Số lượng này vẫn còn ở trong phạm vi khống chế, Tiêu Tê đứng sau Đầu Nhím cảnh giác nhìn về phương xa, tay của hắn vẫn luôn đặt lên súng đeo trên đùi chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bắn, súng bắn tỉa sau lưng cũng đã được lắp ráp hoàn chỉnh, thời khắc chờ lệnh.
Chín người chia nhau buộc chặt đồ bảo hộ trên người, Tây Tư Diên nói không cần vẫn bị Triển Thần ép buộc cuốn thêm vài vòng dây thừng bên hông, ở chỗ khác lại buộc thêm một cái móc câu, như vậy dù không cẩn thận trượt tay vẫn có thể treo người giữa không trung, kéo dài thời gian.
Đám người Lão Thang lãnh đạo cũng đã quay về nhưng vì chưa quen thuộc địa hình nên toàn bộ đi theo phía sau đội làm mồi nhử, đội phụ trách đẩy đá đẩy cây cũng đã chuẩn bị ổn thỏa từ sáng, cơm tối giải quyết ngay trên cao điểm.
Gió mang theo mùi vị tanh tưởi, rõ ràng zombie vẫn cách mọi người một khoảng nhưng những tiếng kêu gào đã như ẩn như hiện bên tai, không ít người vì quá lo lắng cũng gặp phải tình trạng ảo thính.
Con mồi không thể cách zombie quá xa nếu không zombie sẽ bị phân tán lực chú ý mở rộng phạm vi tiến lên, như vậy sẽ phát sinh vấn đề khác, giữ vững khoảng cách phù hợp có thể khống chế làm chậm lại tốc độ của zombie, nói thì đơn giản nhưng vẫn có người sẽ chết vì một vài tình huống dở hơi nào đó.
Có người trong lúc hoảng loạn chân trái vấp chân phải, ngã sấp xuống rồi thì lại sợ ngây người trơ mắt nhìn zombie tới gần mà không thể nhúc nhích. May sao dù không thể đảm bảo toàn bộ thành viên chiến đội đều là tinh anh nhưng ai cũng đã từng trải qua sóng zombie một lần, có thể đảm bảo tình huống trên sẽ không phát sinh.
Zombie thực sự đang tới, Đầu Nhím chỉ có thể phán đoán từ xa vị trí của những đội viên trong đội đánh lạc hướng dựa vào ánh lửa bập bùng, khi nghĩ ra cách này rất nhiều người còn cười đùa bảo giống hệt với màn truyền lửa trong thế vận hội Olympic, so sánh này quả thật rất sinh động, thứ truyền đi còn là ngọn lửa của hi vọng và sự sống.
Đội ba đang đến gần với tốc độ cực nhanh, những ai nhận nhiệm vụ này không cần có dị năng tốc độ nhưng sức bền cũng phải đủ vì họ không thể ngừng lại, phải chạy từ đầu đến địa điểm mai phục cuối cùng.
“Đi.” Đầu Nhím giơ tay lên cao ra hiệu theo chiều kim đồng hồ, tức khắc hơn hai mươi người có mặt đồng thanh hô lên, vừa để tạo ra âm thanh vừa để thể hiện bản thân, sau đó đồng loạt lui về phía sau.
Tiêu Tê rút súng ra bắn từng phát về những nơi hắn có thể nhìn thấy ở hai phía trái phải của sóng zombie, Đầu Nhím cho rằng hắn đang dùng tiếng súng để hấp dẫn sự chú ý của zombie nhưng chỉ có Tây Tư Diên mới thấy rõ từng phát đạn đều bắn trúng giữa trán bọn chúng.
Tiêu Tê nắm lấy tay anh, dùng sức nắm chặt rồi lại buông ra, hắn cười nói: “Anh ở đây.” Tây Tư Diên hiểu ý của hắn, anh lập tức đóng ống ngắm hồng ngoại và tháo tên ra đeo lại nỏ chữ thập lên lưng, tranh thủ chút thời gian cuối cùng lần nữa nhắc lại những điều cần lưu ý khi trượt zipline cho đám người Lưu Huy.
Giao phía sau cho anh, cứ an tâm đi về phía trước là được.
