Hàn Băng Ngưng Tuyết

Chương 1: Chương 1: Mở đầu:




Sinh nam tử, đặt tên là Chương.

Sinh nữ tử, đặt tên là Ngõa.

Nhiệt độ sáng sớm xuống thấp, gió lạnh thấu xương thổi qua làm mặt nước rung động, gần như thời tiết rét lạnh không độ, khiến cho nước sông càng thêm lạnh như băng, đây chính là điển hình của khí hậu phương Bắc.

Sắc trời còn tờ mờ sáng, một tiểu cô nương cột bím tóc, gầy tong teo, nhìn qua chỉ mới chín tuổi, trên người mặc quần áo đơn bạc, mang theo hai thùng gỗ quần áo lớn, đi về phía bờ sông.

Khuôn mặt của nàng thuần khiết, lõm xuống mảnh khảnh vì thiếu dinh dưỡng, nhưng đôi mắt lại sáng rực, người sáng suốt vừa nhìn thấy nữ hài, liền có thể nhìn ra, nữ hài này sau khi lớn lên sẽ đẹp thế nào.

Đáng tiếc, ngọc sáng lại long đong. Nhìn bộ dạng của nữ hài, giống như chưa từng có một ngày tốt.

Mới sáng tinh mơ, nàng phải mang theo hai thùng quần áo, đến ven sông lạnh thấu xương này để giặt quần áo.

Đôi tay nhỏ dường như không chịu nổi sức nặng của thùng gỗ lớn, nàng mang theo thùng gỗ đi một đoạn đường ngắn, lại phải dừng nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục đi tới bờ sông, khi đi đến được bờ sông, nàng đã thở không ra hơi.

Tuy mệt mỏi, nhưng nữ hài cũng chỉ dám nghỉ ngơi một lát, sau đó liền lập tức vén tay áo lên, đôi tay nhỏ xâm nhập vào trong nước sông lạnh như băng.

Thoáng chốc, rét lạnh thấu xương giống như ngàn vạn cây châm đâm thẳng vào bàn tay nhỏ bé, nàng nhịn không được khẽ hô lên một tiếng: “Oa! Thật lạnh!”

Mùa đông đáng ghét sắp đến, nước sông đến mùa đông sẽ lạnh hơn.

Nhịn xuống rét lạnh thấu xương và cơn đói bụng, nữ tử bắt đầu vội vàng giặt quần áo trong thùng, nếu không, sáng nay nàng đừng nghĩ đến chuyện được no bụng.

Nàng cam chịu giặt từng kiện quần áo bẩn, phụ thân của nàng qua đời từ khi nàng bốn tuổi, mẫu thân của nàng một mình mang theo nàng và đệ đệ sáu tuổi, cùng đệ đệ năm tuổi đến sống ở trong thôn nhỏ này, mà một gia đình không có nam nhân chiếu cố, đương nhiên sẽ cực kỳ nghèo khổ.

Bởi vì nghèo khổ nên cuộc sống không dễ chịu, tiểu cô nương luôn làm xong công việc, nếu không làm xong mẫu thân tức giận sẽ đánh mắng nàng. Mẫu thân cầm gậy trên tay, không đồng tình với lười biếng và làm việc sai ý mình!

Mà đợi đến khi nàng giặt xong hai thùng quần áo lớn, mặt trời đã lên cao.

Lúc này nhiệt độ đã không còn rét lạnh giống như sáng sớm, nhưng hai thùng quần áo ướt, mặc kệ là nàng cầm quần áo vắt nhiều, dùng nhiều sức vắt, thì hai cái thùng vẫn nặng hơn so với nàng.

Nhìn mặt trời đã lên cao, nàng gia tăng bước chân, vội vàng mang hai cái thùng quần áo đã giặt trở về, không biết hai người đệ đệ của nàng có lòng tốt để lại đồ ăn sáng cho nàng không.

Trên đường mang theo hai thùng quần áo đã giặt sạch về, đôi tay nhỏ đầy vết chai của nàng, không ngừng cọ xát vào thùng gỗ, nhưng nàng cũng không dám chậm trễ thời gian, chỉ có thể nhẫn lại chịu đựng từng cơn đau từ vết thương truyền đến, đến lúc này nàng gần như không chịu nổi sức nặng của hai thùng gỗ, tập tễnh đi về phía trước.

Nàng đi đến cửa nhà, pháy hiện trên bàn trong phòng chỉ còn dư lại cặn bát chờ nàng về dọn dẹp.

Nàng mờ mịt nhìn bàn bát bẩn trước mặt, trong lòng biết hôm này lại phải chịu đói đến giữa trưa, thân hình nhỏ bé và yếu ớt đột nhiên truyền đến một trận đau nhức cùng vô lực, nàng chênh vênh ngã nhào trên đất, cũng làm đổ thùng quần áo...

Nữ hài nhất thời sợ tới mức trừng mắt lớn... Nguy rồi!

Quần áo vừa mới giặt xong, tất cả đều vì nàng không cẩn thận mà rơi xuống đất, nàng vội vàng muốn thu dọn quần áo, hồn nhiên không chút để ý tới mẫu thân đã đứng bên cạnh.

