Nửa đêm tĩnh mịch, vầng trăng khuyết nhô cao.
Dưới Ám Uyên, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, yêu ma quỷ quái bách quỷ dạ hành.
Nơi này tràn ngập âm khí, rất hiếm khi có người đặt chân đến đây, nhưng lúc này đây, có một bóng người lẻ loi đứng thẳng.
Đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, sương mù che lấp dung mạo của nàng, chỉ có thể trông thấy những đường viền mơ hồ và dáng vẻ nhếch nhác chẳng ra làm sao mặc một bộ hồng y loang lổ vết máu.
Máu thịt của nhân loại là cao lương mĩ vị trong mắt của quỷ quái, vô số yêu ma lần theo mùi máu mà mò tới, rục rịch ra tay.
Thiếu nữ đứng ở đó, có lẽ vì mệt mỏi mà bóng dáng lay lắt.
Tạ Tinh Diêu cảm thấy rất vô lý.
Trên đường về nhà nàng gặp tai nạn xe, vốn tưởng rằng sẽ xong đời, ai ngờ vừa mở mắt ra đã trông thấy cảnh tượng quần ma loạn vũ như thế này.
—— Chẳng những nàng không chết mà trong đầu còn có thêm nhiều ký ức xa lạ, cẩn thận ngẫm lại, tình tiết hoàn toàn trùng khớp với nội dung của một quyển tiểu thuyết.
Tiểu thuyết tên là《Thiên Đồ》, kể về thánh cốt của một tiên môn nọ bị thất lạc khắp nơi trong một trận đại chiến vào năm trăm năm trước, là câu chuyện về những đệ tử trẻ tuổi đi lịch luyện bốn phương để thu thập tiên cốt.
Vì là lịch luyện nên khó tránh khỏi sẽ gặp phải các loại phó bản muôn hình muôn vẻ vô cùng kỳ quái, rất trùng hợp, nữ phụ kém may trong phó bản đầu tiên cũng tên là “Tạ Tinh Diêu”.
Giới tu tiên có tứ đại gia tộc bắt yêu là Bạch, Tống, Tần và Tây Môn. Trong phó bản thứ nhất, người thừa kế của Bạch thị, Bạch Diệu Ngôn, có thiên phú dị bẩm nhưng lại phải lòng một con hồ yêu.
Hồ yêu tên Giang Thừa Vũ, nàng ấy dạy hắn ta thuật pháp, cho hắn ta tiền tài, vào ngày thành hôn, Giang Thừa Vũ rút kiếm, huyết tẩy cả phủ đệ của Bạch gia.
Hóa ra Giang Thừa Vũ tiếp cận nàng ấy chỉ vì muốn trả thù.
Nhiều năm trước, yêu ma trên núi tàn sát vô số người, dân chúng vô cùng cực khổ, Bạch thị tiêu diệt phần lớn ác yêu, trong đó có cha ruột của Giang Thừa Vũ.
Không khác gì mấy với những kịch bản truy thê sờ mờ lờ, vào khoảnh khắc trường kiếm đâm vào ngực của thê tử mình, Giang Thừa Vũ đã hối hận.
Lòng hắn ta quặn thắt, rơi lệ, không phù hợp với quy luật sinh học mà đầu tóc bạc phơ chỉ trong một đêm, hai tay run rẩy như mắc bệnh động kinh, ôm lấy tân nương không còn chút hơi thở nào vào lòng, “cẩn thận từng li từng tí”, “đôi mắt đỏ hoe”.
Vì muốn hồi sinh Bạch Diệu Ngôn, Giang Thừa Vũ phong ấn hồn phách của thê tử trong cơ thể, trải qua mấy ngày trằn trọc, cuối cùng cũng tìm được một chút hy vọng sống ——
Pháp thuật chí thuần chí thiện của tiên môn.
Hắn ta là ác yêu, không thể bước vào tiên sơn, nên chỉ có thể đặt hy vọng vào những đệ tử xuống núi lịch luyện.
Và kẻ xui xẻo bị hắn ta để mắt tới, chính là “Tạ Tinh Diêu”.
Nghĩ tới đây, Tạ Tinh Diêu thầm thở dài.
Cô nương kia tuổi còn trẻ, vừa gặp đã yêu Giang Thừa Vũ, không chỉ dạy cho hắn ta thuật pháp ngưng hồn cố phách, mà còn bất chấp nguy hiểm, theo hắn ta đến Ám Uyên, hái linh thảo cần thiết để hoàn thành thuật pháp.
