“Băng Diễm, sao anh không nói lời nào vậy?” Phó Chỉ Lan thấy Băng Diễm háo hức khác thường, nhìn anh run rẩy thân thể, lòng của cô lén lút tự trách không khỏi đau. Mới vừa rồi cô không nên như không có chuyện gì xảy ra đàm luận Mạc Uyên với anh mà? Phản ứng của anh như vậy nói rõ anh quan tâm cô, anh muốn được cô yêu, anh sợ bị cô vứt bỏ sao? Hay là nói thật ra anh chân chính yêu cô, mới có thể bởi vì cô nói muốn lui tới với người khác mà thương tâm khổ sở đây?
“Thật xin lỗi, tôi đột nhiên cảm thấy có một chút không thoải mái.” Băng Diễm không che giấu khổ sở của mình, cố nâng dũng khí rất nghiêm túc nói, “Tôi biết rõ tôi không xứng với ngài, nhưng tôi lại cảm thấy ngài cũng không phải là không thích tôi đấy. Chỉ vì có phải ngài không muốn đi Đại Chu, cho nên mới muốn xa lánh tôi không? Nếu như ngài đi đến Đại Chi còn có thể lần nữa trở về Thần Tiên Thánh Thổ, ngài sẽ nguyện ý đi giúp tôi cứu trợ dân chúng Đại Chu chứ?”
Nếu như đi đến Đại Chi còn có thể về? Đây là phương pháp tốt vẹn toàn đôi bên. Cô trợ giúp Băng Diễm giải quyết nguy nan Đại Chu trước, sau đó sẽ cùng Băng Diễm về hiện đại sinh sống với nhau, là chuyện tốt đẹp biết dường nào?
Nhưng Phó Chỉ Lan đã không phải là thiếu nữ đơn thuần, cô hiểu đi Đại Chu làm Cứu Thế Chủ sẽ khó khăn thế nào. Cô hoàn toàn không có tự tin thật sự có thể trong lúc còn sống hoàn thành mong đợi của Băng Diễm, sáng lập Thái Bình Thịnh Thế. Cô cũng không cách nào bởi vì yêu mà ấm đầu, không suy tính hậu quả dũng cảm tiến tới.
Huống chi nếu như bọn họ không về được thì sao? Cha mẹ anh trai cô, bạn bè và sự nghiệp của cô phải từ bỏ tất cả. Cô không thể không lo được lo mất. Cô ích kỷ, cô không cách nào vì yêu vứt bỏ tất cả trong thực tế. Có lẽ cô đã mất đi tư cách nói yêu, cô chỉ muốn tìm một người đàn ông mình thích kết hôn sống cuộc sống an ổn, làm từng bước không theo đuổi kích thích nữa, không đụng vào hung hiểm chưa biết.
Cô như vậy, có chỗ nào xứng với Băng Diễm?
“Tôi không muốn đi Đại Chu, tôi cảm thấy mình căn bản không có bản lãnh ngăn cơn sóng dữ trợ giúp anh và dân chúng Đại Chu. Tôi đề nghị anh mau sớm thích ứng thế giới này, đi tìm phụ nữ tốt hơn.” Phó Chỉ Lan đè nén nội tâm rối rắm, lựa chọn lùi bước, lần nữa nói ra lời tuyệt tình.
Nếu như anh đúng như trong tưởng tượng của cô yêu cô, vậy thì nên vì cô mà ở lại mới đúng. Anh về Đại Chu dù là đàn ông của Cứu Thế Chủ, vậy cũng không bằng cuộc sống tiêu diêu tự tại ở hiện đại mà.
Tròng mắt Băng Diễm buồn bã, chán nản ngồi xuống ghế. Cô không muốn đi đến Đại Chi, coi như có thể đi rồi quay lại, cô vẫn không muốn. Anh nên làm cái gì mới đúng đây?
Thật sự đi tìm phụ nữ khác sao? Họ như cũ sẽ đưa ra vấn đề giống như vậy sao? Phụ nữ khác tại sao lại cùng anh đi Đại Chu chứ? Giờ anh đã không cách nào thuyết phục người lương thiện như cô, đổi thành phụ nữ khác, anh cũng không có cách nào thuyết phục đúng không?
Chẳng lẽ ba năm sau, anh chỉ có thể là một thân một mình đi về sao? Mặc dù anh có thể mang về một chút kỹ thuật tân tiến, nhưng không có thê chủ của anh, quốc sư đại nhân và thất hoàng nữ Điện hạ sẽ thất vọng như cũ chứ? Những người đang mong đợi Cứu Thế Chủ cũng sẽ thất vọng, sẽ đả kích sĩ khí.
