Edit: Tịnh Hảo
Chu Lộc ăn gì cũng rất kén chọn, không thích bất kỳ đồ ăn nào có tinh bột hay thêm bột canh, cũng không thích sốt cà chua, không thích trong đồ ăn có đường.
Trình Dự lái xe, trong đầu đã có mục đích.
Trên thực tế, nhà anh dời từ Nam Thành đến Thủ đô đã lâu rồi.
Bài tập nặng nề nên anh và Chu Lộc với Lâm Trạm ít khi gặp nhau, nhưng vừa nhắc tới thì anh vẫn có thể loại trừ được tất cả những thứ mà Chu Lộc không thích.
Mùi ớt của món Nam Thành bay bồng bềnh trong không khí, hai người ngồi đối diện ăn cơm nhưng lại vô cùng yên lặng, phục vụ đi ra đi vào mấy lần đều phải nghi ngờ có phải đồ ăn của bọn họ chưa để ớt không.
Chu Lộc ăn cũng không nhanh, Trình Dự hỏi cô: “Không ngon sao?”
“Bình thường.”
Trình Dự khẽ cười: “Quả thật làm chưa đúng vị lắm, hôm nào anh làm cho em ăn.”
Chu Lộc không đáp tiếp lời này.
Tài nghệ nấu nướng của Trình Dự khá tốt, hoặc có thể nói anh làm gì cũng rất giỏi, chuyện này không có ai từng nghi ngờ.
Món tiếp theo là cá phi lê tẩm tiêu, phía dưới còn có than, hơi nóng hừng hực bốc lên khiến mắt kính của Trình Dự bị mờ đi, anh thong thả gỡ mắt kính xuống, bỏ sang một bên.
Anh làm vẻ thản nhiên mở miệng nói: “Buổi chiều đi cửa hàng nội thất cùng anh không, trong nhà hơi trống.”
Chu Lộc gắp một miếng cá, đặt vào trong chén nhưng không ăn: “Không định trở về Anh à?”
Hình như Trình Dự đang đợi đến chuyện này nên Chu Lộc vừa hỏi thì anh liền nói rất rõ ràng: “Vẫn là chủ nghĩa xã hội tốt hơn.”
Trong lời nói của anh có chút bông đùa, Chu Lộc nâng mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy anh nói lời này khá dối lòng.
Trên đường đến cửa hàng nội thất, hai người nói chuyện câu được câu không.
Lúc này Chu Lộc mới biết lần này Trình Dự trở về là vốn định tiếp quản công ty của bác Trình.
Từ nhỏ, thành tích của Trình Dự đều rất tốt, nhảy lớp nhiều lần, tuy là cùng tuổi nhưng Chu Lộc mới tốt nghiệp đại học thì Trình Dự đã lấy được học vị thạc sĩ rồi.
Khi đứng đợi ở đèn giao thông, một tay Trình Dự đặt lên tay lái, quay đầu nhìn Chu Lộc hỏi: “Còn em thì sao, có tìm việc làm không, nếu không tìm việc làm thì không bằng đến công ty anh, em…”
Trình Dự còn chưa nói xong thì Chu Lộc đã cắt lời anh: “Tìm…”
Trình Dự khẽ nhíu mày, dường như hơi bất ngờ.
Mặt Chu Lộc không biến sắc nói: “Công ty trò chơi, thứ hai tuần sau đi làm.”
Trình Dự không biết đang nghĩ gì, chỉ gật đầu, không nói đến chủ đề này nữa.
Đi xem vật dụng trong nhà, chốt đơn hàng, ăn cơm chiều, khi trời gần tối thì Trình Dự đưa Chu Lộc về nhà.
Nghe Lâm Trạm nói cô thuê một căn nhà trọ ở cùng với bạn của cô.
Xe đi được nửa đường thì trời đột nhiên mưa to, tiếng mưa rơi ầm ầm giội rửa cả thân xe, màn mưa như trút nước.
Trình Dự theo bản năng nhìn Chu Lộc, nhưng ánh mắt của Chu Lộc rất bình thản.
Trình Dự hỏi: “Em không sợ mưa lớn nữa rồi à?”
Chu Lộc híp mắt đáp “ừm” xem như trả lời.
Radio đang phát bài “Hồng đậu”: “Có lúc gặp gỡ, có lúc ly biệt, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi.”
Chẳng có gì là tồn tại mãi mãi?
