Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Lương Xuyên ngồi đối diện với cậu bé, cách một cái bàn. Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ; đây là loại bàn cố định vào mặt đất nên không thể bị xê dịch. Thật ra, những đồ dùng tại trại tạm giam và nhà tù đều có thiết kế đặc biệt như thế này.
Ví dụ như, bàn chải đánh răng mà phạm nhân dùng đều là loại ngắn, nhỏ. Trước kia, có khá nhiều phạm nhân trong nhà tù Hongkong dùng răng cà nhọn nó hoặc mài bén thìa canh để làm vũ khí.
Ít ra, chuyện như thế không còn xảy ra nữa.
Dĩ nhiên, đây cũng nhờ vào bài học và kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm nay. Dù gì cũng từng có nhiều chuyện khó tin xảy ra tại nơi này mà.
Tôn Hiểu Cường ngồi đối diện Lương Xuyên. Nó bị còng tay. Vụ án giết mẹ đã xảy ra cách đây nửa năm, nên thằng nhóc này trông có vẻ già dặn hơn hình ảnh trong video mà Lương Xuyên từng xem.
Ban đầu, nó chỉ mới 16 tuổi, giờ hẳn là 17 rồi. Đang tuổi trai tráng, nên thể hình nó cao to hơn trước khá nhiều.
Đối mặt với Lương Xuyên, Tôn Hiểu Cường tỏ vẻ khá khó chịu. Nét mặt của nó không được tự nhiên. Khi bị quản ngục đưa đến chỗ ngồi, thân thể nó né hẳn về sau theo bản năng, cố đẩy chiếc ghế dán chặt sau lưng tránh khỏi Lương Xuyên càng xa càng tốt.
Thái độ này… Nó sợ mình, Lương Xuyên khẳng định.
Tôn Hiểu Cường không hỏi lý do vì sao Lương Xuyên muốn gặp mình.
Lương Xuyên cũng không vội vã hỏi han Tôn Hiểu Cường.
Hai người chỉ ngồi như thế.
Thật ra thì Lương Xuyên không cần hỏi cũng đã hiểu rõ thông qua việc quan sát nãy giờ.
Ngoài ô cửa kính, anh Trần nhìn Ngô Đại Hải bằng ánh mắt khó hiểu.
Ngô Đại Hải nhún vai, mời một điếu thuốc.
Anh Trần lắc đầu, nói: “Không được hút ở đây.”
Thời gian thăm tù có hạn, 5 phút cứ trôi qua như thế. Lương Xuyên chuyển tư thế ngồi cho thoải mái hơn, cũng là để mình trông hiền lành hơn nữa.
Nhưng động tác của Lương Xuyên lại dọa Tôn Hiểu Cường phát run, mặt mày tái đi.
“Thường ngày cậu cũng sợ người sống đến vậy à?” Lương Xuyên mỉm cười.
“Tôi không sợ người.” Tôi Hiểu Cường mấp máy. Sau đó, nó liều lĩnh nhìn Lương Xuyên. Bởi vì nó muốn nói một câu nữa, nhưng chẳng dám mở lời.
Tôi không sợ người,
Nhưng tôi sợ anh,
Vì anh... không phải con người.
“Tôi từng xem qua đoạn ghi hình quá trình chữa trị của cậu. Ông ta gọi là bác sĩ Từ.”
Lương Xuyên nhắc nhở. Nửa năm trước, vụ án giết mẹ đã làm chấn động dư luận cả nước. Có rất nhiều nhà chuyên gia ngành Luật và chuyên gia Tâm lý học tham dự vào vụ kia, nên chắc chắn Tôn Hiểu Cường thường bị phỏng vấn và điều tra.
Dù gì đi nữa, theo lời Ngô Đại Hải nói, thì vụ án của Tôn Hiểu Cường rất đặc biệt.
“Bác sĩ Từ vẫn khỏe chứ?” Tôn Hiểu Cường lí nhí hỏi.
“Tôi không quen người đó.” Lương Xuyên nhún vai, “Thậm chí cũng chẳng biết là nam hay nữ.”
Tôn Hiểu Cường tỏ vẻ buồn rầu, nói: “Bác sĩ Từ là người tốt, khác hẳn cái bọn định kiếm bằng học giả nên mới đi nghiên cứu tôi.”
Một đứa nhóc 17 tuổi lại có thể nói chuyện như một ông cụ non đã nhìn thấu sự đời như thế quả là lạ đời. Bởi vì lẽ ra kẻ nên nói những câu thế này nên là một ông chú tứ tuần mới phải.
“Cậu đã thay đổi nhiều kể từ nửa năm trước.” Lương Xuyên cười mỉm. Hắn không mang viết ghi khẩu cung, cũng không mang laptop theo ghi chép gì cả. Hắn không làm nghiên cứu, cũng không đến điều tra, chỉ vì kiểm chứng suy đoán của mình mà thôi.