Không! Một mình trở về là hạ sách, anh nhất định không thể buông tha cố gắng, anh phải tiếp tục nghĩ biện pháp thuyết phục thê chủ của anh mới được.
Quốc sư đại nhân nói, phụ nữ chân chính yêu một người đàn ông, sẽ vì người nhân kia mà thay đổi trời đất. Làm thê chủ yêu anh, anh mới có hi vọng thành công chứ?
Thứ bảy sóng gió nhìn như bình thường, hai người ôm tâm tư bất đồng ở trong phòng mình cũng trằn trọc trở mình khó thể ngủ.
Chủ nhật sáng sớm, cuối cùng thì Phó Chỉ Lan không chịu đựng được mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô mạnh chống bò dậy, lung la lung lay đi đến cửa trước, mở ra màn bình giám thị.
An ninh dưới nhà trọ đầu tiên là lễ phép nói xin lỗi, dù sao cũng là sáng sớm cuối tuần thì quấy nhiễu cô.
Kế tiếp Phó Chỉ Lan thấy một bó hoa hồng màu đỏ to, tràn ngập ở cả màn ảnh trước đó.
An ninh hâm mộ nói: “Phó tiểu thư, cô có chuyển phát hoa tươi và thư, xin cô nhận.”
Loại lãng mạn này trước kia khi Đỗ Thuần rãnh rỗi cũng sẽ chơi một chút, nhưng bây giờ không phải ngày tết cũng không phải là sinh nhật Phó Chỉ Lan, người nào sẽ tặng một bó hoa hồng lớn như vậy đến chỗ ở của cô chứ?
Phó Chỉ Lan do dự nói: “Lá thư và hoa có để tên họ không?”
“Phong bì lá thư và trong bó hoa cũng không có lạc khoản, tặng hoa là một công ty hoa cỏ, công ty này thường tặng hoa cho chung cư chúng ta, là tiệm bán hoa hạng sang rất chánh quy. Nghe nói hoa hồng của công ty bọn họ đều là từ nước ngoài vận chuyển theo đường hang không đến, hoa mới hái vào rạng sáng tươi mới nhất . . . . . .”
Phó Chỉ Lan không có kiên nhẫn nghe an ninh vì quảng cáo cho công ty hoa cỏ kia, chỉ đồng ý đưa bó hoa trên lầu đặt ở cửa nhà trọ, tự cô sẽ kiểm tra và nhận.
Đợi đến cô rửa mặt xong mặc chỉnh tề hoàn toàn tỉnh táo, mới kéo Băng Diễm cùng mở cửa chính nhà trọ ra, kéo bó hoa hồng thể tích rất lớn vào.
Dùng kéo, là thể tích hoa hồng vượt quá xa tưởng tượng của Phó Chỉ Lan, chợt nhìn có ít nhất trên trăm đóa, vì giữ vững mới mẻ bó hoa, bó hoa chứa đầy nước tạm thời. Tóm lại bó hoa này là phân lượng rất nặng, một mình tiểu nữ sinh không có hơi sức tuyệt đối không nhúc nhích nổi.
Bó hoa tạo thành hình trái tim, bên ngoài đều là tơ lụa in hoa vô cùng đắt tiền, thiếp kèm theo hoa là mạ vàng, viết lời nói chúc phúc ca ngợi, đương nhiên là ca ngợi phụ nữ. Còn có một phong thư khác, là lá thư giấy dai in hoa, nơi ém miệng vẫn con dấu, rất có vài phần mùi vị phục cổ.
Băng Diễm vẫn lau không đi ám ảnh cô gặp nạn lúc trước, lần nữa kiên trì giúp cô xem thư.
“Băng Diễm, đừng để ý như vậy. Chỉ có người quen của em mới biết phương thức thông tin đến phòng ốc của em, tặng hoa có lẽ là bạn tốt, vì trấn an em mới vừa thất tình.” Phó Chỉ Lan nhìn Băng Diễm cẩn thận kiểm tra bó hoa và lá thư không khỏi mỉm cười, tưởng tượng anh cũng không phải là ghen, mà là hoàn toàn suy tính an toàn của cô mới có thể như vậy, cảm giác cô có một chút xíu khó chịu.
