Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 7: Chương 7: Cô nam quả nữ




“Đừng ngẩn ra đó, ngồi xuống nghỉ một lát. Mưa đã tạnh còn phải người đi đường.” Phó Chỉ Lan tránh ra ánh mắt cảm kích của Băng Diễm, cố ý giữ một khoảng cách với anh rồi mới đứng lại.

Từ nhỏ tiếp nhận giáo dục phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, thê chủ đại nhân dĩ nhiên là chủ nhân, lời của cô dù kỳ lạ cỡ nào cũng nên lập tức thi hành. Mặc dù Băng Diễm thấp thỏm bất an, nhưng vẫn thả thảm trên lưng xuống đất, cẩn thận quỳ gối trên đó, khẩn trương đến mức tay chân cũng không biết nên để đâu.

Cái thảm này là do sợi tổng hợp kỳ lạ chế thành, đây là thứ nam nhân trong nhà thê chủ làm sao? Cái này không giống như hàng dệt bông vải lông hoặc trúc mộc mà anh quen thuộc, trên đó còn in hoa văn xinh đẹp, sờ vào lại hết sức mềm mại, cần khéo tay thế nào mới có thể chế thành vật phẩm tuyệt đẹp như vậy đây? Anh so sánh với nam nhân trong nhà thê chủ, có phải kém rất nhiều theo không kịp không?

Quanh thảm là túi nhỏ kỳ lạ để loạn lên, trong vỏ hoa hoa lục lục tản ra mùi thơm thức ăn mê người, đây là thức ăn thê chủ ăn còn dư lại sao ?

Bụng không hợp thời phát ra tiếng vang cô lỗ lỗ, Băng Diễm khẩn trương cả người run lên. Anh không quên mình mới vừa nói với thê chủ, cho dù đói bụng anh cũng phải nhịn nhịn, nếu không thê chủ sẽ ghét bỏ anh tham ăn vô dụng thì làm thế nào? Nhưng nhìn những vật trên đất cứ như vậy bị lãng phí, chẳng phải là quá đáng tiếc? Anh có nên kính xin thê chủ đồng ý, cho phép anh thu thập một chút, thuận tiện anh cũng có thể thơm lây ăn một chút gì?

Sau khi ý niệm này tạo thành, giống như dây leo từ từ bị đói khát thúc giục, trong lòng rối rắm, cuối cùng Băng Diễm đánh bạo mở miệng hỏi: “Thê chủ đại nhân, hạ nô có thể đem thu thập mảnh vụn trên đất một chút không?”

Lúc này Phó Chỉ Lan mới chú ý tới đồ bỏ đi vứt đầy đất, ý thức bảo vệ môi trường của cô vẫn không tính là quá tệ, bị một người cổ đại nhắc nhở thu đồ bỏ đi, mặt lập tức đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Ừ, anh nghỉ ngơi, những thứ này tự tôi dọn dẹp.”

“Sao có thể để thê chủ đại nhân dọn dẹp, để hạ nô làm là được rồi.” Băng Diễm có trả lời khẳng định, tay mắt lanh lẹ như gió nhanh chóng dọn dẹp thảm tử vật phế thải rải rác quanh mình tụ lại thành một đống, nhân tiện thu thức ăn mảnh giấy vụn rớt xuống đất lại một chỗ.

Động tác của Băng Diễm thật là nhanh nha ? Phó Chỉ Lan chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cô còn chưa tiến lên trước, anh đã dọn dẹp xong tất cả đồ bỏ đi, cả người lại quỳ về chỗ, giống như chưa từng cử động vậy.

Chẳng lẽ đây là võ công trong truyền thuyết? Chỉ là người này tập võ vì quét dọn dọn dẹp sao? Trong nháy mắt hoảng hốt, cô liên tưởng đến người máy chăm chỉ toàn năng trong tiểu thuyết. Sau đó ý nghĩ của cô lại nhảy tới phương hướng ly kỳ hơn, nếu như cô chứa chấp anh, anh cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

“Thê chủ đại nhân, những vật này có thể thưởng cho hạ nô không?” Băng Diễm thấy thê chủ cũng không phải không vui, lòng tin tang lên một chút, tiếp tục hỏi một câu.

“Thức ăn?” Trên đất chỉ có một chút mảnh vụn đồ ăn không tốt cho sức khỏe, Phó Chỉ Lan bị hỏi không giải thích được, thuận miệng đáp, “Anh đói bụng? Anh không ăn bao lâu rồi ?”

