Nguyễn Kiều không biết mình ngủ khi nào, khi tỉnh dậy thì bên ngoài đã nắng chiếu rực rỡ, còn Lâm Trạm đã sớm không thấy bóng người.
Nguyễn Kiều ló đầu ra nhìn, quét một vòng quanh phòng, thật sự không thấy anh đâu.
Kỳ quái, người đâu rồi?
Nguyễn Kiều hoạt động gân cốt, khi đứng lên, mới phát hiện trên người có tấm chăn mỏng trượt xuống, đưa tay sờ lên còn dư lại chút hơi ấm.
Cô hơi sửng sốt.
Rửa mặt xong, lúc đi ra từ toilet thì cửa phòng truyền đến tiếng quét thẻ.
Nguyễn Kiều nhìn sang, là Lâm Trạm.
Trong tay anh cầm 2 túi nilon, vừa ngáp dài vừa đi vào trong.
Sắc mặt anh không tốt như bình thường, trông uể oải. Quanh người như bị vẻ mệt mỏi bủa vây, mắt có hơi không mở ra nổi, ngay cả giọng nói cũng ỉu xìu.
“Cơm sáng, nước, thuốc trị cảm, ăn đi.”
Anh đặt đồ lên bàn, sau đó ngã lên sofa, ôm đầu nghỉ ngơi.
Nguyễn Kiều nhìn đồng hồ treo tường trên vách, bây giờ là 7 giờ sáng.
Sáng hôm nay cô không có tiết, nhưng chắc Hán ngữ đối ngoại có tiết.
Ừm... nhìn dáng vẻ này của anh, có lẽ là không định đi.
Nguyễn Kiều chậm rì đi đến trước bàn, đi lấy túi.
Lâm Trạm mua bánh bao thịt nấm hương, cuốn bánh ngân ti (*), màn thầu, còn có sữa đậu nành nóng.
(*) 银丝卷: một loại bánh điểm tâm ngọt truyền thống của người Hán, có vỏ màu trắng, bởi vì lớp vỏ được cán thành từng sợi rồi bao lấy nhân ngọt nên mới gọi là ngân ti
Thuốc trị cảm, thuốc hạ sốt cũng mua vài hộp.
Nhìn những thứ này, trong lòng Nguyễn Kiều có cảm xúc gì đó khó nói thành lời, tóm lại là... có chút kỳ quái.
Khi cô quay đầu nhìn Lâm Trạm, mới phát hiện Lâm Trạm đã nhắm mắt lại, ngủ mất rồi.
Không khí an tĩnh, có thể nghe thấy hô hấp của anh, hít thở rất đều.
Nguyễn Kiều do dự một lát, tay chân nhẹ nhàng đi lấy chăn mỏng, sau đó đắp lên người Lâm Trạm.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Kiều nhìn anh ở khoảng cách gần.
Không thể không thừa nhận, đường nét của anh quá tinh tế, làn da cũng tốt, là loại trắng gần như nhìn xuyên thấu.
Ánh mặt trời vụn vặt ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trong veo ngắn ngủn, có chút dễ thương.
Nguyễn Kiều dời ánh mắt xuống, phát hiện môi anh hơi nhạt, khẽ nhếch lên, trông rất mềm mại.
Nguyễn Kiều đang nhìn đến xuất thần, thì đôi môi mềm mại kia đột nhiên bắt đầu mấp máy.
Bên tai từ từ truyền đến một giọng nói lười biếng.
“Quả Hồng muội muội, nhìn tớ làm gì, chưa từng thấy soái ca à.”
Ngay sau đó, Lâm Trạm chậm rãi mở mắt ra, đúng lúc chống lại ánh mắt sửng sốt của Nguyễn Kiều.
Anh nhướng mày, lại bắt đầu tiếp tục nói, “Cũng đúng, dáng vẻ tớ như thế, cả trường cũng không tìm ra người thứ hai.”
Nguyễn Kiều ngây người vài giây mới hoàn hồn.
“Tự luyến giống cậu, toàn trường rất khó tìm ra người thứ hai.”
Cô không cam lòng yếu thế cãi lại, nhưng vẫn cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.
