“Cứ như vậy như vậy, chúng ta có thể thành công trà trộn vào Giang Phủ.”
Quãng đường từ y quán đến Giang phủ rất xa, trên đường đến Giang phủ, Tạ Tinh Diêu thuật lại ngắn gọn chuyện hôm nay. Nàng chăm chú giải thích, Yến Hàn Lai yên lặng lắng nghe.
Có lẽ bởi vì chuyện ăn kẹo khiến hắn không được tự nhiên, nên khi nói chuyện, giọng điệu có hơi lạnh lùng: “Nếu muốn trừ yêu, sao không trực tiếp giết hắn ta?”
Quan trọng là đánh không lại đó.
《Thiên Đồ》là một quyển tiểu thuyết theo hướng trưởng thành, Ôn Bạc Tuyết là nhân vật chính, bởi vì tuổi còn trẻ nên y không phải đối thủ của lão quái vật trăm tuổi này.
Sở dĩ lần này có thể chiến thắng, một, là bởi vì Giang Thừa Vũ yêu Bạch Diệu Ngôn, vì hồi sinh nàng ấy mà tiêu hao nhiều linh lực, hai, mấy ngày sau Bạch Diệu Ngôn nhớ tới cố nhân, sinh ra tâm ma, gây nhiễu loạn lớn tới tinh thần của hắn ta.
Tóm lại, nếu muốn thắng lão hồ ly trăm tuổi kia, thì chỉ có thể kiên nhẫn chờ thời cơ như trong nguyên tác.
“Mọi người nhìn kìa,” Bên cạnh ồn ào náo nhiệt, Nguyệt Phạn chợt ngẩng đầu lên, “Đó là gì thế?”
Tạ Tinh Diêu nhìn về phía âm thanh: “Người kể chuyện đường phố.”
Tiên sinh kể chuyện đường phố có dáng người gầy gò, kể chuyện có vẻ khá hấp dẫn, xung quanh y có cả nam lẫn nữ, tất cả đều tỏ ra chờ mong.
Nàng rất hứng thú đối với lối kể chuyện ngựa thần lướt gió tung mây (*), sau khi chăm chú lắng nghe thì không khỏi giật mình.
(*) Ngựa thần lướt gió tung mây: ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.
“Một trăm năm trước, Bạch gia vốn là một đại tộc bắt yêu có tiếng tăm, cuối cùng bởi vì tên hồ yêu nọ mà cả nhà lâm vào cảnh khốn cùng! Trẻ nhỏ người già bị giết hại dã man, đêm ấy, tiếng kêu khóc không dứt, máu chảy thành sông. Nghe nói oan hồn của Bạch lão gia đến nay vẫn chưa tiêu tán, luôn cầm thanh đao gia truyền lang thang trong phế trạch, gặp ai cũng hỏi ‘Ngươi có thấy con gái của ta không’.”
Y đang kể chuyện về Giang Thừa Vũ và Bạch gia.
Nguyên tác chỉ miêu tả kỹ về tình yêu ngược luyến tàn tâm, đây là lần đầu tiên Tạ Tinh Diêu nghe kể chi tiết về những chuyện xảy ra với người nhà họ Bạch.
Trong tiểu thuyết luôn có vô số nhân vật nhỏ bé tầm thường, sống chết đều bị chôn vùi trong vài câu chữ.
Có người tò mò hỏi: “Hồ yêu và Bạch tiểu thư thì sao? Yêu nghiệt làm chuyện ác, chẳng lẽ lại không bị trừng phạt à?”
“Tất nhiên có trừng phạt rồi.”
Tiên sinh kể chuyện gõ kinh đường mộc (*): “Sau khi hồ yêu giết chết tiểu thư, hắn mới chợt hiểu rõ lòng mình. Mặc dù hắn ta muốn trả thù, nhưng lại từng bước, không kiềm chế được mà yêu con gái kẻ thù. Nhưng người đã chết rồi, sao có thể sống lại đây? Vào một ngày nào đó mấy chục năm sau, có người nhìn thấy một gã đàn ông trông giống hệt hồ yêu. Hắn tìm đủ mọi cách để tìm thuật ngưng hồn, trong tay lúc nào cũng ôm một con rối nhỏ, điêu khắc giống hệt tiểu thư.”
