Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 10: Chương 10: Chị em




“Mọi người không ai để ý hả?!” Khỉ Ốm giật mình la toáng lên, “Lúc cô chị thu dọn chén bát, ba gã khốn nạn kia lần lượt nhéo mông cô nàng, chính xác trăm phần trăm luôn, tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Cộng thê? Quá kích thích...” Hứa Uy Nhuy ngồi ở trên giường của mình nhìn hai tay Tây Tư Diên đang linh hoạt xáo bài nhẹ nhàng như cánh bướm. Suốt dọc đường đi Lưu Huy đã đánh mất một bộ tú lơ khơ và một bộ mạt chược thó từ khu bảo tồn Bắc An, hắn tiếc đến xanh ruột, bây giờ vất vả lắm mới tìm thấy hai bộ trong ngăn kéo, lại thấy Tây Tư Diên ngồi đó thành thục xáo bài, “Đừng khoe khoang kỹ xảo nữa! Mau chia bài đi!!”

“Ha ha.” Trước trận chiến Tiêu Tê đã chủ động nói rõ mình đánh bài kém xin lui trước, lúc này hắn thản nhiên ngồi trên ghế sa lông uống trà bích loa xuân cũ vừa tìm được trong bếp, nghe vậy cười nói: “Anh Huy, cậu không động lòng chút nào sao?”

“Động lòng cái gì?” Lưu Huy toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm lá bài, không còn đầu óc đâu trả lời chuyện khác, Tiêu Tê đến gần chút, dùng cái giọng trầm khàn dụ người đặc trưng của mình thầm thì: “Cô gái xinh đẹp kia ấy.”

“Chao ôi ——” Lưu Huy liều mạng nhún vai phất tay, thoát khỏi Tiêu Tê – kẻ đang khiến mình nổi da gà, “Cách xa tôi ra, đàn bà với không đàn bà gì, đừng chê cười, anh đây vừa bị phụ nữ tổn thương không muốn yêu đương gì nữa.”

Khỉ Ốm ném ra một bộ 456, khinh thường giơ ngón tay giữa lên: “Vì cái con Trần Huỳnh Huỳnh dâm đãng kia mà ông định độc thân cả đời sao?” “Ai nói để cậu yêu đương với cô ấy đâu.” Tiêu Tê ngồi vào trên giường, bả vai tựa lên người Tây Tư Diên, hắn dùng ngón tay khẽ khều rồi nhéo cắm Lưu Huy, “Bèo nước gặp nhau, làm một nháy không phải là xong rồi sao?”

Mấy ngày nay Lưu Huy không cạo râu, chọc cấn tay vô cùng, hắn bị Tiêu Tê đùa dai đến mức chửi nhau cũng xuất khẩu thành thơ, giả bộ bực mình nói: “Đi chết đi!” Khỉ Ốm và Tiêu Tê cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhìn nhau nở nụ cười khuyến khích: “Cô gái kia có vẻ cũng không phải là kiểu người coi trọng trinh tiết, nếu cậu muốn thì cứ cầm theo một thanh sô cô la, dỗ dành một chút có khi lại thành công đấy!”

“Anh còn biết xem tướng cơ đấy? Sao tôi lại cảm thấy cô ấy ngây thơ nhỉ.” Lưu Huy tận lực nói sang chuyện khác, nhưng đáng tiếc hiệu quả là số không, Tiêu Tê vẫn giữ vững tâm tư không hề bị lay động: “Có biết tại sao cô gái kia lại được ăn nhiều đồ hộp không, cũng bởi vì ba gã kia nói ăn nhiều thịt chút thì khi sờ lên mới mềm.”

“Hả?” Hứa Uy Nhuy trợn to hai mắt, “Sao anh biết?”

“Nói to thế mà các cậu không nghe thấy à?” Tiêu Tê nhìn những người khác thi nhau lắc đầu, “Hầy, chắc là do tôi ngồi gần họ nhất, hơn nữa cô nàng cũng không phải người tốt lành gì, ban đầu cô nàng đồng ý cho chúng ta vào chắc là có ý định cướp đồ, nhưng không ngờ chúng ta có súng, cô ta sợ hãi, đúng là cái đồ đê tiện có tà tâm nhưng không có gan làm tặc, nếu ngủ với nhau thật thì cũng vô ích thôi.”

