Hàn Dạ Tinh Lai

Chương 4: Chương 4: Đồng hương




Tạ Tinh Diêu cảm thấy, thật ra vận khí của nàng không tệ lắm.

Đầu tiên, khi đang cận kề cái chết ở dưới Ám Uyên thì được cứu, bây giờ, đang trong hoàn cảnh lúng túng thì lại gặp phải một đồng môn sư huynh.

Mỗi đệ tử trong tiên môn đều có một hồn đăng của riêng mình, hồn đăng không tắt thì hồn phách không tiêu tán; nếu ánh lửa chập chờn, tức là sắp chết.

Theo lời của sư huynh, đêm qua hồn đăng của nàng gần như tắt hẳn, người giữ đèn đêm ấy đã gửi tin, kêu gọi đệ tử ở gần đó nhanh chóng tới cứu nàng.

“Tại hạ là Ôn Bạc Tuyết, ta và Tạ sư muội đều là đệ tử của Ý Thủy chân nhân, nghe nói sư muội đang gặp nguy hiểm nên cố ý đến đây giúp đỡ.”

Vẻ mặt của thanh niên dịu dàng ấm áp, đối diện với ánh mắt của Yến Hàn Lai: “Thật trùng hợp, sau khi hỏi thăm, ta liền biết sáng nay có một cô nương được vác vào y quán.”

Vác vào.

Ấn đường của Tạ Tinh Diêu khẽ nhíu lại, lén lút quan sát thanh niên mặc bạch y đoan chính trước mặt.

Ôn Bạc Tuyết, tuấn tú xuất sắc, tấm lòng rộng mở.

Y và nguyên chủ đồng xuất nhất môn, là người quen cũ trong môn phái. Giới tu chân thường xuất hiện quỷ quái, chiếm đoạt thân xác không phải chuyện hiếm gặp, nếu lộ manh mối trước mặt người quen cũ, bị phát hiện nàng không phải “Tạ Tinh Diêu” thật sự, chỉ sợ đến lúc đó sẽ rất thảm.

Nguyên tác miêu tả nguyên chủ… thế nào nhỉ?

Yểu điệu mê người, qua loa cộc cằn, bởi vì là tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất sư môn nên được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.

“Nghe đại phu nói, hai người đều bị thương rất nặng.”

Ôn Bạc Tuyết không hổ là đóa hoa trên núi cao (*), từ đầu đến cuối, vẻ mặt không hề thay đổi quá nhiều: “Nghe nói, vì cứu muội mà Yến công tử bị nhiều ma khí xâm nhập, cần phải tĩnh dưỡng phục hồi; sư muội, muội có sao không?”

(*) Đóa hoa trên núi cao: ám chỉ những thứ đẹp đẽ, cao quý ngoài tầm với của một người, cũng giống như một đóa hoa xinh đẹp nở trên đỉnh núi, chỉ có thể nhìn thấy từ xa nhưng sẽ không bao giờ chạm tới được.

Tạ Tinh Diêu mỉm cười lễ phép, trong lòng thầm nghĩ cách đối phó: “Muội không sao, sư huynh đừng lo lắng.”

“Yến công tử bị ma khí xâm nhập, lang trung bình thường không thể chữa trị tận gốc, đúng lúc trong môn phái có vài vị trưởng lão thông thạo lĩnh vực này, hay là huynh theo bọn ta lên núi đi.”

Ôn Bạc Tuyết gật gù thuận theo, giọng nói trong trẻo như nước suối mùa xuân, hòa tan tuyết lạnh: “Công tử thấy sao?”

Tình tiết đối lập.

Trong nguyên tác, chính Ôn Bạc Tuyết đã mời hắn lên núi Lăng Tiêu, vốn tưởng rằng đó là làm việc thiện tích đức, ai ngờ lại thành cõng rắn cắn gà nhà.

Yến Hàn Lai mỉm cười: “Đa tạ.”

Ôn Bạc Tuyết gật đầu: “Hai người tạm ở lại y quán để nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày đi, chờ đến khi vết thương khỏi hẳn thì theo ta lên núi Lăng Tiêu.”

Đại phu bên cạnh tiện thể đáp: “Hai vị đừng lo lắng, Ôn đạo trưởng từng giúp trấn Liên Hỉ diệt trừ ác yêu, hai vị là bạn thân của đạo trưởng, tại hạ nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”

Nói giữa chừng, sắc mặt ông ấy bỗng trở nên hơi nghiêm túc: “Chỉ là… Ôn đạo trưởng, gần đây trong trấn có nhiều người mất tích, không biết ngài có biết không?”