Băng Diễm do dự một chút, nghe giọng của thê chủ không phải giận, anh vội vàng giải thích: “Hạ nô không phải rất đói, năm ba ngày hạ nô không ăn cũng có thể.”

Lần này Phó Chỉ Lan rất thông minh hiểu ý tứ của Băng Diễm, lấy từ trong ba lô ra nửa khối chocolate, đưa tới trước mặt anh, lười phải nói nhảm chỉ nói: “Cái này là chocolate, anh ăn đi. Những thứ trên đất kia, tùy ý anh.”

“Cám ơn thê chủ đại nhân.” Lòng Băng Diễm tràn đầy vui mừng cung kính đưa hai tay ra nhận chocolate. Thê chủ của anh thật tốt, chủ động cho anh đồ ăn, còn dịu dàng với anh như vậy.

“Đừng gọi tôi thê chủ đại nhân.” Phó Chỉ Lan thừa dịp Băng Diễm vui vẻ, cô cũng tính toán kịp thời cải chính vấn đề xưng hô quái dị này.

Giọng nói của cô cũng không có không vui rõ ràng, nhưng lời của cô rất rõ ràng, không cho phép anh lại có ảo tưởng tốt đẹp gì. Tròng mắt Băng Diễm lập tức ảm đạm xuống, tay vốn đã đụng chạm lấy những mảnh vụn kia trên đất run rẩy thu hồi, chỉ là theo bản năng cầm chocolate, cứng đờ quỳ gối trên thảm ấm áp mềm mại, đáy lòng lại dâng lên một mảnh lạnh băng.

Xác thực, loại đàn ông xấu xí như anh, không xứng kêu cô thê chủ ? Là anh quá tham lam, tự cho là đúng. . . . . . Dù sao anh chỉ là bị cợt nhã, cô cũng không thật sự cho anh tự mình hầu hạ.

Anh không dám cãi lại, cúi đầu, cẩn thận khẩn cầu: “Như vậy hạ nô có thể gọi ngài là chủ nhân không?”

“Cái này, hình như cũng không được.” Phó Chỉ Lan có loại kích động cuồng vọng.

Cả chủ nhân đều không cho gọi, tại sao lại như vậy? Cô nói dẫn anh rời khỏi, cô là lừa gạt anh sao? Cuối cùng cô sẽ vứt bỏ anh sao? Uất ức nhịn không được nữa, đột nhiên Băng Diễm ngẩng đầu lên, ưu thương mà mê mang chất vấn: “Không phải ngài đồng ý chứa chấp hạ nô sao? Chẳng lẽ là hạ nô ngu độn hiểu sai, ngài cũng không phải là muốn dẫn hạ nô rời khỏi đây?”

Băng Diễm vẫn quỳ, vẫn áo rách quần manh vết thương chồng chất, nhưng xuyên thấu qua lóng lánh da thịt màu mạch giống như từ trong lòng anh tản ra ánh sáng bất khuất, giống như sức quyến rũ trí mạng vô sắc vô vị không thể hình dung, hấp dẫn tâm thần của Phó Chỉ Lan.

Nếu như anh đến từ thế giới nữ tôn, nếu như anh từ nhỏ đã những thứ giáo dục vặn vẹo kia, vì sao anh dám lớn mật chất vấn phụ nữ như thế? Chẳng lẽ vì ý thức trách nhiệm, ép anh không thể không liều mạng tranh thủ sao?

Anh, một người bị thế giới nữ nhân tôn coi là súc vật đầy tớ, lại cũng có chấp nhất thế này ?

Anh, chấp nhất, trách nhiệm, hay là bởi vì bị bức ép đến mức nóng nảy, trong bản tính có một mặt phản nghịch không che giấu được nữa?

Vô số suy đoán lăn lộn trong đầu, lòng hiếu kỳ của Phó Chỉ Lan với Băng Diễm lại càng nhiều thêm mấy phần. Sau đó cô liên tưởng đến mới vừa rồi tay mạnh mẽ của Băng Diễm bắt được cổ chân cô. . . . . . Cho tới bây giờ chưa có người nào có thể chịu được quyền cước của cô, đúng là người đàn ông khác biệt mà.

