“... Anh Tiêu Tê, anh Tây Tư Diên?!” So với việc bỗng nhiên lòi ra hai con zombie thì hai người kia bỗng nhiên xuất hiện càng khiến Lâm Hổ khiếp sợ hơn, “Sao các anh lại ở đây?”
“Bọn anh... lạc đường.” Tiêu Tê tìm cớ ngày càng có lệ, chắc vẫn coi Lâm Mèo Con là đứa con nít chỉ thông mình bằng đứa trẻ sáu tuổi mà đùa giỡn, nhưng Lâm Hổ bị mang bán nhanh chóng bị trả hàng cho Tiêu lừa đảo, đầu tiên nó bảo anh lừa ai đó, sau đấy còn tự bịa ra một lí do khác cho người ta.
“Có phải các anh đến tìm giáo sư Đinh Nhất Kiệt không?” Lâm Hổ hỏi, “Bị thương ở đâu ạ?”
“...” Tiêu Tê và Tây Tư Diên liếc nhau, hắn vừa định nói đúng đúng đúng đầu anh đau, lòng anh cũng đau đã bị Tây Tư Diên thụi cho một khuỷu tay vào sườn.
“Mèo Con.” Giọng Tây Tư Diên ép xuống rất trầm, anh hơi khom lưng nhìn thẳng vào Lâm Hổ: “Bọn anh tới giết người, cần em giúp đỡ.”
“...” Năng lực tiếp nhận của Lâm Hổ mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều, đôi mắt nó vô thức né sang bên trái lại nhanh chóng kiên định nhìn thẳng, “Cần em làm gì?”
Tiêu Tê cũng khom lưng đặt vai lên sống lưng Tây Tư Diên, “Bọn anh thấy Hồ Tiểu Lượng đi theo em, quan hệ của em với nó rất tốt nhỉ?”
“...” Lâm Hổ do dự vuốt mặt, như là không biết dùng ngôn ngữ để hình dung thế nào, “Vẫn ổn ạ, thật ra em cũng không quen biết nó, nhưng mẹ nó bây giờ không có ở đây, nó hơi sợ nên mới đi theo em.”
“Có nghe lời em không?” Tiêu Tê tiếp tục hỏi, Lâm Hổ giương mắt đối diện với hai mắt của hắn, một lát sau nuốt một ngụm nước miếng, “Em có thể... thử xem.”
Lời còn chưa dứt Tiêu Tê lập tức nói với nó, “Em có thể chọn không làm.” “Không, em sẽ không bị phát hiện.” Lâm Hổ không khỏi cao giọng, “Phải dụ nó đến đây đúng không?”
Tiêu Tê thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc đứng thẳng người, “Đúng, nghĩ được lí do gì chưa?” Tây Tư Diên cũng đứng thẳng, “Bây giờ nhìn em là biết có tật giật mình, ai nhìn em cũng thấy không ổn.”
“Em...”
“Lâm Hổ?” Xa xa truyền đến tiếng gọi sung sức của Hồ Tiểu Lượng, “Lâm Hổ, cậu đâu rồi?”
Lâm Hổ đang khí thế bật lại Tây Tư Diên bỗng chốc xì hơi, nó hốt hoảng nhìn hai người lớn trước mặt nhưng chỉ nhận được cái vỗ vai cổ vũ, Tây Tư Diên chỉ về hướng lùm cây họ ẩn thân lúc trước rồi cả hai cùng biến mất trong bóng tối.
“... Tớ ở đây.” Trong chớp mắt xung quanh chỉ còn lại một mình Lâm Mèo Con, nó nhỏ giọng đáp lại, ngẩn ngơ cảm thấy vừa rồi như một giấc mơ. Lâm Hổ lắc mạnh đầu cứng đờ quay người đi về hướng Hồ Tiểu Lượng.
Sau lưng Lâm Hổ, trong bóng tối đôi mắt màu xanh ngọc bích của Tây Tư Diên phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, “Anh đã yêu cầu Mèo Con giúp, tại sao lúc sau lại nói làm hay không cũng được?”
“Lúc anh 15 tuổi, đừng nói lừa trẻ con, lừa bán cả nhà nó cũng không thành vấn đề.” Tiêu Tê ngồi xổm trong bụi cỏ lấy súng ngắm từ trong túi ra nhanh tay lắp ráp, “Anh cũng hi vọng nó có thể bán cả nhà người ta, nhưng ít ra cũng phải xem xem nó có tiềm chất hay không.”
Tây Tư Diên nhíu mày hỏi: “Nhìn ra được gì?”
“Anh nói với nó có thể không làm, ý là nếu nó không muốn phản bội tình bạn với Hồ Tiểu Lượng hoặc cảm thấy không nên dính đến người vô tội thì có thể không làm, nhưng nếu nó cảm thấy giết Ngô Tầm quan trọng hơn, có thể không từ thủ đoạn, thì làm. Hai lựa chọn này khó phân định đúng sai, xem nó chọn thế nào rồi sau này dạy dỗ nó theo lựa chọn ấy.”
“Nhưng...”