Nàng ta thô lỗ khéo nữ tử ngã nhào trên đất, hung ác mở miệng mắng: “Ngươi đứa nhỏ đáng chết này! Nhìn xem ngươi đã làm cái gì!”

Nữ hài bị đau kinh hô một tiếng, cánh tay gầy gò bị mẫu thân dùng sức giữ chặt, nàng chỉ có thể nén nước mắt lắc đầu.

“Kêu ngươi đi giặt quần áo ngươi liền không vui, còn cố ý làm bẩn quần áo đã giặt. Có phải ngươi muốn ta nổi giận phải không! Phải không?”

Mẫu thân hung ác lên án, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử trắng bệch, tất cả uất ức, ủy khuất, xót xa đều hiện lên mặt.

“Không phải! Con không cố ý!” Nữ hài từ trước đến này đều nhu thuận giờ lại nổi lên dũng khí cãi lại.

Thái độ của nữ hài này, không thể nghi ngờ chính là muốn đổ thêm dầu vào lửa.

“Được lắm! Ta mới mắng ngươi hai câu, ngươi liền cãi lại.” Nàng ta vén tay áo lên, cầm lấy chổi tre bên cạnh, không phân biệt đúng sai đánh tới trên người nữ hài.

Từng nhát từng nhát vô tình đánh xuống, nữ hài đau đến cuộn người lại trên mặt đất, nàng quật cường không khóc lóc cũng như cầu xin mẫu thân tha thứ, bởi vì nàng tự nhận mình không làm gì sai, nàng không đáng bị nhận trách phạt không hợp lý này.

Một tay mẫu thân kéo nữ hai cuộn người trên mặt đất, kéo nàng ra ngoài cửa.

“Trừ phi ngươi nhận sau, nếu không hôm nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện vào nhà!”

Nữ hài quật cường không chịu mở miệng, mẫu thân tức giận không liếc nàng một cái, đóng cửa lại.

Đau đớn trên người, khiến nữ hài không ngừng rơi lệ, từng giọt từng giọt nước mặt trong suốt rơi xuống, cũng không làm trôi đi được thương tâm của nàng.

Nàng lắc lắc đầu, thật sự không rõ, vì sao mình lại phải chịu loại đãi ngộ không công bằng này, mẫu thân nàng sủng bọn đệ đệ lên trời, có đồ gì tốt cũng đều cho bọn họ, giao hết mọi chuyện nặng nhọc trong nhà cho một mình nàng làm.

Nàng thất thểu đi đến khu rừng gần đó, ngồi ở dưới một cây đại thụ khóc.

Nàng kiêu căng không nghĩ xin lỗi, tuy rằng ngoài trời rét lạnh, nhưng nàng vẫn chịu đựng cái rét bên ngoài, cuộn thân mình nho nhỏ lại, khóc lóc cảm nhận ủy khuất của bản thân.

Không biết ngồi như vậy bao lâu, khí trời vốn trong bây giờ mây đen lại đầy bầu trời, nàng biết tuyết sắp rơi...

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống, chỉ có một mình nàng đứng ở ngoài.

Cây cổ thụ héo rũ không ngăng nổi bông tuyết đang ào ào rơi xuống, nàng ngồi ở dưới tàng cây không nhúc nhích khiến cho những bông tuyết lạnh như băng rơi ở trên người.

Đã từng, nàng hình như cũng cảm giác được sự ấm áp của mẫu thân, nhưng đó là chuyện đã rất lâu rồi, khi hai người đệ đệ của nàng còn chưa được sinh ra, trong trí nhớ của nàng hình như có đôi tay ấm áp, luôn mềm nhẹ bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, dịu dàng gọi tên của nàng - - Tiểu Ngõa, Tiểu Ngõa...

Nàng thật sự rất nhớ đôi tay ấm áp kia, thật sự thật sự rất nhớ...

Nước mắt trong suốt lại rơi xuống, nàng vẫn cuộn thân mình ngồi ở dưới tàng cây như cũ, từng bông tuyết rơi xuống bay tán loạn, nàng cảm giác thế giới này rất lạnh, rất lạnh...

Nàng tại lúc nàng sắp mất đi ý thức, một thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng - -

Nam tử toàn thân mặc bạch y trắng như tuyết, tóc đen thật dài búi ở sau ót, một hai sợi tóc đen rơi xuống bay bay trong gió, lộ ra vẻ ngông cuồng ngay thẳng không kiềm chế được, mà hắn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Vẻ mặt của hắn lãnh khốc giống như hàn băng, nhưng hắn cũng là người nàng thấy đẹp mà nàng từng gặp qua, hắn giống như một vị thần, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, hắn là ai vậy?

Bạch y nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ hài, môi mỏng thản nhiên nói: “Muốn đi cùng ta không!”

Nữ hài lạnh không nói ra lời, suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, có lẽ là đồng ý...

Hắn biết nàng đáp ứng rồi.

Hắn khom thân người cao lớn xuống, ôm lấy tiểu cô nương bị tuyết làm cho đông cứng.

Bông tuyết không ngừng rơi xuống mảnh đất này, bóng dáng nữ hài bé bỏng biến mất dưới tàng cây, từ đó không ai gặp lại bóng dáng nữ hài...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.