Thoáng chốc, Ngưng Tuyết lõa lồ không mảnh vải che thân, thân thể tươi đẹp hơi run rẩy, hai nụ hoa trên bầu ngực tuyết trắng cũng hơi run run, dáng vẻ mềm yếu nhu nhược kích thích Hàn Băng, khiến hắn gần như không thể khống chế nổi bản thân.
Dưới cái nhìn kích tình cháy bỏng của Hàn Băng, Ngưng Tuyết thẹn thùng đỏ mặt, không nhịn được đưa tay lên che người.
”Không được che, ngươi như vậy rất đẹp.” Giọng hắn khàn khàn, dường như có thể cảm nhận được ham muốn đang chiếm đoạt cơ thể hắn.
Hắn không chút lưu tình, đưa tay kéo mạnh hai cánh tay đang che đậy của nàng ra, tay còn lại tìm đến bầu ngực hoàn mỹ không tỳ vết, dùng ngón tay thô ráp vê nhẹ nụ hoa hồng nhạt, bị hắn chọc ghẹo vê nắn, đầu nụ hoa nhỏ xinh trở nên cương cứng.
”Thật đáng yêu. . . . . .” Hắn gian tà trêu chọc nụ hoa nhỏ nhắn.
Mặc dù xoay mặt đi, nhưng Ngưng Tuyết không cách nào thoát khỏi ngọn lửa Hàn Băng đang gieo rắc trên người, xúc cảm mãnh liệt từ nơi bị Hàn Băng xoa nắn nháy mắt lan ra toàn thân. . . . . .
# # #
Tay Hàn Băng nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn bầu vú tròn trịa, môi rời khỏi đôi môi ướt át của nàng lần xuống bên dưới. . . . . .
Hắn hôn một đường thẳng đến bộ ngực cao ngất, ngậm một hạt nhỏ, rồi mút mạnh, còn đưa lưỡi liếm nụ hoa hồng nhạt ướt át, tay kia thì liên tục nhào nặn bầu ngực còn lại, mãi đến tận khi hai bầu ngực bị hắn trêu chọc đến căng cứng kiều diễm. . . . . .
”Ư. . . . . . A. . . . . . Không, không được. . . . . .”
Ngưng Tuyết mê đắm lắc đầu, cả người nóng rực, hai bầu ngực vì bị Hàn Băng chơi đùa mà trở nên căng cứng đến khó chịu, muốn được hắn yêu thương nhiều hơn nữa, nhưng nàng vẫn nói trái với lòng mình, nói Hàn Băng ngừng lại.
Hàn Băng bỏ ngoài tai, tiếp tục hôn thân thể mà hắn khát khao từ lâu, đồng thời dần dần đưa tay xuống dưới, chen bàn tay lớn vào giữa hai chân nàng, tìm đến nơi tư mật của nàng___
”A! Chỗ đó không được!” Ngưng Tuyết vặn vẹo eo, muốn thoát khỏi bàn tay Hàn Băng.
Nàng chống cự càng kích thích dục vọng của Hàn Băng; dù có như thế nào, đêm nay nhất định hắn sẽ đoạt lấy thân thể Ngưng Tuyết!
”Đừng nghĩ phản kháng, đêm nay ngươi nhất định thành người của ta.” Hàn Băng gian tà nói bên tai nàng, “Đừng quên, có một người ở Vô Minh cư, đang trông chờ vào biểu hiện hôm nay của ngươi để được thả ra ngoài . . . . .”
Ngưng Tuyết ngừng giãy dụa, cam chịu bị lăng nhục, để mặc Hàn Băng đẩy hai chân ngọc thon dài ra, khiến nơi tư mật thần bí kia hoàn toàn hiện rõ trong mắt hắn. . .
”Chỗ này của ngươi cũng thật đẹp. . . . . .”
Hàn Băng thỏa sức ngắm nhìn cánh hoa non nớt của nàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng trêu ghẹo.
”A. . . . . . Ưm. . . . . “ Ngưng Tuyết không chịu khuất phục cắn chặt môi dưới, không để âm thanh nhục nhã thoát ra ngoài.
”Ta nhớ trước đây ngươi không bướng bỉnh như thế này.”
Hắn không thích Ngưng Tuyết không nghe lời như vậy, hắn sẽ dùng cách thức của nam nhân để trừng phạt nàng.
Dường như là vô tình hay cố ý, Hàn Băng dùng một ngón tay chọc ghẹo cánh hoa đã dính ái dịch, đồng thời xoa xoa tiểu hạch mẫn cảm.
Cảm giác sung sướng kích thích khiến khe huyệt của Ngưng Tuyết ngày càng ẩm ướt, không chỉ sưng đỏ lên, mà dịch mật còn không ngừng chảy ra khỏi miệng huyệt đỏ hồng. . . . . .
