Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Có chuyện gì thế?”
Đàm Quang Huy liếc nhìn Lương Xuyên vừa tự tiện bước vào trong nhà.
Khi nãy, cậu ta là ông chủ tiệm bán đồ chơi người lớn thân thiện, ôn hòa. Hiện tại, có lẽ do ánh đèn nên vẻ mặt cậu ta hơi âm trầm.
“Tôi muốn hỏi cậu một vài chuyện.” Lương Xuyên chỉ tay về phía ông lão: “Ông nội của cậu tên gì?”
“Đàm Gia Tài.” Cậu thanh niên trả lời.
“Được, cảm ơn nhé. Phải rồi, tượng sáp nặn khéo đấy.”
“Cảm ơn.” Cậu thanh niên quay đầu, tiếp tục thay áo cho bà nội mình.
Đây là áo liệm mới mà Lương Xuyên vừa giao đến, là món đồ mà bà nội của cậu ta rất thích.
Lương Xuyên chuẩn bị về, nhưng ngay khi bước đến cửa tiệm bỗng nghe có người gọi lại từ phía sau.
“Anh gì ơi.”
Chắc là cậu thanh niên kia. Cậu ta đi ra, còn đi rất nhanh. Trong quá trình này, Lương Xuyên nghe thấy âm thanh kim loại vang lên thật khẽ, có lẽ do cậu ta tiện tay cầm lấy trong lúc bước tới.
Có thể khi mình vừa quay lại thì sẽ có thứ gì đó nện vào ngay ót mình,
Mình sẽ hôn mê ngay lập tức, sau đó cũng đi đời nhà ma luôn.
Nhưng Lương Xuyên không chạy ra ngoài mà đứng lại...
Hắn không quay đầu, nhưng cũng không đi tiếp.
Con người là động vật có tình cảm. Khi một người kích động, kẻ đó sẽ trở nên rất đáng sợ, nhưng cũng rất yếu ớt. Nó có thể là một con cọp chuẩn bị ăn thịt người, hoặc là một chú mèo xù lông chờ người an ủi.
“Thời tiết lúc này lạ lắm, ban ngày thì nóng, đến tối lại lạnh.” Lương Xuyên nói.
Cậu ta im lặng một hồi, đứng ngay sau lưng Lương Xuyên.
Mỗi người đều có bí mật riêng tư. Chỉ là, bí mật của một vài người rất đơn giản, trong khi nhóm người còn lại luôn ấp ủ những bí mật sâu xa. Một khi chúng bị vạch trần, kẻ đó sẽ gặp một cú sốc rất lớn.
“Ngồi uống ly nước rồi hẵng đi, phiền anh đi chuyến này.” Đàm Quang Huy nói.
Lương Xuyên gật đầu, xoay người lại. Cậu thanh niên kia đứng cách lưng hắn không đến nửa mét, tay trái giấu sau lưng.
Lương Xuyên chủ động bước đến ngồi xuống chiếc ghế ban nãy. Chủ nhà đi tới quầy rồi rót nước, nhưng có lẽ là cất một món đồ nào đó rồi mới mang hai ly nước ra.
“Trước kia anh cũng hay đến mấy pphòng trưng bày tượng sáp.” Lương Xuyên uống một hớp.
“Nhiều người sợ chúng lắm.” Đàm Quang Huy ngồi đối diện Lương Xuyên: “Nghĩ nó là thứ kinh khủng lắm.”
“Cái này cũng bình thường mà. Thật ra thì không riêng gì tượng sáp, mà tất cả những vật có vẻ ngoài giống với con người đều có thể làm con người sợ hãi và bài xích theo bản năng.”
Cũng do mô phỏng quá giống khiến người ta không thể phân biệt được là thật hay giả, từ đó dẫn đến bất an. Nếu nặn xấu, mọi người không sợ vì biết đó là giả. Nhưng nếu làm quá giống, đến một mức độ nhất định, có khi người ta chẳng biết nó là thật hay giả, xem người thật là thứ giả tạo, lại nghĩ cái giả tạo ấy là một người thật, thế mới đáng sợ.
Một trường hợp khác là ngoại hình của bệnh nhân lại tương đồng với vẻ quái dị của xác chết trong ánh mắt của người nhìn. Từ đó dẫn đến việc nảy sinh nỗi sợ hãi và cảm xúc thay đổi mạnh mẽ.
Trong tâm lý học, điều này gọi là “Thung lũng kỳ lạ*.”
(Chú thích: Bạn đọc có thể tra thêm về Uncanny valley để hiểu rõ hơn về khái niệm này.)