Ám Uyên nguy hiểm trùng trùng, hai người bị thương nặng. Trong tình huống cửu tử nhất sinh, Giang Thừa Vũ dùng “Tạ Tinh Diêu” làm mồi nhử để thu hút sự chú ý, lợi dụng lúc bầy yêu ma phân tâm, hắn ta đã rời khỏi đây một mình.
Quá xui xẻo.
Tạ Tinh Diêu cố gắng cử động ngón trỏ, chỉ cảm nhận được từng cơn đau nhói.
Thân thể này gần như đã cạn kiệt linh lực, cả người đầm đìa máu tươi, nàng phải cắn chặt răng mới không kêu lên vì đau đớn.
Trong cái rủi có cái may, nàng sẽ không chôn thây ở nơi này.
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, sẽ có người cứu nàng.
Trong tiểu thuyết, ngoại trừ nhóm nhân vật chính tương thân tương ái, còn có cả nhân vật phản diện phí hết tâm tư để làm chuyện ác, chẳng hạn như Yến Hàn Lai sắp lên sàn.
Yến Hàn Lai, hắn chẳng những là đại ma đầu hủy thiên diệt địa trong kết cục, mà còn là kẻ khó xơi nhất trong tiểu thuyết.
Hắn có tu vi cao thâm, không rõ lai lịch, giả thành một người chính nghĩa đồng hành cùng các nhân vật chính suốt cả chặng đường, cuối cùng cướp lấy tiên cốt, đại khai sát giới.
Nguyên do giúp hắn trà trộn vào nhóm nhân vật chính, chính là cứu sư muội đồng môn của bọn họ.
Về nguyên nhân thứ hai ——
Yêu ma ngửi được mùi máu tươi, chúng không kiêng nể gì mà ồ ạt tấn công, Tạ Tinh Diêu cố lắm mới gắng gượng được.
Khi xảy ra tai nạn xe, nàng đang ngồi ở ghế sau chơi game trên điện thoại.
Từng tiếng quỷ khóc thỏ thẻ vang lên, trong lúc nàng khẽ nhướng mày, trong thức hải, nàng trông thấy một giao diện cực kỳ quen thuộc.
Là giao diện của trò chơi đó.
Làm ơn, đừng vô lý như vậy chứ?
Sương mù dày đặc cuồn cuộn không dứt, gió đêm lạnh lẽo như dao.
Ma vật hung ác đầu tiên vươn móng vuốt ra, đâm về phía bóng người cách đó không xa.
Linh lực của nàng đã cạn kiệt, thế suy sức yếu, bất kể đấu tranh ra sao thì thế nào cũng chỉ có thể trở thành bữa tối trong bụng nó.
Nó đói đến mức bụng kêu vang, vội vã không thể chờ nổi.
Trong tầm với của nó, thiếu nữ bỗng giật mình, trong chớp mắt, một vật dài màu đen xuất hiện ở trong tay nàng.
Vật này rất kỳ lạ, không có linh lực, không sắc bén như dao kiếm, cũng không mạnh mẽ như tiên pháp, trông giống như đồ chơi của trẻ con, khiến người ta buồn cười.
Chẳng lẽ bởi vì không còn đường trốn nên nàng cam chịu số phận?
Ý nghĩ này khiến bầy yêu ma bật cười như điên, còn Tạ Tinh Diêu, người bị xem là con mồi, lặng lẽ giơ vật trong tay lên.
Nửa đêm, bên trong Ám Uyên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Vô lý.
Ngoài dự liệu của tất cả.
Xuyên không của nàng, hình như hơi khác một tý so với những người khác.
Hổ khẩu (*) bị độ giật (**) mạnh đến mức đau nhức, Tạ Tinh Diêu ngơ ngác cúi đầu xuống, cảm nhận xúc cảm lạnh băng trên đầu ngón tay.
(*) Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
(**) Lực giật lùi của súng (còn gọi là độ giật) là lực phát sinh khi khai hỏa làm cho súng bị đẩy ngược lại hướng bắn.
Ở thế kỷ 21, thứ này được gọi là AK-47.
Là một khẩu súng trường tự động tiếng tăm lừng lẫy.
Những gì nàng làm chỉ là nhấp vào giao diện trò chơi trong thức hải, trang bị nó vào thiết bị cầm tay cho nhân vật trong trò chơi.
Viên đạn xuyên qua cơ thể của ma vật, khiến một làn khói đen tản ra. Đám yêu ma đều cho rằng cô nương này không còn sức đánh trả, thấy cảnh tượng này, chúng đều sửng sờ, sinh ra vài phần hoảng sợ.
Chúng nó… không thấy rõ chuyển động của nàng.
Dù là phóng dao hay là dùng linh lực, tất cả đều là chiêu thức có thể truy vết, nhưng rốt cuộc lúc nãy Tạ Tinh Diêu bắn trúng đối phương như thế nào, chúng không thể nào hiểu nổi.
