Tay nghề nấu cơm của Phó Chỉ Lan vốn thường thường còn Băng Diễm là lần đầu sử dụng đồ hiện đại để làm bếp nên phương pháp không đúng với lại anh vô cùng khẩn trương cho nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy trình độ. Hai người làm việc trong phòng bếp nửa ngày, thành quả vô cùng thê thảm.
Cơm thì như cháo, bánh bao thì cứng, rau xanh vàng vàng nằm trên bàn. Từ một góc độ nào đó, so với bữa ăn đông tây kết hợp của Phó Chỉ Lan còn không bằng.
Băng Diễm bất an đứng bên bàn ăn, cúi đầu, không dám ngồi xuống. Nấu cơm là điều cơ bản cửa những người đàn ông muốn lập gia đình cửa Đại Chu nhưng anh lại làm hỏng, thê chủ có chê anh vô dụng không? Anh có bị trách phạt không? Cho dù thê chủ lương thiện không phạt anh, anh cũng không có thể diện để ăn cơm.
Khẩu vị của Phó Chỉ Lan luôn luôn tốt, cũng không kiêng ăn, ngon thì ăn nhiều, không thể ăn cũng sẽ không ăn ít. Cô thoải mái múc cháo, gắp đồ ăn, nói: “Băng Diễm, đừng thất thần, cùng nhau ăn đi.”
“Nhưng mấy thứ này rất khó nuốt xuống. Tôi…… Tôi chưa từng thật sự học nấu nướng, nấu cơm cũng không tốt, ngài không tức giận sao?” Băng Diễm áy náy tự trách.
“Nói gì vậy? Tôi và anh cùng làm cơm, chẳng lẽ anh ghét bỏ tôi hỗ trợ không tốt hả?” Phó Chỉ Lan cười tủm tỉm nói “Thật ra đồ ăn này tốt hơn lần đầu tiên tôi làm nhiều, lần đầu tiên tôi thiếu chút nữa làm cháy phòng bếp, thứ làm ra ngay cả chó cũng không them ăn, đó mới gọi là thất bại.”
“Phụ nữ của Đại Chu chưa bao giờ vào phòng bếp.” Băng Diễm nhẹ giọng đáp một câu.
Giọng của Băng Diễm không lớn nhưng Phó Chỉ Lan đang nhai gì đó vẫn nghe được câu này. Phụ nữ Đại Chu không phải làm cơm ? Đúng vậy, đàn ông ở Đại Chu đều là nô lệ, phụ nữ thì luôn tiêu diêu tự tại. Tuy rằng cô còn chưa tò mò đến mức muốn tự mình đi thử nghiệm nhưng vẫn bị thế giới xa lạ đó hấp dẫn.
Thừa dịp lúc ăn cơm thoải mái, cô hỏi một câu: “Băng Diễm, khi nào rảnh anh kể cho tôi nghe những chuyện anh đã trải qua ở Đại Chu được không? Tôi đã giúp anh quen thuộc thế giới này, anh cũng có thể để tôi mau chóng hiểu biết về anh chứ. Anh luôn rầu rĩ không nói lời nào, anh cho rằng mình là một thứ công cụ sao? Đàn ông ở nơi này đều rất hướng ngoại lại giỏi biểu đạt, như vậy mới có thể làm phụ nữ chú ý.”
“Hóa ra là như vậy.” Ngọn lửa trong lòng động đậy. Nếu cô có hứng thú với Đại Chu hơn nữa lại cổ vũ anh nói. Hẳn là anh nên thử nói nhiều một chút, để cho cô biết những ưu đãi của phụ nữ ở Đại Chu. Cô sẽ động lòng, có phải sẽ tình nguyện quay về với anh không ? Vì thế anh tự nhiên xem nhẹ chuyện của mình mà có ý đồ muốn chuyển hứng thú của cô đến hướng có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ.