”Ư. . . . . . A. . . . . . Không được. . . . . .”
Không thể kiềm nén được nữa, Ngưng Tuyết vặn vẹo hạ thể, phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, hai chân trắng mịn như ngọc không tự chủ dạng rộng ra, giống như đang chờ mong Hàn Băng âu yếm nhiều hơn nữa.
”Thật sự không muốn?” Hàn Băng gian tà hỏi, ngón tay liên tục chà xát miệng huyệt chưa được thỏa mãn của Ngưng Tuyết, khiến ái dịch chảy ra càng nhiều, ướt đẫm bàn tay hắn, còn chảy xuống thấm ướt cả khăn trải giường phias dưới. Hắn biết Ngưng Tuyết sắp đạt đỉnh, nhưng hắn không muốn chiếm lấy nàng nhanh như vậy, hắn muốn từ từ hưởng thụ nàng.
Ngưng Tuyết lắc đầu, “Ta không. . . . . .” Nàng đã không còn suy nghĩ rõ ràng được nữa, cảm giác kích thích truyền tới từ hạ thể, khiến nàng không nỡ nói lời cự tuyệt.
Khe huyệt ướt đẫm như đóa hoa kiều diễm sắp nở bung, Hàn Băng duỗi một ngón tay, chọc vào huyệt nhỏ ướt đẫm chứa đầy ái dịch, rồi kéo ra đâm vào hoa huyệt non nớt.
”A. . . . . . Ư. . . . . .” Ngưng Tuyết nũng nịu rên rỉ.
Hàn Băng thở nặng nề, ngón tay dâm tà khẽ quấy đảo bên trong khe huyệt khít chặt, rồi lại tiếp tục đâm thật sâu vào trong khe huyệt.
Người Ngưng Tuyết nóng bừng đổ đầy mồ hôi, khe huyệt bao chặt lấy ngón tay của hắn, hắn cảm nhận bên trong nàng đang co giật từng đợt, nàng đã lên tới đỉnh.
”A. . . . . . Van xin ngươi. . . . . . Ta thật sự không chịu nổi nữa. . . . . .”
Hai tay Ngưng Tuyết bám chặt vào người Hàn Băng, cảm giác sung sướng từ hạ thể như một làn sóng truyền ra bao vây, nhấn chìm tất cả suy nghĩ của nàng, dịch mật chảy ra không ngừng, thấm đẫm cả bàn tay Hàn Băng___
Ngưng Tuyết sa vào cảm giác kích tình vô cùng sung sướng, cả người hơi đỏ lên trông càng thêm kiều diễm.
Hắn kéo hai chân dài trắng mịn của Ngưng Tuyết ra, không chút lưu tình, đâm thẳng vật nam tính sừng sững dưới thân vào miệng huyệt, rồi đẩy mạnh eo một cái, đâm thẳng vào trong nàng, xé tan tấm màng mỏng đại diện cho trinh tiết, vật nam tính chôn sâu vào khe huyệt đầy ái dịch vẫn còn đang co giật.
”A.....đau quá.....” Ngưng Tuyết đang đắm chìm trong cao trào, bỗng nhiên nhận thấy hạ thân bị một vật khổng lồ xông mạnh vào.
Ngưng Tuyết đau đến nỗi thét lên, hai tay liều mạng kháng cự, nhưng Hàn Băng cứ như tảng đá đè nặng trên người nàng, nàng muốn dịch ra, lại khiến hắn đâm vào càng sâu.
Biết đây là lần đầu tiên của Ngưng Tuyết, hắn thương tiếc không động đậy trong người nàng, không vội vàng rút ra, nhưng khe huyệt mềm mại của Ngưng Tuyết như một cái bao siết chặt lấy hắn, hắn không biết mình còn có thể kiềm chế được bao lâu nữa.
”Nào, không được lộn xộn, chờ một lát sẽ không đau nữa.”
”Không muốn, ta không muốn, đau quá. . . . . .” Ngưng Tuyết khóc thút thít, vặn vẹo nửa người dưới đau nhức, muốn Hàn Băng rút ra, lại không ngờ được làm như thế chỉ càng thêm kích thích Hàn Băng.
Đôi mắt thâm trầm của Hàn Băng trở nên âm u, không thể kiềm chế được nữa, hắn bắt đầu rút ra chọc vào trong cơ thể Ngưng Tuyết.
”Đau quá, ngươi mau dừng lại.”
Nước mắt tràn mi, Hàn Băng mãnh liệt đâm chọc đưa đẩy khiến nàng cảm thấy như sắp bị xé rách.
