Khi học kỳ mới dần rơi vào quỹ đạo, gió lạnh ngày đông cũng từ từ bị đầu xuân tươi mới xua tan đi.
Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ở đại học như có ma thuật, sau khi nghỉ xong, mọi người gặp lại nhau sẽ hoặc nhiều hoặc ít có thay đổi.
Đợi bốn năm sau nhìn lại bản thân mình lúc mới vào đại học cũng không biết là cảm giác gì.
Coi như Nguyễn Kiều thay đổi nhỏ, tóc chỉ uốn cúp vào.
Nhưng Hứa Ánh thay đổi nhiều lắm, hai tuần liền lên lớp đều make up, có khi còn mang giày cao gót.
Dưới sự chất vấn của Nguyễn Kiều, cuối cùng Hứa Ánh thừa nhận cô ấy và đàn anh khoa Thể thao mình luôn thích đang quen nhau.
Tiết này là Văn học cổ đại, giáo viên tạm thời có việc, bật một video clip cho bọn họ xem rồi vội vàng rời khỏi phòng học.
Nguyễn Kiều ngồi cùng với Hứa Ánh.
Thấy hôm nay Hứa Ánh thoa son màu quýt, Nguyễn Kiều trêu chọc, “Được đó Hứa Ánh, hôm nay lại đổi màu son, có hẹn à?”
Hứa Ánh mặt không đỏ, tim không đập nhanh. Từ ngày nhập học đến nay, cô ấy đã bị mọi người chọc đến quen, bây giờ còn bị bạn học phản kích, bèn hờn giận Nguyễn Kiều.
“Đổi son môi thì sao, ối ối ối, còn học Văn học cổ đại, chưa từng nghe “nữ vi duyệt kỷ giả dung” sao? Tớ có người yêu thì tại sao không thể make up chứ.”
(*) 女为悦己者容: Người phụ nữ trang điểm để khiến mình vui lên
Nguyễn Kiều đỡ đầu, nghiêng người nhìn cô ấy cười không ngừng.
Hứa Ánh thấy thế, làm bộ như muốn tập kích ngực của cô.
Nguyễn Kiều vội trốn.
Hứa Ánh lại chuyển sách lược, đến chọc léc cô, vừa chọc vừa nói, “Cậu cũng là người đang yêu đương, cũng nên trang điểm đi biết không?”
Nguyễn Kiều vừa cười vừa nói: “Tớ thì sao hả, không phải rất tốt sao.”
“Tốt cái gì mà tốt, giống như học sinh cấp ba vậy.”
Dừng tập kích lại, Hứa Ánh kéo Nguyễn Kiều qua, lén nói chuyện cùng cô, “Cậu không phát hiện học kỳ này lớp chúng ta có nhiều nữ sinh bắt đầu trang điểm sao? Dương Tử Kỳ còn cắt mắt hai mí này… Trước kia tớ đâu có thấy.”
Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc: “Thật à?”
Nói xong còn muốn ngoảnh đầu lại nhìn.
Hứa Ánh vội đè đầu cô lại, “Bây giờ đừng có nhìn!”
Lúc này Nguyễn Kiều mới phản ứng kịp.
Hứa Ánh tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đều bắt đầu trang điểm, cậu có thể sửa soạn xinh xắn lên mà? Người theo đuổi Lâm Trạm của cậu cũng nhiều đấy, người ta học piano học múa, có khí chất còn có thân hình đẹp, còn đặc biệt biết trang điểm, cậu nhìn cậu xem…”
Nguyễn Kiều cúi đầu đánh giá mình, có vấn đề gì sao?
Không đúng.
Cô ngẩng đầu hỏi Hứa Ánh, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp, “Cậu nói tớ không có khí chất cũng không có vóc dáng đẹp hả?”
Hứa Ánh vội lắc đầu, “Ý của tớ là, cậu có thể càng… càng…” Càng một hồi lâu, Hứa Ánh cũng chưa nói được nguyên do, cô ấy “ô kìa” một tiếng, “Đợi lát nữa tan học tớ dẫn cậu đến phòng tập thể hình mới khai trương ở gần trường, tớ định đến đó làm thẻ. Cậu có thể nhìn thử trước, rảnh rỗi cũng làm một thẻ đi, tập luyện đường cong cơ thể gì đó.”