Cô bắt đầu do dự có nên giảng rõ những lời này không, cô vốn chỉ định mang anh về trong thành phố, hơi chỉnh sửa bình thường rồi đưa anh đi chỗ thu lưu, tóm lại không thể để cho anh ở lại nhà của cô chứ? Tránh cho khi mỗi người đi một ngả, Băng Diễm không thể nào tiếp thu được, cô lại không nắm chặt có thể tránh được anh chấp nhất “Giữ lại“.

Vấn đề này một khi chui vào trái tim, cô lại bắt đầu lo lắng không hiểu. Quyết định của cô rất phù hợp Logic thông thường mà, nếu như cô để một người đàn ông không rõ lai lịch lại biết võ công như vậy ở lại, cô nam quả nữ ở chung ở chung một chỗ còn lâu mới bình thường?

Nhưng mà, anh thật rất đẹp trai, hơn nữa, dường như, còn có ưu điểm đặc biệt khác, còn đối với cô. . . . . . Cung kính như thế. Ngộ nhỡ nhét anh vào nơi khác, bị người xấu khi dễ, có phải là cô tạo nên tội không?

Cô bắt đầu dao động, có nên mang anh về nhà quan sát một thời gian trước không, dạy anh một chút cơ bản sinh hoạt thường thức ở Xã Hội Hiện Đại, sau đó để cho anh rời khỏi? Nếu anh không là chịu, sẽ đau lòng sợ hãi?

“Ừ, tôi sẽ tạm thời chứa chấp anh.” Cuối cùng Phó Chỉ Lan thua trận dưới ánh mắt chờ đợi của Băng Diễm, hứa hẹn, cố gắng tiến một bước khai thông, “Chỗ đó các anh xưng hô với nữ nhân gì khác không? Chỗ chúng tôi, rất ít dùng từ chủ nhân này, cũng không có ai gọi thê chủ đại nhân cả.”

Băng Diễm thoáng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là cách gọi của Thần Tiên Thánh Thổ khác, là anh ngu ngốc.

Anh vội vàng khéo léo đáp: “Đàn ông đàng hoàng ở Đại Chu có chủ nhân, ở trong nhà mẫu thân và tỷ muội đều có thể là cố định chủ nhân. Sau khi lập gia đình, nếu như có danh phận, còn có thể gọi thê chủ đại nhân. Mới vừa rồi là hạ nô không hiểu quy củ, xin ngài tha thứ. Không biết ở tại đây Thần Tiên Thánh Thổ, hạ nô nên như gọi ngài thế nào?”

“Nơi đó gọi cô gái xa lạ hoặc là phụ nữ không phải quan hệ vợ chồng thế nào?” Phó Chỉ Lan tò mò hỏi một câu.

Ý của cô, thật ra thì vẫn không muốn chứa chấp anh lâu dài? Đây cũng là tất nhiên, nhất định là không muốn nạp người đàn ông xấu xí như anh làm phu thị.

Băng Diễm có lúc hận chút tiểu thông minh này của mình, nếu anh ngu xuẩn ngu ngốc một chút, có thể nghe không ra nhiều ý tứ ẩn hàm như vậy, giờ cũng sẽ không có sầu lo lo lắng đúng không?

Nhưng cho dù đã hiểu, anh cũng không có quyền thay đổi quyết định của cô? Anh chỉ có thể đè xuống đau lòng thất vọng, không nản lòng, cố gắng biểu hiện, nghe lời làm việc, cầu nguyện cô có thể phát hiện chỗ tốt của anh, tương lai sẽ không dễ dàng vứt bỏ anh. Đúng, anh phải kiên trì!

Vì vậy anh nghiêm túc trả lời: “Đàn ông không thể chủ động nói chuyện với phụ nữ xa lạ, trừ phi được hỏi, khi đó chỉ cần dùng kính ngữ nghiêm túc đáp lại là được.”

“Hoá ra là như vậy. . . . . .” Phó Chỉ Lan im lặng không nói.

Hình như để cho xứng với im lặng trong sơn động, mưa to gió lớn cũng ngưng.

Mây đen tản đi, trời sáng mông lung, sáng sớm buông xuống.

Đột nhiên Phó Chỉ Lan nhớ tới giờ Băng Diễm mặc đồ này còn mang xích, nên thừa dịp ban đêm mà đi, dẫn anh đến bãi đậu xe thì tốt hơn, tránh cho ban ngày ban mặt, ngộ nhỡ trên đường gặp phải du khách khác, nhìn thấy anh và cô một đôi nam nữ trang phục quái dị đồng hành như vậy xảy ra hiểu lầm lúng túng hơn.