“Nhưng nó lại không nghĩ theo hai hướng này, nó nghĩ anh sợ nó bị lộ hoặc không làm được nên mới bảo nó có thể không làm.”
“Điều này có nghĩa hoặc địa vị của hai chúng ta trong lòng nó cao hơn những người khác, hoặc chính nó còn nhiều ý xấu hơn so với chúng ta tưởng tượng.” Tiêu Tê dừng lại khoảng một hơi thở, lắp ống kính, nhếch môi đỡ súng, “Đối với nó có chút bạc tình nhẫn tâm, bên ngoài dễ thương bên trong đen thùi lùi vẫn khiến anh yên tâm hơn là nó trở thành một kẻ chính trực thiện lương ngốc nghếch.”
※
Rạng sáng bốn giờ lại một tốp bệnh nhân được đưa tới tổ chữa bệnh, số lượng người bị thương trên chiến trường đã vượt xa con số đội của Đinh Nhất Kiệt có thể nhận, những người từ nghìn dặm xa xôi được chở tới đây đều là những người nhìn thì còn có thể cứu, những người khác đều đã lựa chọn từ bỏ.
Vô số người chỉ vào vết thương bị cào, bị cắn trên người rồi bước tới phía trước đội ngũ, họ dùng thân thể của mình dựng lên chướng ngại vật để che chắn cho những chiến hữu còn chưa bị thương ở phía sau. Chờ thời gian biến thành zombie kết thúc họ quay lại tiến lên cùng hướng với kẻ thù, cùng chúng tấn công những đồng đội họ đã từng dùng cả tính mạng để bảo vệ.
“Còn gào nữa tôi cưa chân anh đi luôn đó!” Đinh Nhất Kiệt đã quen nhìn cảnh sống chết không thể nào bình tĩnh nổi với tên đàn ông không ngừng kêu gào muốn sống muốn chết nhưng thực tế chỉ bị trầy xước, trật mắt cá chân sau khi ngã từ một con dốc cao ba mét xuống.
Bác sĩ nắm trong tay sống chết của bản thân hung dữ như ma quỷ vừa bò ra từ lòng đất khiến bệnh nhân xung quanh sợ hãi câm như hến, chỉ có một người phụ nữ dáng vẻ yêu kiều không hề để tâm dựa vào bên cạnh Đinh Nhất Kiệt nhìn trái ngó phải, khuỷu tay cô ta hơi trầy xước, thấy Đinh Nhất Kiệt đã khám bệnh xong chuẩn bị chuyển sang bệnh nhân tiếp theo thì chen vào hỏi.
“Thần y, Lượng Lượng nhà tôi đâu rồi?”
“Ai?”
“Lượng Lượng, Hồ Tiểu Lượng, tôi bảo nó theo anh mà.”
Đinh Nhất Kiệt bận rộn không kịp ngẩng đầu xem người phụ nữ là ai, y đang chỉ đạo y tá đặt ống nghe lên ngực bệnh nhân, “Đo huyết chưa?... Cô nói thằng nhóc béo ấy hả? Cô đi hỏi Lâm Hổ thì biết.”
“Lâm Hổ là ai?” Người phụ nữ - cũng chính là Hồ Điệp hơi nóng nảy, y tá vừa khua tay múa chân vừa trả lời: “Đứa bé vừa cao vừa đẹp trai ấy, tôi thấy nó đi về phía bên kia, Hồ Tiểu Lượng hay đi theo nó.”
Hồ Điệp nói tiếng cảm ơn rồi vội vội vàng vàng ra cửa đi theo hướng y tá vừa chỉ, cô ta vẫn luôn lo lắng Hồ Tiểu Lượng ở một mình, thấy zombie đã giết được tương đối cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tìm lý do đưa người bị thương về điểm đóng quân.
“Lượng Lượng?”
Nếu nói cô ta có chân tình thì 99% trong đó đều dành cho đứa con này, nó tham ăn, nhìn thì to béo hung dữ nhưng thật ra rất nhát gan lại dễ lừa, chẳng khác gì cha nó cả, nói khó nghe hơn thì là nhu nhược, yêu gia đình đến chết, mục tiêu cả đời chỉ là tìm một người vợ rồi yên bề gia thất.
Bình thường lúc nào cũng cười, có mắng mỏ thế nào cũng không tức giận, ngay cả mấy lời mặc cả với người bán hàng rong ngoài đường cũng không nói ra được. Nhưng một người như vậy lại đẩy Hồ Điệp ra ngay khoảnh khắc zombie lao tới, ôm chặt lấy Hồ Tiểu Lượng mặc cho zombie kéo xuống máu thịt trên lưng, cắn nát cột sống và khớp xương của mình, nhưng chưa từng buông tay.
Trong chớp mắt ấy Hồ Điệp cảm thấy vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của mình, những lời châm chọc và ý muốn chồng kiếm nhiều tiền hơn đều trở nên nhạt nhòa và thật nhỏ mọn.
Anh ấy có thể không tốt, nhưng anh ấy yêu mày, yêu đến mức có thể hi sinh cả tính mạng.
“Lượng Lượng, con đang ở đâu?”