Trình Dự khẽ nhíu mày, rồi nghĩ đến lời của Lâm Trạm tối hôm qua, anh đưa tay đột ngột tắt đài radio, giọng nữ thánh thót du dương im bặt.
Chu Lộc lạnh nhạt nhìn anh nhưng không hỏi gì.
Sau đó, Trình Dự đánh tay lái sang phải chạy vào làn đường giao thông rồi đột nhiên dừng xe ở ven đường.
Giọng của anh nghe qua trông rất rõ ràng trong không gian tĩnh mịch: “Lâm Trạm nói em thích anh, bây giờ còn thích không?”
Chu Lộc không lên tiếng.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, cho dù lúc nãy Trình Dự không ngừng xe thì bây giờ chắc chắn anh vẫn phải dừng bởi vì đã hoàn toàn không nhìn rõ được con đường ở phía trước.
Trình Dự mở miệng lần nữa: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh cảm thấy, chúng ta có thể thử xem.”
Tay Chu Lộc luôn để ở trong túi áo khoác nghịch chai thuốc nhỏ mắt rỗng, yên lặng thật lâu rồi cô mới lạnh nhạt đáp: “Em không cần anh gắn gượng bốn thí.”
Cô biết Trình Dự thích cô gái xinh đẹp dịu dàng, hiểu chuyện, có mái tóc đen dài hơn.
Không giống như mình, lạnh lùng, không hiểu sự đời, không giống như con gái, còn thường xuyên bị người ta ngộ nhận là con người quái gở lessbian.
Mối quan hệ của cô và Trình Dự rất tốt, Trình Dự muốn thương xót cô, cô hiểu được.
Chu Lộc khép hờ mắt, giọng điệu thản nhiên.
Trình Dự tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô.
Chu Lộc cởi dây an toàn ra, đội nón áo hoodie lên muốn xuống xe, vào lúc tay cô đặt lên then cửa thì trong xe truyền đến tiếng “tách”, Chu Lộc mở cửa nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.
Trình Dự vẫn dựa lên ghế, giọng nói không lớn: “Không phải bố thí.”Chu Lộc quay đầu nhìn anh.
Vào lúc cô quay đầu thì Trình Dự bất ngờ nghiêng người về trước ôm cổ cô, hôn lên môi.
Nụ hôn dừng trên môi, dường như cung phản xạ của Chu Lộc hơi dài nên không phản ứng ngay lập tức, cô chỉ nhìn ánh sáng khúc xạ từ mắt kính của Trình Dự, có một loại hơi thở nguy hiểm.
Nụ hôn kết thúc, Chu Lộc vẫn trùm nón hoodie màu đen, mặt cô rất nhỏ, khi cúi đầu thì đôi mắt bị tóc mái trên trán che đi, không nhìn rõ được đôi mắt của cô nhưng trên môi đỏ bừng, còn óng ánh chút nước.
Một tay Trình Dự chống lên ghế dựa tay lái phụ, khẽ nghiêng đầu, cách Chu Lộc rất gần.
Không biết Chu Lộc bị gì mà phản ứng vô cùng đột ngột nhanh nhẹn, cô lướt qua Trình Dự ấn nút mở cửa xe, sau đó mở cửa bước vào màn mưa không ngoảnh đầu lại.
Động tác liên tiếp này của Chu Lộc rất lưu loát và nhanh chóng, trong lúc Trình Dự giật mình thì chỉ còn thấy bóng Chu Lộc càng ngày càng thu nhỏ đang từ từ đi về trước.
Anh không đuổi theo mà chỉ hơi híp mắt lại, ngón trỏ cong lên khẽ sờ môi.
Khi Chu Lộc về nhà thì trên người đều ướt hết, cô mím chặt môi, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Tống Loan Loan đang cầm máy mát-xa mặt nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì vẻ mặt kinh ngạc: “Chị Lộc, cậu sao vậy?”
Chu Lộc không lên tiếng, chỉ đi vào phòng của mình.
Khi tắm, cô còn cảm nhận được nhiệt độ rất nóng ở trên môi, giống như là ăn trúng ớt, tê tê dại dại, làm thế nào cũng không hết.
Cô sấy tóc khô được một nửa thì không còn kiên nhẫn, ném máy sấy tóc lên giường gọi điện thoại cho người trong nhà, nói thứ hai tuần sau mình sẽ đến công ty trò chơi đi làm.
Trong nhà nghe nói cô ở Thủ đô rất rảnh rỗi còn tìm việc giúp cô, nhưng cô cứ không muốn đi, hôm nay thuận miệng nói với Trình Dự rằng mình sắp đi làm, nên bây giờ đành phải quay đầu liên lạc với người trong nhà.
