Cái được gọi là kho trong miệng lão già thực chất là một xưởng sản xuất pháo hoa tư nhân được xây dựng trong khu vực rất gần khu dân cư, thực tế những nhà xưởng đen này không được pháp luật cho phép, trước tận thế cảnh sát thấy một cái sẽ diệt một cái thậm chí truyền thông còn có thể sử dụng mọi biện pháp để vạch trần loại nhà xưởng như thế này.
Đến tận sau tận thế Tiêu Tê vẫn hận thứ này đến nghiến răng nghiến lợi, đối diện nhà xưởng là cửa hông dẫn vào trong tiểu khu, phía sau cánh cổng nửa khép nửa mở có bóng đen chậm chạp lắc lư không ngừng qua lại, mặc dù lúc này lũ zombie vẫn còn đang lảng vảng bên trong khu dân cư nhưng chỉ cần họ vừa ló mặt chúng sẽ tranh nhau chen chúc đến nơi phát ra hơi thở người sống.
Đám thây ma tàn tật bị kéo lê khắp cả quãng đường, một khi dừng chúng như không quản sống chết tìm mọi cách nhào lên nhăm nhe tảng mỡ dày gần trong gang tấc. Tiêu Tê và lão già ở lại, một mình Tây Tư Diên tiến lên điều tra, mới chỉ mười lăm phút trôi qua nhưng khi anh trở lại trong túi đựng cung tên đã thiếu mất ba mũi.
Tiêu Tê tựa ở bên tường xoa xoa cổ tay, đèn pin kẹp ở dưới nách, súng đã được hắn cất vào bao đựng đeo trên chân, bộ dạng tôi nghỉ ngơi mọi người cứ tùy ý. Lão già bên cạnh giữ khoảng cách không gần không xa với hắn vừa tròn một mét, mặc dù chưa bị súng chỉa vào đầu nhưng cũng không dám manh động, con ngươi ẩn sau khuôn mặt nhăn nheo thỉnh thoảng đảo qua đảo lại liếc nhìn Tiêu Tê, chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Sau khi hạ xuống Tây Tư Diên cảnh giác lườm lại ánh mắt thăm dò của lão già, Tiêu Tê cười nhẹ nhìn anh mang theo mùi máu tanh xơ xác tiêu điều toàn thân mệt mỏi tiến thẳng về phía mình. Cảnh thái bình giả tạo trong cái lắc đầu của Tây Tư Diên nháy mắt bị phá vỡ, động tác của lão già quá nhanh không hề phù hợp với tuổi tác của lão ta, hẳn là lão đã sớm lên kế hoạch vạch ra đường lui, lão vung tay ném một nắm cát về phía Tiêu Tê rồi quay đầu bỏ chạy.
Nguyên nhân không thể đi qua chỉ có một, chính là vì zombie quá nhiều, nếu khi nãy ỷ vào con hẻm nhỏ quanh co phức tạp Tiêu Tê có thể lợi dụng địa hình tránh né zombie nên mới dám nổ súng thì hiện tại nổ súng ở nơi đồng không mông quạnh thế này chẳng khác gì tự tìm đường chết, vì vậy sau khi lão già nghe được tin tức của Tây Tư Diên thì lập tức chống cự trốn đi.
Tiêu Tê nghiêng người ngậm đèn pin đội mũ trùm đồng thời đè đầu Tây Tư Diên xuống kéo anh vào trong lòng, tiếng bùn đất vỡ vụn rơi lên quần áo tan đi, Tây Tư Diên phủi đi mấy hạt cát dính trên gáy mình, Tiêu Tê rung rung bả vai chán ghét mấp máy môi vì trên quần áo bị dính bẩn.
“Sao không đuổi theo?” Tây Tư Diên hỏi, thời gian Tiêu Tê cho đèn pin vào miệng, lùi một bước đón anh rồi đội mũ áo lên, sau đó còn chần chờ đứng lắc lư mà đổi thành đi bắt người thì bây giờ lão già kia nhất định đang quỳ rạp trên mặt đất gào khóc cầu xin tha thứ.