Gần đây gần trường học mở một cửa hàng tổng hợp, trên tầng cao nhất chính là phòng tập thể hình mới mở, ngày khai trương còn có hoạt động khuyến mãi, không ít người đến đó.
Tống Loan Loan từng nhắc tới ở trong phòng ngủ, cũng định đến đó làm thẻ.
Nhưng Nguyễn Kiều hoàn toàn không hứng thú với phòng tập thể hình gì đó, giờ lại đến với Hứa Ánh trước.
Hai người sau khi tan học liền đi ra ngoài trường.
Cửa hàng mới vừa được trang hoàng xong, còn chút mùi mới của đồ đạc, hòa vào mùi không khí, Nguyễn Kiều cảm thấy có chút khó chịu.
Cô theo Hứa Ánh đến tầng cao nhất làm thẻ, hai người định đi ăn lẩu.
Đúng vào giờ cơm trưa, điện thoại của Lâm Trạm đúng giờ gọi tới.
Giọng của anh uể oải, vừa nghe liền biết là mới rời giường, “Quả Hồng muội muội, trưa ăn gì thế?”
Nguyễn Kiều nghiêng người, nhẹ giọng đáp, “Em và Hứa Ánh định ăn lẩu ở cửa hàng mới khai trương bên ngoài trường , anh có muốn em mang một nồi lẩu về cho anh không?”
“Ờ.” Lâm Trạm cố ý kéo dài âm cuối, “Bỏ anh hả.”
Anh thở dài rồi tiếp tục nói: “Vậy tụi em ăn đi, anh và Giang Thành ăn đại cái gì đó là được.”
“Ừm.”
Nguyễn Kiều còn đang định nhắn nhủ anh vài câu, bảo anh đừng uống nhiều đồ uống mà hãy uống nhiều nước.
Ngẩng đầu, cô liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới từ trong tiệm cafe internet, nhất thời quên tiếp tục nói chuyện.
Đây không phải là… Biên Nguyệt sao?
Biên Nguyệt đi ra, còn nhìn xung quanh vài lần, sau đó cũng không đi dạo phố mà trực tiếp đến cầu thang máy đi xuống.
Nguyễn Kiều nhìn cô ấy từ chỗ không xa, cảm thấy hơi kỳ quái.
Chẳng lẽ Biên Nguyệt còn chơi game?
Sinh viên mấy năm nay, căn bản đều có máy tính riêng, trường học cũng có phòng máy, trừ chơi game ra thì làm gì phải cần đến tiệm cafe internet.
Nguyễn Kiều hơi khó tin.
Chuyện này cô cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh cùng Hứa Ánh đến quán lẩu.
Cô đang gọi đồ ăn, Hứa Ánh thì nghịch điện thoại, đột nhiên Hứa Ánh than thở một câu, “Rốt cuộc Biên Nguyệt là ai vậy, tớ chưa từng gặp, có xinh đẹp thế không…”
Nguyễn Kiều ngẩng đầu.
Hứa Ánh hỏi cô: “Cô ấy là người trong bộ Học tập các cậu sao, người đẹp thật sao?”
Nguyễn Kiều không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
Xinh kiểu phổ thông thì chắc là có, nhưng muốn nói so với minh tinh, hoặc là khoa trương bất ngờ hơn thì thật là không phải.
Hứa Ánh nói lảm nhảm: “Gần đây cô ấy rất nổi tiếng trên diễn đàn trường của chúng ta, ở trong bài post nói gì mà nhìn thấy cô ấy ở ngoài đời rất xinh đẹp.”
Nguyễn Kiều nhận lấy điện thoại của cô ấy nhìn xem, thời gian gửi post chính là 20 phút trước.
Nội dung chính là cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được Biên Nguyệt, thật sự rất có khí chất, siêu dịu dàng…
Nguyễn Kiều nhìn ID gửi post, Tiểu Bách Hợp.