Vì thế cô nhanh chóng đứng thẳng người, xoay người uống thuốc trị cảm.
***
Trở lại Nam Đại thì đã 8 giờ 20.
Đúng là thời gian lên lớp tiết thứ nhất, vườn trường rất yên tĩnh.
Buổi tối vừa đổ mưa nên nước đọng trên mặt đất còn chưa khô.
Lá cây xanh mơn mởn, chim nhỏ đậu trên cành cây hót líu lo.
Thỉnh thoảng có học sinh chạy xe ngang qua trên đường, ánh mặt trời nhàn nhạt vào sáng sớm hơi tỏ vẻ trong trẻo nhưng vắng lặng.
Lâm Trạm không đi học, cùng Nguyễn Kiều đi đến tòa phòng ngủ.
Lên đến tầng 4, vừa mới quẹo từ thang lầu thì hai người chạm mặt Giang Thành còn đang buồn ngủ.
Phòng ngủ qua 8 giờ sẽ cúp nước, Giang Thành đang định ra ngoài đến chỗ cấp nước rửa mặt súc miệng.
Cậu ấy một tay cầm chậu, một tay kia còn xoa cổ.
Nhìn thấy Lâm Trạm, lại nhìn thấy Nguyễn Kiều ở phía sau Lâm Trạm, Giang Thành ngẩn người, cơn buồn ngủ dần dần tan đi trong giây phút tĩnh lặng ở hành lang vào sáng sớm, cậu ấy kinh ngạc đến miệng không khép lại được.
“F*ck, các cậu……”
Lâm Trạm khẽ nhíu mày, “Mẹ nó, cậu đừng ồn ào, câm miệng!”
Giang Thành mở to mắt giống như phát hiện ra châu lục mới, môi đóng mở, sau một lúc lâu chưa nói nên lời.
Lâm Trạm xoay người nhìn Nguyễn Kiều, giọng nói nhàn nhạt, “Cậu yên tâm, cậu ấy sẽ không nói bậy đâu.”
Nguyễn Kiều vẫn có chút thấp thỏm, Lâm Trạm không đáng tin cậy lắm, còn người tên Giang Thành kia càng không đáng tin cậy hơn.
Dường như nhìn ra sự lo lắng của cô, sau đó Lâm Trạm còn bổ sung nói, “Tớ sẽ giải thích với cậu ấy, cậu yên tâm, chuyện này sẽ không có người thứ tư biết.”
……
Thật ra cũng không có gì, sao bị anh nói ra…… nghe quái quái thế.
Da đầu Nguyễn Kiều hơi tê dại, cô gật đầu qua loa, rồi nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó vội vàng trở về phòng ngủ.
Cũng may phòng ngủ không có ai, cô dựa lưng vào ván cửa, nhẹ nhàng thở ra.
Mãi đến buổi tối, Nguyễn Kiều mới nhìn thấy Trần Dương Dương và Tống Loan Loan.
Hai cô ấy chỉ thuận miệng hỏi tối qua sao không trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều dùng lý do trở về nhà lấy đồ cho có lệ, cũng không bị truy hỏi đến cùng.
Lúc này Nguyễn Kiều mới yên tâm, xem ra…… Lâm Trạm làm Giang Thành ngoan ngoãn câm miệng thật.
***
Hai ngày này trôi qua rất yên tĩnh, thời gian nhàn rỗi Nguyễn Kiều đều ở thư viện đọc sách.
Chuyên ngành văn học Hán ngữ thì lúc nào cũng có những tác phẩm đọc không hết.
Sáng thứ năm không có tiết, Nguyễn Kiều đến thư viện sớm chiếm chỗ giúp Hứa Ánh.
Hứa Ánh đi trễ nửa tiếng, mới nhẹ nhàng đi vào phòng tự học.
Cô ấy tiến đến trước mặt Nguyễn Kiều nhỏ giọng chào hỏi: “Kiều Kiều, tớ tới rồi nè.”
Nguyễn Kiều ngửa đầu nhìn cô, khẽ gật đầu.
Hứa Ánh lại quan sát sách của cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang xem gì thế?”