“Bắt lão làm gì?” Tiêu Tê kéo dây dắt ba con zombie bị lão già bỏ lại, vô cùng hài lòng đá văng một con tà tâm không đổi muốn nhào lên cắn hắn, “Kiểu gì chẳng quay lại.”
Hắn muốn ôm hông Tây Tư Diên lại nhớ tới vết thương của anh nên đổi thành ôm vai, “Dựa vào tôi gần một chút.” Tây Tư Diên đẩy móng vuốt của Tiêu Tê ra, trong ánh mắt chính trực hảo tâm của đối phương trở tay ôm lấy hông của hắn, dẫn người đi theo con đường mình đã thăm dò lúc trước, “Cứ tốt với chính bản thân anh là được, không cần lo cho tôi.”
“ Như vậy sao được? Nếu không phải vì cậu thì tôi tội gì phải dắt theo ba cái con đáng ghét này, cũng có phải cơm nước xong thì dắt chó đi dạo đâu.”
“Hả?” Tây Tư Diên nổi lên hứng thú với lời nói liều lĩnh của Tiêu Tê, “Một mình anh thì đi kiểu gì?”
“Đi bằng chân chứ sao.” Tiêu Tê giả ngu, không ai sẽ tin hắn mà hắn còn chẳng thèm phí tâm bịa ra một lời nói dối, mà cũng chính hắn chậm chạp không chịu vạch trần tầng lá mỏng kia.
“Tôi đoán một chút vậy.”
“Đoán đúng cũng không có thưởng đâu.”
“Có phải anh có hai thân phận không, vừa là người miễn dịch vừa là người di năng tiến hóa hai lần?” Tây Tư Diên nói ra giả thiết vẫn quanh quẩn trong lòng.
Tiêu Tê trầm thấp bật cười, “Giả thiết này không thành lập.”
Ngon tay đang ôm hông Tiêu Tê của Tây Tư Diên siết chặt, nghi ngờ nói: “Không thành lập?”
“...” Trong lòng Tiêu Tê kinh hãi, thầm giận bản thân đã đánh giá thấp sự nhạy bén của Tây Tư Diên, “... Thì là tôi không có hai thân phận, suy đoán của em sai rồi.”
“... Thế à?” Tây Tư Diên mất ba giây để tiếp nhận lời nói của Tiêu Tê, “Vậy anh định bao giờ mới nói cho tôi biết?” Tiêu Tê vô tội chớp mắt với anh, “Không phải muốn để em chủ động đoán ra đấy ư, đoán đúng tôi sẽ nói cho em biết.”
“...” Trong giây lát Tây Tư Diên không muốn để ý đến hắn nữa, anh cầm mũi tên chọc vào hông zombie xua chúng đi về phía trước, sau đó nín thở áp sát con đường chính giữa nối nhà xưởng và khu dân cư.
Cách này cũng giống với lúc trước họ bôi máu zombie lên người để che giấu mùi cơ thể, lướt qua vô số zombie, chỉ có một vài con cực kỳ nhạy bén mới quay đầu nhìn lại hoặc ghé vào bên cổ dùng chóp mũi đã lõm xuống của mình để đánh hơi.
Kẻ nhát gan chỉ sợ đã tè ra quần ngay trên đường nhưng Tiêu Tê và Tây Tư Diên đều là những người có tốt chất tâm lý tương đối khá, đương nhiên Tiêu Tê càng tốt hơn, sau khi nghiêng người tránh khỏi một con zombie bị chặt đứt chân bò sát trên mặt đất hắn còn chỉ trỏ tổ chim trên ngọn cây cho Tây Tư Diên.