ID thì không có gì, nhưng ảnh đại diện này Nguyễn Kiều nhìn rất quen mắt.
Cô gần như không mất công suy nghĩ lâu liền nhớ ra… Lần đó bộ Học tập mở họp, di động Biên Nguyệt đặt trên bàn, có tin nhắn đến, di động sáng lên, màn hình khóa chính là tấm hình này.
Sở dĩ cô nhớ rõ như vậy là vì đây là hình Nguyễn Kiều từng dùng làm ảnh đại diện trên weibo.
Lúc đó nhìn màn hình khóa di động của Biên Nguyệt, cô vẫn cảm thấy rất trùng hợp.
Loại liên hệ này có hơi vi diệu.
Nguyễn Kiều không thể không suy nghĩ nhiều.
Thật ra một tấm hình giống nhau cũng không chứng minh được gì, cô cũng từng dùng, nói là trùng hợp cũng là chuyện bình thường, nhưng Nguyễn Kiều vẫn để ý chuyện này.
Trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều đăng ký diễn đàn trường.
Thật ra BBS Nam Đại trong miệng mọi người đều không phải diễn đàn chính thức do đại học Nam Thành thành lập, mà là do một forum của trường đại học Nam Thành liên kết với diễn đàn, người rất là đông.
Nhiều trường đại học và cao đẳng Nam Thành đều có forum giao tiếp liên kết với các trường đại học Nam Thành với nhau, mọi người thường truy cập, tổ chức hoạt động hữu nghị.
Nguyễn Kiều xin một tài khoản, lúc này mới phát hiện, bây giờ ngay cả tài khoản đăng ký diễn đàn trường cũng phải thông qua điện thoại.
Sau khi hoàn thành xong, cô muốn tìm các bài post về Biên Nguyệt.
Chỉ là vừa nhập hai chữ “Biên Nguyệt” vào ô tìm kiếm, lúc này cô mới phát hiện quyền hạn của mình chưa đủ.
Diễn đàn của mình thật lợi hại, còn có quyền hạn.
Cô vẫn chỉ là cấp quần chúng ăn dưa, không thể sử dụng chức năng tìm kiến, lên một cấp trong chốc lát cũng không dễ ăn.
Cũng may Tống Loan Loan thích dạo diễn đàn trở về kịp, Nguyễn Kiều mượn tài khoản diễn đàn của cô ấy, tiếp tục làm đại sự.
Không tìm thì không biết, vừa tìm đã giật mình.
Từ tháng 10 năm trước liền dần dần có bài post về Biên Nguyệt, lướt xuống một trang cũng không thấy đến cuối
Trong đó ID gửi post nhiều nhất tên là “Tống Triều có tiểu mỹ nữ”, trong tài liệu cá nhân còn viết học khoa Văn học Nam Đại.
Chỉ là tháng 10 năm trước bắt đầu đăng post, nói thấy được nhìn thấy một em gái xinh đẹp, chụp một bức hình góc nghiêng, hỏi có ai quen không.
Nguyễn Kiều click mở post này, phía sau là ID “Hiệp sĩ Heo Heo” đưa ra câu trả lời.
Nguyễn Kiều nhìn kỹ bài post và lịch sử trả lời post của hai tài khoản này.
May mà tài khoản của Tống Loan Loan có cấp bậc cao, trừ một số quyền hạn của Mod không có thì những quyền hạn khác đều có.
Rất nhanh, Nguyễn Kiều phát hiện một số manh mối.
ID “Hiệp sĩ Heo Heo” này chưa từng đăng post đề cử về Biên Nguyệt, nhưng trong bài post có liên quan đến Biên Nguyệt đều có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.
Lật xem lịch sử ghi chép có thể phát hiện “Hiệp sĩ Heo Heo” không chỉ trà trộn vào forum của Nam Đại, mà còn thường hiện thân ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt diễn đàn liên kết với các trường đại học, Tình Cảm Thiên Địa, vân vân.
Trong một bài post về đoạn clip tập thể hình nào đấy có lưu lại hộp thư đã xử lý, “Hiệp sĩ Heo Heo” cũng nhắn lại, nhưng tin nhắn kia đã bị cô ấy chỉnh sửa qua.