Cô thấy rất phiền.
Trình Dự thay đổi quá lớn khiến cô nhất thời khó tiếp nhận được.
Rõ ràng Trình Dự luôn nghĩ cô thích con gái, anh chỉ xem mình là anh em, đơn giản là biết mình thích anh mà bỗng chốc thay đổi thái độ, thấy thế nào cũng không thật lòng cho lắm.
Hai ngày kế tiếp, Chu Lộc đều chưa gặp Trình Dự, cô không lưu số khi về nước của Trình Dự, trong thời gian này có số điện thoại lạ gọi cho cô mấy lần nhưng cô không nghe máy, không biết có phải là Trình Dự không.
Tóm lại, cô đã tìm được chút phiền toái cho mình.
Thứ hai phải đi làm.
Cô không quan tâm đến việc này lắm, cũng không biết trong nhà tìm mối quan hệ gì, nói chung phía công ty bên kia rất niềm nở với cô, dọc dường đều có người phụ trách tiếp đón tiến hành các thủ tục nhậm chức, sau đó cô rơi vào bộ phận Hoạt động kinh doanh.
Đây là bộ phận mà người bận rộn sẽ rất bận, còn người rảnh rỗi thì sẽ rất rảnh, đương nhiên Chu Lộc thuộc về vế sau.
Cô có phong cách rất đặc biệt, hơn nữa mái tóc ngắn màu tro chói mắt cũng đủ khiến mấy người trong bộ phận Hoạt động kinh doanh xuýt xoa.
Vẻ ngoài này của cô, nhìn sao cũng không giống người đi làm thật sự.
Chu Lộc cũng không biết mình nên làm gì, không có ai định sai cô làm công chuyện. Cô bèn tự mình mở máy tính xem phim tài liệu trò chơi.
Còn chưa ngồi được bao lâu thì chợt nghe có người đang gọi: “Xin chào tổng giám đốc.”
“Chào giám đốc Trình.”
“Xin chào giám đốc Trình, xin chào giám đốc Trình.”
Một tiếng rồi một tiếng, tất cả đồng nghiệp của bộ phận Hoạt động kinh doanh đều bắt đầu thân thiết chào hỏi, giọng không nhỏ nên cuối cùng Chu Lộc cũng nâng mắt.
Mà người nọ cũng vừa đúng lúc dừng trước mặt Chu Lộc, rốt cuộc cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc như mong muốn từ Chu Lộc.
Ánh nới lỏng cà vạt ở cổ áo, hỏi: “Đã quen với công việc chưa?”
Người khác vẫn đang cách khá xa nên không rõ hai người đang nói gì, nhưng trong lòng mọi người đều vô cùng kinh ngạc, người mới Chu Lộc này lợi hại thật… nhìn thấy lãnh đạo mà vẫn còn ru rú không nhúc nhích ngồi trên ghế làm việc, để lãnh đạo đứng nói chuyện với cô, đây đúng là dịp để mọi người được mở mang tầm mắt việc “con ông cháu cha” đi làm mà.
Chu Lộc không lên tiếng, Trình Dự đến gần chút.
“Nghe cha anh nói em tới đây làm, đáng lẽ anh định điều em đến làm thư ký cho anh, nhưng anh cũng vừa mới tới nên việc rất nhiều, em sẽ rất cực, đợi qua một thời gian nữa nhé.”
Chu Lộc nhìn anh không nói lời nào.
Trên thực tế, cung phản xạ của cô rất dài, lúc này cũng không nghe thấy kỹ Trình Dự đang nói gì, mà chỉ nghĩ đến công ty này… thì ra là của bác Trình.
Cô thờ ơ với rất nhiều việc, chưa từng hỏi người trong nhà tìm mối quan hệ gì, cũng không biết nhà họ Trình sau khi rời khỏi Nam Thành thì phát triển thế nào, càng không biết Trình Dự còn có thể làm tổng giám đốc.
Trình Dự nói với cô mấy câu thì rời khỏi.
Chưa được bao lâu, Chu Lộc đã nhận được hộp thư từ nhà lãnh đạo, mà tên của vị lãnh đạo này là Trình Dự.
Nội dung hộp thư rất ngắn gọn.
“Anh không phải bố thí, cũng không phải đồng cảm, mà là từ từ nhận ra mình thích em. Không chắc chắn ở bên em thì có cảm thấy hợp hay không, cho nên mới nói thử xem. Nhận được nhớ trả lời.”
