Mặt Nguyễn Kiều thoáng cái ửng đỏ ngượng ngùng.
Cháu nhỏ đang nghịch điện thoại ở bên cạnh nhìn cô, ló đầu sang hiếu kỳ nói: “Dì Kiều Kiều ơi, mặt dì đỏ rồi kìa.”
Nguyễn Kiều khẽ xoa quả đầu nấm của cháu nhỏ, xoay mặt cậu bé lại, “Trẻ con không được nói bậy!”
Cô vừa nói xong thì điện thoại run lên hai tiếng.
Nút quay trở về nhóm xuất hiện số 1, có người gửi tin nhắn cho cô.
Nguyễn Kiều bấm quay lại, nhưng phát hiện là Lâm Trạm đang gửi tin nhắn riêng cho cô.
[Đối phương chuyển cho bạn 520.00]
Ớt Chỉ Thiên: [Không gửi tiền lì xì nhiều được, chỉ có thể chuyển khoản.]
Mặt Nguyễn Kiều càng đỏ hơn, cô không muốn nói gì, vốn định ngó lơ tin nhắn này, giả chết.
Nào ngờ bé nhóc đầu nấm tay mắt lanh lẹ, vươn bàn tay mập mạp ra, nhấn lên mặt điện thoại.
Đã nhận rồi!
Nguyễn Kiều không phản ứng kịp, bèn sững sờ nhìn màn hình điện thoại.
Bé nhóc đầu nấm thu tay, chống cằm, giọng nói còn non nớt: “Dì Kiều Kiều, đây là bạn trai của dì à? Chuyển khoản cho dì 520 kìa.”
!!!
Nguyễn Kiều khiếp sợ.
Nhưng cô nhanh tay, vội vàng đưa tay che miệng tên nhóc.
Cũng may không có người chú ý tới họ.
Nguyễn Kiều che một lúc thì từ từ buông tay ra.
Cô trừng mắt nhìn tên nhóc, nhỏ giọng đe dọa: “Trẻ con không được nhìn bậy nói bậy! Nếu không thì tối không có sủi cảo để ăn!”
Bé nhóc đầu nấm với vẻ mặt cạn lời, đưa bàn tay nhỏ bé ra, có chút ghét bỏ nói, “Dì Kiều Kiều, con sáu tuổi rồi…”
Nguyễn Kiều tỏ vẻ hung dữ, tiếp tục trừng cậu bé: “Sáu tuổi giỏi lắm à, con hay quá há, ai bảo con nhận tiền chuyển khoản hả!”
Bé nhóc đầu nấm hoàn toàn không chịu được đe dọa của cô, chống má hỏi: “Dì Kiều Kiều, dì không muốn nhận à? Anh ấy còn không phải là bạn trai của dì sao? Dì đang lạc mềm buộc chặt à?”
!!!
Ba câu hỏi liên tiếp, Nguyễn Kiều bị hỏi đến mờ mịt.
Cô khó tin bắt đầu nghiêm túc nhìn bé nhóc đầu nấm, rốt cuộc giáo viên dạy văn của tụi nhỏ đã dạy những gì thế…
Cô đưa tay, khẽ véo lỗ tai của tên nhóc.
“Bộ con hiểu biết nhiều sao, sáu tuổi chỉ biết nói lạt mềm buột chặt, biết bốn chữ này viết thế nào không?”
Bé nhóc đầu nắm thản nhiên lắc đầu: “Không biết ạ.”
Nhưng cậu bé vẫn rất hùng hồn, lấy mình làm ví dụ: “Nhưng lớp tụi con có một bạn nữ, rõ ràng là thích con, nhưng mà lúc nào cũng hung dữ với con, con đưa sữa cho bạn ấy mà bạn ấy cũng không uống.”
???
Cô theo bản năng hỏi: “Sao con biết bạn ấy thích con?”
Bé nhóc đầu nấm vừa ghét bỏ, vừa làm dáng khoanh tay, “Con còn không biết sao, bạn ấy viết tên của con lên sách đấy ạ.”