Nguyễn Kiều cảm thấy tin nhắn này có thể có nội dung.
Cô dùng chức năng tìm kiếm nhanh để soi lại lịch sử bản cũ, rốt cuộc tìm được nội dung lúc đầu của tin nhắn là một hộp thư QQ.
Nguyễn Kiều lại một lần nữa dùng chức năng tìm kiếm truy lùng số QQ, lần này… lượng tin tức có thể nói là vô cùng lớn.
Sớm nhất là ở trong post kết bạn ở diễn đàn Dương Thành, chủ tài khoản đã để lại con số này.
Nguyễn Kiều nhớ lại Biên Nguyệt chính là người Dương Thành.
Xem ghi chép đăng bài post, rất dễ tìm được những ảnh chụp chỉnh sáng trước kia của chủ tài khoản.
Tuy ảnh chụp không phải là phong cách của bây giờ, nhưng Nguyễn Kiều liếc mắt một cái đã nhận ra.
Đây là Biên Nguyệt.
Hiện thực và trên internet khác nhau nhiều quá.
Không chỉ đăng tải ảnh kết bạn, còn có diễn đàn foot fetish gì đó, chủ đề bisexual, hình porn, sticker lưu trong hộp thử gửi đi… đều có hình bóng của tài khoản này.
Khiến Nguyễn Kiều khiếp sợ chính là, tài khoản này còn đăng một bài post xin giúp đỡ trong forum tiểu tam.
Nguyễn Kiều ngu ngơ trước máy tính, cảm thấy tam quan của mình đã được làm mới hết lần này đến lần khác.
Sao có thể?
Biên Nguyệt, cô ấy…
Nguyễn Kiều sửng sốt thật lâu mới đứng dậy, đi ra ngoài ban công phòng ngủ.
Cô cảm thấy mình phải hóng gió để bình tĩnh lại.
Thật sự không thể tưởng tượng được, Biên Nguyệt cũng giống như mình, vẫn chỉ là một sinh viên năm nhất, hơn nữa người ngoài nhìn vào, cô ấy thông minh, xinh đẹp, đối nhân xử thế khéo léo và những thứ trên mạng kia… hoàn toàn không hợp.
Tâm tình Nguyễn Kiều rất phức tạp.
Cô chỉ vô tình cảm thấy những bài post tâng bốc có liên quan đến Biên Nguyệt nên tìm thử chút manh mối, hoàn toàn không ngờ lại đi đào chuyện riêng tư của người khác.Càng không nghĩ tới, mình có thể lần theo một số manh mối nho nhỏ, tìm ra chuyện khiến người ta cảm thấy kinh sợ thế này.
Trở lại phòng ngủ, cô cẩn thận xóa hết hoạt động lịch sử hoạt động của tài khoản Tống Loan Loan trên diễn đàn, đầu rối quá, cô dứt khoát trèo lên giường ngủ trưa.
Cô nghĩ ngủ một giấc, có lẽ suy nghĩ sẽ rõ hơn rất nhiều.
Buổi chiều, lớp Trung văn không có lớp, Nguyễn Kiều liền ngủ thẳng đến sáu giờ mới bị Lâm Trạm đánh thức.
Lâm Trạm là do Tống Loan Loan dẫn vào, Tống Loan Loan không nói gì khẽ lắc đầu, châm chọc nói: “Tớ thấy không bằng hai người ngủ cùng một phòng luôn đi, đỡ phải ngược cẩu ở đây.”
Lâm Trạm giễu cợt: “Tìm người đàn ông của cậu đi, giả bộ cẩu độc thân cái gì.”
Tống Loan Loan le lưỡi với anh, “Tờ còn phải ra ngoài đây, giữa ban ngày ban mặt, đừng có làm chuyện không hợp thiếu nhi ở phòng ngủ đó, đừng ức hiếp Kiều Kiều!”
Lâm Trạm phất tay, “Được rồi, cậu đi nhanh được không? Đại tiểu thư.”
Sau khi Tống Loan Loan đi, Nguyễn Kiều vẫn nửa ngồi trên giường mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng còn xoa mái tóc như ổ gà.