“Chuyện của tôi cũng không có gì hay để nói, cả ngày chỉ làm việc mà thôi ngài hẳn sẽ rất chán. Bằng không tôi nói cho ngài một chút về triều đại, lịch sử quân sự, cuộc sống dân tộc, hay là……”
“A, những chuyện này anh đều biết sao?” Thật ra Phó Chỉ Lan rất muốn nghe Băng Diễm kể chuyện của mình, vì thế cô tránh đi những chuyện tạp nham khác liền trở lại chủ đề chính, ra vẻ kinh ngạc nói: “Không phải anh nói đàn ông nơi đó địa vị rất thấp, đều bị phụ nữ thống trị sao? Vì sao anh hiểu được lịch sử quân sự linh tinh, anh đọc rất nhiều sách hả?”
Nếu ở Đại Chu đột nhiên bị nghi ngờ như thế, tất nhiên Băng Diễm sẽ sợ tới mức quỳ xuống đất không dám biện giải tiếp. Dù sao đàn ông biết chữ đọc sách là tội lớn, một khi bị phát hiện là phải chọc mù hai mắt. Nhưng giờ anh không sợ hãi kích động như vậy, nhất là khi đối mặt với cô, thân thể của cô tản mát ra một loại hơi thở có thể làm cho anh cảm thấy an toàn và ấm áp.
Anh cũng không biết vì sao mình có thể trở nên to gan như vậy, vẫn ngồi trên ghế trấn định giải thích như trước: “Là quốc sư đại nhân lén dạy tôi đọc sách, an bài tôi tập võ với nhóm ảnh vệ. Quốc sư đại nhân nói chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể không liên lụy Thất hoàng nữ điện hạ.”
“Nói như vậy, ngay từ đầu quốc sư đã có kế hoạch đưa anh sang đây sao? Cho nên bà ấy mới có thể ngoại lệ mà dạy cho anh tri thức và kỹ năng ?”
“Dạ. Nhưng ngày ấy mọi chuyện khẩn cấp, khi tôi nằm trong thánh trì mới được cho biết hết thảy, mới biết được mình là con của vận mệnh, nhất định phải mang thê chủ trong định mệnh về Đại Chu, chấm dứt loạn thế.” Biểu tình của Băng Diễm liền trở nên nghiêm túc đứng đắn.
Người đàn ông anh tuấn kia ngồi ngay ngắn đối diện Phó Chỉ Lan, lúc mới gặp thì anh chỉ biết sợ hãi quỳ xuống, bây giờ lại có thể kiên định ngồi đó, trong xương cốt tỏa ra sự chấp nhất mãnh liệt.
Cần phải gian khổ tôi luyện cỡ nào, mới có thể khiến cho anh ở trong thế giới nữ tôn mà vẫn nuôi dưỡng thành tính cách kiên nghị, bất khuất như vậy.
Cần nội tâm mạnh mẽ cỡ nào, mới có thể duy trì anh có được tín niệm kiên định cố gắng đi tranh thủ, quyết không buông tha ở trong thế giới hiện đại hoàn toàn xa lạ.
Anh không chút che giấu mà ăn ngay nói thật, anh hoàn toàn tín nhiệm cô, cũng rất tự tin.
Tuy anh bị cô dẫn đường mà trả lời vấn đề, vẫn cố gắng cường điệu mục đích và nhiệm vụ của anh như cũ.
Anh là tới tìm thê chủ trong định mệnh để có thể cứu vớt Đại Chu.
Anh phải mang thê chủ của anh về.
Mà cô, không muốn rời khỏi thế giới phồn hoa này vì cô đã quen với sự tiện lợi của hiện đại, không muốn có sự thay đổi, cũng không muốn mất đi mọi thứ quen thuộc, lại càng không muốn đi gánh vác trách nhiệm gian khổ kia.
Cô như vậy sao có tư cách, cùng anh cùng một chỗ?
Cô không phải thê chủ của anh đúng không?
Cô có thể thích anh, có thể nhân cơ hội khi anh không biết để chiếm tiện nghi của anh, nhưng không thể tiếp tục chậm trễ chính sự của anh.