(*) Kinh mộc đường: khối gỗ mà quan phủ dùng để gõ xuống bàn trên công đường.
Tạ Tinh Diêu cảm thấy buồn cười, nghe bên cạnh có ai đó không phục mà lẩm bẩm: “Thế này mà là trừng phạt à?”
Quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, liếc nhìn Nguyệt Phạn.
“Cả nhà họ Bạch đều chết hết, còn hắn thì sao? Đừng nói là hắn mất đi ‘tình yêu quý báu’ nhé?”
Nguyệt Phạn khẽ giễu cợt: “Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, hắn nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nói không chừng tu vi còn tăng lên gấp bội vì “đau khổ” đấy —— Đau khổ như thế, ta cũng muốn nếm trải thử.”
Nàng ấy vừa dứt lời, một bé gái khoảng chừng mười hai mười ba tuổi nghiêng đầu nhìn sang: “Nhưng mỗi ngày hắn rất khổ sở mà! Hồ ly yêu Bạch tiểu thư như thế, thậm chí bởi vì nàng ấy mà phân hóa thành nam tử, sau khi giết cả nhà Bạch tiểu thư, hắn nhất định bị giày vò cả ngày lẫn đêm vì hối hận.”
Nguyệt Phạn mỉm cười ấm áp: “Muội nuôi chó mèo bao giờ chưa?”
“Khi còn bé muội có nuôi một con thỏ.” Tiểu cô nương mơ hồ đoán được dụng ý của nàng ấy, “Nó đã chết lâu lắm rồi —— Nhưng con thỏ sao có thể so sánh với con người chứ.”
“Lúc nuôi thỏ sẽ cảm thấy rất vui vẻ, sau khi nó chết, sẽ buồn một thời gian.”
Nguyệt Phạn nói: “Thỏ thật sự không phải người, nhưng khi đó muội thật lòng thích nó, bởi vì nó mà vui vẻ, bởi vì nó mà đau lòng, tất cả đều là thật cả… Đáng tiếc cho tới bây giờ, muội đã gần như quên mất dáng vẻ của nó rồi có đúng không?”
Thời gian có thể xóa nhòa nhiều thứ.
Có lẽ Giang Thừa Vũ thật sự yêu Bạch Diệu Ngôn, đã qua rất nhiều năm rồi nhưng hắn ta vẫn tìm cách hồi sinh nàng ấy, nhưng không thể phủ nhận, bây giờ hắn nhiều tiền lắm bạc, cơm ngon áo đẹp, cuộc sống suông sẻ hơn đại đa số người tốt bụng.
Suy cho cùng, cũng là kẻ sống vì bản thân.
Khi đọc tiểu thuyết, nàng ấy cảm thấy rất buồn cười, tại sao có người tự giết chính mình vì muốn trả thù người khác, nếu muốn trả thù, chẳng thà đâm hắn một dao, dẫu sao nếu chết rồi, mới thật sự là mất hết tất cả.
Người còn sống mới mãi mãi có hy vọng.
“Hình như… cũng có lý.”
Tiểu cô nương ngây thơ gãi đầu, bỗng nhiên mở to mắt: “Hồ ly kia giết nhiều người như vậy, vậy mà bây giờ hắn ta vẫn sống khỏe mạnh, chẳng phải là Thiên Đạo bất công sao! Còn tiểu thư nữa, hồn phách của tiểu thư thì sao?”
Cô bé nhỏ tuổi, nói năng líu lưỡi ồn ào, ngay cả Yến Hàn Lai vốn không hứng thú lắm cũng bị thu hút, hắn ném về phía họ ánh nhìn vô cảm.
Dựa theo kết cục của nguyên tác, Bạch Diệu Ngôn sẽ trả thù Giang Thừa Vũ bằng cách tự sát.