Lâm Trạm bèn leo lên giường của cô, ngồi ở bên giường chọc cô.
“Quả Hồng muội muội, em ngủ đến ngốc rồi hả?”
Nguyễn Kiều theo bản năng hất tay anh ra, rồi dụi mắt.
Cô thuận miệng hỏi: “Anh làm gì thế?”
Vừa mới thức dậy, giọng của cô vẫn còn đang lởn vởn quanh cổ họng, êm ái dịu dàng.
Lâm Trạm cầm điện thoại cho cô xem thời gian, giọng uể oải: “Bạn gái đại nhân, sắp sáu giờ rồi! Không ăn cơm, em muốn tu tiên sao?”
Nguyễn Kiều ngồi đến ngốc… ừm… sáu giờ rồi à, sao cảm thấy chưa ngủ bao lâu mà.
Màn hình khóa điện thoại của Nguyễn Kiều vẫn là bức tranh mà Lâm Trạm vẽ, Lâm Trạm rất thỏa mãn đối với việc này.
Lâm Trạm cũng biết mật mã di động của cô, giống như của anh, là ngày lễ tình nhân năm nay, cũng là ngày hai người xác nhận quan hệ.
Nguyễn Kiều còn chưa tỉnh ngủ, Lâm Trạm ở bên giường nghịch điện thoại của cô.
Hai người đều không có bí mật, cũng không giữ lại chút gì với đối phương, thường cầm điện thoại của nhanh, Nguyễn Kiều cũng hay dùng điện thoại của Lâm Trạm chơi Vương Giả giúp anh.
Lâm Trạm lướt xem album ảnh, muốn xem cô gần đây có selfie mấy tấm dễ thương nào không, kết quả không có.
Anh vô tình click mở app taobao, rồi tiện tay chuyển đến chỗ người nhận, anh đột nhiên nghĩ đến một việc, thừa dịp Nguyễn Kiều không chú ý, sửa lại một chút, sau đó thản nhiên thoát khỏi app.
Nguyễn Kiều hoàn toàn không chú ý, ghé vào trên vai anh một lúc, cơn buồn ngủ mới dần tiêu tan đi.
Nhìn dáng vẻ cô hoàn toàn yếu đuối dựa vào mình, Lâm Trạm cảm thấy đáng yêu đến phát điên.
Nếu không phải trường sắp xếp giường ở phía trên, anh thật đúng là muốn ôm Nguyễn Kiều xuống.
Anh ở phòng ngủ thúc giục khoảng 10 phút, Nguyễn Kiều mới rửa mặt dọn dẹp xong, cùng anh đi ra ngoài ăn cơm.
Trong lòng Nguyễn Kiều có việc nên không có tinh thần, ăn cơm cũng không ngon.
Lâm Trạm hỏi nhiều lần, Nguyễn Kiều cũng không nói với anh.
Dựa theo tính khí của Lâm Trạm, anh sẽ níu chặt khuyết điểm của người khác, dù sao vẫn không thể tuồn tai tiếng này ra để toàn trường đều biết.
Nguyễn Kiều cũng không phải phát ra tâm thánh mẫu, chỉ là truyền ra ngoài chắc chắn Biên Nguyệt không thể nào sống ở trong trường được.
Nghĩ đến những tin tức nguyên nhân học sinh trường cấp ba không chịu nổi dư luận nhảy lầu, Nguyễn Kiều hơi kinh hãi.
Nếu như Biên Nguyệt vì chuyện này mà đi nhảy lầu thật, cô sẽ áy náy cả đời.
Lại một tuần trôi qua, bộ Học tập đến ngày mở cuộc họp, theo thường lệ thảo luận hoạt động tiệc ngày xuân, cùng với việc kiểm tra giờ lên lớp hằng tuần, thống kê học phần.
Kết thúc cuộc họp, Nguyễn Kiều đi rất nhanh, không ngờ Biên Nguyệt lại đuổi theo.
“Nguyễn Kiều!”
Nghe Biên Nguyệt gọi mình, Nguyễn Kiều dừng bước.