Điện quang thạch hỏa (*), xuất thần nhập hóa, chỉ với một khối bầu dục bé xíu thế mà có thể diệt trừ ma vật cách đó mấy trượng. Có thể làm đến mức ấy ——
(*) Điện quang thạch hỏa: vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt.
Rốt cuộc con nhỏ này là ai vậy?!
Vài con yêu ma đồng loạt dừng lại, nhưng những con còn lại lại không kìm được tức giận, một mạch lao về phía trước.
AK-47, lực sát thương khủng bố vô đối, là vua súng trường kinh điển nhất thế giới.
Lúc này đây, nó đang nằm trong tay của một đệ tử tiên môn cả người nhuốm máu.
…Chờ đã.
Tạ Tinh Diêu lau đi vết máu trên khóe miệng, cố gắng hít một hơi thật sâu.
Khoan khoan, vậy là nàng mang cả trò chơi xuyên đến đây à? Vô lý, hoàn toàn quá vô lý?
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy súng thật, nhưng đã tự học được cách sử dụng nó… Khẩu AK vốn chỉ nên tồn tại trong trò chơi này, thế mà lại đánh bay con mãnh thú đứng gần nàng nhất kia.
Pháp khí mới nghe lần đầu đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bầy yêu ma trừng đến mức sắp rách cả mí mắt.
Có thể tiêu diệt nhiều yêu ma trong một khoảng cách nhất định cần phải tiêu hao rất nhiều linh lực, nhưng chúng nó lại không cảm nhận được chút dao động linh lực nào… Rốt cuộc con nhỏ này là thần thánh phương nào!
Trải qua chuyện hoàn toàn nằm ngoài nhận thức này, trong đầu Tạ Tinh Diêu toàn là dấu chấm hỏi:
Nàng thật sự không biết đây là chuyện gì! Vác súng tu tiên đã vượt quá phạm vi “bàn tay vàng” rồi!
Quá vô lý.
Dù là nằm mơ nàng cũng không dám mơ lớn như vậy.
Nếu nói không sợ, tất nhiên đó là lời nói dóc phô trương thanh thế.
Song, chủ nhân ban đầu của thân thể này là một đệ tử tiên môn, đã quen với việc hàng yêu phục ma, hơn nữa…
Tạ Tinh Diêu cố nén cơn đau trên người, âm thầm cắn chặt răng.
Khi từng con quỷ quái nhào tới, giao diện trò chơi trong thức hải cũng theo đó mà thay đổi, khiến nàng nhớ tới hình thức đột phá vòng vây trong trò chơi.
Đều nguy hiểm đáng sợ, đều thấp thỏm căng thẳng, đều tương ứng với nhau, đều có cùng vị trí và phương pháp tấn công.
Nếu có kẻ đánh trực diện thì né sang một bên, nếu có kẻ trong phạm vi tầm bắn thì tìm một góc thích hợp, không hề chần chừ, một đòn tất thắng.
Bốn phía chiến trường giống như một trò chơi 3D khổng lồ, thao tác ra sao, giữ mạng thế nào, làm sao để mở đường máu, Tạ Tinh Diêu quá rành.
Trong lúc nhất thời, ánh lửa liên miên, nàng dần quen với cảm giác cầm súng trong tay, mặc dù có đôi lúc choáng váng vì mất máu, nhưng từ đầu tới cuối động tác của nàng không hề dừng lại.
Cho đến khi hệ thống trong đầu rung lên.
【Nhiệm vụ hiện tại: Lâm vào tuyệt cảnh, yếu ớt tột cùng, cầu cứu bóng người nơi xa là đường sống duy nhất của bạn.】
Tới rồi.
Tạ Tinh Diêu nín thở ngẩng đầu lên, giữa những tảng đá lớn, nàng thoáng thấy một bóng đen không biết xuất hiện từ bao giờ.
Trong một cái chớp mắt này, ánh trăng xuyên qua tầng mây dày đặc.
Trên mỏm đá hiểm trở nhất, thiếu niên lặng lẽ cúi đầu, mái tóc đen được buộc qua loa tung bay theo gió. Đôi mắt phượng dài hẹp ủ dột hơi nhướng lên, không có chút đồng cảm nào mà chỉ có một chút thờ ơ giễu cợt.
Tựa như đang xem kịch một cách lười biếng và chẳng có chút hào hứng nào.
Yến Hàn Lai.
So với người Trung Châu, ngũ quan của hắn sâu sắc và rõ ràng hơn, con ngươi tối tăm lạnh lẽo, dưới ánh trăng trong vắt, phản chiếu ra ám quang hệt như hổ phách.
