Phòng ngủ không bật đèn tối om, giống y như nội tâm Lyon • Jackson.
Gã ngồi dậy.
Chống nạng gỗ đứng lên, sau đó lén lút tới gần cửa phòng ngủ, gã mở cửa, bên ngoài cũng là một mảnh hắc ám. Nương theo ánh trăng mỏng manh, gã nhìn thấy tên đàn ông châu Á kia đã cuộn mình trên ghế sa lon ngủ ngon lành.
Lyon nhẹ nhàng bước tới phòng bếp, chậm rãi vặn mở van bình gas, cuối cùng nhìn lướt qua Hồ Bất Thích trên ghế sa lon —— một giờ sau, người kia sẽ thành người chết.
Lyon đẩy cửa nhà Hồ Bất Thích, đèn hành lang là đèn cảm ứng, gã vừa bước ra cửa đèn liền sáng. Hiện tại là ba giờ sáng, đại bộ phận người thuê trọ còn đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Lyon bước vào thang máy, sau đó nhấn vào nút báo tầng trệt, ngay khi ngón tay vừa rời khỏi nút bấm, gã ngẩn người, gần như cùng lúc, gã phát hiện thấy nút báo tầng ba sáng lên.
Vậy có nghĩa là có người ở tầng ba đang bấm nút gọi thang máy.
Hiện tại muốn ra ngoài là không thể, thang máy đã bắt đầu hạ xuống rồi, Lyon chỉ có thể lúc thang máy dừng lại thì cúi đầu. Gã không muốn có người thấy diện mạo của mình, dù sao nhiều bị người bắt gặp, có lẽ về sau sẽ gặp nhiều phiền toái.
Nhưng không có ai bước vào.
Lyon ngẩng đầu, xuyên qua cửa thang máy mở rộng, gã nhìn thấy một hành lang lý tối om, ngoài cửa không một bóng người.
Một trận gió lạnh thổi lướt qua bên người gã, Lyon kinh ngạc phát hiện đèn hành lang sáng lên, bắt đầu sáng từ cái đèn gần hắn nhất, sau đó xa dần, từng cái từng cái sáng lên, giống như đang có người đi bên dưới vậy.
Mí mắt Lyon giật giật.
Cửa thang máy đóng lại.
(…Lầu ba phòng 303: Farrar, quê quán hành tinh Borand, người vô hình, nhân viên vệ sinh đường phố, bình thường ba giờ rưỡi sáng tan làm về nhà —— trích bút ký điều tra bí mật của thượng tá Typo.)
Thời điểm bước ra khỏi thang máy, Lyon nhìn chằm chằm bên ngoài cửa thang máy, sau đó lập tức bước nhanh về phía hoa viên.
Hoa viên nhìn qua có vẻ không khác gì đêm hôm qua, nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi?
“Cái cây kia sao lại không thấy!” Lyon lập tức phát hiện ra một sự thực khiến gã vô cùng khiếp sợ!
Chết tiệt! Gã sớm nên nghĩ tới, cái cây kia có thể đè lên mình thì làm sao lại không bị gì cơ chứ?! Gã quả thật bị đè tới hỏng đầu rồi!
Nơi vốn để trồng cái cây kia giờ đã bị trồng vào vài loại thực vật khác, Lyon không từ bỏ ý định quỳ trên mặt đất, từ trong trí nhớ dò tìm nơi đã chôn cái túi rồi đào xuống. Gã vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng: Cái túi to đó gã chôn rất sâu, lại còn là màu nâu nâu, có lẽ vẫn chưa xui xẻo bị người khác phát hiện…
Mười năm phút đồng hồ trôi qua, ba cái hố to đùng đen ngòm rỗng tuếch, như muốn nói cho gã biết: Nhìn đi, ngươi chính là xui xẻo như vậy đấy!
Chết tiệt! Tiền không thấy! Ngoài tiền, trong túi to đó còn có hung khí gây án của gã! Những thứ này nếu như bị người khác phát hiện——
Choang một tiếng, cái nạng đảm đương việc đào đất trong tay Lyon rơi xuống đất.
“Ai?!” Một bóng trắng nhoáng lên nơi khóe mắt, Lyon mạnh ngẩng đầu.
“A, rất xin lỗi——” Thanh âm non nớt khiến Lyon ngẩn người, tay chống vào thân cây bên cạnh đứng lên, gã thấy có một bóng người màu trắng đang đứng cách đó không xa.
