“Nguyên Cục trưởng, đây là cố vấn mới của đội cảnh sát, họ Lương, gọi là Lương Xuyên. Cậu ấy là một chuyên gia tâm lý học rất nổi danh trong giới đấy.”
Ngô Đại Hải đón tiếp ngày nguyên Cục trưởng vừa phát biểu xong, cố ý tiến cử Lương Xuyên với ông ấy.
“Chào cậu, cố vấn Lương.” Ngài nguyên Cục trưởng bắt tay Lương Xuyên một cách rất thân thiết, “Hậu sinh khả úy, tôi đại biểu Cục cảnh sát và nhân dân Thành Đô cảm ơn cậu vì sự trợ giúp trong thời gian qua. Cậu vất vả nhiều rồi.”
Lương Xuyên đã có cống hiến rất lớn trong mấy vụ án trước, nhưng để tránh ảnh hưởng đến dư luận xã hội nên Cục cảnh sát không thể tuyên truyền tên tuổi của hắn. Ví dụ như trong vụ Trương Bảo Quân, Lương Xuyên đã dùng thuật thôi miên tại phòng thẩm vấn mới có thể lấy được manh mối quan trọng. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo ra dư luận trái chiều, gây ảnh hưởng nghiêm trọng y hệt như dùng hình phạt để ép cung.
“Không có chi ạ.”
Lương Xuyên đáp lời. Vốn dĩ, hắn rất có hảo cảm với ông lão này, vì đây là một người đáng kính trọng thật sự.
Chẳng qua là...
Lương Xuyên nhíu mày khi liếc về đứa bé sơ sinh ấy.
Thằng bé không nhìn hắn nữa, mà tiếp tục nô đùa cùng những người đang quây quần xung quanh.
Nhưng vì ánh mắt vừa rồi, Lương Xuyên tin tưởng chắc chắn là mình không nhìn lầm.
Nó có thể bịp người,
Nhưng làm sao lừa được ma quỷ?
Chỉ là, ngại vì tình hình trước mắt, Lương Xuyên không thể có bất cứ động thái nào với đứa trẻ này. Sau khi chào tạm biệt Ngô Đại Hải và ngài nguyên Cục trưởng, hắn bèn bước lên xe của Giản Hồng.
“Cố vấn Lương, anh thích trẻ con à?” Giản Hồng vừa lái xe vừa nói. Cô khá bất ngờ khi Lương Xuyên cố ý nán lại để quan sát đứa bé kia.
“Hên xui.” Lương Xuyên chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, cả trước kia và hiện tại: “Phải rồi, cô biết địa chỉ nhà của nguyên Cục trưởng không?”
“Biết chứ, ở khu nhà công của Cục cảnh sát, hình như tên là khu phố Hưng Phát thì phải.”
“Mai dẫn tôi đi nhé? Tôi định thăm ông ấy một lần.”
“Không thành vấn đề, sáng mai được không?”
“Được, hẹn sáng mai nhé.”
Một người có thể nhận được sự kính trọng là vì người đó đã làm những chuyện mà người khác không thể.
Đáng tiếc, Lương Xuyên không có phẩm cách cao thượng như ngài nguyên Cục trưởng khi để hai đứa con trai của mình làm cảnh sát rồi hy sinh cả hai.
Trong tình huống ban nãy, trước ánh nhìn của mọi người, Lương Xuyên không thể làm gì khác hơn. Hắn cần phải tự bảo vệ mình trước đã.
Do đó, nếu vợ chồng nguyên Cục trưởng có xảy ra chuyện vào đêm nay, Lương Xuyên cũng chẳng thấy áy náy gì. Hắn nghĩ mình đã cố hết sức, cũng đã bày tỏ thái độ. Nói cách khác, hắn không thẹn với lương tâm.
Hơn nữa, trông có vẻ đứabé ấy không muốn ra tay vội. Dù gì đi nữa, cuộc sống cùng ngài nguyên Cục trưởng chắc chắn tốt hơn ở cùng bà lão ăn xin kia rồi.
Xe dừng trước cửa hàng vàng mã. Lương Xuyên xuống xe, nhận ra tiệm còn sáng đèn.
Vừa đẩy cửa ra, Lương Xuyên phát hiện Tôn Hiểu Cường đang trùm chăn, run cầm cập trên ghế sô pha.
Hắn nhớ Tôn Hiểu Cường từng bảo cảm thấy mệt mệt lúc ban nãy. Nó nói sẽ nghỉ ngơi sớm, ngờ đâu nghiêm trọng đến thế này.