“Ta xuống núi Lăng Tiêu chính là vì muốn điều tra chuyện này.”

Ôn Bạc Tuyết nói: “Về vấn đề này, đại phu có thể kể cặn kẽ được không?”

“Chuyện kỳ lạ xảy ra vào khoảng chừng nửa tháng trước.”

Đại phu khẽ thở dài: “Người mất tích đầu tiên là một thợ may sống một mình ở ngoại ô. Nghe nói, ban đêm hắn uống rượu với người ta, nửa đêm về nhà một mình, một người lớn sống sờ sờ như vậy, thế mà sang hôm sau lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Kể từ đó, Vương thúc ở phía đông của thôn, bác thợ rèn ở phía bắc, ngay cả cậu con trai thứ hai của nhà họ Trình đối diện nhà tôi nữa, tất cả đều biến mất không rõ nguyên do.”

Tạ Tinh Diêu yên lặng lắng nghe, trong lòng sáng như gương.

Thủ phạm khiến dân chúng biến mất chính là các yêu ma đang ẩn náu trong Giang phủ, bao gồm cả Giang Thừa Vũ.

Giới tu chân này, người, yêu, ma, cùng chung sống hòa bình, phần lớn các yêu ma đều tuân theo nề nếp cũ, nhưng tất nhiên cũng có ngoại lệ.

Phủ đệ Giang gia có thể so sánh với một động yêu quái, từ gia chủ cho tới nha hoàn đầy tớ, đều lẫn lộn không ít yêu ma quỷ quái.

Moi tim, ăn thịt, uống máu, đối với yêu ma mà nói, loại tà thuật này có thể giúp chúng tăng tu vi. Trước đó, Giang Thừa Vũ xem những người vô gia cư là con mồi, nhưng thuật phục sinh cần rất nhiều linh lực, trong một lần mất kiểm soát, hắn ta đã ra tay với người thợ may ở ngoại ô kia.

Kẻ lang thang xanh xao vàng vọt sao có thể so sánh với hương vị này.

Giang Thừa Vũ thực tủy tri vị (*), hành động càng lúc càng trắng trợn, không hề kiêng dè mà tàn sát bừa bãi, thậm chí còn nhốt rất nhiều người vào địa lao của Giang phủ, chuẩn bị để dùng bất cứ lúc nào.

(*) “Ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.

Hắn ta đã tính toán xong xuôi, chờ đến khi hồi sinh Bạch Diệu Ngôn xong thì sẽ rời khỏi nơi đây, lúc ấy không có bằng chứng, không ai có thể làm gì được hắn ta.

Tạ Tinh Diêu day day huyệt thái dương.

Tuy nàng biết hết mọi chân tướng nhưng lại không có cách nào nói thẳng ra hết với Ôn Bạc Tuyết.

“Khi sự việc xảy ra, hàng xóm láng giềng đều cảm thấy tồi tệ. Ngày nào mẹ của Trịnh Nhị cũng lấy nước mắt rửa mặt, cha của cậu ấy cũng không còn đi làm nữa mà đi khắp nơi tìm con.”

Đại phu thở dài: “Mấy ngày gần đây, trong trấn, lòng người bàng hoàng, có đạo trưởng ở đây, tôi yên tâm rồi.”

Nói đến đây, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nhìn sang vách tường bên cạnh.

“Tôi còn nhớ, ba năm trước, yêu thú làm loạn, cũng chính là Ôn đạo trưởng đã dẹp yên tai họa cho chúng tôi. Lần đó đạo trưởng bị thương, sau đó được tôi chữa trị —— Ôn đạo trưởng, ngài còn nhớ ngài đã tự tay tặng tôi tấm hoành phi này không?”

Trên tường treo không ít tấm hoành phi và cờ thưởng, đại phu mỉm cười nhìn tấm hoành phi viết bằng chữ thảo (*) nằm ngay ngắn chỉnh tề ở ngay chính giữa.

(*) Chữ thảo (Thảo thư): là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. Chữ thảo có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh, có những chữ Hán mà theo lối chữ khải thì viết nhiều nét nhưng theo lối chữ thảo thì chỉ cần một nét. Tuy nhiên, chữ thảo rất khó đọc, những người chỉ quen dùng chữ khải (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng chữ thảo.