Tiếng súng liên tiếp không ngừng, đội ba và tốp zombie đầu tiên vẫn duy trì khoảng cách khoảng năm mươi mét, đây là tầm bắn xa nhất có thể đạt được của súng lục sản xuất trong nước, dù không cẩn thận té ngã cũng vẫn kịp đứng lên chạy tiếp.
Từ đầu Tiêu Tê chỉ bắn hai phát súng rồi không bắn nữa, hắn cần giữ lại đủ đạn để xử lý zombie chưa kịp chôn.
Đội làm mồi vừa đánh vừa lùi chậm rãi đi tới ngã rẽ, trong chín người có hai nữ, Đầu Nhím không yên tâm nhất là các cô, gã vỗ vai từng người rồi chỉ tay vào mũi đội trưởng nhóm trượt zipline dặn dò chăm sóc tốt cho mọi người, ai cũng phải sống sót.
“Đừng khiến tôi phải đốt đèn Khổng Minh.” Đầu Nhím sửa sang lại dây an toàn bên hông cho tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng là một người đàn ông với gương mặt tròn như trứng vịt, anh ta đứng nghiêm chào dù không đúng tiêu chuẩn nhưng vẫn đầy thành ý thực hiện cho xong nghi thức chào trong quân đội, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Đèn Khổng Minh được Sở Học Dung chia ba chiếc phát cho các đội trưởng cấp dưới của mình mỗi người một chiếc, một khi châm lửa có nghĩa là khu vực phía trước xảy ra vấn đề cần trợ giúp, một khi sử dụng đèn Khổng Minh cũng có nghĩa rằng tiểu đội gồm trăm người gặp phải tình huống nghiêm trọng khó giải quyết.
Trước khi đi Tây Tư Diên nhìn Tiêu Tê, lúc này anh mới nhận ra từ đầu đến cuối ánh mắt của đối phương chưa từng rời khỏi mình, “Chú ý...” Lời quan tam mới nói được một nửa khóe mắt anh bỗng thấy một cái bóng màu trắng từ từ bay lên lơ lửng giữa màn đêm đen nhánh.
Tiêu Tê khó hiểu nhìn theo ánh mắt anh về phía xa, giữa bầu trời có một chiếc đèn lồng giấy màu trắng đang bay lên, đó chính là đèn Khổng Minh dùng để cảnh báo mà Đầu Nhím mới vừa nhắc đến.
“Tình huống gì?”
Hai mươi người ở đây đều chú ý đến tình hình phía bên kia, trong chốc lát xôn xao không ngừng, ba chữ đèn Khổng Minh Đầu Nhím vừa mới nói đang tung bay giữa trời đêm, gã cũng nghi ngờ có phải mình khẩn trương quá nên mới gặp ảo giác.
“Đừng dừng lại! Tiếp tục đi về phía trước!” Tiêu Tê hét lớn, Đầu Nhím lập tức tỉnh táo lại tiếp tục chỉ đạo phương hướng theo kế hoạch để mọi người tiếp tục tiến lên, đa số thành viên trong đội đều đã nhìn thấy đèn Khổng Minh đã đốt, họ chỉ thấy càng thêm hoảng loạn.
Sở Học Dung quản lý hai đội của chiến đội 3S, toàn bộ người dị năng tiến hóa lần hai đều tập trung ở đội một, trong lòng một vài người họ chính là chỗ dựa, dù xảy ra vấn đề gì nhóm người tiến hóa lần hai đều có đầy đủ năng lực để giải quyết, nhưng bây giờ họ lại gặp khốn cảnh khiến một vài thành viên trong đội trở nên hỗn loạn.
Đội hai cũng vừa đụng độ zombie vẫn đang ở khu vực chiến đấu, dù đã đốt đèn Khổng Minh thì những đội khác cũng không có cách nào đến cứu viện ngay. Tiêu Tê nhận ra vấn đề này, hắn nghi ngờ dừng bước, Tây Tư Diên vẫn chưa đi xa thấy vậy để tám người kia đi trước còn anh chạy đến bên cạnh Tiêu Tê, hỏi: “Muốn đi giúp à?”
