II
Khi Paharo thức giấc, bầu trời đã chuyển sang màu hoàng hôn thẫm đỏ, gió đã hơi se lạnh. Nhưng Hamyna vẫn ngồi đấy, hương thơm của cô vẫn nhẹ nhàng. Và Paharo thấy trái tim mình vẫn thật ấm áp.
Paharo ngồi dậy khỏi nền cỏ:
“Trời sắp tối rồi ư?”
Hamyna quay nhìn Paharo, rồi ngước nhìn bầu trời với vẻ thoáng ngạc nhiên:
“Em mải nói chuyện với cuốn sổ này nên không để ý. Nhưng thời gian ở đây trôi nhanh đến thế ư? Sao đã gần hết ngày rồi...”
Paharo thở dài, rồi vuốt lại tóc cho gọn gàng, mái tóc anh lâu không cắt đã dài quá rồi. Hamyna đưa tay khẽ gỡ những lá cỏ vương trên lưng áo Paharo.
Bỗng, tiếng gọi của đại pháp sư Ellehermia vang lên từ xa xa:
“Tên đệ tử vô dụng! Cả ngày chỉ biết nằm dài! Còn không mau tới đây giúp ta chuẩn bị bữa tối!”
Một lúc sau, thức ăn nóng hổi đã được dọn ra trên chiếc bàn huyền thạch lam vân. Paharo và Hamyna cùng đại pháp sư vừa dùng bữa vừa ngắm những vũ điệu vui nhộn của đàn hồng hạc nơi đài phun nước.
Bầu trời đã rắc đầy sao, nhưng dường như Ellehermia hơi quá tay trong việc rắc sao nên trông hơi sáng quá mức.
Trên bàn chỉ toàn những món ăn chay, Paharo lo lắng không biết chúng có hợp khẩu vị với Hamyna hay không. Cũng may Hamyna đang ăn uống khá ngon lành. Cuốn sổ nhạc lơ lửng ngay trên đầu cô.
Phía cuối khu vườn cổ thụ là tòa lâu đài nhỏ của đại pháp sư Ellehermia. Đêm hôm ấy, Paharo và Hamyna ngủ lại đó để sáng mai sẽ lên đường sớm.
Nằm trên giường, Paharo cảm thấy không tài nào ngủ được. Anh quyết định rời khỏi phòng và đi dạo một lát. Anh dừng lại vài giây trước cửa phòng Hamyna, không biết cô ấy liệu có được ngon giấc? Mong sao cô ấy sẽ có những giấc mơ thật đẹp.
Paharo dạo bước lên tháp chuông của tòa lâu đài, rồi ngồi lặng lẽ trên khung cửa sổ lớn ngắm nhìn khung cảnh khuya tịnh. Không gian im phăng phắc, khu vườn cổ thụ yên bình quá đỗi. Nhưng trong Paharo lúc này đang hỗn độn rất nhiều cảm xúc mà anh không thể gọi tên, những linh cảm... Anh cố gắng gạt chúng đi mà dường như không thể. Anh và Hamyna đang chuẩn bị bước vào một hành trình dài, liệu anh có đủ sức để bảo vệ cho cô ấy không?
Sao khuya, trăng khuya sáng đẹp làm chi? Đâu thể chiếu rọi những tươi tắn vào trái tim con người...
“Ngày mai liệu sẽ ra sao?”
Một giọng nói bỗng vang lên.
Paharo quay nhìn vào trong. Đại pháp sư Ellehermia đang đứng dựa lưng vào quả chuông lớn, đôi mắt nàng lấp lánh trong bóng tối.
“Con cũng không biết nữa.” - Paharo lại nhìn ra vườn cổ thụ. Những cuốn sách đều đang yên giấc.
Giọng đại pháp sư nhẹ nhàng:
“Ta hiểu những suy nghĩ của mi. Nhưng ta khuyên mi nên từ bỏ chuyến đi tới Waynezhekusein. Sẽ có rất nhiều những nguy hiểm, rất nhiều những gian chuân. Mi đâu cần phải hứng chịu tất cả những điều ấy?”
Paharo im lặng, tuy rằng cũng có chút e sợ nhưng anh không thể để Hamyna một mình ra đi được. Cô ấy chỉ biết những phép thuật cơ bản, làm sao có thể tự bảo vệ mình khi tới những miền đất xa lạ.
“Tên đệ tử ngốc ngếch!” - Đại pháp sư thở dài, rồi khe khẽ nói: “Nhưng tình yêu của mi dành cho cô bé Hamyna ấy thật đẹp. Mi làm ta muốn sống lại tuổi trẻ của mình quá... Hãy cứ lên đường, hướng về phía trước, chẳng cần biết tai ương nào sắp xảy đến, chẳng cần biết hoạn nạn nào sắp ngáng trở. Ngày mai của mi sẽ là một cuộc sống hoàn toàn khác. Bình yên sẽ xa vời, nhưng ta tin mi sẽ có thêm nhiều kỉ niệm đẹp.”
“Vâng, con cũng tin như vậy.” - Paharo khẽ nói.
Rồi đại pháp sư Ellehermia bay qua Paharo như một làn gió. Nàng bay qua khung cửa sổ và thả mình vào không trung, giọng nàng rớt lại:
“Đã đến giờ ta phải bay đi kiểm sách. Mi cứ ngồi đây chờ trời sáng đi...”
Và nàng bay về phía những tán cổ thụ, những lớp vải trên váy áo nàng mờ ảo như sương đêm.
Paharo ngồi trên khung cửa sổ, lặng lẽ, đôi mắt xanh trong thăm thẳm. Gió đêm, hương đêm man mác.
...
...
...
Rồi cuối cùng ánh bình minh đã tới, sắc hồng rực rỡ đẩy dạt bóng đêm.
Paharo bước xuống khỏi khung cửa sổ. Giờ đã đến thời điểm khởi hành chuyến phiêu lưu tới khu rừng Waynezhekusein ở châu lục bên kia đại dương. Một chuyến phiêu lưu cùng người con gái mà anh yêu thương nhất.