Đây rõ ràng là một dung mạo cao sang, nhưng trên gò má của thiếu niên lại có sắc đỏ sền sệt của máu tươi, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối như một lưỡi dao, tràn ngập sát khí lạnh lẽo hung tàn.
Kẻ không phải người hiền lành này, bây giờ chính là đường sống duy nhất của nàng.
Trong lòng Tạ Tinh Diêu biết rõ, bởi vì mất nhiều máu nên ý thức của nàng đã dần không rõ ràng. Dù thế nào, giữ mạng mới là quan trọng nhất.
Bầy yêu ma thấy nàng lực bất tòng tâm nên liền lao tới.
Một đoạn nguyên văn hiện lên trong thức hải, dáng vẻ của Tạ Tinh Diêu suy yếu loạng choạng, đọc lời thoại theo trí nhớ: “Công tử, cứu ——”
Vừa mở miệng, nàng vừa cố ý nâng tay trái lên, cố gắng hết sức ngăn cản luồng khí đen kịt hung ác, nhưng cũng ngay lúc này, một tiếng nhắc nhở quen thuộc vang lên bên tai nàng.
【Phát hiện nguy hiểm, lập tức kích hoạt kỹ năng bị động!】
Kỹ năng bị động không cần chủ động kích hoạt, tương đương với phản xạ có điều kiện của cơ thể.
Trong 《Cùng nhau trừ tà》, Tạ Tinh Diêu đã nâng cấp tất cả kỹ năng mà nàng có lên level cao nhất.
Vô lý.
Tạ Tinh Diêu không vui không buồn, lẳng lặng tập trung vào thức hải, nhìn khung kỹ năng màu vàng óng ánh.
【Tôi Cá Là Trong Súng Của Bạn Không Có Đạn】
【Giới thiệu kỹ năng: Sau khi nói ra câu thoại, trong súng của kẻ địch sẽ không có đạn. Có thể đổi thành “Tôi cá là châm độc của bạn đã dùng hết”, “Tôi cá là kiếm của bạn đã gãy” vân vân.】
【Ná Bắn Máy Bay】
【Giới thiệu kỹ năng: Với đôi mắt kiên định và đôi tay vững vàng, một viên đá bắn xuyên thân máy bay, bạn chính là xạ thủ của ngày hôm nay! Phá hỏng máy bay và đại bác của bọn họ, không chừa lại một thứ gì cả!】
Tiếp đó là bốn chữ khổng lồ tỏa ra hào quang đỏ sẫm.
【Đôi Tay Xé Quỷ】
【Giới thiệu kỹ năng: Xé! Chỉ cần là quỷ thì có thể xé xác nó! Giơ hai tay lên, chẳng yêu thương ai cả, xé nát hư không xé nát vũ trụ, xé nát hang ổ của quỷ!】
Tạ Tinh Diêu: …
Có bị điên không!!!
Tay trái giơ lên, một cơn gió ập đến.
Chỉ trong nháy mắt, làn sóng gần trong gang tấc đột nhiên bị xé rách.
Đây là cảnh tượng chẳng ai ngờ được.
Giữa tiếng kêu gào của bầy yêu ma, làn sóng yêu ma như bị xé thành hai mảnh, ánh sáng và bóng tối đan xen, duy chỉ có bóng dáng của thiếu nữ loài người đứng vững như lúc ban đầu, lúc này đây, nàng hệt như một chiến thần.
Xuyên qua khe hở bị xé rách, Tạ Tinh Diêu trông thấy gương mặt của Yến Hàn Lai ở đằng xa.
Hơi nhướng mày, thiếu niên bật ra một tiếng cười nhẹ mỉa mai: “...Ha.”
Tạ Tinh Diêu: …
Tuy rằng trong tên của quỷ quái có chữ quỷ, nhưng nàng cảm thấy, đám đồ chơi nhỏ này nên bị đá ra khỏi quỷ tịch.
Suy cho cùng, chúng nó không thuộc về thuyết duy vật (*).
(*) Chủ nghĩa duy vật, còn gọi là thuyết duy vật hay duy vật luận (tiếng Anh: Materialism), là một trường phái triết học, một thế giới quan, một hình thức của chủ nghĩa triết học nhất nguyên cho rằng vật chất là chất cơ bản trong tự nhiên, và tất cả mọi thứ, bao gồm cả trạng thái tinh thần và ý thức, là kết quả của sự tương tác vật chất. (Nguồn: Wikipedia). Ý của bả là: Quỷ có thực thể, còn đám này thì không có nên không thể xếp tụi nó vào họ quỷ được.