Kết cục này khiến người ta nghẹn họng, Nguyệt Phạn do dự, sau đó thoáng nhìn thấy bóng dáng màu đỏ bên cạnh khẽ nhúc nhích.
“Thiên Đạo sao có thể bất công.”
Tạ Tinh Diêu cúi người, xoa mái tóc xù xù mềm mại của cô bé.
Tỷ tỷ này vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, trong đôi mắt đen láy có ánh nắng nhạt màu trong vắt như mật ong, nét kiêu ngạo của tiểu cô nương chợt dịu xuống, nghe nàng nhẹ nói: “Tỷ đã nghe đoạn sau của câu chuyện này rồi, hồ ly giết hại sinh linh, bị một nhóm tu sĩ tiêu diệt; hồn phách của tiểu thư đầu thai chuyển thế, thật sự có được tự do.”
Tiểu cô nương chớp chớp mắt: “Vậy… oan hồn của người nhà họ Bạch thì sao ạ?”
Giống như rất nhiều nhân vật nhỏ đến rồi lại đi, nguyên tác chưa bao giờ đề cập đến những chi tiết này.
Tạ Tinh Diêu thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Đương nhiên bọn họ cũng đã được siêu độ, đoàn tụ với tiểu thư ở một thế giới khác.”
Không ai không thích một kết cục có hậu cả, đứa bé quả nhiên rất vui vẻ.
“Tạ cô nương thật tốt bụng, vì cô bé mà bịa ra kết cục thế này.”
Bé gái vui vẻ rời đi, Yến Hàn Lai cười mà như không cười: “Nhưng mà, theo ta thấy, thù diệt môn đau thấu xương, Bạch Diệu Ngôn không tự tay giết Giang Thừa Vũ, cho nên không thể nào có mặt mũi đoàn tụ với gia đình dưới địa phủ.”
Nguyệt Phạn lắc đầu thở dài: “Không hiểu gì về tình yêu, cho nên huynh mới cô đơn lẻ bóng đấy.”
Mặc dù nàng ấy cũng không hiểu lắm.
Đương nhiên Bạch Diệu Ngôn hận, nhưng Giang Thừa Vũ vì nàng ấy mà bôn tẩu vất vả nhiều năm như vậy, chưa từng rời bỏ nàng ấy, nàng ấy đều biết hết nên sao có thể thờ ơ.
Truy thê hỏa táng tràng, nếu không có mâu thuẫn, không có chi tiết hoang đường, không có bia đỡ đạn hy sinh vì tình yêu của nam chính và nữ chính thì làm sao lửa cháy lên được.
“Nhưng mà,” Tạ Tinh Diêu cảm thấy khó hiểu, “Lúc nãy tiên sinh kể chuyện có nói, hồ yêu vì Bạch tiểu thư mà biến thành nam tử… Chuyện này là sao vậy?”
Yến Hàn Lai ngước mắt lên: “Hắn ta là linh hồ.”
Hắn rất ít khi chủ động bắt chuyện, bắt gặp vẻ kinh ngạc của Tạ Tinh Diêu, hắn thản nhiên dời tầm mắt: “Tương truyền linh hồ dùng sắc dụ người, giỏi xảo ngôn lệnh sắc (*), dụ dỗ nịnh nọt, thậm chí cả giới tính nam nữ cũng bởi vì người khác mà phân hóa thành.”
(*) Xảo ngôn lệnh sắc: nói lời ngon ngọt, giả vờ tử tế để lấy lòng người khác.
Tạ Tinh Diêu: “Ồ?”
“Linh hồ mới sinh không phải nam cũng chẳng phải nữ, nó cần phải hết lòng hết dạ yêu một người thì mới có thể quyết định được giới tính.”
Yến Hàn Lai cười lạnh lùng khinh miệt: “Nếu yêu mến nữ tử thì sẽ thành nam; nếu yêu mến nam tử thì sẽ biến thành nữ. Ngay cả giới tính nam hay nữ cũng do người khác định đoạt, chẳng phải rất thảm hại sao.”