“Mưa đã tạnh, chúng ta đi thôi. Chuyện xưng hô tôi sẽ suy nghĩ. . . . . . Đợi đến nhà tôi, từ từ nói với anh.” Phó Chỉ Lan đeo túi du lịch, tay giơ đèn pin lên, hoảng hốt đi ra ngoài.

Lúc này Băng Diễm đã ăn sạch tất cả thức ăn anh được phép ăn, chocolate rất ngọt, bột phấn thức ăn rất thơm, anh cảm thấy toàn thân lại có hơi sức, đau đớn cũng đã chết lặng. Anh thấy thê chủ rời khỏi, anh vội vàng đứng dậy khom lưng cuộn thảm dưới đùi lại, gói kỹ những túi nhỏ hoa hoa lục lục kia, cộng thêm một đống bình thức uống trống không, ôm tất cả vào trong ngực, sải bước đi theo ra ngoài. Những vật phẩm này đều là tài sản của thê chủ, không cần thê chủ phân phó, anh cũng biết phải cất giữa.

Phó Chỉ Lan cho là động tác mình vượt qua hàng rào sắt đã rất sạch sẽ lưu loát, lúc quay đầu lại nhìn Băng Diễm mới phát hiện, anh lại là nhẹ nhàng nhảy một tay cũng không cần đỡ lập tức bồng bềnh rơi ra bên ngoài hàng rào sắt, giống như là ‘thuật xuyên tường’ mau đến người ta phải chắt lưỡi, phối hợp tóc dài tung bay, giống như thiên thần Pháp Lực Vô Biên, rất đẹp trai !

Dĩ nhiên ảo tưởng chỉ có một chớp mắt ngắn ngủn, Băng Diễm với thiên thần trong suy nghĩ Phó Chỉ Lan có chỗ không cân đối, trừ bỏ anh xích tay, vết thương chồng chất ra, còn có là anh cư nhiên gói kỹ tất cả đồ bỏ đi cô vứt cẩn thận ôm vào trong ngực, dáng vẻ cẩn thận nghiêm túc này, thật sự là, ừ, làm cho người ta không thể không cảm động.

Thưởng thức trai đẹp, Phó Chỉ Lan theo bản năng mở túi du lịch ra, ngoắc nói: “Những thứ kia đều là đồ bỏ đi, một lát nhìn thấy thùng rác thì vứt, giờ để trong túi xách trước đi.”

Băng Diễm nghe lời đặt đồ vào, rất tự nhiên nhận lấy túi đeo lưng, thỉnh cầu nói: “Xin ngài cho phép nô đeo hành lýđược không?”

Sao Phó Chỉ Lan có thể “Ngược đãi” người bị thương? Cô kiên quyết cự tuyệt nói: “Cái này tôi tự mình đeo, trên người anh có thương tích, chỉ cần đi theo ta, chú ý dưới chân, đừng đi lạc là được.”

Băng Diễm uất ức nói: “Ngài có phải sợ hạ nô nhiễm bẩn bọc quần áo của ngài không? Hạ nô lấy tay giơ lên cẩn thận trông chừng, không làm bẩn.”

Phó Chỉ Lan trong lòng níu chặt, bất đắc dĩ giải thích: “Chỗ chúng tôi sẽ không để cho người bệnh có thương tích mang đồ đạc. Đừng suy nghĩ nhiều. . . . . .”

Uất ức của Băng Diễm trở thành hư không, thay thế bằng vui sướng, cảm giác vui sướng từ trong lòng tràn ra, trong con ngươi đều là nụ cười thỏa mãn. Thì ra là Thần Tiên Thánh Thổ tha thứ với đàn ông như thế, hoặc là thê chủ đại nhân vô cùng nhân từ, không muốn sai bảo đàn ông bị thương. Cô cũng không phải ghét bỏ anh, cô đang quan tâm anh!

Sau cơn mưa, trong rừng cây tràn ngập hương thơm bùn đất mát mẻ.

Tâm trạng Băng Diễm rất tốt, tay không vui mừng đi theo sau lưng thê chủ của anh, đây là thời gian tốt đẹp trong mộng mới có.

Đột nhiên, dưới chân anh đau xót.

Một vật thể màu xanh đậm sáng lóng lánh, khi dễ anh không có giày vớ bảo vệ chân mà cắt ra một vết thương thật sâu, máu tươi nhất thời bừng lên, rót vào bùn đất ẩm ướt dưới chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.