Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải,
Thành phố không màn đêm
Đèn hoa rực rỡ, xe cộ nhộn nhạo
Hát múa hoan ca...”
Những vũ nữ trang điểm lộng lẫy đang nhảy múa đều tăm tắp trên khán đài.
Ca sĩ ca xướng gợi tình.
Cảnh sắc mờ ảo
Bầu không khí mê hoặc
Vang đỏ thơm nồng.
Đủ loại mùi vị, không khí đan xen hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ hấp dẫn rất riêng biệt.
Vừa lúc đầu, gã thanh niên này chỉ cảm thấy quanh mình tràn ngập một màu đỏ máu. Sau khi màu đỏ máu này rút đi, gã lại phát hiện mình đang đứng ngay giữa khán đài.
Những vũ nữ ăn mặc nóng bỏng lúc ẩn lúc hiện bên người gã.
Nữ ca sĩ vừa ca hát vừa tiến về phía gã.
Mọi thứ nơi này cứ như trong mộng, lại như thể ảo ảnh.
gã thanh niên chợt cảm thấy đáy lòng thoải mái và thả lòng.
Nếu như đây là một giấc mơ thì không cần phải tỉnh lại nữa.
So với cục cảnh sát lạnh lẽo, so với mấy viên cảnh sát luôn khiến gã phải run rẩy, so với bị còng tay, bị giam mình thì khán đài và hội hè nơi này quả thật chính là thiên đường.
Ánh mắt gã thanh niên quét xuống bên dưới sân khấu.
Tất cả đều là bàn trống, như thể không có vị khách nào.
Không, hình như ở cái bàn phía xa kia có một người ngồi. Người kia ẩn mình trong bóng đêm, giống như đang thưởng thức ly rượu ngon.
Sao trong mộng mị của mình lại xuất hiện một người không liên quan thế này?
“Trẻ tuổi, tốt thật đấy.”
Tiếng thở dài như từ nơi xa truyền tới.
gã thanh niên kia thừa hiểu, đó là giọng nói của vị khách duy nhất kia.
“Ông là ai?” gã thanh niên hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng. Tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu là ai?”
“Tôi...tôi...”
gã thanh niên bắt đầu lắp bắp. Hình ảnh lúc gây án, lúc bị tóm cổ ngay bến xe đường dài, lúc bị thẩm vấn... đang không ngừng ào ạt tiến vào đầu gã.
Sao mình lại ở đây?
Nếu như đây là trong mộng, sao mình lại ý thức được đây là mộng? Sao vẫn còn chưa tỉnh giấc?
Lương Xuyên lắc lắc nhẹ ly vang đỏ trong tay mình.
A...
Cuối cùng cũng nhớ ra rồi!
Tôi còn tưởng cậu vui đến quên cả trời đất rồi chứ.
“Có chuyện gì vậy, đây là nơi nào?” gã thanh niên bắt đầu gào thét trên khán đài. Cùng lúc đó, cả đám vũ nữ quanh đó nhao nhao tản đi, chỉ còn lại một mình gã đơn độc đứng trên đó.
“Nơi đây là địa ngục.”
Lương Xuyên đáp.
“Địa ngục?” gã thanh niên hơi hồ đồ, nhưng vẫn bật cười: “Nơi này mà là địa ngục á?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Lương Xuyên hỏi ngược lại.
“So với trong tưởng tượng của tôi thì không giống lắm.” Tuy rằng gã thanh niên hơi lúng túng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
“Vì cậu ở đây, cho nên nơi đây mới biến thành địa ngục.” Lương Xuyên nhấp một ngụm rượu, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời của dòng chất lỏng thấm vào trong miệng: “Hành động của cậu, cái đám ác quỷ ở địa ngục cũng không sánh được.”
“Rốt cuộc ông là ai? Đây là đâu?” gã thanh niên bắt đầu nổi nóng.
Trong vụ hành hung vừa rồi, chính tên này là kẻ bảo người bị hại rằng sẽ bỏ qua cho cô nếu chịu hầu hạ bọn chúng, cũng chính tên này là kẻ lấy túi nylon trùm kín cho cô chết ngạt lúc sau cùng.
Có lẽ đến tận lúc bị bắt gã mới tỏ ra hối hận, mới không ngừng chảy nước mắt khóc rống và kiểm điểm bản thân. Thế nhưng lúc hành hung và làm hại người khác thì gã lại trưng ra một bộ mặt khác hẳn.
Ví như hiện tại.
Sự thô bạo và tàn nhẫn trong lòng gã đã được kích phát rồi.
Chuyện này hoàn toàn không liên quan tới tuổi tác.
