Như thầy dạy số học đã nói, đề thi phát ra đều giống nhau, Tây Tư Diên làm mẫu một cách dễ dàng, động tác nước chảy mây trôi mây trôi lưu loát sinh động, hành văn liền mạch, đổi sang người khác lại lắm vấn đề. Vấn đề gì cũng có, ngay cả hai người Khỉ Ốm và Lưu Huy được rèn luyện trong thời gian dài cũng không tránh được hoàn cảnh lao vào vòng tay đất mẹ, vừa treo nửa vời trên dây thừng vừa kêu khổ liên tục.
Tây Tư Diên nằm trên đất giải thích cho họ biết phải dùng sức thế nào rồi sau đó lại đưa tay ra túm lấy rồi khom người bò lên.
Bên phía Tiêu Tê nhiều người ngoài miệng hùng tâm tráng chí nhưng đến khi thật sự mặc quần áo bảo hiểm đứng bên vách núi thì chân run như cái sàng.
Đầu Nhím lúc trước còn nói không hề đau eo lúc này chắp hai tay sau lưng đi tới vách đá, ủng cao su giẫm rơi vài hòn đá nhỏ và chút đất cát, “Nhóm thứ hai chuẩn bị!”
Ba người tiếp theo còn kém cỏi hơn ba người đầu tiên, ai cũng không dám nhảy, còn có một người tư thế không đúng trượt đến giữa đường thì dừng lại. Bỗng chốc Tiêu Tê nhớ lại lòng bàn tay bị dây thừng ma sát đến nát bấy của mình trong lần cứu viện ở trường học, hắn đưa lòng bàn tay lên trước mặt, vảy khô đã sớm chóc ra để lộ da non mới mọc màu sắc nhợt nhạt, nhìn từ xa không có gì khác biệt. Hắn không biết đây là năng lực đi kèm đặc biệt gì của dị năng, sau khi tiến hóa lần hai tốc độ khôi phục vết thương của hắn nhanh hơn quá khứ gần ba lần.
Người đàn ông treo giữa dây thừng điều khiển dây rồi nghiêng người thử dịch chuyển về phía trước, rõ ràng động tác rất hài hước nhưng trong hoàn cảnh chỉ cần ngã xuống thôi dù không chết thì cũng gãy xương nặng thì không ai cười nổi.
Tiêu Tê cầm lấy móc trượt trong tay một người đàn ông khác, hắn quay người để lại một câu cho Đầu Nhím: “Đổi thành ai thể trọng nhẹ hơn.” rồi lập tức khom người đạp nhảy, kèm theo tiếng gió chợt nổi là bóng hình biến mất ở trên cao.
Vách đá đối diện trong chốc lát đã hấp dẫn rất nhiều người nhìn sang, còn có vài tiếng kinh hô ngắn ngủi. Người đàn ông treo giữa đoạn dây thừng không rảnh để ý đến những dị trạng này, lòng bàn tay anh ta túa mồ hôi lạnh, cắn răng nỗ lực không để cho mình ngã xuống.
“Nắm chặt!” Anh ta bỗng nghe thấy tiếng nam giới hét lên từ phía sau lưng hơn nữa càng ngày càng gần, trong chớp mắt đã ngay trong gang tấc, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại dưới mông đã bị người ta đá một cú tạo đà trong nháy mắt đã đẩy anh ta tới vách đá.
Tiêu Tê theo đà trượt sang tường đá bên cạnh, người đàn ông phía trước tứ chi bủn rủn sau khi được người khác kéo lên thì vịn tay Tây Tư Diên thoải mái lăn trên mặt đất.
“Trâu bò đấy Hẹp Hòi!” Khỉ Ốm không nhịn được vỗ vỗ cánh tay Tiêu Tê, “Tôi nghĩ anh thiên về kỹ năng, nếu sức bền và sức mạng được hoàn thiện hơn thì đúng là bất khả chiến bại!... Chờ đã, không phải bình thường anh lười biếng đó chứ?”