…
Mấy đứa nhỏ bây giờ muốn tạo phản sao?
Nguyễn Kiều cảm thấy mình cần sự yên tĩnh, cô trả lời tin nhắn Lâm Trạm, rồi quay đầu cảnh cáo tên nhóc.
“Người vừa gửi lì xì là chị em tốt của dì, con đừng có nói bậy với người lớn đấy.”
Bé nhóc đầu nấm ngưỡng cổ hừ hừ hai tiếng, sau đó vươn bàn tay nhỏ ra, “Dì Kiều Kiều, muốn kín miệng thì phải có phí kín miệng.”
Sau đó cậu bé nâng cằm, giả vờ suy xét một lúc, thương lượng với Nguyễn Kiều, “Thế này đi, dì cũng gửi tiền lì xì cho con đi, con không có tiền, không thể gửi lì xì cho bạn của con. Ôi.”
Nhóc thúi thế này mà còn muốn gửi lì xì lớn gì chứ!
Nguyễn Kiều bị chọc giận đến tức cười.
Nhưng bé nhóc đầu nấm vẫn mặt nghiêm túc tiếp tục nói blabla không ngừng với cô.
Cô chịu thua, cùng bé nhóc đầu nấm mải miết trêu đùa điện thoại với nhau.
Đúng lúc này, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng pháo hoa trên không trung, tiếng nổ bùm bùm vang dội, Nguyễn Kiều theo bản năng cúi đầu nhìn thời gian.
Bất chợt đã sắp đến 0 giờ rồi.
Trên TV cũng truyền đến tiếng của MC và khán giả đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1!”
Khoảnh khắc này tiếng vang ở bên đây đã lên cao nhất, vén rèm cửa sổ lên là pháo hoa sáng chói rực rỡ.
“Năm mới vui vẻ!”
Khoảnh khắc này, dường như cả thế giới đều đang nói câu này.
Nguyễn Kiều đang vui vẻ chìm đắm trong tiếng pháo hoa, click mở tin nhắn giọng của Lâm Trạm gửi tới lúc 0 giờ đúng, cũng là một câu, giống như người đang ở ngay trước mắt, khóe miệng cô cong lên mang theo ý cười.
“Năm mới vui vẻ!”
Nguyễn Kiều đến bên cửa sổ, quay một đoạn clip pháo hoa rồi gửi cho Lâm Trạm.
Có người thúc giục cô đến phòng bếp giúp nấu sủi cảo, Nguyễn Kiều lên tiếng trả lời, sau đó gửi tin nhắn cho Lâm Trạm.
Sadako không quên người đào giếng: [Tớ đi nấu sủi cảo trước.]
Ớt Chỉ Thiên: [Sủi cảo? Tớ cũng muốn ăn.]
Nguyễn Kiều nhìn, bất giác khẽ cong khóe miệng, cất điện thoại vào trong túi, không để ý tới anh nữa.
Mọi người ăn sủi cảo xong, có người tiếp tục chơi bài poker hoặc chơi mạt cược, có người đã buồn ngủ, cũng không đón giao thừa nữa mà trực tiếp đi ngủ luôn.
Nguyễn Kiều đang thu dọn bát đũa, nào ngờ bé nhóc đầu nấm ăn xong một chén này, còn ồn ào nói không đủ muốn ăn thêm, níu chặt vạt áo Nguyễn Kiều không ngừng lảm nhảm bảo cô nấu tiếp.
Nguyễn Kiều dửng dưng ngó lơ.
Bé nhóc đầu nấm rất thông minh, thấy Nguyễn Kiều không để ý tới mình, bèn tỏ vẻ đáng thương đến tìm Tống Minh Chiêu.
Tống Minh Chiêu rất nhanh đã lên tiếng.
Nguyễn Kiều đành chịu, buộc lòng phải đun nước nấu sủi cảo cho bé nhóc đầu nấm.