Súc sinh… thì nói gì tới tuổi tác?
Ngoài kia có biết bao nhiêu người trong tuổi vị thành niên, đa phần đều đang đến trường, không đi học thì cũng đi làm công kiếm tiền nuôi gia đình. Thế nào mà mày lại khác biệt, làm chuyện mất hết nhân tính, còn đòi được gộp chung vào nhóm vị thành niên?
“Tôi nói rồi, nơi đây là địa ngục.”
Lương Xuyên đặt ly vang đỏ trong tay xuống.
“Cậu nhìn xem, không phải sao?”
Coong...ong...ong....
Một tiếng ngân dài vang lên, như thể ai đó đang nhấn vào một phím đàn piano.
Gã thanh niên kia phát hiện mấy cô vũ nữ vừa mới đi xuống lại chạy cả lên, cùng vọt về phía gã.
Gã muốn chống đỡ, lại phát hiện mình không thể chống đỡ nổi. Mỗi cô vũ nữ ở đây đều vô cùng khỏe mạnh.
“Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải,
Thành phố không màn đêm...”
Nữ ca sĩ lại bắt đầu ca vang, tiếng ca dồn dập hơn, đã mất đi chất êm ả lả lướt, trở nên lạnh lẽo khắc nghiệt.
“Thả tôi ra, thả tôi ra!”
Gã thanh niên giận dữ hét lên.
Đầu, hai tay, hai chân của gã đều bị mấy cô vũ nữ đè chặt.
Giống hệt người phụ nữ mà gã cùng đồng bọn tham gia hành hung, đè chặt lăng nhục suốt gần 10 tiếng đồng hồ.
Gã cố sức giãy giụa hêt như người phụ nữ đáng thương trước lúc chết kia.
Cô ca sĩ vẫn đang lắc lư vòng eo, như đang chuẩn bị biểu diễn tiết mục chính.
Cuối cùng, một cô vũ nữ cầm theo một thùng nước và một xấp giấy giấy Tuyên đi tới.
(Giấy Tuyên là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa)
Cô đặt một tờ giấy tuyên lên mặt gã thanh niên.
Gã gắng sức thổi nó ra.
Cô vũ nữ kia là đặt một tờ nữa.
Gã thanh niên lại tiếp tục thổi bay.
Cô vũ nữ không ngừng thả xuống, gã thanh niên không ngừng thổi bay đi.
Cứ lặp lại như thế.
Cô vũ nữ không mệt mỏi, nhưng gã thanh niên thì có.
Gã nhanh chóng thở hổn hển. Tờ giấy Tuyên rất lớn, cho nên muốn thổi bay ra khỏi mặt cũng không phải dễ.
Lần này tờ giấy Tuyên bị thả xuống, gã thanh niên vẫn thổi tiếp, nhưng lại không thổi bay đi được.
Cô vũ nữ vẩy nước lên, vung vãi phủ kín cả tờ giấy Tuyên trên mặt gã thanh niên.
Tờ giấy Tuyên lập tức bị thấm ướt.
Tiếp đó…
Là tờ giấy thứ hai
Tờ giấy thứ ba
Tờ thứ tư...
Mới đầu sẽ thấy không có gì cả, nhưng khi từng tờ giấy lần lượt chồng chất lên nhau, trang giấy ướt đẫm bắt đầu phủ kín cả khuôn mặt gã thanh niên như thể trên đầu gã đang phủ trùm một cái túi nylon.
Gã thanh niên bắt đầu cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn hơn. Thế nhưng gã không thể chống cự được, bởi toàn thân gã hiện giờ đã bị rất nhiều cô vũ nữ đè chặt.
Từng tờ giấy không ngừng được phủ lên.
Càng lúc càng cảm thấy hít thở không thông.
Để mày từng bước đi tới nỗi sợ, đi dần tới lúc không thể nào hít thở được nữa.
Thời xa xưa, rất nhiều phạm nhân từng nói “thà chết chứ không chịu khuất phục” nhưng đã phải gục ngã vì hình phạt này. Hình phạt tăng dần này sẽ đào từng chút từng chút trên phòng tuyến trong lòng mày, sau đó sẽ đánh một cú sụp đổ.
Thậm chí cách này còn kinh khủng hơn cả dùng bàn ủi nóng làm phỏng thân thể phạm nhân.
Trong tầm mắt mày
Còn nhìn thấy ánh sáng
Ánh sáng màu trắng đó
Như thể triệu hoán tử thần tới
Bên tai, tiếng ca sĩ ngọt ngào như thể chỉ diễn bản nhạc buồn này dành riêng cho gã.
Nơi đây,
Nơi đây không phải là vũ trường,
Nơi đây cũng không phải là Thượng Hải xa xưa.