Tìm rất nhiều nơi nhưng Hồ Điệp vẫn không thấy Hồ Tiểu Lượng, dần dần sắc mặt cô ta cũng trở nên nghiêm túc, đôi mắt không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.
“Lượng...”
“Đừng tìm nữa.”
Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên sau lưng cô ta như mũi dao chém vào vải khiến Hồ Điệp giật mình đổ mồ hôi lạnh. Cô ta đột ngột quay người, nòng súng nhắm thẳng vào trán Tiêu Tê.
“... Anh là người hay quỷ?”
“Đương nhiên là người, nhưng cô dám chĩa súng vào đầu tôi thì tôi không chắc con trai cô là người hay quỷ nữa đâu.” Tiêu Tê ung dung khoanh tay trước ngực mắt lạnh nhìn bàn tay Hồ Điệp đang bấu chặt lấy báng súng như móng vuốt.
“Lượng Lượng ở đâu?” Hồ Điệp hét lên, Tiêu Tê không nói chuyện, mặt không cảm xúc đối diện với cô ta. Mười giây sau Hồ Điệp có nhược điểm bị tóm thua trận, súng trong tay vẫn chĩa vào Tiêu Tê nhưng lời nói mềm mỏng hơn nhiều: “Những chuyện lúc trước đều do Ngô Tầm sai khiến, tôi chỉ là phụ nữ yếu đuối, gã không nghe tôi, còn nói tôi dám xin cho anh thì giết cả tôi... Quan trọng hơn, trẻ con vô tội, Lượng Lượng còn nhỏ...”
Tiêu Tê không bị lay chuyển duỗi ngón trỏ gạt nòng súng lục đang ở gần sang một bên, “Giọng cô còn to hơn nữa được không, muốn xem nhóc béo kia chết trước hay tôi bị người cô gọi tới giết trước.”
Hồ Điệp cắn chặt răng, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Rất đơn giản.” Tiêu Tê lấy tay làm dao xẹt qua cổ Hồ Điệp, dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ Ngô Tầm.
Mục đích này không ngoài dự liệu của Hồ Điệp, cô ta cười lạnh: “Lâm Đông, cái bộ dạng nửa chết nửa sống, vâng vâng dạ dạ lúc trước của anh quả nhiên là giả vờ.” “Trước sống chết, là người ai cũng sẽ thay đổi.”
“Haha, nhưng dựa vào đâu mà tôi phải giúp anh, tôi có thể sống tự do an nhàn trong khu an toàn là dựa vào ai?” Hồ Điệp vuốt lại lọn tóc dài bên tai ném cho Tiêu Tê một ánh mắt quyến rũ, “Hay là, anh nuôi tôi? Tôi có thể suy nghĩ một chút...”
Độ cong trên lông mi của Tiêu Tê không hề thay đổi, không chỉ người đàn bà này, hắn không có hứng thú với tất cả phụ nữ trên đời, hơn nữa Tây Tư Diên đang ẩn nấp theo dõi bên này cách đó không xa, hắn không muốn phải lá mặt lá trái vào mấy chuyện thế này, “Lúc này lại mặc kệ con cô rồi?”
“Nó á?” Hồ Điệp che môi khẽ cười, che đi khóe miệng vì giả cười mà co rúm mất tự nhiên, “Có đổi được mạng cho tôi không?”
Khóe mắt Tiêu Tê thoáng thấy có người đang đi về phía bên này, hắn lùi ra sau mấy bước không vạch trần ngụy trang của Hồ Điệp. Hồ Tiểu Lượng không phải lợi thế duy nhất của hắn, ép quá sẽ khiến người phụ nữ tính cách ác liệt như Hồ Điệp liều mạng cá chết lưới rách với hắn.
“Sống dựa vào người khác chưa bao giờ là điều cô mong muốn đúng không?” Tiêu Tê để lại một câu nói rồi quay người đi thẳng về phía trước, nhưng ngược hướng với hắn Tây Tư Diên nấp trong bụi cỏ cũng đồng thời cầm nỏ đứng dậy. Hồ Điệp hoàn toàn không ngờ sau lưng mình vẫn còn một người đàn ông nữa luôn ngồi xổm nhắm mũi tên vào gáy cô ta từ nãy đến giờ.
Tóc dài màu bạc cùng khuôn mặt con lai gợi lên kí ức của Hồ Điệp, cô ta kinh ngạc nói: “Là anh! Hôm đó ở trường học...”
Tây Tư Diên hoàn toàn không để tâm tới cô ta, anh khẽ nói với Tiêu Tê: “Em bảo Mèo Con trông nhóc béo rồi, không cho nó ra ngoài đi lại.”
“Sau đó em không yên tâm chạy tới đây theo dõi anh và tình nhân cũ hẹn hò?”
“...” Ngón trỏ của Tây Tư Diên khẽ cong suýt nữa bắn thủng mặt đất nhưng nét mặt vẫn không đổi, chẳng chút rung động nào, “Đúng thế, sợ anh cong rồi lại bị cô ta bẻ cho thẳng.”
Tiêu Tê cong mắt cười rộ lên, vì lời nói của Tây Tư Diên, cũng vì tiếng bước chân vang lên phía sau.