Chu Lộc uống nước, còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào thì phần mềm trò chuyện bắt đầu nhấp nháy.
Chu Lộc click mở, là Trình Dự thông qua liên lạc của công ty nội bộ gửi tin nhắn cho cô, là một hộp thư ảnh chụp màn hình.
Nội dung hộp thư là ba chữ “Em đồng ý”, người gửi là… Chu Lộc?
Cô bắt đúng trọng tâm chỗ tiền tố của hộp thư, là trả lời tự động.
Tài khoản hộp thư này cô vừa mới nhận được chưa được nửa buổi, kiểu trả lời tự động này cũng là do Trình Tự không biết xấu hổ mà tạo ra.
Sau đó Trình Dự còn dám gửi tin nhắn cho cô: “Trưa đi ăn cơm cùng anh.”
***
Chu Lộc làm ở công ty này hơn nửa tháng.
Trong công ty phao tin, bộ phận Hoạt động kinh doanh có một chị gái rất đẹp trai khiến người ta tức lòi ruột, bối cảnh chắc chắn rất vững chắc, mỗi ngày đều tới công ty chơi game, tổng giám đốc Trình mới đến cũng thường đi ăn cơm cùng cô.
Phần lớn nhân viên của công ty trò chơi đều tuổi còn trẻ, không ít cô gái mỗi ngày đều nghĩ cách đi ngang qua bộ phận Hoạt động kinh doanh nhìn Chu Lộc, sau đó chụp ảnh gửi vào trong nhóm, kêu gào: Tôi bằng lòng cong như khoanh nhang muỗi vì Chu Lộc.
“Nhóm nhang muỗi” càng ngày càng nhiêu, mọi người đều rục rịch, rốt cuộc có người không dằn lòng nổi nữa.
Khi Chu Lộc đang đợi tin nhắn Trình Dự hẹn đi ăn cơm thì có một cô gái nhỏ nhắn yểu điệu đi đến trước bàn cô, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện đó… Chu Lộc, chị có muốn đi ăn cơm với em không?”
Mắt cô ấy ửng đỏ, giọng càng ngày càng nhỏ giống như tiếng muỗi kêu.
Thấy dáng vẻ cô ấy thẹn thùng, mắc cỡ đang nảy ý xuân thì cung phản xạ của Chu Lộc có dài tới đâu cũng biết đang là chuyện gì, dù sao từ cấp ba đã bắt đầu thế nên cô không thấy lạ với mấy cô gái thế này.
Còn chưa đợi Chu Lộc phản ứng thì cô gái nhỏ cảm thấy phía sau có người đang vỗ vai mình, cô ấy quay đầu, mặt ngẩn ra, sửng sốt một lát rồi mới cúi đầu gọi: “Xin chào tổng giám đốc.”
Trình Dự không nói tiếp, chỉ lấy mắt kính xuống từ từ lau tròng kính.
Cuối cùng anh mở miệng: “Ý đồ muốn cướp bạn gái của cấp trên, sau này đừng có làm nữa.”
???
Cô gái nhỏ đầu đầy dấu chấm hỏi thì thấy Chu Lộc đứng dậy, mà tổng giám đốc Trình nắm tay chị gái đẹp trai này, đúng, không sai… chính là nắm tay! Đi ra ngoài…
“Nhang muỗi” bị bẻ gẫy rồi còn bị nghiền nát, cô ấy nhất thời cảm thấy… rất đau lòng.
Khi đi ra ngoài bộ phận Hoạt động kinh doanh, Chu Lộc chần chừ một lát rồi hỏi Trình Dự: “Em để tóc dài nhé?”
Trình Dự híp mắt nhìn cô, tay cầm mái tóc cô, tóc cô rất mềm, sờ vào rất thoải mái: “Em thích thế nào thì thế đó.”
Chu Lộc đáp “ừm”.
Sau một lúc, cô đột nhiên lên tiếng: “Vậy tối nay đi đánh cầu lông nhé.”
Trình Dự: “...”
Chu Lộc lại hỏi: “Hay là rủ Lâm Trạm và Nguyễn Kiều cùng đánh mạt chược.”
Trình Dự: “…”
Anh thấy vẫn nên kiếm thêm ít tiền nhỉ, đỡ phải còn chưa cưới được người ta tới tay thì đã bị bạn gái thua đến táng gia bại sản.