Đúng vậy,
Nơi đây là địa ngục,
Là địa ngục!
Đã bắt đầu không thể hít thở được rồi.
Khi những tấm giấy từ từ được chất chồng lên đến đỉnh điểm, gã thanh niên kia bắt đầu gục ngã, nước mắt giàn giụa.
Gã dồn sức há to miệng.
Rồi lại phát hiện mình đang ngồi trên ghế thẩm vấn.
Một gương mặt đàn ông khá ưa nhìn đang dính sát mặt gã.
“Được rồi, cậu ta không sao rồi.”
Lương Xuyên cười nói với viên cảnh sát bên cạnh.
“Các anh bận việc, vậy tôi về trước đây. Nếu chuyện này còn xảy ra thì cứ liên hệ với tôi.”
“Thật làm phiền anh quá, cố vấn Lương.” Viên cảnh sát vội vàng cảm ơn.
Cả người gã thanh niên đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tinh thần như còn chưa hồi phục lại.
Gã không muốn phải thử nghiệm lại cái cảm giác khủng bố, sống không bằng chết, khiến cho người ta phải tuyệt vọng kia nữa!
Nhưng gã vẫn không biết là loại ác mộng này sẽ một mực bám riết lấy gã, bám riết lấy hình phạt chung thân của gã, bám riết theo gã… cả đời.
Đây là địa ngục được ban cho gã, là hình phạt thật sự mà pháp luật thế tục không thể làm được.
Bên ngoài, gió đã lớn hơn, Lương Xuyên cài kín áo khoác lại.
“Cố vấn Lương, để tôi đưa anh về.” Tần Đào tìm Lương Xuyên một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy hắn đang đứng ở cửa ra vào cục cảnh sát.
“Cô cứ về đi, tôi tự đón xe về được.” Lương Xuyên từ chối. Hắn ra ngoài đầu đường đón xe.
Hắn trở về cửa hàng vàng mã của mình lúc 4 giờ sáng. Đêm nay quả thật dài dằng dặc, dài đến mức khiến người ta phải kinh hãi.
Mở cửa, nhìn thấy Phổ Nhị đang nằm trên quầy, như thể đang đợi hắn về.
Lương Xuyên đi qua, thò tay vỗ nhẹ lên đầu Phổ Nhị. Sau đó hắn đi vào trong lấy ra một cái thùng sắt rồi tới khay chứa đồ lấy một ít tiền vàng mã mang ra bậc thang ngoài cửa.
Hắn bật lửa, đốt giấy tiền bỏ vào thùng, lại bỏ thêm một ít vàng mã.
Lửa bắt đầu bốc cháy, giấy tiền không ngừng co cuộn bên trong.
Lửa cháy chiếu rọi vào gương mặt Lương Xuyên, lúc sáng lúc tối.
“Đốt bằng này đi, mấy thứ này tôi để buôn bán, cho nên đừng chê ít đấy.”
Lương Xuyên lầm bầm lầu bầu. Hắn không rõ hai vợ chồng kia có nghe thấy lời mình nói hay không. Bởi hắn đã từng nói với Đàm Quang Huy lúc trước rồi, hắn chỉ là chủ tiệm vàng mã, hoàn toàn không phải thầy phong thủy hay đạo sĩ Mao Sơn gì cả.
“Meow.”
Phổ Nhị kêu lên, mắt mèo nhìn về phía bên kia đường.
Bên dưới cột điện, như có hai bóng người dựa sát vào nhau nhìn về phía bên này.
Hai người kia không đi tới, chỉ hơi cúi đầu.
Sau đó, họ từ từ rời đi.
Đôi khi, vì bản thân quá cực khổ, hoặc vì gặp quá nhiều người bất hạnh mà tư tưởng tu tập cho kiếp sau của rất nhiều tôn giáo được phổ biến rộng rãi.
Dù sao ai cũng mong đợi, kiếp này bất hạnh nhưng kiếp sau sẽ được tốt đẹp hơn.
Đấy là một cái cớ để dựa dẫm, cũng là một kiểu tự cổ vũ mình.
Nếu không, người ta sẽ khó mà cắn răng kiên trì tiếp tục cuộc sống cực khổ trước mắt.
Xoẹt!!!
Lương Xuyên đốt một điếu thuốc.
Phổ Nhị đang nằm rạp dưới chân hắn.
Một người, một mèo cùng với ánh sáng chập chờn chưa tắt hẳn từ trong thùng sắt, trên con đường quạnh quẽ lúc rạng sáng này... Tất cả như thể một tấm ảnh cũ kỹ ố vàng vậy.