt que móc ra thi việc mở khóa diễn ra rất thuận lợi. Đợi khoảng mười mấy phút, tiếng khóa mở giòn tan vang lên, chiếc vòng nô lệ trên cổ Nick đã được tháo ra.
“Đã xong!” Lão thợ khóa cười hì hì đưa cái vòng cho Nick nhìn, quay người thả nó vào tay Victor. “Cảm ơn quý ngài Barbarossa đã chiếu cố đến việc làm ăn của tôi, cảm ơn cậu chủ đã nhớ tới tay nghề của tôi!“.
“Đến phòng kế toán lấy tiền, ông có thể đi được rồi” Victor hất cằm, không khách khí ra lệnh đuổi khách.
Justin nhấc hòm đồ nghề lên, cúi người thi lễ với Nick đi đến cửa rồi lại quay người lại, thì thầm bằng giọng điệu dâm đãng hỏi Victor: “Cậu nổi thử xem ngài thuyền trưởng cổ cần một cái ổ khóa mới không? Bản thân cầm chìa, tự do hơn nhiều! Ở chỗ tôi nhập một lượng lớn hàng hóa vàng bạc cao cấp, kiểu dáng mới mẻ, mẫu mã phong phú, của bộ phận nào cũng có...“.
Nick ngồi ở xa nên không nghe rõ, vươn cổ ra hỏi: “Vàng bạc gì cơ?“.
“Cút cút cút!” Victor nổi điên, nhấc chân đá cho lão thợ khóa một cú, Justin cũng không giận, cười hề hề lùi ra sau cái chào: “Vậy tôi xin phép, sau này có vụ làm ăn nào, xin cậu chủ phải nhớ chiếu cố đấy!” Nói xong linh ra khỏi cửa giống hệt một con chuột chũi béo mập.
Bóng lưng lão thợ khóa vừa biến mất, bên ngoài liền truyền đến giọng nói trầm thấp hào sảng của một người đàn ông: “Hôm nay đâu cố bắt cậu gặp người của dòng họ Medici, sao kém nhẫn nại thế?” Hayreddin lên tiếng đẩy cửa bước vào, phía sau là một đám thương nhân cầm hộp châu báu, đồ trang sức, những súc tơ lụa nối đuôi nhau đi vào theo.
“Lorenzo đã đi rồi, cậu yên tâm đi“. Hayreddin nói.
“Hừ! Tôi mà phải sợ hắn chắc?” Victor khinh thường hứ lạnh, nhưng giọng điệu lại bất giác được lên tông.
Hayreddin cười khẽ: “Cậu đương nhiên không sợ hắn ta, nên mới ở đây giúp Nick chọn lựa quần áo và đồ trang sức, nếu để tự cô nhóc đó chọn, chắc chắn sẽ chọc mù mắt tôi mất“. Nói xong liền bước đến bên chiếc giường mềm ôm lấy Nick, vuốt ve cần cổ trắng mịn như lúc ban đầu của nàng: “Tay nghề của gã thợ khóa đố quả nhiên rất giỏi, không làm xước xát miếng da nào“.
Nhưng Nick lại không cho thế là đứng: “Trên người tôi có rất nhiều vết sẹo, sợ gì vết thương nhỏ này“.
Nhớ tới việc khắp tay chân nàng đều là băng gạc, thần sắc Hayreddin liền trở nên ảm đạm, nhẹ nhàng nói: “Lúc nào về đến Thổ Nhĩ Kỳ, tôi sẽ xin thuốc mỡ bí truyền trong hoàng cung Cultan, chăm chỉ bôi vài năm, sẹo sẽ dần dần mờ đi thôi“. Nghĩ đến cả đời cô nhóc có khả năng không thể đứng dậy được nữa, Hayreddin cảm thấy rất áy náy, hắn muốn làm hết khả năng để nàng được sống vui vẻ.
“Đợi lát nữa em thích thứ gì, không cần phải hỏi giá, cứ thoải mái mà lấy“.
“Thật không? Thứ gì cũng được à?“.
“Thứ gì cũng được, đá quý, trang sức, đồ dùng, tùy em chọn“.
Trong hợp đồng bao nuôi đã ký, chuyện mua vài bộ trang sức sặc sỡ cho tình nhân là bình thường, nhưng kiểu hứa hẹn nào sảng “chọn mua không giới hạn” như thế này thì chưa từg nghe thấy bao giờ. Trong mắt của Nick, màn hẹn hò trước hoa dưới trăng, ngâm thơ ước thề gí đó đều những thứ phù phiếm vô vị lãng phí cuộc sống, duy chỉ có lời hứa hen của vàng ròng bạc trắng mới là thực.