Đợi đến khi nước sôi thì có điện thoại.
Nhìn thấy màn hình hiển thị, Nguyễn Kiều khựng lại.
Giờ này anh còn gọi điện thoại tới làm gì.
Cô ấn nút nghe: “Alo?”
Giọng ở đầu điện thoại bên kia vẫn dửng dưng, “Quả Hồng muội muội, ra đây thử xem.”
???
Nguyễn Kiều không nghe hiểu, hỏi lại: “Gì thế?”
“Tớ ở bên nhà cậu này.”
!!!
Nguyễn Kiều ngẩn người.
Lâm Trạm lại thúc giục nói: “Cậu mau ra đây đi, điện thoại tớ sắp hết pin rồi.”
Nguyễn Kiều bỗng chốc tim đập dồn dập, sau khi ngắt điện thoại, cô vịn cửa phòng bếp ló đầu ra nhìn, người trong phòng khách vẫn không ít.
Cô khẽ cắn môi.
Nguyễn Kiều đột nhiên lanh trí.
Cô quay đầu lại, đi đến gõ vào chén của bé nhóc đầu nấm trước mặt rồi ngồi xổm xuống.
Hai tay Nguyễn Kiều đặt lên vai đứa nhỏ, vẻ mặt trịnh trọng.
Bé nhóc đầu nấm lờ mờ nhìn cô, thầm nghĩ: Chẳng lẽ không có sủi cảo hả?
Nguyễn Kiều nhỏ giọng thương lượng: “Bé đầu nấm à, dì có chuyện thương lượng với con.”
“Dì có một người bạn tới đây, tìm dì có chút chuyện. Dì sợ người lớn hỏi mãi… Ừm, chắc con cũng không thích người lớn cứ hỏi chuyện con, đúng không?”
“Vậy thế này… Một lát dì nói với người lớn ở ngoài là sẽ dẫn đi xem pháo hoa, con giấu giúp dì nhé, dì sẽ gửi lì xì cho con, có được không?”
Nghe Nguyễn Kiều nói xong, bé nhóc đầu nấm lộ ra biểu cảm bỗng nhiên bừng tỉnh.Cậu bé thần bí vươn một ngón tay, tới gần phía trước, nhỏ giọng hỏi cô: “Dì Kiều Kiều, dì muốn hẹn họ riêng với tiểu tình nhân sao?”
Nguyễn Kiều vội đẩy ngón tay cậu bé ra, “Con nói bậy gì đó.”
Bé nhóc đầu nấm hừ hừ hai tiếng, thu tay, vẻ mặt đắc ý.
“Dì Kiều Kiều, dì đang dạy hư trẻ nhỏ đấy, con sẽ không làm giao dịch tiền bạc kiểu này với dì đâu.”
Nguyễn Kiều nheo mắt lại, ra dấu tay, “Hai cái.”
Bé nhóc đầu nấm rất có khí phách tiếp tục lắc đầu.
Nguyễn Kiều nghiến răng, “Ba cái! Không thể nhiều thêm nữa, nếu như con không đồng ý thì tự nấu sủi cảo đi!”
Lúc này bé nhóc đầu nấm mới ra dáng như người lớn “tí hon” thở dài, “Được rồi, vậy dì mau nấu đi, chúng ta ăn sủi cảo xong rồi ra ngoài.”
Quả nhiên, trên đời này không có chuyện chỉ có một bao lì xì là giải quyết được.
Nếu như không được, vậy thì hai cái.
Hai cái không được, bậy thì ba cái. :)
Mua chuộc bé nhóc đầu nấm xong, Nguyễn Kiều bắt đầu lúng túng nấu sủi cảo cho cậu bé.
Đặt từng bánh sủi cải béo núc ních xoay vòng vòng trong nồi nước sôi.
Cô cứ luôn nghĩ, sao Lâm Trạm lại qua đây nhỉ? Không phải sắp sang năm mới lúc nãy còn gửi hình cơm tất niên trong nhóm sao, chắc hẳn anh phải đang ở nhà mà.