Nguyễn Kiều khép sách lại, đọc tên sách cho Hứa Ánh.
Hứa Ánh ghé sát vào, “The Garden of Forking Paths... Borges. Kiều Kiều, cậu bắt đầu đọc văn học nước ngoài rồi sao? Năm sau chúng ta mới có môn văn học nước ngoài mà.”
Nguyễn Kiều lắc đầu, nhỏ giọng trả lời, “Xem đại thôi, đây là sách được đề cử trong mục sách văn học hay.”
Hứa Ánh: “Như vậy à, vậy cậu đọc xong cho tớ mượn nha.”
“Ừm, được.” Hứa Ánh ngồi đối diện Nguyễn Kiều, cũng cầm sách bắt đầu xem.
Nhưng Hứa Ánh cũng không thật lòng nhiệt tình thích chuyên ngành tiếng Trung giống Nguyễn Kiều.
Tuy Nam Đại là đại học tổng hợp, nhưng bản chất vẫn là trọng lý khinh văn, mức độ nổi tiếng của chuyên ngành khoa học và công nghệ cao hơn.
Lúc trước cô ấy đăng ký đại học Nam Thành, điểm cũng hơi nguy hiểm, cô ấy chọn dựa theo điều chỉnh (*), lúc này mới đậu chuyên ngành văn học Hán ngữ.
(*) 服从调剂: chỉ tuyển hồ sơ đủ điểm nộp vào trường đại học nhưng không đủ điểm đậu chuyên ngành đã đăng ký, nhưng có một số ngành trong trường vẫn chưa đủ chỉ tiêu có thể nhận vào, nên phải dựa theo điều chỉnh bị đưa vào những ngành chưa đủ chỉ tiêu.
Lật cuốn Nửa Đêm (*) đến phân nửa, Hứa Ánh có chút mơ màng sắp ngủ.
(*) Là tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Mao Thuẫn, Nửa Đêm khắc họa những tranh đấu, mưu mẹo trong giới kĩ nghệ và tài chính trung quốc những năm 30. Mao Thuẫn xây dựng nhiều nhân vật kiểu mẫu của từng hạng người khác nhau tạo ra một bối cảnh sinh động và chân thực.
Vì thế lặng lẽ cầm di động trốn ở sau sách lướt web.
Đột nhiên, Hứa Ánh khép sách lại, lại đè sách Nguyễn Kiều xuống, trong mắt tỏa ánh sáng.
Nguyễn Kiều bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Mặt Hứa Ánh đầy vẻ bát quái đưa điện thoại cho Nguyễn Kiều xem, “Kiều Kiều, mau xem đi, hàng xóm của cậu lại gây chuyện rồi!”
Nguyễn Kiều không rõ nguyên do, chậm rì nhận lấy di động.
Ánh mắt rơi vào trang hot trên BBS đại học Nam thành.
“Trời ạ, buổi sáng có đám người học ở tòa Viễn Tư sao! Học sinh mới của bộ phận Quốc tế lại đánh người kìa!”
Nội dung của lầu chính rất ngắn.
“Quần chúng ăn dưa không rõ nguyên do, nhưng dáng vẻ đánh người của học đệ rất soái, cho phép học tỷ kỳ cựu méo mó tam quan 3s! Thuận tiện đóng góp một tấm hình đẹp!”
Lướt xuống, hình ảnh tóc màu tro nhạt có chút chói mắt.
Là Lâm Trạm.
Sao anh lại đánh người?
***
Tầng ba tòa Viễn Tư, Lâm Trạm ngồi ở trên bàn, chân đạp lên ghế, anh không chút để ý lắc tay, nhìn học sinh nam ngã trên mặt đất.
Xung quanh là một vòng người vây quanh.
Phần lớn đều là ôm đôi tay thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn châm chọc thêm đôi câu.
Nam sinh ngẩng đầu nhìn Lâm Trạm, đôi mắt đỏ lên, định bò dậy từ trên mặt đất.
Nhưng khi cậu ta định ngồi dậy thì Lâm Trạm đã đá ngã ghế, chân ghế đúng lúc đập vào trên bụng cậu ta, cậu ta ngã trở về.