“Anh không nghĩ Sở Học Dung muốn chúng ta giúp.” Hai người bọn họ nhanh chóng tụt lại cuối cùng, “Mỗi đội đều có nhiệm vụ của mình, hơn nữa đội của họ có nhiệm vụ phân luồng sóng zombie, chẳng lẽ cậu ta còn không biết những đội khác không có khả năng hỗ trợ? Hơn nữa chuyện mà đội một không giải quyết được, đội hai và đội ba đến lại càng chóng chết hơn.”
“Hoặc là cậu ta còn để lại một đội hành động độc lập mà chúng ta không biết, hoặc là... cậu ta đang cảnh báo cho đội hai và đội ba phụ cận có nguy hiểm.”
Zombie càng thêm gần, trong hỗn loạn hoàn toàn không có ai chú ý tới có hai người vẫn đứng bất động tại chỗ mặc cho hơn trăm con zombie bụng đói kêu vang đang rít gào giống như là biển gầm chen chúc lao tới.
Tiêu Tê nhắm mắt lại cắt đứt những ảnh hưởng khác lên thính giác, mấy giây sau hắn hồi phục lại rồi trợn to mắt, “Ồn quá, anh nghe không rõ.” Dứt lời hắn ôm ngang hông bế Tây Tư Diên lên rồi bùng nổ tốc độ nhanh như gió, chỉ trong chớp mắt hắn đã di chuyển đến một nơi an toàn cách đoàn người hơn hai mét, “Anh trực tiếp đi hỏi, em theo họ đi.” Tiêu Tê tự nhận mình có dị năng tốc độ tiến hóa lần hai, giờ mà không dùng thì phí.
“Em đi với anh.” Gió thổi làm rối tung mái tóc của Tây Tư Diên, anh chưa kịp đẩy ra lọn tóc vương trên trán đã vội vã túm lấy cổ áo của Tiêu Tê, “Nếu quả thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn còn có thể giúp đỡ nhanh chóng.”
Khu vực trực thuộc của các đội một, hai, ba tạo thành một tam giác tù, từ chỗ đội một đến đội hai cách nhau một rừng cây, nơi rộng rãi dễ phân tán nên phải sắp xếp đội ngũ có nhiều người giỏi nhất ở đây, con đường dẫn đến chỗ đội ba lấy rãnh núi làm ranh giới, mọi người tập trung ở giữa đường nhỏ thuận tiện phân luồng, Tiêu Tê thì trực tiếp chạy thẳng băng qua khu vực của đội ba và đội một, tay không bật nhảy giữa mấy sườn núi.
Tây Tư Diên khăng khăng phải đi theo, Tiêu Tê hơi suy nghĩ một chút đành đáp ứng, tình huống cụ thể hiện nay không rõ hắn cũng không thể nói mình sẽ trở về khi xảy ra tình huống nguy hiểm nhất, đi theo Đầu Nhím đúng là an toàn tuyệt đối nhưng để Tây Tư Diên ở nơi chỉ cần vươn tay là có thể với đến lại càng khiến Tiêu Tê an tâm.
※
“Huy, anh Huy.” Triển Thần và Lưu Huy đi cuối cùng sau đội ngũ, cô thấy Lưu Huy liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh trong lòng cũng lo lắng vì Tây Tư Diên một đi không trở lại, “Không có việc gì.” Giữa mày Lưu Huy vẫn nhíu chặt nhưng lại theo thói quen tỏ ra thoải mái khi ở trước mặt cô, “Sith và Tiêu Tê ở cùng một chỗ, kỹ thuật bắn súng của Tiêu Tê vô cùng, quan trọng là anh ta cũng rất may mắn.”
“... Tốt quá, tôi cũng muốn được may mắn.” Ngọn lửa mang theo bập bùng lúc sáng lúc tắt, khuôn mặt Triển Thần lại mang theo những đường nét tiêu chuẩn của phụ nữ phương đông, vừa ôn hòa vừa dịu dàng, lông mi dài mảnh, môi dầy, cô nghĩ lại những gì mình đã từng trải qua tự biết mình không đủ thông minh nên dồn hết sức lực chăm chút cuộc sống, không muốn sống tạm bợ như trước nữa.
“Cô đúng là không may nhưng vẫn chưa xui đến tận cùng.” Lưu Huy nở nụ cười với Triển Thần, “Sắp hết khổ rồi.”