Buổi sáng vừa mới hạ quyết định muốn kết giao với Băng Diễm bây giờ quyết tâm kia lại bắt đầu dao động. Nếu cô chỉ để ý đến sự vui vẻ nhất thời của mình mà yêu đương với anh, thì sẽ tạo thành phiền phức cho anh, dùng cảm tình không có tương lai trói buộc tự do của anh, như vậy có thể sẽ làm bị thương trái tim của anh?
Nếu như vậy, còn không bằng cô nhịn một chút.
Băng Diễm chú ý tới những lo lắng do dự trong ánh mắt cô, anh không hiểu, không hiểu sự ưu tư trong lòng của cô.
Hẳn là cô không ghét anh, cô rất dịu dàng với anh.
Anh nhịn không được đột ngột thốt ra: “Vì ngài không muốn rời khỏi thần tiên thánh thổ cho nên mới không muốn trở thành thê chủ của tôi sao?”
Phó Chỉ Lan bị nói trúng tim đen, chột dạ, chỉ có thể là giả trấn định hỏi ngược lại:“Vì sao anh không thể ở lại? Đàn ông ở nơi này có cuộc sống rất tốt, cho dù có thể mang thê chủ cứu thế về thì anh cũng sẽ không nhận được sự đối xử như vậy.”
Băng Diễm sửng sốt, đúng vậy, vì sao anh phải về? Anh có thể có được thứ tốt gì? Không lẽ anh lại muốn trở thành một người đàn ông như trong sách, làm một người nhỏ bé không đáng kể để hầu hạ nữ thần sao? Vậy còn không bằng lo chuyện cơm no áo ấm.
Vì không muốn cô phụ chờ mong của quốc sư đại nhân và Thất hoàng nữ điện hạ sao? Có lẽ họ căn bản cũng không có trông cậy vào một người đàn ông như anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, họ hẳn là có khác cách để cứu quốc chấm dứt loạn thế?
Phó Chỉ Lan thấy được sự chần chờ của anh, lòng riêng tràn ra, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, dụ dỗ: “Băng Diễm, ý tứ của tôi không phải là nghi ngờ sứ mệnh của anh mà tôi chỉ hy vọng anh có thể hiểu rõ một thứ đó là đừng làm mình uất ức. Anh không quay về, họ còn có thể tới bắt anh sao? Anh ở lại, còn có tôi giúp anh chậm rãi thích ứng cuộc sống, sau đó ở đây tìm một phụ nữ tốt kết hôn, bình an qua nửa đời sau, không tốt sao?”
Cô nói, ở lại không tốt sao?
Ở lại rõ ràng là tốt lắm.
Anh không có khả năng coi chuyện đó như gió thoảng bên tai bởi anh không có khả năng không hi vọng hạnh phúc.
Dụ hoặc lớn như vậy ở trước mặt, hơn nữa là cô, là thê chủ của anh nói như vậy.
Theo đạo lý, anh nghe theo an bài của thê chủ thì không có gì không đúng, anh không quay về là vì thê chủ không cho anh trở về, anh có sai không?
Ác mộng ở trong hình phòng, nghi ngờ tàn khốc, đều là giả !
Anh thật sự không quay về, thì phải làm thế nào đây?
Thánh động sụp xuống, cho dù họ có thể sửa lại thánh động rồi thi pháp lần nữa, cũng sẽ không thể nhanh chóng đến thần tiên thánh thổ như vậy để bắt anh về.
Cô tình nguyện giúp anh, anh có thể vĩnh viễn trốn ở trong nhà của cô, họ sẽ tìm không thấy.
Tin tưởng dao động, tham niệm lan tràn.
Anh do dự, nhẹ giọng trả lời: “Dạ, đề nghị của ngài nghe qua có vẻ tốt lắm. Xác thực tôi cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Đáp án này đã làm cho Phó Chỉ Lan rất vừa lòng. Chỉ cần anh có suy nghĩ muốn ở lại trong đầu, cũng tương đương cô sẽ có thêm thời gian với anh.
Cùng anh một chỗ, là chuyện rất vui vẻ.