Lương Xuyên ngồi xổm xuống, vạch lớp chăn đang trùm kín đầu nó ra. Tôn Hiểu Cường ngẩng đầu nhìn Lương Xuyên.
Môi nó tím tái, gương mặt trắng bệch. Cả người ướt đẫm mồ hôi, ngực phập phồng liên tục.
“Sao lại thế này?” Lương Xuyên sờ trán nó. Nhiệt độ vẫn bình thường, nó không hề bị sốt.
“Tim tôi.. đau quá.” Tôn Hiểu Cường chỉ ngực mình.
“...” Lương Xuyên.
... Bịch...
Tôn Hiểu Cường lăn khỏi ghế sô pha.
“Đau lắm, y như bị xé tim ra vậy.”
Tôn Hiểu Cường che ngực, thở nặng dần.
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Lương Xuyên đỡ nó dậy.
“Cậu cố chịu nhé, bên ngoài có xe.”
Sau khi đưa Lương Xuyên đến nơi, Giản Hồng vẫn chưa đi. Cô vẫn ngồi trong xe trả lời tin nhắn, vừa nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy Lương Xuyên đang đỡ một cậu nhóc đi ra. Cô lập tức cất điện thoại vào, bước xuống xe rồi hỏi:
“Chuyện gì vậy anh?”
“Đến bệnh viện.” Lương Xuyên mở cửa, đẩy Tôn Hiểu Cường vào ghế sau rồi hắn cũng bước vào.
Giản Hồng không dám chậm trễ, vội vàng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi nhấn gas.
Bên trong xe, cơ thể Tôn Hiểu Cường vẫn run rẩy dữ dội. Nó nhìn Giản Hồng lái xe rồi nhìn Lương Xuyên, sau đó chỉ vào ngực mình.
Do có người ngoài, nên nó không dám nói chuyện nhưng biết rõ Lương Xuyên hiểu ý của mình.
Nhưng mà, Lương Xuyên cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn là bác sĩ tâm lý chứ không rành chuyên khoa. Hơn nữa, dường như hắn nhận ra bệnh của Tôn Hiểu Cường không vì cơ thể, mà vì chính năng lực đặc biệt của nó.
“Đau... quá.” Tôn Hiểu Cường rên rỉ liên tục.
“Em trai, ráng lên. Sắp đến bệnh viện rồi, em cố chịu đựng nhé.” Giản Hồng vừa lái xe, vừa mở lời an ủi.
Khoảng 10 phút sau, xe chạy vào bệnh viện Hoa Tây. Đây là do buổi tối ít xe, đường phố khá thông thoáng.
Lương Xuyên cõng Tôn Hiểu Cường ra khỏi xe. Dù gì nó vẫn còn là con nít, cơ thể lại gầy yếu nên hắn có thể cõng dễ dàng, không xấu hổ như tình huống của Chu Sa lần trước.
“Tôi không đi... không đi bệnh viện...”
Bỗng nhiên, Tôn Hiểu Cường giật mạnh vai Lương Xuyên, năn nỉ hắn:
“Không đi.. Không đi... Không đi bệnh viện đâu... Xin anh mà... Đừng đi...”
Lương Xuyên dừng bước.
Giản Hồng đang gọi bác sĩ phía trước, bỗng thấy Lươg Xuyên đứng lại bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy anh, đằng trước này nè!”
Nếu những đứa trẻ khác nói với người lớn trong nhà rằng nó không muốn đi bệnh viện, nhưng nó bệnh thật, thì người lớn đó không bao giờ cưng chiều bọn trẻ những lúc như thế này.
Nhưng Tôn Hiểu Cường thì khác, Lương Xuyên không tin là nó ngây thơ đến mức này.
Chắc chắn là có lý do gì đấy nên nó mới không muốn nhập viện.
“Đi... Đi... Đi..” Tôn Hiểu Cường nhìn xung quánh, rồi hét to: “Bệnh viện đông người lắm. Chúng muốn đến bắt tôi, muốn bắt tôi đấy. Chúng nhìn thấy tôi, mà nếu chúng thấy tôi là tôi chết chắc! Chúng sẽ cắn chết tôi!”
Tôn Hiểu Cường đập mạnh vào lưng Lương Xuyên, thúc giục hắn rời khỏi đó thật nhanh.
May là Tôn Tiểu Cường còn nhỏ, lại trong lúc thể trạng yếu ớt nên lực đánh không quá mạnh. Bằng không, với cái hình thể ôm yếu như Lương Xuyên mà bị đánh như vậy chắc chắn sẽ ngã xuống ngay lập tức.