“Đừng nói xấu tôi.” Tiêu Tê bỏ tay Khỉ Ốm ra nhanh chân đến bên cạnh Tây Tư Diên, người sau móc ra sợi dây to cuối cùng trong túi, dùng mắt ra hiệu phương hướng: “Cây trên vách đá kia, được không?”
Tiêu Tê không nói hai lời buộc đầu dây còn lại vào một hòng đá, trước ánh mắt của mấy chục người hắn đưa tay ra, hình tượng cưỡi ngựa chăn dê trên thảo nguyên của hắn dần dần in sâu vào lòng người.
Tây Tư Diên và Tiêu Tê lại lần lượt làm mẫu cho những người khác từ trên cao trượt về chỗ Đầu Nhím, Triển Thần cẩn thận quan sát kỹ rồi chờ thêm vài người nữa đã xong cô mới nhịn không được mà thở dài, đứng ra khỏi hành giơ tay nói: “Cho tôi thử xem!”
Ánh mắt chọn đội viên của Hùng Anh Anh rất không đáng tin đàn ông to khỏe thì vơ vào hết, đội 3S thì lại tính toán rất khoa học nam nữ đều có, mỗi người tự chia phần. Triển Thần chủ động lập tức dẫn tới sự háo hức của các chị em, các cô nhao nhao ngẩng đầu hô: “Cũng cho chúng tôi thử nữa, biết đâu cố gắng lại thuận lợi hơn bọn họ thì sao?”
Đầu Nhím nhìn Tây Tư Diên thấy anh khẽ gật đầu đồng ý thì cũng không phản đối, bọn họ Triển Thần đã nắm móc trượt đứng bên vách đá, đối diện là Lưu Huy và Khỉ Ốm không nghe được bên này đã xảy ra chuyện gì. Họ vừa tổng kết kinh nghiệm, chỉ ra sai lầm của mình xong quay ra đã thấy một cô gái mỏng manh gầy yếu thả người nhảy xuống, trên đường chạy mấy lần suýt bị gió thổi bay nhưng cuối cùng cô vẫn hữu kinh vô hiểm trượt sang đối diện. Lưu Huy duỗi tay nắm chặt cánh tay của coo, một tay khác túm người kéo lên.
Tim Triển Thần đập rất nhanh, vừa vui sướng lại vừa hồi hộp, cô há miệng thở dốc sợ hãi sẽ bị mắng không biết tự lượng sức mình, nhưng bàn tay dày rộng của Lưu Huy lại nhẹ nhàng áp lên xoa tóc cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới, giọng đàn ông thuần hậu cũng vang lên trên đỉnh đầu: “Rất giỏi, làm tốt lắm!”
“... Vâng!” Triển Thần nghe được câu này mắt liền sáng lên, cô chờ Lưu Huy thu tay về thì có chút lo lắng nhìn sang bên kia vẫy vẫy tay với Dư Hoàn Ương rồi nắm tay cổ vũ cho cô gái khác đang làm công tác chuẩn bị.
Một ngày tập huấn kết thúc, thay thế bốn năm người cuối cùng cũng chốt danh sách chín thành viên. Đội Hùng Ưng chiếm ba suất gồm Lưu Huy, Tây Tư Diên và Triển Thần, Khỉ Ốm qua lại bốn lần đều bị va mặt vào vách tường, mũi cũng sắp gãy tới nơi đành mất mặt bị Đầu Nhím phân tới đội đào đất.
Sau bữa cơm Sở Học Dung tổ chức họp với đội trưởng từng tiểu đội, Hùng Anh Anh nghe xong quay về mở cuộc họp nội bộ của chiến đội Hùng Ưng, “Thi triều đã đụng độ với chiến đội gần nhất, số lượng còn nhiều hơn dự đoán, tính ra cũng phải chục nghìn con.”
“Đội đầu tiên đã tiêu diệt được gần 2.500 con, vì vậy sẽ có ít nhất 8.000 con zombie đến chỗ của chúng ta.” Gã nói tới đây cũng thử tưởng tượng cạnh zombie nhốn nháo, chốc lát tự mình dọa mình đến tê cả da đầu.