Không cần suy nghĩ lý do, cô cho rằng tự nhiên phải như thế, không tự chủ được mà tốn tâm tư muốn thuyết phục anh lưu lại.
Cô thích anh, cô không thể khống chế được trái tim của mình, muốn giữ lấy anh.
“Được rồi, tôi không ép anh phải ra quyết định ngay, mau ra ăn cơm đi. Rồi nhanh chóng dọn sạch mấy thứ này.” Phó Chỉ Lan mau chóng “hủy thi diệt tích” không thể để cho người ngoài biết được tâm tư nhược điểm của cô, đưa ra “kế hoạch tác chiến” tiêu diệt bữa sáng.
Băng Diễm vẫn còn rối rắm, nhưng vẫn theo thói quen mà vâng theo dặn dò cúi đầu ăn cơm.
Không khí nhà ăn lại lâm vào nặng nề không thú vị.
Phó Chỉ Lan 2,3 cái giải quyết xong phần ăn sáng của mình rồi dụng tâm kín đáo chủ động gợi đề tài: “Ý của anh là anh cũng vừa mới biết trên lưng đeo sứ mệnh và nhiệm vụ? Vậy trước kia thì sao, chẳng lẽ anh không hoài nghi sao, chẳng lẽ vận mệnh không có căn cứ chính xác sao. Đúng rồi, Thất hoàng nữ điện hạ là tỷ tỷ củ anh, anh hẳn là hoàng tử đúng không? Vì sao trên người anh có nhiều vết thương cũ như vậy, Đổng Thanh Hạo nói tất cả đều là vết thương do bị đánh. Chẳng lẽ anh thân là hoàng tử cũng không có đặc quyền gì sao? Chẳng lẽ nơi đó chỉ cần là đàn ông thì sẽ bị ngược đãi sao? Cho dù như vậy anh vẫn kiên trì muốn trở về hả?”
Mấy vấn đề này, Băng Diễm ngẫu nhiên cũng sẽ suy nghĩ linh tinh một chút mà lúc này lại bị cô một hơi hỏi ra hết. Anh không thể không nhìn thẳng vào vấn đề, không thể không cẩn thận tự hỏi, vì sao, vì sao anh gặp những chuyện như vậy?
Thật sự có vận mệnh sao?
Anh vì sao mà sinh ra?
Anh có thể vứt bỏ trách nhiệm, vụng trộm ở lại thần tiên thánh thổ sao?
Anh sẽ không quên, trước kia quốc sư đại nhân thường nói với anh, anh là đặc biệt, có lẽ anh sẽ khổ hơn người khác. Khi đó anh chỉ nghĩ đến vì anh dung mạo xấu xí sẽ bị khi dễ, nhưng hiện tại nghĩ lại, trong lời nói của quốc sư đại nhân hẳn là cất dấu thâm ý.
Anh là đặc biệt, đặc biệt may mắn sao?
Nếu anh không phải cốt nhục của mẫu hoàng, không phải đứa con của vận mệnh, lấy tướng mạo của anh như vậy, sinh xong nếu không phải bị dìm chết, cũng sẽ bị vứt bỏ, làm sao có thể sống sót, còn đi đến thần tiên thánh thổ?
Anh nếu đã hưởng thụ những điều tốt mà vận mệnh mang đến, sao có thể nào rời bỏ sứ mệnh và trách nhiệm mà ích kỷ đắm chìm hưởng lạc?
Những dụ hoặc mà thê chủ vừa nói, chẳng lẽ là thử thách anh sao?
Anh đã biểu hiện sự dao động, tham luyến cuộc sống thoải mái của thần tiên thánh thổ. Chính anh cũng không muốn trở về nơi đó thì sao cô có thể tình nguyện quay về cùng anh?
Anh không chỉ làm quốc sư đại nhân và Thất hoàng nữ điện hạ thất vọng, anh cũng đã làm cho thê chủ của anh thất vọng rồi sao?
Sự sợ hãi, từ đáy lòng trào ra, thân thể anh nhịn không được run run, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, cuối cùng ngồi cũng không xong, cả người ngã xuống đất.
_Hết chương 25_