Nam sinh chịu đựng tức giận, lại đặt câu hỏi thêm lần nữa, “Lâm Trạm, rốt cuộc tao đắc tội gì với mày?”Lâm Trạm cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn cậu ta.
“Bây giờ tao đang dạy mày làm người, có biết không hả?”
Anh nhìn Giang Thành, Giang Thành liền ném di động lên mặt đất.
Nam sinh theo bản năng nhìn xem, sau đó sắc mặt càng ngày càng kém.
Trên màn hình di động rõ ràng là một ảnh chụp màn hình nói chuyện nhóm.
Lúc này Lâm Trạm mới mở miệng.
“Mày nói xem, tao làm lớp trưởng dễ dàng lắm sao, có biết lớp chúng ta một tuần bị trừ bao nhiêu điểm không? Mẹ nó, sắp thành số âm luôn rồi, mày bảo cố vấn học tập của tụi tao mặt mũi để ở đâu hả?”
“Không bàn về hạng nhất, nhưng dù sao cũng không thể hạng nhất từ dưới đếm lên chứ?”
“Vất vả lắm mới có cô em bên hội Học sinh mạo hiểm mật báo cho lớp chúng ta, thì mày làm ra chuyện gì đây hả?”
“Mày cho rằng mày làm như vậy là có thể theo đuổi được hoa khôi khoa Ngoại ngữ nhà người ta sao, người ta có thể để ý đến mày sao?”
Sắc mặt nam sinh trắng xám, đã ý thức mình chọc Lâm Trạm ở điểm nào.
Nhưng cậu ta không rõ, không phải Lâm Trạm không thích Biên Nguyệt sao? Mình theo đuổi Biên Nguyệt, lấy lòng Biên Nguyệt, liên quan gì đến anh?
Lâm Trạm nói xong một hồi, mục đích giết gà dọa khỉ đã đạt được.
Anh cảm thấy không thú vị gì cả, liền đứng dậy, dẫn theo một đám người, cà lơ phất phơ ra khỏi phòng học.
Trước khi đi anh còn thong thả ung dung xoa băng ghế mình vừa đạp lên.
Mà Giang Thành nhìn nam sinh nằm trên đất, trêu chọc nói, “Tất cả mọi người đều là người văn minh, đẩy mày hai cái, nắm tay còn chưa chào hỏi trên người mày, nên đừng có chụp mũ bạo lực học đường lên người lớp trưởng thân ái của mày để trừ điểm gì nhé.”
Lâm Trạm quay đầu lại liếc cậu ấy, ánh mắt nhàn nhạt.
“Giang Thành, đi.”
***
Thư viện, Nguyễn Kiều cứ kéo xuống mục trả lời.
Có người bát quái, nói hình như là tranh cãi về tình cảm, Lâm Trạm đánh nam sinh cùng lớp vì một cô gái khoa Ngoại ngữ.
Cũng có người tức giận, nói bộ phận Quốc tế bọn họ là shit chuột của Nam Đại, nên tách riêng ra ngoài, không nên học chung với học sinh khoa khác, bọn họ cứ ba lần bốn lượt gây chuyện, rất ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà trường.
Ở trang sau, bình luận thật sự bàn về đánh nhau cũng không nhiều, toàn chệch theo hướng nghiêm trọng khác.
Nguyễn Kiều trả điện thoại lại cho Hứa Ánh, giọng nói rất nhẹ, “Liên quan gì đến tớ, đọc sách đi.”
Chỉ là sách ở trước mắt, nhưng sau hơn một tiếng, cô không yên lòng, cũng chưa từng nhìn vào trang sách.
Thật ra, không liên quan đến mình thật sao.
Giống như quyển sách trong tay vậy, “giao nhau ở đường mòn hoa viên”, sau khi cùng xuất hiện trong lúc ngắn ngủi, là càng chạy càng xa.
Bởi vì…… vốn dĩ không có người nào đi chung một con đường.
Nguyễn Kiều cảm thấy, gần đây có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, khiến cô quên đi khoảng cách nên duy trì giữa mình và họ.