Ví dụ về chữ thảo:



“Tất nhiên nhớ rồi, bốn chữ này là do chính tay ta viết mà.”

Ôn Bạc Tuyết vẫn dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, xuyên đình nhạc trì (*), phong thái đạm bạc, giọng nói của y hơi ngập ngừng: “ —— Đừng xào mì khô (Sao can diện khứ).”

(*) Ví von người có nhân phẩm, đức hạnh thanh cao, phong thái vĩ đại.

Tạ Tinh Diêu đang uống nước thì sặc đến mức ho ba cái.

Từ nhỏ nàng đã học thư pháp nên có thể đọc hiểu chữ trên tấm hoành phi, từ trên xuống dưới, rõ ràng đó là bốn chữ viết theo lối chữ thảo đúng chuẩn.

Diệu

Thủ

Hồi

Xuân

Đại phu sửng sốt, tiếp đó bật cười to: “Đạo trưởng thật biết nói đùa! Hóa ra ‘Diệu thủ hồi xuân’ còn có cách đọc như vậy, thú vị thú vị.”

(Sao can diện khứ là 炒干面去, Diệu thủ hồi xuân là 妙手回春, khi viết bằng chữ thảo thì nhìn na ná nhau nên người quen dùng chữ khải sẽ dễ đọc sai.)

Lần này, Ôn Bạc Tuyết khựng lại một lúc lâu, một lát sau, khóe miệng của y cong lên: “Ta thấy sư muội bị dọa cho phát sợ, cho nên mới dùng cái nói này để giải tỏa bầu không khí.”

Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Đa tạ sư huynh.”

Tuy miệng thì nói thế nhưng nàng cảm thấy có gì đó lạ lắm.

Câu giải thích “giải tỏa không khí” này khác hẳn với thiết lập nhân vật của Ôn Bạc Tuyết.

Từ nhỏ y đã học thuộc kinh thi và thư kinh (*) nên rất giỏi về thư họa, hơn nữa tính cách của y nghiêm túc chăm chỉ, tuyệt đối sẽ không dùng thư pháp để nói đùa.

(*) Kinh thi: là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Thư kinh: là một bộ phận trong bộ sách Ngũ Kinh của Trung Quốc, ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử.

Bên kia, Ôn Bạc Tuyết thuận lý thành chương tiếp nhận lời cảm ơn của nàng, lông mày của y hơi thả lỏng, nụ cười trên môi như nước đá tan chảy.

Không ai biết rằng, cùng lúc đó, đốt ngón tay như ngọc trúc của thanh niên đang ngổn ngang trăm mối siết chặt ở bên người.

—— Toang rồi.

Toang, toang, toang… Sư muội tên Tạ Tinh Diêu này nhất định đã nhận ra điều bất thường!

*

Ôn Bạc Tuyết xuyên đến đây từ tối hôm qua.

Y là một diễn viên mờ nhạt tầm thường trong giới giải trí, thế mà chẳng hiểu sao lại trở thành nhị sư huynh của một tiên môn. Ở đây chú trọng võ nghệ cao cường, ngự kiếm phi hành, vô lý tới mức Newton phát cáu thắt cổ, bất kể là ăn mặc hay ngủ nghỉ, y đều không thể nào thích nghi được.

Nhưng cũng không sao, thân phận của y là vai chính toàn văn, chẳng những đẹp trai mà còn có thiên phú trăm năm hiếm có, dựa theo kịch bản của những bộ tiểu thuyết kinh điển, nhất định có thể vượt qua mọi chông gai thử thách, đi đến đỉnh cao của cuộc đời.

Song, sau khi suy nghĩ cả đêm, y đã nhanh chóng nhận ra nguy cơ.

Giới tu chân có nhiều yêu ma hoành hành, hồn phách nhập vào thân xác, hay còn được gọi là oan hồn phụ thể, sẽ bị tạt máu chó đen vào người, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thế là y đã dùng Định Thân chú (*) lên hầu hết gương mặt của mình.

(*) Định thân: cố định thân thể.

Dù sao, trong nguyên tác “Ôn Bạc Tuyết” luôn nói năng thận trọng, không có nhiều biểu cảm lắm, cho nên chỉ cần dùng Định Thân chú một chút thì sẽ không có ai phát hiện điều bất thường.