Sau khi nấu sủi cảo xong, Nguyễn Kiều ngồi cạnh bàn ăn, cứ giục bạn nhỏ đầu nấm ăn nhanh lên.
Bé nhóc đầu nấm cũng là người rất phối hợp.
Cậu bé khẽ vỗ cái bụng phồng lên, lôi kéo Nguyễn Kiều bắt đầu phần trình diễn của cậu bé.
Cậu bé la lớn, “Dì Kiều Kiều, cùng con ra ngoài ngắm pháo hoa nha, đi nha đi nha.”
Nguyễn Kiều hơi mông lung.
Giọng của bạn nhỏ đầu nấm cứ vang vọng rồi lặp đi lặp lại ở bên tai, cô còn chưa lên tiếng thì Tống Minh Chiêu đã hạ thánh chỉ.
“Kiều Kiều, con đưa thằng bé ra ngoài xem đi, ăn sủi cảo xong cũng phải tiêu hóa chút.”
Nguyễn Kiều phản ứng kịp, cô thản nhiên đáp: “Dạ… Vậy được rồi.”
Nguyễn Kiều kéo cậu bé đầu nấm ra ngoài.
Cô vừa đi vừa nghĩ: Ba bao lì xì này thật giá trị, biết đâu thằng bé sẽ được đề cử là ảnh để Oscar trong lương tai…
“Dì Kiều Kiều, dì cứ đi đi, con ở trạm gác của chú canh cổng ngồi một lát.”
Nói xong, cậu bé chỉ chỗ trạm gác đèn đang sáng, rồi lấy một bịch kẹo từ trong túi ra, “Con có mang theo kẹo cho chú canh cổng nữa.”
Nguyễn Kiều cảm thấy buồn cười, cô khẽ gật đầu, rồi nắm tay dẫn bé nhóc đầu nấm đến chỗ trạm gác, hỏi thăm chú bảo vệ còn đang trực trong dịp tết, lúc này xong xuôi mới xoay người rời đi.
Ra khỏi tiểu khu, đi qua khúc cua quẹo.
Cô nhìn thấy Lâm Trạm đang dựa vào thân cây chỗ chia tay lần trước.
Ban đêm rất lạnh, chóp mũi vương vấn mùi vị pháo hoa, cô kéo cao cổ áo, che khuất nửa gương mặt, khẽ bước lên phía trước.
Lâm Trạm nghiêng đầu, đang nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Nguyễn Kiều nhìn Lâm Trạm, hỏi: “Cậu tới đây làm gì, không cần đón giao thừa à?”
Hỏi xong câu này thì cô cũng tự mình tưởng tượng.
Có phải mối quan hệ ở nhà anh vô cùng phức tạp không, đêm giao thừa cũng không dễ ở bên cạnh nhau, đang ăn cơm thì gây gổ với nhau, sau đó tàn cuộc trong sự không vui nên anh rời khỏi nhà đi ra ngoài?
Nhưng Nguyễn Kiều vừa nghĩ vậy thì Lâm Trạm lắc đầu, vẻ mặt dửng dưng giải thích, “Tớ vừa mới ra ngoài gửi weixin cho cậu, tín hiệu bên ngoài tốt hơn, sau đó không để ý, nhà tớ tới 0 giờ sẽ đóng cửa tiền tài, mẹ tớ còn không cho tớ vào nhà.”
“...”
Nguyễn Kiều im lặng vài giây, đột nhiên cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cô che miệng, vừa cười vừa nói, “Nhà cậu vẫn còn đóng cửa tiển tài à, cái này hình như đã đóng thì không thể vào được, cũng không thể đi ra, phải đến năm giờ hay là sáu giờ sáng mới mở cửa tiền tài phải không nhỉ?”
Lâm Trạm khẽ gật đầu, vẫn không nói lời nào.