Chuyện lãng mạn nhất trên thế gian này là gì? Chính là được một người đàn ông anh tuấn mạnh mẽ bao nuôi, đã vậy hắn còn chịu chi một số tiền lớn để thỏa mãn tất cả mong I muốn của bạn!
Trái tìm bé nhỏ trong lồng ngực Nick lập tức biến thành một hồ nước xuân, hạnh phúc vỗ cánh bay tới, cảm động nhìn Hayreddin nói:
“Thuyền trưởng, ngài thật tốt...“.
Khuôn mặt ngăm đen của Hayreddm lộ ra hàm răng trắng bóc, nở nụ cười sáng láng đáp: “Em muốn nói thuyền trưởng có tiền còn tốt hơn chứ gì“.
“Dừng! Dừng! Các người không chỉ muốn chọc mù mắt tôi, còn muốn hại điếc tai tôi phải không!” Victor nhấc cánh tay đan chéo lại với nhau thành hình chữ X để bày tỏ sự phản đối cực hạn với màn đối thoại buồn nôn của hai người.
Hayreddin mỉm cười nói với đám thương nhân đang nín thở im lặng chờ đợi: “Được rồi, bày hết các thứ ra đi“.
Ở thời điểm này, Florence là thành phố thương mại và là thủ đô nghệ thuật nổi tiếng khắp thế giới, dựa vào những món hàng thủ công mỹ nghệ tình xảo, những tấm vải được dệt may một cách tinh tế cùng với một lượng lớn hàng hóa phương Đông vận chuyển bằng đường biển chiếm giữ thị trường xa xỉ phẩm của châu Âu mà nói, thì cho dù có là vương tôn quý tộc từ các quốc gia khác cũng sẽ cảm thấy tự hào khi mua sắm ở Florence.
Hayreddin ôm Nick vào lòng, dừng lồng ngực và cánh tay mình nâng đỡ phần lưng và đầu của nàng, để nàng không mất chút sức lực nào cũng có thể nhìn thấy từng món hàng một. Gương trang điểm thủy tinh mạ vàng, hộp trang sức khảm ngà voi và san hô, trà kỷ đúc bằng bạc nguyên chất, những món đồ sứ cỡ lớn tới từ Trung Quốc, từng súc từng súc tơ lụa lũ lượt được khiêng vào, cánh thương nhân bán châu báu thì dùng đệm mềm nâng những thứ như vương miện, dây chuyền, trâm cài, bông tai, nhẫn, phụ kiện tóc, người này nối tiếp người kia bê tới giới thiệu.
Tuy rằng bản địa Florence không sản xuất ra được đá quý, nhưng con mắt thiết kế và tay nghề chế tác lại có thể dẫn đầu những trào lưu đang thịnh hành khắp châu Âu. Nick bản tính giống quạ đen, bình sinh thích nhất là những thứ sáng lấp lánh, nhưng cho dù đã làm cướp biển được hai năm, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ xa xi đến thế, nghĩ đến việc chúng đều có khả năng thuộc về mình, Nick quả thực cảm thấy chóng mặt run rẩy lẩy bẩy. Không đợi nàng kịp mở miệng, ngón tay Victor vừa chi trỏ một lúc, đã giữ lại mười mấy món đồ.
“Mấy món đồ trang sức châu báu trước đây chúng ta đã cướp được không ít, quần áo lúc đi Paris cũng may rắt nhiều rồi, không cần mua nữa được không?” Nick hoa hết cả mắt hỏi.
Hayreddin đáp: “Kiểu dáng của những món đồ trang sức đó đều lỗi thời lắm rồi, huống hồ hiện giờ em không thể mặc vừa mấy bộ váy áo chật căng ấy đâu, phải mua mới lại hết. Cứ yên tâm mà lấy, không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi. Lấy nhiều vào, lúc đến Thổ Nhĩ Kỳ tôi cũng tiện tặng cho người ta làm quà qua lại tạo dựng quan hệ“.
Lúc ấy Nick mới giơ tay rụt rè chi vào mấy món đồ, đám thương nhân lập tức ghi lại những món đồ đã được chọn vào trong sổ. Trước khi bọn họ bước vào cửa đã được nhắc nhở rằng: “Không được đề cập đền giá tiền - để tránh dọa cô gái yếu ớt đó“. Dù sao thì chiếc gương thủy tinh Venezia kích cỡ bằng lồng bàn tay này có giá lên đến sáu trăm đồng vàng florin!