Trong thân xác của “Ôn Bạc Tuyết” đã đổi một linh hồn khác, chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra. Y giấu bí mật này vào sâu trong cõi lòng, nếu thân phận bị bại lộ, trừ phi có người bóc từng lớp, từng lớp trái tim của y ra ——

Nhưng chữ “Thủ” và “Hồi” viết liền nhau, chẳng phải thành “Mì xào khô” sao!

“Chữ hành (*) ở bên này cũng không tệ.”

(*) Chữ hành: một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ thảo.

Khúc nhạc dạo ngắn ngủi lướt qua trong tức thì, dường như Tạ Tinh Diêu không để ý lắm, chiếc cổ trắng nõn thon dài hơi ngẩng lên: “Ôn sư huynh, thường ngày huynh rất thích thư pháp, huynh thấy bốn chữ này như thế nào?”

Ôn Bạc Tuyết nhìn theo ánh mắt của nàng, ngẩng đầu lên.

Y không rành về chữ thảo hay chữ hành, chỉ cảm thấy chữ của người cổ đại thật sự rất khó đọc. Là một tay ngang về nghệ thuật thanh lịch, y chưa bao giờ có hứng thú với thư pháp, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ nọ, y vẫn không kìm được mà trợn mắt.

Bức thư họa này…

Trong một y quán đàng hoàng, sao lại treo những từ ngữ khiếm nhã như thế?

Tạ Tinh Diêu nhìn chằm chằm vào y một lát, sau đó bật cười thành tiếng: “Sư huynh, bốn chữ ‘Trí tuệ là vàng’ này được viết theo phong cách mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, có thể sánh ngang với bút tích của sư huynh, nên chắc chắn do một vị cao nhân viết ra.”

Trí tuệ là vàng.

Ôn Bạc Tuyết chợt hiểu ra, nở một nụ cười thoải mái nhẹ nhõm.

Suýt chút nữa y đã quên mất, người cổ đại đọc từ phải sang trái, vừa rồi y chỉ nhìn thoáng qua, suýt nữa nhìn thành “Đều là thiểu năng”.

… Chờ đã.

Tim đập thình thịch, cuối cùng y mới muộn màng ý thức được một chuyện, y cố gắng dằn nỗi bất an trong lòng xuống, ánh mắt bình tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên.

Quả nhiên, Tạ Tinh Diêu đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào y, ý cười trong mắt nàng đậm dần.

Bị lừa rồi.

Lẽ ra y nên sớm nhận ra, con nhỏ này vốn không phải vì hứng thú với chữ viết mà là bởi vì nhận ra y không rành về thư họa nên cố ý lừa y, nàng ta chỉ chờ đến khi vẻ mặt của y đại biến, tự làm lộ chân tướng.

Sao trên đời này có người xảo quyệt âm hiểm như vậy chứ, người cổ đại thật đáng sợ!

“Muội đã xuống núi mấy ngày rồi, không biết gần đây sư phụ và các sư huynh sư tỷ thế nào?”

Giọng điệu của Tạ Tinh Diêu như nước chảy mây trôi, ý cười càng đậm hơn.

Lại nữa, lại nữa, lại muốn thăm dò y.

Trái tim của Ôn Bạc Tuyết run lên bần bật, tưởng tượng đến cảnh mình bị chém thành tám mảnh ——

Đây, đây, đây, đây không giống với kịch bản của nhân vật chính!

Ôn Bạc Tuyết vô thức đáp lại: “Sư phụ vẫn vậy, lúc ta xuống núi, sư huynh và sư tỷ còn cố ý đến đưa tiễn.”

Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, y liền biết mọi chuyện nát bét hết rồi.

Ý Thủy chân nhân chỉ nhận ba đệ tử thân truyền, Tạ Tinh Diêu là nữ hài duy nhất.

Bọn họ chưa bao giờ có sư tỷ.

Y lại bị lừa nữa.

Định Thân chú trên mặt sắp vỡ nát rồi.

Xuyên không đến giới tu chân, rồi lại bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Con nhỏ này thật đáng sợ, y muốn về nhà.

Lớp ngụy trang của y đã bị bóc trần, một lát nữa thôi sẽ bị kéo đi uống máu chó đen, nhưng chẳng hiểu sao mà Tạ Tinh Diêu vẫn không vạch trần.

Thiếu nữ ngây thơ trông có vẻ yếu đuối và vô hại này mím môi cười, nói bằng giọng ấm áp: “Muội thật sự muốn nhanh chóng về núi Lăng Tiêu. Người xưa có câu: Chỉ nguyện người trường cửu, Ngàn dặm dưới trăng thâu (*), xuống núi tuy thú vị nhưng lại không vui bằng khoảng thời gian ở cùng đồng môn.”