Hàn Băng dùng miệng che cái miệng nhỏ đang kêu đau của Ngưng Tuyết, bàn tay xoa nắn bầu ngực tròn trịa, kéo kéo nụ hoa nhỏ nhắn, vật to cứng biểu tượng cho sự nam tính liên tục mở rộng hành lang nhỏ hẹp đầy nữ tính của Ngưng Tuyết, tiểu huyệt mềm yếu bị banh giãn đến cực hạn, tiếp nhận toàn bộ vật to lớn.
Vật thô cứng của Hàn Băng liên tục đâm sâu, cảm giác đau đớn ban đầu của Ngưng Tuyết dần dần chuyển thành tê dại, cảm giác nhục nhã xấu hổ biến mất, thay vào là sự sảng khoái vui sướng, hạ thể cũng thuận theo cử động của Hàn Băng mà đưa đẩy.
Môi Hàn Băng rời khỏi Ngưng Tuyết, banh rộng chân dài trắng mịn, để có thể đâm sâu vào hơn nữa.
Nàng phát ra tiếng rên rỉ dâm mỹ, mặc sức uốn éo dưới thân hắn, liên tục kích thích Hàn Băng, hắn cúi đầu, giọng khàn khàn: “Ngươi đã định phải trở thành nữ nhân của ta.”
Hắn khẽ siết eo nhỏ của Ngưng Tuyết, đâm mạnh vào trong khe huyệt.
# # #
Long Quần Vĩ nhìn bầu trời đêm, nhớ mỹ nhân như tiên nữ gặp ngày hôm nay.
”Nàng là nữ tử đẹp nhất mà ta từng thấy, không biết nàng đã có người trong lòng hay chưa?” Chỉ mới nghĩ nàng đã có người trong lòng, lòng Long Quần Vĩ dâng lên một cảm giác chua xót, ngọn lửa đố kị như muốn thiêu đốt hắn.
Hắn hy vọng nàng chưa có người trong lòng, bởi vì tâm hắn đã rơi trên người nàng mất rồi.
Hắn chính là hoàng tử thứ ba của Thánh triều, với gia thế của hắn, lại thêm bề ngoài tuấn vĩ, bậc cửa Bình Tây Vương phủ đã sắp bị người đến cầu hôn giẫm cho nát bét; nhưng hắn không hề có ý nghĩ muốn thành thân, hắn muốn sống một đời rong duổi trên chiến trường.
Vốn dĩ hắn có thể lựa chọn làm Bình Tây vương sống an an ổn ổn, nhưng cuộc sống nhàn hạ không thích hợp với tính cách của hắn, hắn thông thạo chỉ huy đánh trận, bởi vậy mỗi khi ở biên giới có địch quốc khiêu khích, hắn đều tự mình dẫn quân ra trận. Ba năm nay, hắn chưa từng bại trận.
Lần này nếu không phải Đại Hoàng huynh yêu cầu hắn ra biển tìm kiếm Nhị Hoàng huynh mất tích đã lâu, Vương gia trấn thủ Tây Phương nhiều năm nay là hắn, cũng sẽ không gặp nạn lưu lạc đến hòn đảo không biết tên này.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may.
”Nếu ta không nhất thời nông nổi, đồng ý với Hoàng huynh đi một chuyến này, sợ rằng đời này sẽ không bao giờ gặp tiểu tiên nữ khả ái.”
Nếu như có cơ hội rời khỏi đảo, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa tiểu tiên nữ về Bình Tây Vương phủ rồi cưới nàng.
Lần đầu tiên trong đời, hắn có suy nghĩ muốn thành thân.
Hắn muốn cùng nàng làm một đôi thần tiên quyến lữ, không tiếp tục tung vó ngựa ngang dọc sa trường nữa, sẽ yên phận làm Bình Tây vương.
Hiện tại thân thể hắn chưa hoàn toàn khôi phục, công lực chưa khôi phục đủ mười thành, hắn sẽ không tùy tiện cầu viện người trên đảo, bởi vì hắn tin tiểu tiên nữ sẽ không lừa hắn, người trên đảo nếu như nhìn thấy người lạ, thì sẽ giết sạch không tha!
”Cũng may người ta gặp được chính là tiểu tiên nữ thiện lương.” Hắn rất muốn gặp lại nàng, “Nàng không giết ta, thì có nghĩa là nàng không ghét ta.”
Hơn nữa có thể nàng cũng có cảm tình với hắn, hắn rất tự tin với sức hút của chính mình, nữ nhân nhìn thấy hắn, không ai không muốn dính lên người hắn, hắn tin chắc nàng không thể tránh được sức hút của hắn.
Long Quần Vĩ nhìn bầu trời đêm có hàng ngàn vì sao, đang tỏa sáng lấp lánh, giống như tiểu tiên nữ vậy, “Nàng chờ ta, ta nhất định sẽ mang nàng đi.”