Đó là một cô bé, khoảng sáu bảy tuổi, có một mái tóc ngang vai dưới ánh trăng như ánh lên màu trắng bạc, tay cô bé không ôm búp bê giống như những cô bé bằng tuổi khác, mà cầm một cái xẻng.
Từ từ! Cái xẻng——
“Đã trễ thế này, cháu cầm xẻng làm gì?” Lyon chậm rãi bước về phía cô bé.
“Cháu, cháu chuẩn bị xới đất tưới nước cho cây.” Thanh âm của cô bé lộ ra sợ hãi, bắt đầu lui dần về phía sau.
Nhưng mà Lyon không cho cô bé thời gian chạy trốn, gã chạy tới trước mặt cô bé, cúi thắt lưng để hai mắt đối diện với đôi mắt của cô, tầm mắt của Lyon cuối cùng dừng trên cái xẻng cô bé cầm trên tay trái, mặt trên rất sạch, không có bùn đất, xem ra cô gái nhỏ này đang nói thật, chưa kịp động đến mấy cái cây này.
“Dưới gốc cây có một cái túi to, có phải cháu lấy đi hay không?”
“…Không! Cháu không lấy!” Cô bé nhỏ giọng nói.
“Nói cho chú nghe, có phải cháu thường xuyên tới nơi này chơi hay không?” Lyon lộ ra một nụ cười ôn hòa, thế nhưng tất nhiên là gã thất bại rồi, sau khi gã cười, cô gái nhỏ còn run rẩy dữ dội hơn.
“…Vâng.” Cô bé gật đầu.
“Bé ngoan, cháu biết chú là ai không?” Lyon híp mắt.
“…” Cô bé cắn môi, ngay lúc Lyon nghĩ đối phương sẽ lắc đầu nói không biết, cô nhóc lại gật đầu, “Cháu biết, chú là cái chú hồi tối bị cây đè.”
Lại là một việc ngoài ý muốn.
“Ba mẹ cháu thật là không biết dạy dỗ trẻ nhỏ, trễ như vậy, mà còn để cháu chạy linh tinh…” Trong mắt Lyon hiện lên một tia nguy hiểm.
“Cháu, cháu không có ba mẹ, cháu sống cùng em trai.” Tuy sợ hãi, cô bé vẫn dũng cảm biện hộ cho ba mẹ của mình.
Cô nhi à? Vậy thì rất tốt.
“A? Vậy nói cho chú biết được không? Sau khi chú được đưa đến bệnh viện, có những ai đã tới hoa viên này?” Nhìn chằm chằm miệng cô bé, trong lòng Lyon ẩn ẩn có chút mong đợi.
Vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế! Nói! Nói mau!
Gã bức thiết chờ đợi cô bé, cô bé nuốt nước miếng một cái, một lúc lâu sau mới phun ra đáp án.
“Jerry, anh Jerry đã tới đây.”
Nói xong, cô bé yếu ớt hỏi, “Chú, cháu đã có thể đi chưa? Cháu còn phải đi tưới nước bón phân cho cây…”
Lyon vừa lòng mỉm cười.
“Thích chăm cây như vậy à, vậy thì tự mình biến thành phân bón cho cây đi.”
Lyon bẻ gãy cổ cô bé, rồi ném xác vào cái hố to mình vừa đào, sau đó đắp một lớp đất thật dày lên trên.
+++++
“Mưu sát! Đây là mưu sát mà!”
Đám cỏ đuôi trâu vừa mới giả chết, động cũng không dám động sau khi Lyon đi lập tức bùng nổ kêu gào, líu ríu bàn bạc nên báo cảnh sát trái đất hay báo cảnh sát liên hành tinh.
“Cô Anny!” Thượng tá Typo lập tức biến thành hình người, xới đất lên muốn đào cô Anny ra, đã thấy hai mảnh thân thể bị cắt ra đang co co lại, vẫn còn động đậy.
“Không sao, chúng tôi đã quen rồi, có rất nhiều người thích làm vậy, chúng tôi thường xuyên đang bò thì bị bóp đứt cổ. Quen là được rồi.” Trong đó một đoạn Anny giật giật, nhìn nhìn đoạn thân thể kia của mình, “Nhà chúng ta lại thêm một người…”
Nói tới đây, Anny dừng lại, “Nếu là bé gái thì gọi là Gaga đi, tôi với Justin định đêm nay đi xem Lady Gaga biểu diễn.”