Anh vô tình nhìn thoáng qua thì đột nhiên khựng lại, bắt đầu quan sát Nguyễn Kiều thật kỹ.
Nguyễn Kiều bị anh nhìn đến run lên, “Này… Cậu làm gì thế…”
Lâm Trạm cầm một nhúm tóc của cô, “Quả Hồng muội muội, cậu đổi kiểu tóc hả, không tệ, không tệ nha, đây là nghe theo ý kiến của tớ đó à.”
“Tớ đã nói uốn cúp vào trong hợp với cậu mà, nhìn xem, mặt trông nhỏ hơn, cậu làm kiểu tóc này không tệ đấy.”
Lâm Trạm còn vén hết tóc của cô từ trong cổ ra, đã dài hơn trước rất nhiều, mái tóc bung xõa quả thật khiến người ta trông có vẻ rất thùy mị.
Lâm Trạm vẫn không ngừng khen ngợi kiểu tóc này.
Nguyễn Kiều che mặt.
Khiên cưỡng khen ngợi thật sự ngại quá.
Trong chốc lát cô không biết nói gì để chuyển sang đề tài khác, vì thế nói, “Vậy nhà cậu tới 5, 6 giờ sáng mới mở cửa hả, lát nữa cậu định làm gì, chẳng lẽ cậu phải ở bên ngoài tới 4, 5 giờ sao?”Mặt Lâm Trạm thản nhiên, tùy ý đáp: “Tìm cửa hàng 24 tiếng ngồi chứ sao, KFC hay McDonald’s gì đó, chỉ là điện thoại hết pin nên hơi chán.”
Nguyễn Kiều nhìn anh rồi suy nghĩ, lại nhìn thời gian.
“Tớ dẫn theo một bạn nhỏ ra ngoài, đang để cậu nhóc ở phòng bảo vệ, tớ phải đưa cậu nhóc về trước, cậu ở đây đợi tớ một lát nhé.”
Lâm Trạm hỏi cô, dáng vẻ hơi đắc ý: “Cậu muốn ở bên tớ à?”
Nguyễn Kiều không trả lời, trái lại cứ nói, “Tóm lại, cậu ở đây đợi tớ một lát, đúng rồi, cậu đợi một lát… khoảng 10 phút sau tớ gọi điện thoại.”
Nói xong, cô xoay người, đi về tiểu khu đưa bé nhóc đầu nấm trở về, sau đó thì trở về phòng, cầm theo bảng chia băng dán, túi đựng, rồi để tất cả vào trong mấy hộp băng dán trong cặp da.
Cuối cùng lấy hai cây kéo ra ném vào đó, kéo phéc mơ tuya xong, đại công cáo thành.
Ra cửa phòng, mặt cô bình tĩnh xin phép Tống Minh Chiêu.
“Mẹ, Tô Hòa vừa mới gọi điện thoại cho con, nói mãi vui đón năm mới ở phố đi bộ nên không để ý thời gian, trong nhà đã đóng cửa tiền tài rồi, con muốn đến phố đi bộ cùng cậu ấy.”
Đúng lúc này, tên ghi chú “Tô Hòa” trong điện thoại gọi đến, Nguyễn Kiều làm mặt vô tội trả lời điện thoại cho Tống Minh Chiêu xem, rồi đến bên cạnh vờ nói vài câu.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Tống Minh Chiêu: “Tô Hòa giục con ạ.”
Tống Minh Chiêu vẫn hơi lo lắng, “Đã trễ thế này còn ra ngoài à.”
“Không sao ạ, phố đi bộ rất gần đây.”
Tống Minh Chiêu lại đề nghị: “Nếu không thì bảo con bé đến nhà chúng ta chơi nhé?”
Nguyễn Kiều khó xử nhìn một vòng, nhỏ giọng nói, “Nhà chúng ta nhiều người như vậy…”
Dường như Tống Minh Chiêu đang suy nghĩ.