“Ừ.” Tôn Hiểu Cường gật đầu, “Tại ở đây không phải đi học, cả ngày lại dài, nên suy nghĩ nhiều lắm.”
“Trước kia, rất nhiều nhà tư tưởng cũng từng ở tù.” Lương Xuyên phụ họa: “Kể cho tôi nghe vài điều về vụ án nửa năm trước đi. Tôi nghĩ, cậu của hiện tại không giống với cậu của nửa năm trước rồi.”
Tôn Hiểu Cường không hề tỏ ra khó chịu khi bị nhắc lại vết sẹo cũ.
Chẳng qua là, nó nghiêng đầu như đang suy tư và nhớ lại. Nó rất bình tĩnh, dù là đang cố né tránh Lương Xuyên vì sợ hãi thì mọi hành động vẫn khá tự nhiên.
Người sống sẽ sợ quỷ,
Có gì lạ không?
Không, chuyện này rất bình thường.
“Giờ nói lại cũng vô ích thôi.” Tôn Hiểu Cường cười. Nụ cười này có vẻ chua chát: “Mẹ tôi chết là do lỗi của tôi.”
“Cậu biết rõ mà? Điều mà tôi muốn nghe chính là chi tiết thật sự, đâu có phải là nỗi niềm tự trách của cậu.”
Lương Xuyên rút một điếu thuốc theo thói quen, rồi lại nhận ra không được hút thuốc nơi này.
“Anh chỉ muốn thỏa mãn lòng tò mò của bản thân thôi.” Tôn Hiểu Cường ngẩng đầu lên dần rồi nhìn thẳng Lương Xuyên: “Anh rất cô độc, rất bất lực. Anh nhận ra thế giới này từ bỏ anh, rồi anh e ngại khi quay lại thế giới này lần nữa.”
Lương Xuyên nhìn chằm chằm vào nó.
“Cậu đang phác thảo tâm lý của tôi à?”
“Đây gọi là phác thảo tâm lý ư?” Tôn Hiểu Cường sực hiểu.
“Thì ra đây là lý do mà cậu bị đánh.” Lương Xuyên lắc đầu: “Mỗi người đều có một bí mật giấu kín trong lòng. Cậu lại đi nói ra, đúng là gợi đòn mà.”
“Nhưng đây là điều khiến tôi cảm thấy hứng thú.” Tôn Hiểu Cường cười rạng rỡ hơn, giống như nó cảm thấy khá thú vị khi bị đánh vậy. Có thể do càng nói chuyện, Tổn Hiểu Cường bắt đầu xem nhẹ thân phận của Lương Xuyên nên nó dần dà cư xử một cách tự nhiên hơn.
...
“Anh Trần, chờ thêm xíu nữa nhé.” Ngô Đại Hải đứng bên cạnh cầu tình: “Đây là anh em tốt của tôi. Trước kia, vì chuyện của tôi mà cậu ấy suýt nữa đi đời nhà ma. Hơn nữa, cậu ấy cũng là cố vấn của Cục cảnh sát, cũng chính nhờ cậu ấy mà phá được cái vụ của bốn thằng nhóc súc vật kia.”
Anh Trần im lặng, không trả lời mà chỉ nhìn Ngô Đại Hải thôi. Đó cũng là cử chỉ ngầm cho phép lố giờ thăm nuôi một chút. Chỉ là, anh ta đang chú ý cảm xúc của Tôn Hiểu Cường. Một khi nó bị mất không chế cảm xúc, anh ta sẽ kết thúc đợt thăm tù này ngay.
Đồng thời, anh ấy cũng để mắt đến Lương Xuyên. Không phải anh Trần nhận ra có vấn đề gì đó đến từ Lương Xuyên, mà dần dà theo cuộc trò chuyện, anh ấy sợ Lương Xuyên mất kiểm soát, xông đến đánh đập Tôn Hiểu Cường.
Thật ra, anh Trần rất muốn còng luôn cả tay của người thăm tù, đáng tiếc là chuyện này không hợp lệ.
...
“Hay nói về vụ án đó đi.” Lương Xuyên tiếp tục quay lại chủ đề cũ: “Trên hồ sơ ghi là mẹ của cậu đã chết một tháng, cậu cũng săn sóc thi thể của mẹ trong một tháng đó luôn.”
Tôn Hiểu Cường liến môi rồi nhìn Lương Xuyên, nói:
“Người chết rồi, là sẽ biến mất ngay à?”
Lương Xuyên không trả lời.
“Chắc anh rõ hơn tôi, chết đi không có nghĩa là kết thúc hoàn toàn.” Tôn Hiểu Cường không trông đợi Lương Xuyên trả lời mình, mà nói tiếp: “Có nhiều tôn giáo bảo rằng, kiếp này chuộc tội - kiếp sau về cực lạc, kiếp này chịu tra tấn tội nghiệt - kiếp sau đạt phú quý vinh hoa.