“…” Thượng tá Typo không còn gì để nói, còn có thể nghĩ tới chuyện đi xem biểu diễn, thì tuyệt đối là không có việc gì. Thế nhưng… “Nghe ý của ngài, chẳng lẽ…”
Nhìn Anny đang uốn éo, lại nhìn cô Gaga tương lai cũng đang uốn éo, trong đầu thượng tá Typo bỗng nảy lên một ý tưởng.
“Vâng, Justin là thằng hai, ngày đó tôi đi xem Justin biểu diễn, kết quả mải mê nghe nhạc quá, tôi không cẩn thận bị người ta dẫm đứt đôi, sau đó thành ra như vậy.”
Nhìn cô Anny biểu hiện bình tĩnh, thượng tá Typo bỗng cảm thấy cư dân hành tinh Annelida thật thần kỳ, còn thần kỳ hơn cả cục quản lý đường bộ.
Kẻ địch không đáng sợ, kẻ địch đánh không chết cũng có chút cần phải chú ý, thế nhưng đã đánh không chết, mà mỗi lần đánh còn có thể sinh ra thêm một kẻ địch đánh không chết nữa, vậy thì thật sự quá đáng sợ~
“PS: Khi một con giun bị đứt làm hai, dưới điều kiện thích hợp, phần thân thể mất đầu sẽ hình thành một cái đầu mới nho nhỏ tròn tròn, còn đoạn bị mất đuôi, phần thân còn lại cũng sẽ dần dần dài ra. Đương nhiên, cũng có nhà nghiên cứu đã chỉ ra, tỷ lệ tái sinh có thể nói là gần như bằng không, xin quý vị độc giả hãy trân trọng các bạn giun nhỏ, đừng vì một quyển sách mà đi giết giun, làm không tốt sẽ trở thành sự kiện mưu sát xuyên hành tinh đó, thân yêu~”
+++++
Hoàn toàn không biết sau khi mình đi rồi, trong hoa viên xảy ra những chuyện gì, Lyon trở lại khu trọ, mặt trên thùng thư có tên chủ hộ và số phòng trọ của bọn họ, gã định thông qua cách này tìm Jerry.
Kỳ thật lần này gã cũng không định giết nhiều người, vốn đã chuẩn bị làm xong lần này sẽ thu tay, nhưng luôn luôn có kẻ muốn chết không muốn sống!
Ánh mắt lướt qua một lượt tên trên thùng thư, Lyon hí mắt.
501 Jerry • Paula Polly.
Tốt lắm, ta đã biết mi ở đâu rồi.
Năm phút sau, Lyon đứng trước của phòng 501. Gã nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ sáng, tốc độ của gã phải nhanh hơn, trước khi những người khác tỉnh lại——
Trong lòng nghĩ, gã đưa tay vặn nắm cửa, sau đó kinh ngạc phát hiện cửa không khóa, sau khi mở cửa, gã mơ hồ nghe được tiếng hát.
Hỏng bét! Tên kia đã tỉnh rồi!
Động tác mở cửa nháy mắt dừng lại, ngay lúc Lyon tự hỏi tiếp theo phải làm thế nào mới tốt, thì gã ngửi thấy mùi sữa tắm.
Tên kia đang tắm.
Vậy thì dễ rồi…
Trong nháy mắt, Lyon đã nghĩ ra kiểu chết thích hợp nhất cho Jerry.
Nhẹ nhàng như một con mèo, Lyon chậm rãi tới gần phòng tắm, cửa phòng tắm cũng khép hờ, từ khe cửa gã nhìn thấy trong phòng tắm có một tên đàn ông thân thể trần truồng đang ngồi trên ghế bên cạnh bồn tắm lau người. Lyon cẩn thận quan sát bồn tắm lớn phía trước, được lắm, bên trong vẫn đầy nước.
Chính là lúc này! Thừa dịp hiện tại đối phương đang quay lưng lại với mình —— trong lòng hét lớn một tiếng, Lyon nhanh chóng tiếp cận từ phía sau, tiếp đó đẩy mạnh người đàn ông kia vào bồn tắm, cuối cùng dùng sức nhấn đầu đối phương vào trong nước!
Đối phương ra sức giãy dụa, sức lực của tên này vượt quá tưởng tượng của Lyon, Lyon đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng gã nhặt vòi hoa sen rơi dưới đất lên hung hăng đập vài cái lên đầu đối phương.