Dường như hắn không thích chủng tộc này lắm.
Cũng phải thôi, nhân vật chỉ biết đánh đánh giết giết như Yến Hàn Lai, thật sự không có tý liên quan gì tới tình yêu lãng mạn.
Tạ Tinh Diêu không phục: “Đương nhiên không phải rồi!”
Thiếu niên rủ mắt nhìn nàng, con người mờ mịt không rõ.
“Tuy rằng biến thành nam hay nữ phụ thuộc vào giới tính của người trong lòng, nhưng người thích đối phương rồi quyết tâm thay đổi, chung quy vẫn là chính bản thân họ mà.”
Bởi vì đứng hơi mỏi chân nên nàng nhẹ nhàng xoay gót chân: “Không bị ép buộc, cũng không bị dẫn dụ, vĩnh viễn làm theo ý muốn của chính mình. Hơn nữa, loại tình cảm như thế rất thuần khiết, bất luận người nọ là nam hay nữ, là mảnh mai hay cường tráng, có phù hợp với khuôn phép của thế gian hay không, thích chính là thích, đơn giản chỉ là động lòng với một ai đó thôi.”
Bị thuyết phục bởi lý lẽ của bản thân, nàng gật đầu rồi kết luận: “Thật sự rất lãng mạn!”
Yến Hàn Lai không nói gì mà dường như hơi bực mình ngoảnh mặt sang hướng khác.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ trong đám đông: “Ngươi… Tạ Tinh Diêu?”
Tạ Tinh Diêu khựng lại.
“Ủa, đó chẳng phải là mẹ của Giang Thừa Vũ sao?”
Ôn Bạc Tuyết hít hà rồi nói: “Sao bà ta đến đây vậy… Chúng ta không có dịch dung!”
Dịch dung tiêu hao không ít linh lực, bọn họ mới rời khỏi y quán, cách rất xa Giang phủ, hơn nữa Giang Thừa Vũ ngày đêm không ra khỏi phòng, nên đương nhiên mọi người không đề phòng gì mà giữ nguyên dung mạo vốn có.
Nếu Giang Thừa Vũ biết Tạ Tinh Diêu vẫn còn sống, để không bị tiên môn trả thù, hắn ta nhất định sẽ tiên hạ thủ vi cường (*).
(*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Tạ Tinh Diêu cố gắng ổn định lại biểu cảm, đón nhận ánh mắt của mẹ Giang.
Vẻ mặt của phụ nhân khinh miệt: “Thừa Vũ sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Thế mà còn lang thang trong thị trấn, chẳng lẽ muốn đến ăn kẹo cưới à?”
Xem ra bà ta cũng không biết gì về biến cố trong Ám Uyên.
Giang Thừa Vũ dốc hết sức để hồi sinh Bạch Diệu Ngôn, sau khi lấy được linh thảo, tất nhiên sẽ lập tức đến phòng của Bạch Diệu Ngôn. Hắn ta cũng không cần thiết phải công khai tung tích của nhân vật nhỏ bé như Tạ Tinh Diêu.
Rõ ràng cách đây không lâu, gã đàn ông chó má đó còn dịu dàng gọi nàng là “Diêu Diêu” mà?
“Làm sao bây giờ?”
Ôn Bạc Tuyết truyền âm nhập mật: “Nếu bà ta nói với Giang Thừa Vũ chuyện cô còn sống thì rắc rối to.”
Nguyệt Phạn bám gót theo sau: “Hay giết bà ta đi? Dù sao cả nhà này đều giết hại dân chúng mà, chẳng phải thứ tốt lành gì cả.”
“Giết bà ta, Giang Thừa Vũ sẽ truy xét đến cùng.”
Tạ Tinh Diêu vẫn bình tĩnh: “Chỉ có thể thử… để bà ta không nói ra.”
Ôn Bạc Tuyết ngơ ngác: “Khiến bà ta không nói ra? Hối lộ hay uy hiếp? Bà ta không thiếu tiền cũng không sợ cô, hai cách này không thể nào dùng được đâu nhỉ?”