“Nhưng anh không hề sợ.” Đàm Quang Huy cười, lại lấy thuốc lá ra. Lúc này, có vẻ như cậu ta đã hoàn toàn xoa dịu được nỗi sầu muộn của chính mình.
“Do góc nhìn khác nhau thôi.” Lương Xuyên trả lời: “Cậu tự nặn hai bức tượng sáp đó à?”
“Đúng vậy, tôi tự làm, và đó cũng là nguồn sống của tôi.” Đàm Quang Huy mồi thuốc: “Ông bà nội đã nuôi tôi từ nhỏ do bố mẹ ly dị sớm. Tôi hiếm khi gặp bọn họ, nên sau khi ông bà mất, tôi bèn nặn tượng của họ đặt trong cửa hàng.
Giống như là...
Bọn họ vẫn ở bên cạnh tôi vậy.
Mỗi đêm, khi tôi ngủ, họ sẽ ngồi ngay giường tôi.
Giống hồi còn bé, ông nội quạt đuổi muỗi cho tôi, còn bà nội thì kể chuyện ru tôi ngủ.
Mỗi sáng tôi thức dậy...
Hai ông bà ngồi cạnh, nhìn tôi tỉnh giấc, sống và làm việc qua mỗi ngày.
Có bọn họ, tôi mới cảm thấy yên bình trong cuộc đời này.”
Lương Xuyên gật đầu, ra vẻ thấu hiểu.
“Anh hiểu được cảm giác này không?” Đàm Quang Huy bất ngờ đứng lên, kề sát mặt vào Lương Xuyên, “Hay anh chỉ đang hùa theo tôi? Hay trong mắt anh, tôi chỉ là một kẻ biến thái, một tên tâm thần?”
“Chuyện thường trong đời người thôi mà.” Lương Xuyên trả lời như thế, “Ít nhất, cậu còn biết đặt tượng sáp trong nhà sau chứ không bày ngoài cửa hàng.”
Đúng vậy,
Thử nghĩ xem...
Có khách hàng bước vào cửa tiệm có ánh đèn lờ mờ tối này để mua một món đồ chơi nhạy cảm. Kết quả là vừa vào đã gặp ngay hai bức tượng sáp đang ngồi trong góc phòng.
Đoán chừng kẻ đó sẽ bị ám ảnh tâm lý ngay, dù có uống mấy loại thuốc này bao nhiêu đi nữa cũng không hồi phục được.
“Tôi còn phải sống mà.” Đàm Quang Huy cười, “Tôi còn biết một vài giới hạn. À phải rồi, tại sao anh hỏi tên của ông nội tôi thế?”
“Có một chuyện liên quan đến ông nội của cậu.”
“Nhưng ông nội tôi đã qua đời cách đây nửa năm rồi.” Đàm Quang Huy nhắc nhở.
“Chuyện xảy ra sau khi ông mất.”
“Rốt cuộc là sao?”
“Tạm thời tôi không nói được, vì dính dáng đến một vụ án. Chờ hai ngày sau, cậu xem tin tức thời sự là biết.”
Lương Xuyên đứng dậy lần nữa.
Lần này, hắn định đi thật.
“Nếu anh bận thì về đi, khi nào rảnh rỗi nhớ ghé chỗ tôi chơi. Nếu anh thích làm tượng sáp thì tôi có thể dạy anh.” Đàm Quang Huy không đi theo như ban nãy nữa.
“Dù tượng sáp có giống người thật đến mấy thì cuối cùng vẫn là giả.” Lương Xuyên nói với Đàm Quang Huy một cách nghiêm túc.
“Đó chỉ là một nơi gửi gắm tinh thần thôi. Tôi không bị điên, cũng không bị bệnh.”
“Cậu có biết, một vài chuyện giả tạo, nhưng người ta bàn tán nhiều lần rồi thì cũng sẽ thành sự thật hay không.”
“Ý anh là sao? Tôi tự hiểu mà. Nếu tôi cảm thấy mình không bình thường thì tự biết đi khám bác sĩ tâm lý.”
Không phải cậu tưởng thật đâu, mà là bà ấy đấy.
Lương Xuyên lắc đầu rồi bước ra khỏi tiệm. Hắn không đứng yên như lúc nãy nữa mà đi một mạch ra khỏi phố nhỏ, vẫy tay gọi taxi.
Vừa lên xe, bác tài đã ngạc nhiên, cười nói:
“Người anh em, trùng hợp thế.”