***
Buổi chiều có tiết tâm lý học tập thể.
Nguyễn Kiều đi trễ một tí, còn trễ hơn nhóm Lâm Trạm, sau đó cô làm lơ chỗ ngồi bên cạnh Lâm Trạm còn giữ lại, mà ngồi phía sau dãy bên kia.
Tan học cô cũng đi rất nhanh.
Buổi tối còn học môn tự chọn phân tích phim phóng sự cùng với Lâm Trạm, Nguyễn Kiều cố ý ngồi ở hàng gần đầu, không ngờ Lâm Trạm cũng ngồi ở trước.
Lâm Trạm đáp lời với cô giống như bình thường, nhưng cả buổi cô cũng không trả lời một câu.
Lúc sắp tan học Lâm Trạm hỏi cô, “Cuối tuần này ra ngoài chơi không?”
Nguyễn Kiều khựng lại, sau đó lắc đầu.
Lâm Trạm lại bổ sung thêm câu, “Bạn cùng phòng của cậu cũng có đi đấy, Trần Dương Dương, Tống Loan Loan, còn có Chu Lộc cũng đi, tụi tớ định đi đảo Tân Nguyệt cắm trại, đến lúc đó.”
“Không đi.”
Lời Lâm Trạm bị kẹt ở cổ họng, chỉ nói đến một nửa, liền bị cắt ngang.
Anh nhìn về phía Nguyễn Kiều, không biết tại sao trong lòng có chút bực bội.
Rõ ràng người ngồi ở ngay trước mắt, nhưng hình như khoảng cách trở nên rất xa.
Lâm Trạm trực tiếp hỏi: “Tớ lại làm chuyện gì chọc giận cậu sao?”
Nguyễn Kiều mím môi không nói chuyện, chỉ yên lặng thu dọn cặp sách.
Lâm Trạm nhìn cô thật lâu cũng không đáp lại.
Anh quay đầu đi, ngược lại còn mỉm cười, quay đầu nhìn Nguyễn Kiều, ý vị thâm xa hỏi câu, “Vậy xem như cậu chơi không nổi hả?”
Nguyễn Kiều dừng động tác lại nhìn anh.
“Không phải tớ chơi không nổi, chỉ là tớ không muốn chơi với các cậu.”
Lời này buột miệng thốt ra, dường như bầu không khí đều ngưng đọng lại.
Lâm Trạm cũng yên tĩnh.
Nguyễn Kiều có chút hối hận.
Cô biết, cứ không suy nghĩ mà buột miệng nói ra như thế thật sự rất đả thương người khác.
Nguyễn Kiều cúi đầu, nhẹ giọng xin lỗi, “Thật xin lỗi.”
“Đúng rồi, tiền phòng hai ngày trước, tớ chuyển qua weixin cho cậu, ngày đó cảm ơn cậu. Tớ đi trước.”
Cô đi ra ngoài, bước chân rất nhanh, còn có chút chật vật.
***
Đêm nay lại đến thời gian gác cổng, Trần Dương Dương và Tống Loan Loan mới trở về phòng ngủ.
Nguyễn Kiều đã sớm rửa mặt, thay áo ngủ, dựa vào trên giường đọc sách.
Hôm nay Tống Loan Loan rất vui vẻ, nhìn thấy Nguyễn Kiều, nhiệt tình chào hỏi, “Kiều Kiều, ăn bánh kem không?”
Nguyễn Kiều cong môi, “Không cần, tớ đánh răng rồi, cảm ơn nhé.”
Hôm nay Tống Loan Loan chơi cosplay với mấy người bạn thân, rất vui vẻ, lúc này cũng không dừng, tiếp tục nói chuyện.
Cô ấy đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại ngửa đầu nhìn Nguyễn Kiều.
“Đúng rồi Kiều Kiều, xin lỗi nhé, cậu vì nói cho tụi tớ biết có kiểm tra tiết nên bị phê bình, tụi tớ cũng không biết, nhưng hôm nay lớp trưởng tụi tớ đã trả thù cho cậu rồi, tên khốn kiếp chụp màn hình gửi cho Biên Nguyệt đã bị giáo huấn một trận, tớ nói cậu nghe này...”