Y còn đang thắc mắc, bên cạnh, Tạ Tinh Diêu đã tiến lên một bước: “Giang phu nhân.”
Thái độ của mẹ Giang đối với “Tạ Tinh Diêu” rất kém cỏi.
Trong nguyên tác có nhắc tới, bởi vì trận trừ yêu ngày xưa, hai mẹ con đều rất căm ghét người trong tiên môn, dù là Tạ Tinh Diêu hay là Bạch Diệu Ngôn đều bị bà ta đối xử lạnh nhạt.
Mà Giang Thừa Vũ lại rất yêu Bạch Diệu Ngôn, sau này yêu ai yêu cả đường đi, xem Tạ Tinh Diêu như thế thân của nàng ấy, bởi vậy mà nhiều lần nảy sinh mâu thuẫn với mẫu thân.
Mẹ Giang gắng sức đuổi nàng đi, Giang Thừa Vũ cố gắng khuyên nàng ở lại.
Có lẽ có thể thử lợi dụng điều này.
“Tất nhiên ta biết đại hôn sắp đến, cứu sống Bạch tỷ tỷ cũng có một phần công lao của ta mà.”
Tạ Tinh Diêu cười nói: “Thừa Vũ rất biết ơn ta cho nên đã mời ta đến dự hôn lễ —— Hôm nay chàng còn truyền tin nói cho ta biết, có hơn hai mươi nhạc công mới tới phủ, rất rườm rà phiền phức.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
“Cao thủ!”
Nguyệt Phạn nhỏ giọng phân tích: “Trong nhận thức của Giang phu nhân, hôm nay Tạ Tinh Diêu chưa từng đến Giang phủ, nên nhất định không thể biết rõ như thế, cách duy nhất biết được chính là lấy tin tức từ Giang Thừa Vũ. Một khi cô ấy nói như vậy, chắc chắn sẽ khiến đối phương tin rằng cô ấy còn liên lạc với Giang Thừa Vũ.”
Ôn Bạc Tuyết ngơ ngác gật đầu, Yến Hàn Lai không có cảm xúc gì.
Mẹ Giang thật sự lo lắng: “Nó sắp thành thân rồi, ngươi còn quấy rầy nó làm gì!”
“Chẳng phải vẫn chưa kết hôn sao?”
Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Phu nhân, ta đã quyết định ở bên chàng ấy cả đời, mười năm, năm mươi năm, sẽ có một ngày chàng ấy chấp nhận ta. Ngài từng thấy cảnh ta chung sống với chàng ấy mà, đâu phải chàng ấy không có cảm giác gì với ta, đúng không?”
Mẹ Giang vốn ghét cay ghét đắng đệ tử tiên gia, bà ta sốt ruột đuổi nàng đi chính là vì có một lý do quan trọng khác.
Mẹ con Giang gia giết vô số người dân vô tội, Tạ Tinh Diêu nhất quyết ở lại đây, nếu một ngày nào đó người của tiên môn đến tìm nàng về, đến lúc ấy, ác yêu ở trấn Liên Hỉ chắc chắn sẽ bị diệt trừ tận gốc.
Mẹ Giang châm chọc mắng chửi, Tạ Tinh Diêu không đi, cũng không thể giết nàng rồi đưa về núi Lăng Tiêu, ép buộc không được, biện pháp còn lại chỉ có thể là ——
Phụ nhân nghiến răng: “Mười vạn linh thạch, rời khỏi con trai ta.”
Chính xác, chính là dùng lợi ích dụ dỗ.
Nguyệt Phạn: “Lợi… Lợi hại. Chẳng phải đây là là tình tiết kinh điển thứ hai của tiểu thuyết ngôn tình sao, mẹ nam chính dùng tiền ép nữ chính chia tay?”
Ôn Bạch Tuyết: “Giỏi… Giỏi thật. Sao lại đột nhiên đưa tiền thế? Tôi bỏ lỡ gì rồi à?”