Nguyễn Kiều vẫn kiên trí, “Buổi tối ở phố đi bộ rất náo nhiệt, cậu ấy nói đợi con ở KFC, con ở cùng cậu ấy một lát xong sẽ trở về.”
Cuối cùng Tống Minh Chiêu mới thả lỏng, “Được rồi, phố đi bộ không xa, nhưng con phải chú ý an toàn, đến nơi thì gửi tin nhắn cho mẹ.”
Nguyễn Kiều gật đầu không ngừng.
Ra khỏi nhà, Nguyễn Kiều mới thật sự cảm nhận được thế nào là tim muốn nhảy ra khỏi miệng.
Trước giờ cô chưa từng nói dối một cách tự nhiên thế này, nhất là ở trước mặt Tống Minh Chiêu.
Lâm Trạm còn đang ở dưới tàng cây đợi cô.
Nguyễn Kiều chạy tới, miệng thở phì phò.
Lâm Trạm cười, vẫn không quên trêu cô, “Cậu vội vã ra ngoài thế này, là một phút không gặp như cách ba thu đó à?”
Nguyễn Kiều tức giận trừng anh.
Lâm Trạm đưa tay xoa đầu cô.
Hai người đi đến phố đi bộ.
Quảng trường Hiểu Viên trở nên yên tĩnh sau một trận cuồng nhiệt.
Thật ra cũng không tính là cô hoàn toàn nói dối, hằng năm phố đi bộ đều có rất nhiều người tụ tập cùng nhau đón năm mới.
Nhưng vừa qua 0 giờ thì sẽ rất vắng vẻ.
Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đêm tối đen, không hề có sao.
Đột nhiên cảm thấy có chút kỳ diệu, bây giờ là một giờ sáng, nhưng cô lại cùng một nam sinh đi loanh quanh ở bên ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, không có pháo hoa và người, nó bỗng trở nên lạnh hơn.
Nguyễn Kiều kéo Lâm Trạm đến McDonald’s còn sáng đèn, gọi hai tách cafe, sau đó cô lấy băng dán từ trong túi ra.
“Dù sao cậu cũng làm gì, vậy dán băng dán chia nhỏ này cùng tớ đi.”
Lâm Trạm tiện tay cầm một quyển băng dán rồi quan sát, nói: “Băng dán chia nhỏ là gì?”
Nguyễn Kiều giải thích: “Tớ đồng ý với bạn là sẽ đến Nam Thanh bày sạp ở chợ phiên sổ tay, bày sạp chính là bán đồ, tớ bán mấy băng bán được chia nhỏ.”
Nói xong, cô cầm một cuộn băng dán kiên nhẫn nói với Lâm Trạm.
“Cậu xem này, loại băng dán này dài 10 thước, tất cả đều có hoa văn, cậu nghĩ xem, 10 thước đều là hoa văn khác nhau, có phải vẽ tay rất mệt không, cho nên, băng dán bình thường đều sẽ được lặp lại.”
“Giống như cuộn này, một vòng lặp của nó là 30cm, nói cách khác, mỗi 30cm, hoa văn sẽ lặp lại một lần.”
“Tớ có mấy nghìn quyển băng dán, một quyển băng dán mười thước rất khó sử dụng hết, cho nên tớ có thể chia nhỏ băng dán ra, dựa theo một vòng lặp mà bán, đã hiểu chưa?”
Lâm Trạm nửa hiểu nửa không cau mày.
Nguyễn Kiều lại cầm một bản phân nhỏ, “Giống như kích cỡ của bảng phân nhỏ này có chiều rộng là 5cm, cuộn sáu vòng chính là một vòng lặp, sau đó lấy kéo cắt, biết chưa? Vậy cậu xem tớ làm mẫu trước nhé.”
Nguyễn Kiều vừa làm mẫu, vừa chỉ Lâm Trạm, Lâm Trạm cũng không phải là người ngốc nên rất nhanh đã bắt đầu.