(*) “Thuỷ điệu ca đầu” của nhà thơ Tô Thức, bản dịch thơ của dịch giả Nguyễn Chí Viễn.

Con nhỏ này… Chẳng lẽ đã đổi chiêu bỡn cợt y?

Ủa khoan, giới tu chân cũng có 《Thủy điệu ca đầu》à? Lẽ nào Tô Thức cũng xuyên không?

Trái tim ngứa ngáy như bị mèo cào, Ôn Bạc Tuyết sửng sốt một lúc, chợt nghe đại phu bên cạnh cười nói: “Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu. Câu này rất hay, không biết là của vị cao nhân nào?”

Tạ Tinh Diêu nói: “Là Tô Thức, một nhà thơ đến từ bên kia quê hương tôi.”

Bên kia quê hương, nhà thơ Tô Thức.

Tim của Ôn Bạc Tuyết lệch nhịp.

Nếu đại phu yêu thích thư pháp thư họa thì làm sao mà ông ấy chưa từng nghe tới tên của Tô Thức chứ, cho nên chỉ có thể có một lời giải thích hợp lý cho cảnh tượng kỳ lạ trước mắt này.

Tô Thức không hề tồn tại ở giới tu chân, Tạ Tinh Diêu dùng mọi cách để thử y nhưng lại không hề vạch trần, chính là bởi vì ——

Nàng, là đồng hương của y.

Không thể nào.

Vô lý vậy sao???

Hai ánh mắt thoáng chốc giao nhau giữa không trung, Ôn Bạc Tuyết trông thấy rõ nụ cười trong mắt nàng, trái tim nâng tới tận cổ họng.

Lẽ nào ——

Tạ Tinh Diêu cũng cảm nhận được, ý tưởng hoang đường nào đó thoáng lên trong đầu, khiến nàng không nhịn được mà cong môi cười.

Chắc hẳn là ——

Ôn Bạc Tuyết ngập ngừng nói: “Ta cũng biết Tô Thức, nghe nói ông ấy tinh thông từ phú, vài năm trước còn từng đoạt giải… No, Nobel Văn học (*).”

(*) Cái này là Ôn Bạc Tuyết chém gió chứ không có thật.

Tạ Tinh Diêu ho một tiếng rồi bật cười.

Tạ Tinh Diêu: “Cạnh tranh năm ấy rất khốc liệt, một vị đồng hương của muội, họ Các tên Mác (*), cũng giành được giải thưởng tương tự.”

(*) Karl Marx (phiên âm tiếng Việt là Các Mác) là một nhà triết học, kinh tế học, sử học, xã hội học, lý luận chính trị, nhà báo và nhà cách mạng người Đức gốc Do Thái. Cha đẻ của chủ nghĩa Marx.

Họ Các tên Mác, cũng biết bịa ghê luôn ấy.

Kích động đến mức trái tim và bàn tay run rẩy, vành mắt của Ôn Bạc Tuyết nóng lên, như thể giây tiếp theo sẽ giàn giụa nước mắt.

Phiêu bạt ở dị giới suốt một ngày trời, cuối cùng y cũng tìm được một đồng đội đáng tin cậy!

Tạ Tinh Diêu cũng kích động chẳng thua kém gì y: “Sư huynh bôn ba cả đêm rồi, nhất định huynh rất mệt mỏi, hay là huynh ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”

“Đúng thế, đúng thế!”

Đại phu cũng cười nói: “Ôn đạo trưởng có thiên phú xuất sắc như thế, tôi còn tưởng rằng ngài sẽ ở núi Lăng Tiêu bế quan tu hành, cố gắng đột phá cảnh giới chứ.”

“Tu vi tất nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ rèn luyện thực chiến. Ngày thường sư phụ luôn dạy bọn ta như thế ——”

Ôn Bạc Tuyết nhướng mày, nói năng khí phách: “Năm trăm năm tu tiên.”

Tạ Tinh Diêu gật đầu đáp lại, ánh mắt kiên định: “Ít nhất phải có ba trăm năm mô phỏng (*).”

(*) Nói nhại theo “Năm năm đại học, ba năm mô phỏng”: một quyển sách phân tích các hình thức của kỳ thi tuyển sinh đại học và các câu hỏi để dự đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.