Khu trực thuộc đội hai đội 3S của họ cách tỉnh lộ khá gần, cũng sẽ không phải đối đầu trực diện với hoàn cảnh đó, ở trên đường chính mỗi chiến đội sẽ chọn lấy một khu vực không người để xây chướng ngại vật, khi thi triều đến đa số những con zombie mất não sẽ liều chết mà xông lên chướng ngại vật trước mặt, một số ít thì ngại chen chúc sẽ phân tán hai bên, lúc này con người sẽ xuất hiện đối diện chướng ngại vật rồi sử dụng những địa điểm đã được phân luồng để hấp dẫn sự chú ý của zombie.
Phương pháp này rất khó để có thể tính toán chính xác số lượng zombie đã phân luồng và thường thu hút quá nhiều zombie, bọn quái vật trùng trùng điệp điệp đuổi theo phía sau không biết mệt mỏi cuối cùng khiến phe nhân loại thương vong thảm trọng.
Đội chiến đấu đầu tiên sở hữu hai mươi lăm người dị năng tiến hóa lần hai, riêng nhóm sức mạnh này đã là toàn năng không gì làm không được, chỉ cần bọn họ chống được làn sóng đầu tiên năm đội tiếp theo sẽ chống lại được 3.000 con kế tiếp, áp lực chiến đấu của hai mươi mấy chiến đội phía sau giảm hơn một nửa.
“Lúc nào sẽ đến bên này?” Lưu Huy hỏi ra vấn đề mọi người quan tâm nhất, Hùng Anh Anh mở máy vi tính xác nhận lần nữa, “Trong khoảng 22h đêm mai đến rạng sáng 2h.”
Đây quả là một tin tức không thể tệ hơn, nếu là rạng sáng năm giờ còn có thể nghĩ cách kéo dài thời gian để có thể chiến đấu với zombie khi trời sáng, nhưng khoảng thời gian giữa hai con số đã quyết định họ đang rơi vào tình thế xấu phải đối mặt với thủy triều zombie đủ để nhấn chìm tất cả mọi người.
“Đội trưởng Sở yêu cầu mọi người viết tên họ lên đèn pin rồi buổi sáng nộp lên, anh ấy sẽ sạc pin đầy đủ, ai không có đèn pin thì ghi tên lại để anh ấy tiếp tục nghĩ cách.”
“Đốt đuốc thôi, còn có cách nào chứ.” Đêm nay khi trở về Tiêu Tê đã thấy những cây gậy gỗ chất đống trước bãi để xe, “Quấn vải bông lên rồi ngâm trong dầu, nếu thật sự đánh không lại thì cứ dí vào bãi cỏ châm một mồi lửa, chết cháy cả lũ luôn.”
Dư Hoàn Ương bị Tiêu Tê chọc cười, khẽ trách: “Có thể nghiêm túc chút không, lúc nào cũng đùa được.”
Cô đang nhắc khéo Khỉ Ốm, nhắc gã đang nói chuyện nghiêm túc thì đừng lái đi quá xa. Hùng Anh Anh ra hiệu tan họp rồi về nhà với mẹ đi, sau đó lại đẩy Tiêu Tê liều mạng nháy mắt ra hiệu ý bảo hắn đã come out mình là gay chưa?
Tiêu Tê trả lại cho gã một ánh mắt trợn trắng kèm theo khuôn mặt thanh tú môi hồng răng trắng, nhưng hắn cũng đã sớm đưa ra một vài ám chỉ để cắt đứt niệm tưởng của Tiểu Ngư, nghĩ tới đây hắn ôm lấy hông Tây Tư Diên như Khỉ Ốm mong muốn, càng thêm thân mật khăng khít hơn quá khứ, Tây Tư Diên cũng hết sức phối hợp nắm lấy tay hắn, cùng nhìn nhau mỉm cười.
“Đội trưởng Hùng, giờ chia giường thế nào đây?” Tiêu Tê đặt đầu lên vai Tây Tư Diên như con mèo đang lấy lòng chà xát đệm thịt lên chiếc đệm nhung mềm mại.