Triển Thần cũng mím môi khẽ cười, “Còn nhiều zombie ở đây như vậy, bao giờ mới kết thúc đây?”
“Chúng bỗng nhiên xuất hiện, chẳng biết tại sao, biết đâu có một ngày cũng đột nhiên biến mất.”
“Nghĩ đẹp nhỉ!” Tiểu đội trưởng Trứng Vịt nghe Lưu Huy nói vậy thì đáp lời lập tức chọc cười người khác nhưng vẫn còn một người đàn ông hồi hộp đến mức mặt mày cứng ngắc không sao cười nổi, mặt mày nghiêm nghị lạnh lùng cùng với người bên cạnh không nghe thấy đang không ngừng hỏi cái gì.
Tám người nhanh chóng chạy thêm 100m tại chỗ phân nhánh kéo dài khoảng cách với đội bên kia, để phân tán zombie cần phải nhảy ra khỏi vách đá mới có thể vùi lấp, số lượng càng ít càng tốt.
Làm người ta thất vọng mà một lúc sau trong không khí càng ngày càng nặng thứ mùi hôi thối đặc trưng cùng với tiếng gầm gừ trong cổ họng của lũ zombie, bọn họ không thể thấy được số lượng cụ thể chỉ biết nhận mệnh tiếp tục tiến lên, chuẩn bị trượt zipline.
Trứng Vịt đi không ngừng vừa đi vừa nghỉ cam đoan 50m là khoảng cách cao nhất, hiện tại quan trọng nhất chính là tâm trí phải tỉnh táo. Lưu Huy yên tĩnh một lúc rồi chủ động bắt chuyện với Triển Thần, “Tối hôm qua sau khi Khỉ Ốm đuổi theo Tiểu Ngư ra ngoài đã có chuyện gì?”
Triển Thần có chút không dám tin tưởng khoảng cách hơn 50m ngoài kia có rất nhiều zombie đang rình rập, hai người vẫn nói chuyện với nhau một cách bình thường, lý trí nói cho cô biết mọi chuyện quá mức hoang đường nhưng cảm giác lại không phải giả, “Thì ra các anh đều biết Tiểu Ngư thích Tiêu Tê?”
“Rất rõ mà!”
“Đúng vậy.” Triển Thần nhớ tới cặp mắt không thể nào che giấu được tình cảm của Dư Hoàn Ương với Tiêu Tê cùng với lúc đỏ lên vì rơi lệ, “Tôn Bằng Phi tỏ tình rất không đúng lúc, nhưng có tôi nói đỡ! Anh giúp tôi nói với anh ấy dù thế nào cũng đừng buông tay!”
“Tự nói đi, tôi mà nói cậu ta nhất định sẽ cảm thấy bị lừa cho qua, hơn nữa cô cũng là con gái, đúng lúc chỉ cho cậu ta biết thế nào là theo đuổi người khác.”
“Tôi... tôi không được đâu.” Triển Thần xua tay, “Tôi sẽ không theo đuổi người ta!”
“Ai bắt cô theo đuổi? Phân tích cho cậu ta trong lòng Tiểu Ngư nghĩ gì, lúc mấu chốt nói đỡ cho cậu ta mấy câu. Nghiêm túc mà nói nếu không phải Tiêu Tê thích đàn ông, còn có Sith, Khỉ Ốm tuyệt đối không có cửa.” Lưu Huy nhớ lại cái vẻ vò đầu bứt tai thường ngày của Khỉ Ốm liền sinh lòng ghét bỏ.
“Cũng chưa chắc mà, không phải tất cả mọi người đều thích kiểu như Tiêu Tê.” Triển Thần ngẩng đầu, “Như tôi ấy.”
“Ồ? Thế cô thích loại hình gì?” Lưu Huy thuận miệng hỏi, chỉ là muốn kéo dài câu chuyện chứ cũng không quan trọng câu trả lời của cô, nhưng Triển Thần đáp lại một cách cực kỳ chăm chú, “Lương thiện, đối xử tốt với tôi, có...”
“Sắp tới rồi!” Lưu Huy ngắt lời, “Về rồi nói chuyện tiếp, chuẩn bị trước đi đã.”
“... Ừ.”