Hôm nay Biên Nguyệt mặc đầm màu hồng nhạt áo tay dài, cổ áo và ống tay áo đều được thiết kế theo kiểu váy công chua, cô ấy mặc vào rất có khí chất.
Nguyễn Kiều thản nhiên nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Khóe miệng Biên Nguyệt cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt và thâm sâu, “Tớ đến để thảo luận với cậu về hoạt động tiệc ngày xuân.”
Vừa mới đến sân thể dục, Nguyễn Kiều đứng trên thềm đá ở khán đài, trông thấy Lâm Trạm và Giang Thành đang chơi bóng, trước nay anh ở trên sân bóng đều rất có sức sống, nhìn anh chạy tới chạy lui ngầu thế này, lòng đột nhiên trở nên mềm mại.
Biên Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Kiều, cũng thấy Lâm Trạm, giọng không khỏi lạnh đi vài phần, cô hỏi: “Cậu có biết gần đây trên diễn đàn có hoạt động Ngôi Sao Vườn Trường không? Tớ và Lâm Trạm đều ở trên bảng…”
Lông mi Nguyễn Kiều khẽ run rẩy.
Những lời nói sau đó của Biên Nguyệt đơn giản là muốn thể hiện rõ vẻ ưu tú của mình, sự xuất sắc của mình, Nguyễn Kiều nghe thấy hơi nhạt nhẽo.
Nguyễn Kiều ngồi xuống, tầm mắt vẫn đang dính trên người Lâm Trạm.
Đúng lúc Lâm Trạm vào được trái ba điểm, có nữ sinh gần đó reo hò.
Chẳng được bao lâu đã tới giờ nghỉ trưa, lại có nữ sinh đi đến đưa nước.
Biên Nguyệt cũng đang nhìn, ngoài miệng vẫn đang không ngừng nói: “Cậu cũng thấy đấy, có rất nhiều người thích Lâm Trạm, cậu cảm thấy cậu...”
Nguyễn Kiều nghe xong không kiên nhẫn được nữa, cô cắt ngang Biên Nguyệt: “Xin lỗi, cậu cứ khen bạn trai tớ là có ý gì? Cậu ấy được hoan nghênh thế nào không cần nói tiếp nữa, nói trọng điểm đi.”
Biên Nguyệt bị nghẹn một lúc, nửa ngày vẫn chưa nói ra được.
Không biết là do làm cán bộ đã lâu hay là xảy ra chuyện gì mà khi nói chuyện cứ thích lươn lẹo với giọng hách dịch, cuối cùng mới nói một câu với Nguyễn Kiều, “Nhóm trưởng bộ Học tập, cậu đừng có nghĩ tới, nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi.”
Nguyễn Kiều ngồi trên bậc thang, nhẹ giọng hỏi ngược lại một cau, “Vậy sao?”
Biên Nguyệt thở dài: “Tớ khuyên cậu thật lòng, nhóm trưởng của bộ Học tập phải là tớ mới được.”
Nguyễn Kiều đứng dậy, hai tay nhét vào túi, ánh mắt vẫn nhàn nhạt.
“Tớ vốn dĩ… không muốn khui ra chuyện này, nhưng bây giờ không nói tới thì hình như không được.”
“Trước khi đắc ý thì lau sạch mông mình trước đi, trước nay tớ đều không ngờ, cậu tự khoe mình là người thông minh sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc thế này.”
Nói xong, Nguyễn Kiều lấy USB ra, nhét vào trong tay Biên Nguyệt.
“Tớ không muốn lãng phí nước bọt, một điều kiện, cậu rời khỏi bộ Học tập, tớ xem như chưa biết gì.”
Biên Nguyệt cảm thấy hơi không đúng, nhưng vẫn giễu cợt, “Cậu đang nói hươu nói vượn gì thế?”
“Lời nói của tớ có thể được cho là nói bậy, nhưng chứng cứ chính là chứng cớ, cậu nói có đúng không? Hiệp sĩ Heo Heo, Tiểu Bách Hợp? Hay là mấy ID của sinh viên khoa khác đều là do cậu giả mạo?”