Quá trình mua sắm cứ kéo dài mãi như vậy, cánh thương nhân kẻ trước người sau ùn ùn bước vào, vì muốn xem loại vải nào có thể làm làn da trắng nhợt nhạt của Nick trở nên dễ nhìn hơn đôi chút, đám thợ may tranh cãi như thể sắp phát điên, bày hết vải vóc ra, so sánh chán chê rồi lại vứt hết xuống đất, khiến cả căn phòng bày bừa đủ các loại đồ dùng vật dụng.
Cuối cùng Victor mệt mỏi chán ngán, nổi muốn quay về phòng mình nghi ngơi ăn cơm trưa, rồi rút khỏi tầng gác trên thuyền.
Trên boong thuyền cũng là cảnh tượng ồn ào nhốn nháo, dây thừng, sơn, ván gỗ, cột buồm gỗ vẫn chưa kịp khiêng vào trong khoang thuyền, mười mấy gã cướp biển đang tụ tập náo loạn ở mạn thuyền, thi xem ai có thể ném chính xác đồng xu vào bên trong chiếc áo nịt ngực rộng cổ của một cô gái điếm.
Victor muốn xuống khoang dưới, nhưng lối đi lại bị một gã không biết điều chắn ngang, hắn cầm một sợi dây thừng thắt nút, nhìn đông ngó tây, rõ ràng là tâm trí không đặt vào công việc. Anh chàng bác sĩ sốt ruột đá mũi giày vào lưng đối phương, quát: “Chó khôn không cản đường!“.
Gã thanh niên đang ngồi quay đầu lại, đôi mắt màu vàng kim bên dưới mái tóc đen đượm buồn.
“Thì ra không phải chó nhà, mà là Sói Đất“. Tay bác sĩ hừ một tiếng nói: “Không muốn sống nữa thì đến chỗ nào không có người mà phơi nắng! Ngồi đây làm gì cho vướng tay vướng chân ra!“.
“Buổi sáng tôi đã nhìn thấy cô ấy rồi“. Eney khẽ khàng nói, tựa như sợ sự ồn ào sẽ đánh thức mộng đẹp, hắn nhấc tay lên chi về phía căn gác cao trên thuyền: “Chính là ở chỗ đó, cô ấy đứng bên trong nhìn ra ngoài, nhưng đáng tiếc là chi thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa“.
“Vì thế cậu cứ ngồi ở đây đợi, đợi cô ấy lại xuất hiện ở bên cửa sổ tiếp?“.
“ừ... nổi không chừng buổi chiều, hoặc cổ lẽ là buổi tối, nếu không thì là ngày mai... cô ấy sẽ nhìn ra ngoài, bác sĩ, anh nói có phải không?” Sói Đất ngước mắt lên, ánh nhìn nóng rực khẩn thiết, giống như đang van xin bác sĩ khẳng định suy đoán của bản thân.
Nhưng Victor không trả lời, chi hỏi: “Hiện giờ cậu là phố đội trưởng đội xung phong, lương một tháng là bao nhiêu?“.
“Mười đồng vàng“. Eney trả lời: “Cô ấy thích bánh ngọt, tôi có thể mua được rất nhiều bánh ngọt“.
Victor nghẹn ở cổ họng, đã mấy lần muốn vọt ra ngoài nhưng lại chẳng thể nói được thành câu, chi đành thở dài tự nhủ có lẽ đây cũng là một loại hạnh phúc, rồi đi xuống khoang thuyền, quay trở về phòng y tế.
Đến khi ăn xong bữa trưa, lại hưởng thụ thêm một giấc nghi trưa cùng bữa trà chiều như thường lệ, anh chàng bác sĩ mới thay một bộ quần áo mới, chậm rãi quay trở lại hiện trường mua sắm. Đống vải vóc bừa bộn đã được thu dọn sạch sẽ, lần này, trên sàn bày đủ những món đồ chơi tinh xảo, những cuốn sách tranh và truyện cổ tích đẹp đẽ.
Những món đồ chơi hình chú lính được dát giấy thếp vàng, chi cần ấn xuống công tắc là bọn chúng đã có thể “lạch cạch lạch cạch” đổi gác bên trong trạm gác bằng gỗ; bên trong khung cửa sổ nhỏ bằng thủy tính của chiếc đồng hồ cúc cu có giấu một con chim rất dễ thương, cứ nửa tiếng lại tự động bật cửa ra báo giờ; những quân vua, quân hậu, quân tượng, quân mã đầy màu sắc đang dấy lên một cuộc phân tranh trên bàn cờ, bề mặt những chiếc túi nhồi cát nhỏ cỡ ngón tay cái được thêu hình những con vật khác nhau.