Lưu Huy bốc bài rồi gõ gõ bàn, nghiêm túc nói: “Được, mấy ông ai thích đi thì đi, còn chọc tôi nữa là tôi đấm đấy!” Tiêu Tê tắt đài, vô vị cọ cọ cằm lên vai Tây Tư Diên, đèn dầu tỏa ra thứ ánh sáng tù mù chập chờn, đôi mắt lung linh xanh biếc của Tây Tư Diên chuyển tới trên gò má Tiêu Tê, dùng ánh mắt phác hoạ theo đường cong nhu hòa ấy, Tiêu Tê thấy anh mãi không ra bài thì tò mò liếc nhìn anh một cái.

“Cậu lấy hai chặn hắn là thắng ván này.” Tiêu Tê vừa nói vừa trực tiếp rút con hai bích từ trong tay Tây Tư Diên quăng lên bàn, không ngoài dự đoán, Tây Tư Diên lập tức bị Khỉ Ốm chéo cánh nổ bay, thua sạch vốn liếng.

Mọi người nhân lúc sáng trăng hưng phấn đánh được năm ván bài đầy vui vẻ, bỗng nhiên tiếng khóc của bé trai hòa cùng tiếng kếu gào của Lưu Huy từ xa xa truyền đến, Khỉ Ốm nhân cơ hội vứt ngay xấp bài móm của mình xuống, đi tới ban công tò mò hỏi: “Tình huống gì đây?”

Lưu Huy lườm một cái, cũng ra ban công thì thấy ngay bóng dáng bé trai lúc ẩn lúc hiện đang ôm đầu né đòn chỗ hòn giả sơn, có lẽ cô gái kia sợ người khác nghe thấy nên vội vàng che miệng nó lại, rồi ôm lấy eo cậu bé trốn ra sau hòn non bộ.

“Cô này đúng là một con đ**, chỉ biết bắt nạt em trai mình, ông đây muốn xuống đánh cô ta một trận!” Khỉ Ốm sắn tay áo muốn xuống tầng tẩn cô gái một trận nhưng lại bị Lưu Huy túm eo lôi vào trong phòng ngủ, “Anh Khỉ của tôi ơi, anh cứ an tâm nghỉ ngơi đi, việc này giao cho tôi nhé, okay?”

“Đ** okay gì hết, mi buông ông đây ra!”

Tiêu Tê lấy súng rồi kiểm tra băng đạn, dẫn đầu chỉ về hướng bên ngoài với hai người còn lại, Hứa Uy Nhuy lập tức nói: “Tôi ở lại giúp mọi người canh chừng!”

“Ừm.” Tây Tư Diên đáp lại rồi song song ra ngoài với Tiêu Tê, Lưu Huy ở phòng bên thô bạo động viên Khỉ Ốm xong cũng cùng đi.

Cô gái vẫn ở chỗ cũ không rời đi, em trai cô ngã trên mặt đất hai tay ôm lấy đầu, cô gái ngồi xổm trên đấy đang dùng tay nhéo eo đứa trẻ, “Mày là cái thứ đòi mạng, đồ ngu si! Đều vì mày hết, đều tại mày!”

Đứa trẻ chỉ biết im lặng rơi lệ, trên lưng đều là dấu vết bị đánh đập nhìn không rõ, Lưu Huy chạy mau hai bước đoạt lấy đứa trẻ từ trong tay cô gái, “Đừng đánh, không phải nó là em ruột của cô sao?”

Cô gái lộ ra vẻ hoang mang, sau khi nhìn thấy người đến là ba người họ thì dần bình tĩnh lại, ngón tay cô cuốn lấy một lọn tóc mai, cô đứng dậy ném cho Lưu Huy một ánh mắt quyến rũ, “Là em ruột tôi đấy, các anh xen vào lúc tôi dạy dỗ nó là ý gì?”

Tây Tư Diên đứng gần xốc lên vạt áo đứa trẻ, kiểm tra mấy bộ phận quan trọng, anh nhẹ giọng dò hỏi đứa trẻ có đau không, chờ khi Tây Tư Diên lắc đầu một cái biểu thị bé trai không có gì đáng ngại lúc này Lưu Huy mới chuyển ánh nhìn về phía cô gái còn đang lúng túng.