Hùng Anh Anh rất không muốn nhìn cái đôi gay chết tiệt này, gã quay lưng về phía hai người rồi tuyên bố giải tán mọi người đi ngủ sớm một chút rồi đuổi những người khác về phòng của mình. Sau đó gã tức giận nói: “Đừng lo, hai người nhất định sẽ được nằm giường lớn cùng nhau.”
Lưu Huy trong ngăn kéo ôm ra đệm chăn sạch sẽ đã được chuẩn bị từ sớm, “Đúng thế, từ lúc lên đại học tôi đã cùng đến phòng tắm với Tây Tư Diên, cứ nghĩ đến việc đã nhìn thấy cơ thể của nhau mà tôi càng thêm chột dạ, cứ sợ anh nghĩ quẩn trong lòng nửa đêm bật dậy xiên chết tôi.”
Triển Thần nhanh chóng nhận lấy chăn đơn và ruột chăn, tranh cướp giành giật ôm lõi gối vào trong lòng. Lưu Huy là một người có dị năng sức mạnh cũng không nỡ cướp lấy quyết tâm phục vụ cho mình của Triển Thần.
“Cậu vậy mà đã thấy cơ thể của Tư Diên?” Tiêu Tê nổi giận, tối qua cách một màn hơi nước hắn còn không được nhìn rõ kích thước của Tây Tư Diên vì sợ mình cầm lòng không được, cái đồ Lưu ngốc này vậy mà lại -!!!
Khỉ Ốm xem náo nhiệt không chê lắm chuyện còn chớp mắt đổ dầu vào lửa, “Tôi phải tố cáo! Có một lần chăn của Lưu Huy bị đổ nước không kịp khô nên đã ngủ trên giường của Tây Tư Diên!”
Tiêu Tê lập tức đưa hai tay ra ôm lấy gò má của Tây Tư Diên ép anh đối diện với mình, “Em đã ngủ với cậu ta?” “Anh cũng không nghĩ xem sao mà ngủ như thế được...” Tây Tư Diên bất đắc dĩ bảo Khỉ Ốm ngưng bóc phốt, “Hôm đó em về nhà.”
Dư Hoàn Ương vẫn chưa nhận ra khác thường gì, vẻ mặt đổi tới đổi lui vừa nhìn bốn người bóc phốt lẫn nhau vừa cùng Triển Thần lồng vỏ chăn gối.
Khỉ Ốm đập lên đùi Tiêu Tê ý bảo hắn nhanh lên, Tiêu Tê lườm gã ý là nhanh không được, lẽ nào bắt hắn và Tây Tư Diên bỗng nhiên hôn hít???
“Khụ... Hẹp Hòi này...” Cái vẻ muốn nói lại thôi này của Khỉ Ốm cho thấy gã sắp sửa gây chuyện, Tiêu Tê không kịp ngăn cản chỉ nghe gã hỏi: “Anh và Sith ai là 1 ai là 0 thế?”
Vừa dứt lời gã thấy Dư Hoàn Ương trố mắt dừng động tác trong tay, Tây Tư Diên không biết cái gì là súc ruột nhưng 1 và 0 là vấn đề dễ dàng liên tưởng đến cách gọi của một thứ khác có thể hiểu ngay trong vài giây, anh rất dễ nói chuyện nhìn về phía Tiêu Tê, “Theo anh ấy.”
“Tôi là 1.” Tiêu Tê cũng nhìn vào mắt Tây Tư Diên, người sau biết nghe lời phải mà nói tiếp, “Tôi làm 0.”
“Tư Diên... Anh càng ngày càng yêu em nhiều hơn á.” Tiêu Tê không để ý tới những người bên cạnh, cứ như bị sét đánh trúng phải công khai tình yêu ngay chốn công cộng, còn kéo mặt Tây Tư Diên xuống hung hăng thơm lên má anh một cái.
Triển Thần kinh ngạc nhìn Tây Tư Diên nói hôn linh tinh, nhưng lại không từ chối, ban đầu cô thấy ngoài ý muốn rồi vẻ mặt lập tức chuyển thành lo lắng, cô lén lút nhìn sang Dư Hoàn Ương đã dừng động tác đang đứng một bên.