Tây Tư Diên híp mắt cảnh cáo hắn, cũng không trông mong người này phát biểu mấy cái đạo lý chim chóc là tượng trưng cho hòa bình nọ kia, chỉ mong Tiêu Tê trong chốc lát đừng có lên cơn đòi trèo cây đào tổ chim lấy trứng ăn.
Cuối cùng hai cùng bước xuống dốc, đứng trước cánh cổng sắt bị phong tỏa nửa dưới lòng đất của nhà xưởng, Tiêu Tê hắng giọng, không ngoài sở liệu nói: “Tôi đói rồi.”
“...” Tây Tư Diên chiếu đèn pin vào mắt Tiêu Tê, người sau vội vàng nhắm mắt lại, lấy hai tay che khuất rồi nói: “Gì chứ, lúc hừng đông mới được ăn khuya, giờ đói bụng là bình thường mà.”
“Thật sự rất muốn nhìn xem trong đầu của anh chứa cái gì...” Tây Tư Diên nhấn nút tắt đèn pin, sau đó quay đầu, nhướn mày cười nói: “Trứng luộc nước bình thường hay luộc nước trà?”
Tiêu Tê có hơi sửng sốt rồi đột nhiên lộ ra vẻ mặt thú vị, hai mắt hắn sáng ngời, nhìn hàng lông mi khẽ rủ của Tây Tư Diên không chớp, giọng hắn khán khàn để lộ vẻ lười biếng tùy ý dây dưa, như là thứ bảo vật không thể chiếm được khiến hắn không thể nào thoả mãn nay lại khiến hắn nhịn không được mà thỏa mãn thở dài, “Vật quý như lá trà mà lại dùng để luộc trứng sẽ bị đánh đó... Tôi nhớ ra rồi, Cẩu Thiên nói cấp dưới của hắn thích ăn trứng gà, đợi lát nữa về hối lộ cho hắn một con, hỏi người ta xem làm thế nào mới theo đuổi được người mình thích.”
“Một con mà đủ hả?” Tây Tư Diên vén lọn tóc xõa trên vai ra sau tai, anh lùi bước đứng thẳng dựa vào tường, đưa dây cương trói mấy con zombie trong tay mình sang cho Tiêu Tê, “Cẩn thận chút.”
Tiêu Tê không nhận lấy, hắn để lại một câu nhiều quá thì không cho rồi nháy mắt đã biến mất trong màn đêm đen, ở nơi ánh sáng không chạm đến tốc độ của hắn đột nhiên tăng nhanh, linh hoạt tránh né đám zombie chậm như rùa bò hai bên trái phải, khi bộ não trì độn của chúng còn chưa kịp phản ứng hắn đã sơm biến mất ngay gần bên.
Chim sẻ vì bảo vệ con non mà xây tổ trên cao nhưng vẫn không thể nào tránh được bàn tay nhân loại, Tiêu Tê vịn đầu cành nắm trong tay bốn quả trứng chim màu xám, hắn quay người đạp lên mấy cành cây rồi nhảy xuống phía dưới, an toàn đáp đất.
Có mấy con zombie nghe mùi đã chầu chực sẵn dưới tàng cây, chúng vươn cánh tay dài gầm gừ cào vỏ cây, bỗng nhiên chúng cảm giác được tên nhân loại kia bay qua đỉnh đầu mình, ngay sau đó đã biến mất chỉ trong một cái chớp mắt.
Cõi lòng hắn tràn đầy vui sướng nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại ngay trước cổng vào nhà máy, phía trước chỉ còn lại cánh cổng trống trải nào còn bóng dáng Tây Tư Diên, chỉ còn sót lại cái đèn pin tản ra chút ánh sáng im lìm nằm trước con dốc.
Tiêu Tê âm u giận tái mặt yên lặng ẩn nấp vào trong bóng tối, ngay xung quanh chỗ hắn vừa biến mất đột nhiên vang lên vô số tiếng thở hổn hển đang dần trở nên dồn dập căng thẳng.