“Cô tên gì?”

“Hả?” Cô nàng dừng một chút, “Lâm Yên.”

“Vậy em trai cô tên gì?”

Cõi lòng Lâm Yên tràn đầy ác ý mà cười rộ lên, nghe đứa bé cứ ậm ừ mãi không nói ra được tên mình lúc này cô mới tiếp tục: “Nó tên là Lâm Hổ.”

“Lâm Hổ.” Lưu Huy vuốt tóc Lâm Hổ, nhẹ nhàng nói: “Em có đồng ý đi chơi với anh trai này một lúc không? Anh muốn nói chuyện với chị gái em.”

Bé trai được Lưu Huy ôm vào trong lòng ngừng tiếng khóc, trừng đôi hạnh nhân lên nhìn về phía Tây Tư Diên với đôi mắt xanh biếc, dưới ánh trăng ngũ quan góc cạnh của anh để lộ ra vẻ vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng vô tình.

Lâm Hổ bị doạ đến mức sống chết lắc đầu, hai tay vững vàng níu lấy quần áo của Lưu Huy.

Tây Tư Diên: “...”

Lưu Huy không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Tiêu Tê nãy giờ vẫn khoanh tay đứng gần đó ngắm phong cảnh, người sau bất đắc dĩ lấy từ trong túi ra một cái kẹo sữa, nửa ngồi nửa quỳ vẫy tay với Lâm Hổ, khuôn mặt hắn cười đến cong vút ngoan ngoãn được lòng người, bé trai ngay lập tức chạy bổ vào trong lòng hắn. Lưu Huy thở phào nhẹ nhõm, quay người hỏi Lâm Yên: “Đừng diễn nữa, có chuyện gì cô cứ việc nói thẳng đi.”

Tây Tư Diên liếc mắt nhìn hai người kia một cái, sau đó lại nhìn Tiêu Tê vừa ghét bỏ đứa nhỏ bẩn nhưng lại không tránh nó lại gần thân thiết, anh hơi do dự cuối cùng lựa chọn đi dạo một mình trong hành lang kiểu Trung Quốc cổ ở sân trước.

Tiêu Tê cứ như đang chọc chó mà giơ kẹo sữa lên trên cao, Lâm Hổ chơi với hắn không cách nào với đến được chỉ có thể xoay quanh hắn. Xoay được hai vòng lại thấy ở phía bên kia Lâm Yên trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lưu Huy, Lưu Huy sợ hãi vội vàng đỡ cô dậy. Ngẫm lại cũng phải thôi, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp sao có thể bằng lòng để cho ba gã đàn ông trung niên đùa giỡn? Lâm Yên thoạt nhìn cũng không phải là người có tính cách mềm yếu, có thể chịu đựng có lẽ cũng vì suy nghĩ cho em trai ngốc nghếch của mình.

Cô cố ý hành hung em trai trước mặt mọi người, thật ra là hy vọng mọi người động lòng trắc ẩn đưa em trai cô đi, hành động ngu ngốc như vậy Lưu Huy vẫn có thể đoán được. Những gì Lâm Yên nói cũng không nằm ngoài dự đoán, ba gã đàn ông kia là nhân viên trang trí suối giả nhà cô thuê đến, ngày tận thế ấy từ quản gia đến bảo mẫu không một ai thoát được, vệ sĩ vì bảo vệ chị em cô, giúp đỡ xử lý zombie đã chết không may bị phơi nhiễm, cuối cùng bỏ nhà ra đi quyết định tự vẫn.

Nhưng ba gã công nhân sống sót này lại mang đến cho cô sự giày vò và những ác mộng vô tận, Lâm Yên sốt cao vừa khỏi đã bị chúng trói lại trên giường thay nhau cưỡng hiếp, em trai cô ở bên ngoài kêu khóc gọi chị gái cũng bị chúng đánh đập, qua mấy ngày mấy gã đàn ông nhận ra Lâm Yên dẫn theo Lâm Hổ căn bản không có cách nào trốn đi được nên buông lỏng cảnh giác, còn đưa ra điều kiện chúng ra ngoài tìm thức ăn nuôi sống hai chị em nhưng Lâm Yên phải phụ trách nhiệm vụ làm thú vui cho chúng.