Lương Xuyên cũng cười, vì đây là bác tài chở hắn đến đây. Khi về cũng lại là anh ấy.
“Anh vừa tình cờ đi vệ sinh tại một khu siêu thị gần đây. Ha ha, anh còn nhặt được tờ 100 ở đó nè.”
“Anh không ngại bẩn à?” Lương Xuyên trêu.
“Bẩn cái gì mà bẩn? Tiền thơm lắm đấy. Cái này cũng không phải nhặt trong bồn cầu đâu, tôi may mắn phết. Đúng rồi, tiền trong hầm cầu cũng là tiền, cậu cũng có thể nhặt. Nhưng cậu tuyệt đối không thể nhặt mấy bao tiền lì xì trên đường nhé.”
Đa phần tài xế taxi đều có thể luyên thuyên đủ thứ chuyện, dù là tại Thành Đô ở đâu cũng vậy.
“Tại sao vậy?” Lương Xuyên giả vờ hỏi.
“Tôi nghe đồn, một số gia đình gặp xui xẻo hoặc có con cái dính bệnh sẽ nghe lời mấy vị đạo sĩ hoặc thầy bói gì đó, chuẩn bị một bao lì xì. Họ để khoảng mấy chục đồng tiền vào đó rồi nhét tóc hay móng tay của kẻ xui xẻo hoặc bệnh nhân ấy vào trong. Tiếp theo sẽ ném nó ra đường. Ai mà nhặt phải nó sẽ nghĩ là mình may mắn, ai ngờ là chuyển tiếp xui rủi từ người cũ sang người mới mà thôi.”
“Vậy nếu lỡ đó không phải là tiền lì xì của con người thì sao?” Lương Xuyên hỏi.
“Cậu nghĩ người lì xì hay quỷ lì xì?”
“Tôi lấy ví dụ thôi!”
“Quỷ dùng tiền vàng mã, sao mà xài được.” Bác tài coi thường.
“Tích âm đức ấy mà.” Lương Xuyên giải thích.
“Có loại giải thích thế này nữa à?” Bác tài vừa lái xe, vừa nói: “Vậy sau này tôi sẽ chú ý, để xem có tiền vàng mã rơi trên đường hay không. Tôi nói cậu nghe, vợ tôi vừa mang thai, nếu tích được âm đức là tốt quá rồi.
À quên, cậu quay về chỗ cũ à?”
“Đúng rồi.”
...
Trong tiệm bán đồ chơi người lớn, Đàm Quang Huy sắp xếp lại quầy hàng ngăn nắp rồi dọn dẹp nhà cửa. Sau đó, cậu ta đến tiệm kim khí mua ổ khóa mới để dùng cho căn phòng ở nhà sau.
Xong xuôi mọi chuyện, cậu ta ngồi cạnh mép giường.
Ông nội và bà nội của cậu ta vẫn ngồi tại vị trí cũ.
Sáp loãng vẫn chảy xuống không ngừng. Đây là đồ thứ cần tu bổ liên tục. Dĩ nhiên, do nơi ở của Đàm Quang Huy khá đơn sơ, không thích hợp cho việc bảo quản tượng sáp.
“Bà nội, bà muốn mặc đồ mới thì tự nhiên có người giao đồ tới liền.” Đàm Quang Huy nhìn bà nội trong bộ áo liệm mới: “Hồi bé, bà nhịn ăn nhịn mặc để lo cho cháu. Giờ điều kiện cháu cũng khá, muốn ăn thì ăn, muốn mua áo thì mua áo.”
Đàm Quang Huy chỉnh sửa áo cho bà lần nữa. Bà thích làm đẹp, thích chưng diện. Trước kia, dù quần áo có rách nát như thế nào thì bà vẫn giặt giũ sạch sẽ, ăn mặc tươm tất. Giờ bà không động đậy được, phải nhờ thằng cháu trai này làm thay rồi.
“Bà ơi, sau này bà muốn gì thì cứ báo mộng cho cháu chứ đừng làm phiền người khác nhé bà.”
Có tiếng chương điện thoại vang lên.
Đàm Quang Huy bước ra khỏi phòng, cầm điện thoại lên nghe. Kẻ gọi là một người phân phối hàng hóa.
Dĩ nhiên, vì đang loay hoay kiểm tra đơn hàng nên Đàm Quang Huy không thấy được...
Trong phòng mình...
Tượng sáp bà nội đang ngồi trên ghế...
Bỗng nhiên nhắm mắt lại...
Rồi dần mở ra...
Sáp nến trên người...
Cũng nhỏ xuống nhanh hơn ban nãy...