“Bà ta không có lựa chọn nào khác, vì không muốn hấp dẫn sự chú ý của nhiều tu sĩ nên chỉ có thể dùng cách này để tôi ra đi.”
Tạ Tinh Diêu dùng thần thức đáp lại: “Bà ta nghĩ rằng tôi và Giang Thừa Vũ lưỡng tình tương duyệt, nên dùng tiền để chia rẽ. Chỉ cần tôi nhận số tiền kia ——”
Ôn Bạc Tuyệt chợt hiểu ra: “Ba ta sẽ cảm thấy chột dạ, cảm thấy rằng mình đã lén ép buộc người trong lòng của con trai rời đi, nên chắc chắn sẽ không bao giờ nhắc tới cô trước mặt Giang Thừa Vũ!”
Vừa có tiền vừa có thể giấu nhẹm chuyện này đi, một công đôi việc.
Không ngoài dự đoán của nàng, đây là một cuộc chiến tâm lý.
Mẹ Giang quả thật nghĩ như thế.
Thiếu nữ trước mặt này là đệ tử tiên gia, nếu giết chết, chắc chắn núi Lăng Tiêu sẽ truy cứu tới cùng; nhưng hết lần này tới lần khác, da mặt của nàng ta lại cực dày, mềm không được, cứng không xong, cũng không thể mặc kệ, cách duy nhất chính là dùng tiền.
Chỉ có điều… Với sự mê đắm cuồng nhiệt của cô gái này đối với con trai bà ta, có lẽ cách này không hiệu quả.
Quả nhiên, Tạ Tinh Diêu vừa kiên quyết vừa quật cường đáp lại: “Ta và Thừa Vũ vào sinh ra tử, tâm đầu ý hợp, mười vạn linh thạch sao có thể thu mua tình cảm của đôi ta?”
Mẹ Giang thở dài.
Biết ngay mà. Con trai của bà ta phong thần tuấn dật, đã mê hoặc tiểu cô nương này từ lâu, xem ra phải nghĩ cách khác mới được.
Một khắc sau, bên tai vang lên giọng thì thầm bình tĩnh của Tạ Tinh Diêu: “Tăng thêm tiền.”
Mẹ Giang: …….
Mẹ Giang:???
Bên cạnh, Ôn Bạc Tuyết ho một tiếng, Yến Hàn Lai vốn mang tâm trạng chế giễu khi xem trò vui, nghe thế, hắn cũng ngơ ngác.
Mẹ Giang: “Hả?”
Tạ Tinh Diêu nhìn bà ta, vẻ mặt vẫn kiên quyết và quật cường.
Mẹ Giang: “... Hai mươi vạn.”
Tạ Tinh Diêu: “Phu nhân, sinh tử chi giao.”
Mẹ Giang: “Hai mươi lăm!”
Tạ Tinh Diêu ngước lên với góc bốn mươi lăm độ: “Vài ngày trước chàng ấy còn nói với ta, chàng ấy từng có ý định muốn chung sống với ta cả đời.”
Nàng làm chứng, trước khi Bạch Diệu Ngôn tỉnh lại, Giang Thừa Vũ thật sự từng nói những lời này với nguyên chủ.
Mẹ Giang nghiến răng: “Ba mươi!”
Thủ đoạn này thật lợi hại, nghe như thế, Ôn Bạc Tuyết và Nguyệt Phạn đều trợn tròn mắt.
Từ đầu đến cuối Yến Hàn Lai chẳng nói gì, nhưng vẻ mặt nhìn nàng từ hờ hững đã biến thành không nói nên lời.
Cũng chính lúc này, cuối cùng mẹ Giang cũng nhớ tới người trẻ tuổi vừa nói chuyện với Tạ Tinh Diêu cách đây không lâu: “Ai thế?”
“Tới rồi!”
Nguyệt Phạn thì thầm, khó nén nổi kích động: “Tình tiết kinh điển thứ ba trong tiểu thuyết ngôn tình, mỗi khi giả vờ trong lúc nguy cấp, nam chính nhất định sẽ giả làm vị hôn phu, bạn trai, hoặc người theo đuổi nữ chính!”
Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ nàng ấy sắp tận mắt chứng kiến sự ra đời của một bộ phim thần tượng sao!
Ôn Bạc Tuyết liên tục gật đầu: “Tôi biết, tôi biết nè, sau đó hai người lôi lôi kéo kéo, chemistry bùng cháy —— kịch bản đều viết như vậy mà.”
Quào, phiên bản đùa mà thành thật đây này!
Yến Hàn Lai: “Ta là cha của nó.”
Con tim thiếu nữ của Nguyệt Phạn tan nát, hai mắt của Ôn Bạc Tuyết mở to, hai người đều đau khổ im miệng.
Tạ Tinh Diêu chỉ muốn gõ vào đầu hắn ngay tại chỗ.
Nhưng cũng may mà Yến Hàn Lai không đáp lại gì mà “vị hôn phu”, nàng đang diễn vai thâm tình, nếu lập tức lật xe (*) như thế thì hết cứu luôn.
(*) Chủ yếu biểu thị tình huống khiến người bị ‘lật xe’ lộ bản chất, bị tự vả hoặc quê đến mức muốn đội quần.
Tuy nhiên, cái cớ này… Nàng là người sẽ khom lưng vì năm đấu gạo sao?
Tạ Tinh Diêu nghiêm mặt: “Cha! Người đừng tức giận, con lấy số tiền này là để chữa bệnh não cho cha mà. Con đảm bảo, tuy đầu óc của người có bệnh, nhưng nhất định có thể trở lại như bình thường.”
Giang gia giàu lắm. Nàng sẽ không khom lưng vì năm đấu gạo, nhưng nếu là ba mươi vạn thì có thể được nha.
Với cả, Yến Hàn Lai đừng hòng được hời.
Nghe tới từ “bệnh não”, mẹ Giang vô thức lùi lại mấy bước.
Mặc dù giới tu chân có thuật lưu giữ nhan sắc, thoạt nhìn khó đoán được tuổi tác, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một người là cha ruột của Tạ Tinh Diêu, khiến bà ta vô thức nảy sinh sự nghi ngờ.
Nhưng ngẫm lại, hình như sai sai.
Nếu muốn nói dối thì nên dùng những lý do phổ biến như “bằng hữu”, “vị hôn phu”, chứ ai lại bảo là “cha” ——
Đây là điều mà người bình thường có thể nghĩ ra à?
Tuy vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Yến Hàn Lai cong môi: “Con gái à, con đã tu hành ở núi Lăng Tiêu một trăm năm mươi năm nhưng mãi vẫn chưa đột phá Kim Đan, sắp bị đuổi đi rồi, con nên dùng số tiền này để hiếu kính các trưởng lão đi.”
Còn là một kẻ ngu dốt lưu ban hơn trăm tuổi.
Mẹ Giang lặng lẽ liếc nàng, bà ta chê, rất chê.
Tạ Tinh Diêu mỉm cười đằng đằng sát khí: “Chẳng phải con noi gương theo cha sao. Phụ thân ba trăm tuổi rồi nhưng chỉ mới chạm vào ngưỡng cửa Kim Đan đấy thôi mà…”
Cả nhà đều đần độn, mẹ Giang càng nhìn thì càng khinh miệt.
“Hơn nữa, vì tiền thuốc nên con mới từ bỏ người con yêu, con không đành lòng nhìn cha chịu khổ.”
Yến Hàn Lai không để ý tới nàng, giọng điệu lười nhác: “Ba mươi vạn linh thạch, sau khi chữa khỏi bệnh của ta thì sẽ không còn thừa một viên nào, con cũng mất đi tình yêu mà con hằng ao ước… Sau đó, chẳng phải con sẽ không còn gì nữa sao?”
Nói bóng nói gió, phải thêm tiền.
Khóe mắt của me Giang giật giật: “Ba, mươi, lăm.”
“Nghe nói mấy ngày trước con bị thương nặng?”