“Cố vấn Lương?” Giản Hồng quay lại hỏi han vì thấy Lương Xuyên khựng lại tại hành lang khu cấp cứu trong khi vẫn đang cõng Tôn Hiểu Cường trên lưng.
Lương Xuyên biết Tôn Hiểu Cường đang hỏi gì. Có rất nhiều “thứ đó” trong bệnh viện; chính bản thân hắn đã trải nghiệm trong lần nằm viện khi trước.
“Bác sĩ Giản, xin lỗi, tôi đi trước.”
Lương Xuyên bèn cõng Tôn Hiểu Cường ra khỏi bệnh viện.
“Cố vấn Lương, cố vấn Lương!” Giản Hồng gọi theo; cô ấy thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ra khỏi cửa bệnh viện, Tôn Hiểu Cường bớt run dần, cũng không hoảng loạn như ban nãy. Thế nhưng, cơn đau trên người nó vẫn chưa thuyên giả, càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
“Cảm ơn.” Tôn Hiểu Cường nói một cách yếu ớt.
“Giờ đi đâu?” Lương Xuyên hỏi, “Tôi sắp không cõng nổi rồi.”
“Cứ tìm một... chỗ nào đó... Rồi đặt tôi xuống.”
Có một hồ nước nhân tạo đối diện cửa chính bệnh viện. Lương Xuyên cõng Tôn Hiểu Cường sang đó rồi thả nó xuống.
Sau khi được đỡ xuống, Tôn Hiểu Cường vẫn ôm ngực, quỳ tại đó, co rúm cả người. Nó dùng tay bấu mạnh vào ngực, máu thấm lên đầu móng tay. Chẳng rõ rốt cuộc bộ ngực ấy đã bị chính bản thân nó bấu rách bao nhiêu vết trầy rồi?
Lương Xuyên ngồi bên cạnh nhìn nó nhưng không hề ngăn cản.
“Lương Xuyên, tôi khó chịu quá...” Tôn Hiểu Cường nói một cách gian nan.
“Có chết không?” Lương Xuyên hỏi.
Đối với Lương Xuyên, chẳng có vấn đề nào quan trọng hơn cái chết. Ngoại trừ chết đi, mọi đau khổ và bất trắc đều chẳng là gì cả. Bởi vì, bản thân Lương Xuyên đã trải nghiệm cảm giác đó rồi.
“Tôi không biết....” Tôn Hiểu Cường tì trán mình xuống mặt đất, thở dốc từ cuốn họng, “Nhưng tôi khó chịu quá... Hay là chờ lát nữa... Tôi sẽ có thể gặp... mẹ?”
Trong lúc đau đớn thế này, một đứa trẻ như nó chỉ có thể bộc bạch chuyện bản thân. Dĩ nhiên, bên cạnh nó là Lương Xuyên, nên nó muốn tâm sự với hắn.
Tiếc thay, có nhiều người thừa nhận rằng, Lương Xuyên không phải là một đối tượng lắng nghe thích hợp.
“Tin tôi đi! Dù cậu xuống dưới cũng chẳng gặp được mẹ đâu.”
“Anh...” Tôn Hiểu Cường không rõ là mình đang tức giận hay có cảm xúc khác. Nó chỉ tay vào Lương Xuyên, há miệng, rồi nôn thốc nôn tháo:
“Ọe...”
Tôn Hiểu Cường ói rất nhiều máu, toàn là máu đen.
Ói xong, nó ngã xuống đất, cả người yểu xìu, gương mặt đầy mệt mỏi. Thế nhưng, trông có vẻ nó đã tạm biệt cơn đau đớn hành hạ từ nãy đến giờ.
“Không sao rồi à?” Lương Xuyên nhìn vũng máu trên mặt đất.
Chẳng rõ vì sao,
Màu đen này khơi gợi cho Lương Xuyên nhớ đến mái tóc đen của cô gái vô diện trong đầm nước trên đường đến Đại ngục.
Lương Xuyên cuối xuống, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Tôn Hiểu Cường.
Nó áp sát tai vào ngực Lương Xuyên. Một lát sau, nó buông thõng hai tay, nằm dài cạnh bờ sông.
Trên mặt nó là vẻ ngạc nhiên tột độ.
Mắt nó ngấn lệ, trông nó chẳng khác gì một đứa nhóc ham chơi phải vứt bỏ món đồ chơi mà mình yêu thích nhất.
“Lương Xuyên... Tôi không nhìn thấy... không nhìn thấy bộ dáng... vốn có của anh...
Tôi mù, tôi mù rồi,
Tôi thật sự bị mù rồi!”