Lưu Huy hỏi: “Sao cô không nói trực tiếp với chúng tôi?”

Lâm Yên cười khổ một tiếng, “Trước đây cũng có vài nhóm người đi qua nơi này, tôi đã từng cầu xin nhưng phần lớn đều từ chối, có một đội còn nói cho những gã kia, thậm chí còn có người đồng ý để lừa gạt thân thể tôi, sang ngày thứ hai thì chạy mất.”

“Cho nên cô mới nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc nhu vậy?” Lưu Huy buồn cười, “Cô có nghĩ dù cho thành công thì khả năng lớn nhất chính là chúng tôi chỉ có thể đưa em trai cô đi không?”

“Đúng thế, tôi chỉ xin các anh hãy đưa em trai tôi đi.” Lâm Yên thành khẩn nói, “Về phần tôi... Tôi quá sợ, mấy tháng qua tôi đã nghĩ rất rõ ràng, thật ra tôi vẫn luôn không chạy trốn không chỉ vì lo lắng em trai ngốc nghếch sĩ bị liên lụy, cũng vì tôi sợ hãi cuộc sống bên ngoài...”

Lưu Huy thật sự cảm thấy được khó mà tin nổi, “Cô không đi cùng chúng tôi ư? Ngồi chen chúc một chút cũng được, chúng tôi có thể đưa hai người đến bệnh viện Sơn Loan, nơi đó sẽ che chở cho mọi người.”

Lâm Yên vẫn lắc đầu. Tiêu Tê múc một vốc nước đọng từ hồ nhân tạo ở bên cạnh lau mặt cho Lâm Hổ, một lát sau hắn lại yên lặng trét bùn đất lên khuon mặt non mềm của Lâm Hổ, hắn liếc mắt nhìn cô gái với vẻ mặt ốm yếu suy nhược không chịu nổi nhưng vẫn không che được nét ẩn tình của một người phụ nữ, hắn lại nhớ cô có thể bảo vệ được người em trai xinh đẹp ngây ngốc của mình quả thật chẳng hề dễ dàng gì.

※.

||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||

Lâm Yên mang theo Lâm Hổ đi rồi Lưu Huy kéo Tây Tư Diên cùng Tiêu Tê tại hồ cầu xin lâu đình khai một cái ngắn gọn hội nghị, Lâm Hổ bọn họ tuyệt đối có thể mang đi, vấn đề là Lâm Yên rốt cuộc là cái gì mạch não?

“Không nghe hiểu logic căn bản.” Tây Tư Diên kết luận, “Cũng chỉ là lời nói một bên của cô gái, ai biết sự thực là tình huống thế nào.”

“Không giống như là nói dối, vẻ mặt đó không giả vờ được.” Lưu Huy vuốt râu mép trên cằm, “Nhưng tôi cũng đề nghị nếu cô ấy đồng ý thì chúng ta sẽ giúp cô ấy xử lý ba gã đàn ông kia, sau này hai chị em cô ấy và Lâm Hổ có thể tiếp tục sinh sống ở đây, nhưng cô ấy nói nếu ba gã kia chết rồi thì không còn ai ra ngoài đặt bẫy thú và hái rau dại nữa.”

“Còn nói gì mà sẽ có những người khác đi qua nơi này, ba gã kia cũng không tệ như vậy??? Không có họ thì đã sớm chết đói???... Tôi nghĩ có khi đầu óc cô ấy cũng có vấn đề như em trai mình rồi, đây là hội chứng Stockholm hả?”

Tiêu Tê nháy mắt mấy cái, “Ặc —— có cần nói một tiếng cho Hứa Diệp Tử và Khỉ Ốm không?”

“Đừng!” Lưu Huy lập tức phủ quyết, “Cậu ta nóng tính, lúc nãy nếu không phải tôi mà là cậu ta nghe Lâm Yên khóc lóc kể lể có khi đã vung đao chém bay người rồi. Hứa Diệp Tử cũng không cần, cậu ta chỉ biết giở trò mèo, lúc thường nghe cậu ta ba hoa thì được, không có ý kiến mang tính chất xây dựng gì hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.