Yến Hàn Lai khẽ nhướng mày: “Dược liệu quý hiếm, chúng ta lại thiếu tiền, nên chỉ đành nhờ người của núi Lăng Tiêu gửi chút ít qua.”
Tạ Tinh Diêu lập tức phối hợp diễn tiếp, tủi thân kéo ống tay áo của hắn: “Cha ơi nhanh lên, con đau.”
Núi Lăng Tiêu đáng ghét.
Mẹ Giang hung hăng ném một tờ ngân phiếu sang: “Bốn mươi vạn, cầm tiền đi mua thuốc chữa bệnh đi.”
Nguyệt Phạn: “Đệch.”
—— Có thể chơi như vậy à? Hai người đang định tranh giải Oscar đấy hả?
Ôn Bạc Tuyết: “Đỉnh của chóp.”
—— Quả thật cực kỳ hợp logic, cực kỳ lưu loát, nếu không phải y biết rõ, có lẽ đã tin sái cổ rồi.
Tạ Tinh Diêu thuận lợi nhận lấy ngân phiếu, phía sau, Ôn Bạc Tuyết vội vàng nói: “Phải rồi, phải xem kỹ một chút!”
Nguyệt Phạn vô cùng xúc động, trầm giọng giải thích: “Thứ nhất, tiền phải là linh thạch, không phải tiền âm phủ ma tinh rẻ tiền. Thứ hai, bốn mươi vạn sau thuế chứ không phải trước thuế. Thứ ba, thanh toán trong một lần, bọn ta không nhận trả từng đợt.”
Ôn Bạc Tuyết ra sức gật đầu: “Tốt nhất là lập một pháp chú, chứng minh bà ta tự nguyện dâng tặng, sau này đừng có mà đến tìm quan phủ kiện bọn ta lừa gạt tống tiền.”
Là người làm thuê vất vả cực khổ, ai mà chưa từng bị hợp đồng lừa bịp.
Hai người tương thân tương ái liếc nhau, tình cách mạng càng thêm đậm sâu.
Theo mỗi câu nói của hai người, sắc mặt của mẹ Giang càng ngày càng tệ, chỉ một thoáng sau, ba ta xoay người bỏ đi, rất nhanh đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thế là ba đệ tử núi Lăng Tiêu chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn cùng nhau tiến lên, cẩn thận kiểm tra tấm ngân phiếu trong tay Tạ Tinh Diêu.
Ôn Bạc Tuyết: “Cho nên, thật sự là bốn mươi vạn hả?”
Nguyệt Phạn: “Cho nên, sao cô nghĩ ra cách này vậy?”
“Giang phu nhân rất không thích kiểu nhân vật như tôi, lúc trước đã từng vung ngân phiếu nhưng đã bị nguyên chủ cự tuyệt.”
Tạ Tinh Diêu: “Dùng phép biện chứng nào cũng được. Đã có sẵn quy trình rồi, thay vì mắc kẹt trong khuôn khổ, chẳng bằng ——”
Nàng mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Chẳng bằng lợi dụng thủ đoạn có sẵn.”
Đây đâu phải chỉ là lợi dụng thủ đoạn có sẵn.
Rõ ràng là thủ đoạn lừa bịp trắng trợn mà.
Ôn Bạc Tuyết bày tỏ sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng: “Chẳng lẽ đây chính là chủ nghĩa duy vật biện chứng trong truyền thuyết, quả nhiên là người chơi 《Cùng Nhau Trừ Tà》, tôi giác ngộ tư tưởng này rồi.”
Nguyệt Phạn nghiêm trang: “Cả nhà ơi, tôi đã gõ lời mình muốn nói vào khung chat công cộng rồi này.”
Nghe thế, Tạ Tinh Diêu ngẩng đầu lên, trông thấy trên đỉnh đầu của nữ tu áo trắng xinh đẹp tuyệt trần ngưng tụ linh lực, bạch quang ngưng tụ thành hai chữ Hán lớn.
—— “Đỉnh vãi”.