Hai người ngồi đối diện nhau, cuộn những băng dán phân nhỏ, không nghĩ rằng Lâm Trạm vừa cuộn đã thấy nghiện, thỉnh thoảng còn phát biểu vài lời.
“Hoa văn này xấu quá, chưa từng học vẽ à, cậu cũng không biết xấu hổ bán cho người khác? Không đúng, lúc đó tại sao cậu lại mua nó chứ, còn không vẽ đẹp bằng tớ, khiếu thẩm mỹ gì thế này.”
“Cuộn này dính quá, không tốt bằng cái lúc nãy, chắc cuộn này rẻ hơn nhỉ?”
Nguyễn Kiều vừa nghe anh châm chọc vừa cười, có lúc đã quên cuộn được bao nhiêu vòng rồi.
Chẳng qua Lâm Trạm nói chuyện làm cô sực nhớ, cô buông băng dán trong tay ra, hỏi Lâm Trạm: “Ơ, cậu có muốn đến chợ phiên sổ tay không?”
Lâm Trạm trả lời nhanh không nghĩ ngợi: “Đi chứ, không phải lần trước tớ nói muốn đi cùng cậu sao? Đúng lúc là lễ tình nhân nữa, tớ còn chờ cậu trả lời tớ.”
Nguyễn Kiều ngó lơ câu nói khúc sau của anh, chống má, nghiêm túc hỏi, “Vậy cậu đi bày sạp với tớ sao, mái tóc của cậu bắt mắt thế này, chắc là rất hấp dẫn người đến mua.”
Lâm Trạm nâng mắt nhìn cô, “Liên quan gì đến tóc tớ chứ, rõ ràng là mặt của tớ đẹp trai mà! Muốn bán nhan sắc của tớ thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như thế.”
Tự luyến!
Nguyễn Kiều không nhịn được khẽ cười.
Cô cười xong rồi gõ mặt bàn, “Nói nghiêm túc này, lúc đó cậu vẽ giúp tớ được không?”
Cô bổ sung thêm: “Chỉ là vẽ một số nhân vật bản Q làm quà tặng thôi.”
Lâm Trạm cuộn đến tay mỏi, đặt đồ xuống, vừa xoay tay vừa đáp lại, “Được, nhưng nghe qua rất vất vả, tớ cần chút thù lao.”
Nguyễn Kiều: “Thù lao gì?”
Lâm Trạm dừng làm, yên lặng vài giây, đột nhiên ngoắc ngoắc tay với cô, “Cậu qua đây, tớ nói cho cậu nghe.”
Nguyễn Kiều không nghi ngờ anh, chồm người tới gần nghe.
Lâm Trạm bất ngờ chạm nhẹ lên môi của cô.
Sau đó nói ở bên tai cô: “Còn chưa nghĩ ra, còn đây là lãi.”
Tốc độ tim đập như xe lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, rất nhanh.
Nụ hôn như lông vũ khẽ chạm lên môi.
Giống như pháo hoa không ngừng nở rộ vào đêm nay, cứ tái hiện phát ra âm thanh liên tục.
Nguyễn Kiều vẫn duy trì tư thế nghiêng người, hơn nữa vẫn chưa di chuyển.
Vào lúc cô cứng nhắc muốn thẳng người thì Lâm Trạm nói thêm: “Không được, tớ còn muốn hôn một cái nữa.”
Sau đó, anh ôm cổ Nguyễn Kiều, hôn một cái.
Tiếng nhạc nền trong cửa hàng đúng lúc gần như được vặn lớn, Nguyễn Kiều vừa vặn nghe thấy câu đó, “Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng lời em nói yêu anh. Vẫn còn đó dư vị dịu dàng em trao. Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng phút giây quyết rũ nồng nàn. Mẫu người con gái anh mong ước,em đều có đủ.”
Lâm Trạm cũng nghe thấy.
Nếu sau này Nguyễn Kiều có hỏi: Tại sao cậu thích tớ.
Câu trả lời của anh có lẽ cũng là, mẫu người con gái anh mong ước, em đều có đủ.