Tuy Nick rất thích những món đồ xa xi đắt tiền như trang sức châu báu, nhưng tuổi của nàng vẫn còn nhỏ, tâm trí chưa trưởng thành, nên kỳ thực không để tâm lắm đến chuyện ăn vận trang điểm. Mãi cho đến khi nhìn thấy những món đô chơi kia, nàng mới thật sự cầm lòng không đặng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như một quả táo chín, hai mắt mở lớn vươn cổ ra hét to: “Muốn cái này! Muốn cái này nữa! Cái bật ra con chim nhỏ kia! Cồn cả số binh lính có thể cử động kia nữa!”
Hayreddin đã từng lục lọi cái rương của Nick, đoán trước nàng sẽ thích những thứ đó, nên mỉm cười bảo mấy tay thương nhân biểu diễn từng món một cho nàng xem.
Victor lắc đầu thở dài ngao ngán: “Giờ vẫn còn thích những món đồ chơi trẻ con này, con nhóc chết tiệt ấy đến bao giờ mới cố thể trưởng thành đây?“.
Hayreddin xoa xoa cái đầu nhỏ của Nick, cười nói: “Trưởng thành quá đỗi mệt mỏi, mãi mãi làm một đứa trẻ không phải còn tốt hơn sao? Năm đố Cedlia nối với tôi rằng nó muốn một cơn búp bê, nhưng tôi chi có thể dùng gỗ đẽo thành cho con bé. Hiện giờ có tiền cố điều kiện, tại sao không để cô nhóc được vui vẻ?“.
Hắn biết rõ thuở niên thiếu, Nick bị cuộc sống ép buộc, trên rất nhiều phương diện thậm chí còn lý trí hơn những người lớn bình thường khác Bị buộc phải trưởng thành, bị buộc phải lạnh lùng, bị buộc phải tàn nhẫn, chính vì như vậy, chút xíu tính cách trẻ con còn sốt lại này của nàng lại càng toát lên vẻ đáng yêu lẫn đáng thương. Huồng hố chuyện đã đến mức này, có dùng thái độ nghiêm khắc của trước đây đối xử với nàng, cũng không còn chút ý nghĩa nào nữa.
Chọn lựa đồ chơi sách tranh xong xuôi, Hayreddin lại mua cho Nick hai con vật nuôi: Một con khi con lông xù mông đỏ và một con vẹt đuôi dài màu sắc sặc sỡ cực lớn. Bằng thằn phận bác sĩ, Victor cực lực phản đối việc nuôi những loại động vật sống có khả năng mang theo ký sinh trùng trôn người trong phòng ngủ. Nhưng kết quả của việc kháng nghị bị đỏi lại nhiệm vụ “vệ sinh khử trùng cho vật nuôi“.
“Chột mắt, chân gỗ, cánh tay móc câu và vẹt vốn dĩ là trang bị tiêu chuẩn của thuyền trưởng cướp biển mà, tôi đây mới cổ một thứ, vậy là đã quá keo kiệt rồi“. Hayreddin mỉm cười lười biếng khiến anh chàng bác sĩ không còn lời nào để phản bác.
Hai ông họa sĩ đã đứng bên cạnh ký họa Nick từ đâu, vì thời gian quá gấp gáp, bức chần dung kích thước lớn thì không kịp, chi kịp đặt một bức tranh trong một cái khung ba tấc, và một bức tượng cực nhỏ trong trâm cài.
Lần này đến Ý mua sắm, Hayreddin phô trương sự giàu có cũng là vì muốn Nick được vui vẻ. Hắn vung tay vô cùng hào phóng, những thứ tiểu thư vương công quý tộc có đều giữ lại hết cho nàng không thiếu một món nào, thậm chí côn mua một cây đàn hạc cực lớn để trang trí.
Việc mua sắm những món hàng xa xỉ và bổ sung cho tàu thuyền đã mất nguyên cả một ngày, đến lúc chạng vạng, khi đội thuyền của Sư Tử Đỏ căng buồm rời khỏi Florence, những lời đồn nhảm như chim mọc cánh nhanh chóng lan truyền bằng đủ mọi con đường đến khắp các ngỗ ngách.
Từ phía Đông đến phía Tây Địa Trung Hải, mọi người say sưa bàn luận về một loạt những tin đồn liên quan đền Vua cướp biển: thủ đoạn phô trương xa xỉ tiêu tiền như rác, dừng vũ lực và tiền bạc ép gia tộc Medici phải cúi đầu, và Barbarossa Hayreddin nhân vật truyền kỳ đang từ sở thích kỳ quái là những thiếu nữ xinh đẹp, giờ chuyển sang thương một thiếu nữ tàn phế.