Giãy dụa lập tức yếu đi.
Lại đập mạnh lên đầu đối phương vài cái nữa, Lyon vừa đè chặt cái đầu vào nước vừa nhẩm đếm, đếm tới một trăm hai mươi mới buông lỏng tay.
Dưới mặt nước là khuôn mặt một người trẻ tuổi hai mắt mở trừng trừng, chết không cam lòng.
Lyon ném vòi hoa sen trong tay xuống.
Trở lại phòng khách, gã bắt đầu lục lọi khắp nơi tìm túi của mình. Trong đầu gã nghĩ, nhất định là người này đã cầm túi của mình đi, nhưng đợi đến khi gã lục tung cả căn phòng vẫn không tìm thấy cái gì, trong lòng Lyon mới bắt đầu thấy sốt ruột.
“Tại sao lại như vậy!? Không phải do tên này lấy đi sao…” Giống như rắn mất đầu, gã đi tới đi lui trong phòng, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt trời chiếu sáng bên ngoài, mới nhận ra bản thân không còn thời gian để chậm trễ nữa.
Mím mím môi, Lyon rời khỏi phòng của Jerry.
Mà trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, trong phòng tắm phía sau gã, thanh niên tóc đỏ từ dưới nước nhảy ra——
Để mông trần lạch bà lạch bạch chạy ra phòng khách, cậu ta nhấc điện thoại quay số 911. Điện thoại nơi này sẽ trực tiếp thông đến phòng tiếp điện của người ngoài hành tinh, tất cả các số điện thoại công cộng đều sẽ tự động liên thông tới phòng tiếp điện thuộc khu vực trái đất, cho nên cùng một số điện thoại gọi từ những nơi khác nhau sẽ đến những chỗ khác nhau.
“A lô! Là ngoại cảnh bộ đấy à? Tôi muốn báo án!”
Bộ cảnh sát thuộc ngoài hành tinh, tên gọi tắt là ngoại cảnh bộ, là nơi thụ lý những vụ án có liên quan đến người ngoài hành tinh trên trái đất.
“Tên? Thuộc hành tinh nào? Xảy ra chuyện gì?” Đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm lười biếng giống như chưa tỉnh ngủ.
“Jerry • Paula Polly, người Moratti, vừa rồi tôi bị người khác lọt vào nhà tập kích trong phòng tắm!” Thanh niên đầu đỏ có tính cách nóng nảy như lửa y hệt cái màu tóc đỏ của cậu ta.
“Moratti? Người cá à… Được rồi, nói xem, người kia tập kích cậu như thế nào?” Thanh âm bên đầu kia vẫn lười biếng như vậy, thậm chí còn ngáp một cái.
“Tên khốn nạn đấy đẩy tôi vào trong nước!”
“…” Người bên đầu kia im lặng, “Cậu nói đối phương tập kích cậu bằng cách đẩy cậu vào trong nước, đúng không?”
“Đúng! Hắn ta còn nhấn mạnh đầu tôi xuống nước nữa!” Vừa nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, giọng của Jerry càng ngày càng lớn.
“Như thế thì báo cảnh sát cái gì, cậu đã từng nghe ai tập kích một con cá bằng cách ném nó xuống nước bao giờ chưa? Cậu chắc chắn không phải người kia nghĩ rằng cậu mắc cạn nên muốn cứu cậu đấy chứ?”
Cạch một tiếng, đối phương cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm điện thoại đang kêu bíp bíp trong tay, Jerry trợn tròn mắt, suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy mình đâu có gọi sai số, vì thế lại quay số lần nữa.
“A lô! Tôi muốn báo án!”
“…Tại sao lại là cậu? Chờ khi nào cậu bị sặc nước thì lại đến báo cảnh sát đi!” Rầm một tiếng! Đối phương lại cúp điện thoại.
“…Kỳ thị …Đây là kỳ thị người cá mà!” Jerry trừng ống nghe điện thoại trong tay, tức giận đến cả người run rẩy, một lúc lâu sau, cậu ta dùng lực so với đối phương còn lớn hơn cúp điện thoại.
“Lại cái quỷ! Các người không giúp tôi bắt tên khốn kiếp đó, tự tôi đi bắt!”
Thanh niên người cá tức giận, vì thế tiếp tục mông trần chạy tới hành lang, bắt đầu ấn chuông cửa từng nhà.