Nguyễn Kiều không còn nghe rõ câu nói kế tiếp của Tống Loan Loan nữa.
Trong đầu chỉ vang vọng câu “lớp trưởng tụi tớ đã báo thù cho cậu rồi”.
Cho nên, hôm nay anh vì chuyện này mà đánh người?
Trong lúc giật mình, hình như cô nghe thấy mình lạnh lùng nói với Lâm Trạm, “Không phải tớ chơi không nổi, chỉ là tớ không muốn chơi với các cậu.”
Trong khoảng thời gian ngắn đó, lòng cô khó chịu.
***
Trưa thứ sáu có hoạt động của ban trò chơi.
Nguyễn Kiều đến đúng giờ, nhưng chờ mãi chờ mãi, cô cũng không thấy Lâm Trạm đâu.
Nhưng Giang Thành có tới.
Hôm nay trò chơi có chút nhàm chán, đến giữa trưa, mọi người không còn tinh thần.
Khi hoạt động kết thúc, Nguyễn Kiều nhịn không được hỏi Giang Thành một câu, “Này cậu, Lâm Trạm đâu rồi?”
Giang Thành nhướng mày, hơi kinh ngạc, “Cậu không biết à, mấy ngày nay cậu ấy bị cảm rồi, tối qua cũng không biết bị giật kinh phong gì, ra bờ sông đua xe với mấy người ngoài trường, lúc này sốt cao, nằm ở phòng ngủ rồi. Cậu yên tâm, cũng khoảng 40 độ thôi, không chết được.”
Nguyễn Kiều sửng sốt.
Tiết học buổi tối Nguyễn Kiều hơi lơ đễnh, sau khi tan học cô đi đến phòng y tế.
Y tá kê thuốc đang xem phim Hàn, đang xem rất hăng, nhưng Nguyễn Kiều còn đang không ngừng phiền cô ấy lấy đủ loại thuốc.
Cô ấy cau mày, có chút không kiên nhẫn, bực mình nói: “Bạn học, uống xong đống thuốc nhiều như vậy, không bệnh cũng sẽ bệnh chết.”
Nguyễn Kiều đứng ở đó nhìn kỹ hướng dẫn sử dụng thuốc, lựa mấy hộp, sau đó kiên trì bảo người ta cho cô thêm nhiệt kế.
Đứng ở cửa phòng ngủ 417, cô gõ cửa, không có ai mở.
Cô dựa lên cửa nghe, bên trong yên tĩnh.
Không có ai sao?
Cô không từ bỏ, lại tiếp tục gõ.
Đợi đến khi cô nghĩ không có ai ở đây, thì rốt cuộc cửa cũng mở ra.
Vẻ mặt Lâm Trạm không kiên nhẫn, giọng nói thật thấp, “Giang Thành ngu ngốc này, cứ không mang theo chìa khóa suốt, tớ đã nói...”
Anh ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Kiều, đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Kiều nhìn anh, quả thật yếu hơn ngày thường rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, sắc môi cũng nhợt nhạt hơn.
Cô yên lặng hồi lâu, đưa túi trong tay qua, giọng nói nhỏ nhẹ, “Cái này là thuốc, còn có nhiệt kế.”
Lâm Trạm không nhận lấy, chỉ nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
Nguyễn Kiều rũ mắt xuống, tỏ vẻ không sao nói: “Cậu có cần không, không cần thì bỏ.”
Cô muốn thu tay lại, nhưng túi lại bị Lâm Trạm kéo qua, ngay cả tay cũng bị anh kéo lấy.
Lâm Trạm nhìn cô, thấp giọng hỏi, “Cậu đang quan tâm tớ sao?”
Nguyễn Kiều dùng chút lực, rút tay về, “Cậu chính là Đạo Minh Tự của Nam Đại, nhiều nữ sinh theo đuổi cậu như thế, nếu như cậu bệnh chết, người khóc mộ trong nghĩa trang đứng không hết đó.”
“……”
Mẹ nó, khóc mộ gì chứ.