Nhưng anh phải hiểu một điều, chết đáng sợ đến nhường nào? Ý là... nó là dạng hành hạ nào?
Nếu cho anh quay lại đó lần nữa, anh dám không?”
Lương Xuyên nhớ lại hình ảnh mình bò lảo đảo trên mặt đường khi bị Triệu Vũ Lục đâm một dao. Khi ấy, ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn là “không được chết.” Hắn không thể chết.
Chết, với một người từng trải như hắn, là một nỗi sợ hãi thực chất.
Đó không phải là sự giải thoát,
Cũng không phải tự do,
Mà là một dạng cực hình tàn khốc hơn tất cả mọi thứ giữa thế gian này.
“Tôi muốn giữ mẹ lại.” Tôn Hiểu Cường nói tiếp.
Những câu này xốc lại tinh thần của Lương Xuyên.
“Tôi đã mất cha từ nhỏ, sống nương tựa cùng mẹ. Mẹ không thể bỏ tôi, tôi cũng không bỏ mẹ. Nhưng mẹ đi vội quá.” Tôn Hiểu Cường liếc camera trong phòng giam rồi lắc đầu.
Lương Xuyên gật đầu rồi chỉ vào mắt mình.
“Nhìn mắt của tôi.”
Tôn Hiểu Cười nghe thế bèn nhìn vào cặp mắt của Lương Xuyên.
Ngay lúc này,
Nó nhận ra mình đang đứng tại một khu vực đen đặc,
Lương Xuyên ngay trước mặt nó.
Nơi này không phải phòng thăm nuôi, không có kẻ khác, càng không có camera.
“Tôi nhìn thấy hình dáng thật sự của anh.” Tôn Hiểu Cường nhìn Lương Xuyên, nói: “Thảm quá, một hình dáng thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn luôn.”
“Đó chính là... hình dáng vốn có của tôi.” Lương Xuyên trả lời.
“Ừm.” Tôn Hiểu Cường hít sâu: “Tan học về nhà, tôi không thấy mẹ đứng trên ban công chờ mình. Tôi cảm thấy có chuyện không ổn, vừa vào nhà đã thấy xác mẹ nằm đó. Vốn dĩ tôi định gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng cuối cùng tôi lại không làm thế.”
“Cậu giữ lại mẹ mình à?” Lương Xuyên hỏi.
“Đúng vậy, tôi giữ lại bà ấy, vì tôi không thể sống thiếu mẹ.” Tôn Hiểu Cường thừa nhận, “Nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm.”
“Cậu tự đánh giá bản thân quá cao.” Lương Xuyên tiếp lời: “Đúng như tôi từng thấy cậu tự sự trong video chữa trị kia. Thật ra, những lời mà cậu nói chính là sự thật. Cậu không hề nói láo. Mặc dù cậu che giấu một số điểm, nhưng đúng là cậu đã nói thật những việc đó.”
“Đúng vậy, chính là như vậy.”
Hai người bỗng dưng im lặng.
Tôn Hiểu Cường chủ động bắt lời: “Sao anh không hỏi lý do tôi nói láo với bên cảnh sát? Đúng rồi, anh cũng rõ mà, chuyện này làm sao nói thật được.
Tóm lại, mẹ thay đổi. Trước kia, mẹ ấy rất hiền, nhìn tôi trưởng thành từng ngày.
Nhưng từ vụ đó,
Mẹ bắt đầu trở nên cực đoan,
Mẹ luôn nhìn tôi chằm chằm, rình mò tôi,
Vốn dĩ, tôi hy vọng có thể tiếp tục nề nếp sinh hoạt như trước kia,
Nhưng tôi tự đánh giá cao chính mình, đánh giá cao năng lực chịu đựng của bản thân.
Tôi không chịu nổi. Tôi bị hành hạ đến phát điên. Tôi đã phát điên, đã... sụp đổ.”
Tôn Hiểu Cường cúi đầu, ôm mặt.
“Tôi rất sợ anh.”
“Tôi biết.” Lương Xuyên nói.
“Vậy anh có biết tại sao tôi sợ nhưng vẫn đồng ý gặp anh hay không?”
Bất chợt, Tôn Hiểu Cường ngẩng đầu lên. Mặt nó ướt đẫm nước mắt, nhưng nó cười lớn, cười rất thoải mái, cười đến mức vặn vẹo cả gương mặt. Nước dãi, nước mắt ràn rụa, tựa như một con chó săn hóa điên:
“Vì tôi muốn biết cách mà anh sống lại, tôi muốn giúp mẹ tôi sống lại!
Chuyện mà anh có thể làm được,
Tôi cũng có thể giúp mẹ làm!”