Quan niệm khác biệt là một khoảng cách, cô thật có thể vượt qua khoảng cách này, hiểu rõ tim của anh sao? Hay là nói cô căn bản không muốn biết cái gì, cô chỉ vốn định buộc anh thay đổi tới thích ứng thế giới này thích ứng cô. Nhưng anh lần nữa tỏ rõ, ba năm sau anh phải về Đại Chu đi, thật ra thì anh không cần thiết học mọi thứ với người hiện đại chứ? Cải tạo xong, đón nhận quan niệm hiện đại rồi quay lại thời đại Man Hoang lạc hậu, lần nữa bị xem như đầy tớ, nội tâm Băng Diễm cũng không cách nào chịu đựng chứ?
“Tôi thấy không có độc.” Băng Diễm nghiêm túc hồi báo, hơn nữa ở tranh được cô đồng ý mới mở lá thư ra lấy bức thư tản ra mùi hương ưu nhã bên trong.
Nhưng anh không có lập tức đưa thư cho cô, mà là cung kính cầm trong đặt chỗ thích hợp cho cô nhìn. Anh vẫn không yên lòng, mọi chuyện cũng không dám khinh thường. Ở Đại Chu sớm đã có độc dược Kiến Huyết Phong Hầu giết người vô hình, ở Thần Tiên Thánh Thổ khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, độc dược sẽ càng thêm khó phòng?
Chữ viết trên thư tinh tế cứng cáp, thể hiện ra thành tựu thư pháp cao siêu của người viết.
Phó Chỉ Lan không nhìn nội dung, đầu tiên là không thể chờ đợi đưa mắt về phía lạc khoản. Nơi đó là hai chữ hán phồn thể “Mạc Uyên” đoan chánh, có thể nhìn ra là ký tên trải qua đặc biệt thiết kế cá tính hóa.
Nội dung bức thư trừ thăm hỏi bình thường, còn có thịnh tình mời, mời cô tham gia tiệc rượu hoan nghênh về nước vào chiều chủ nhật mà tập đoàn tổ chức cho anh ta tại khách sạn năm sao nào đấy. Đến lúc đó sẽ có thương giới, chính giới và danh lưu giới diễn viên trình diện chúc mừng. Có thể nói là một cuộc tiệc rượu vô cùng trịnh trọng điển hình của giai tầng thượng lưu.
Nói như vậy, Mạc Uyên thật sự là tính toán ổn định phát triển trong nước?
Mang theo loại phỏng đoán này Phó Chỉ Lan cẩn thận đọc chính văn lá thư. Đáng tiếc từ đầu đến cuối thư không có giải thích về chuyện hoa hồng, giống như người đưa và tặng hoa là hai người. Người không cẩn thận cũng rất dễ dàng, bút tích lá thư và thiệp trong hoa đều giống như, xuất từ bút tích Mạc Uyên.
Phó Chỉ Lan rất rõ ràng, ở đàn ông Tây Phương biểu đạt ý ái mộ phụ nữ, sẽ tặng hoa hồng. Ý tứ một bó to trên trăm đóa hồng lửa đỏ muốn biểu đạt xác thực không cần viết ra.
Mạc Uyên là công khai tỏ tình với cô sao?
Nhanh như vậy, rõ ràng hôm qua mới gặp mặt, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau cùng đi ăn tối, ngôn ngữ hai người nói chuyện với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Anh ta thế nhưng đối cảm thấy hứng thú với cô, đây cũng quá bất ngờ.
Băng Diễm tò mò hỏi nói: “Là lễ vật Mạc Uyên đưa cho ngài sao? Những đóa hoa này thật xinh đẹp.”
Phó Chỉ Lan cười khổ nói: “Là anh ta, anh ta còn mời em tối nay đi tham gia tiệc rượu hoan nghênh anh ta về nước .”
“Tôi có thể đi theo ngài sao?” Băng Diễm cẩn thận thỉnh cầu.
Phó Chỉ Lan nhìn mắt to Băng Diễm tràn đầy mong đợi, giải thích rõ ràng: “Băng Diễm, ở thế giới này của chúng tôi, đàn ông đưa hoa hồng cho phụ nữ có hàm nghĩa khác. Có thể là Mạc Uyên định theo đuổi em, mới có thể đưa quà tặng như vậy, mới có thể chính thức mời em tham gia tiệc rượu hoan nghênh anh ta như vậy.”
“Ngài ưu tú như vậy, đàn ông thích ngài rất bình thường mà?” Băng Diễm tròng mắt, không để ý đến trong mắt Phó Chỉ Lan lóe lên mất khổ sở tự giễu, “Có phải trường hợp tối nay, tôi làm người làm không có tư cách tham gia? Nhưng có thể để cho tôi đi theo ở bên cạnh hầu hạ ngài không? Dù là đứng đằng xa, hoặc là chờ gần đó, ngộ nhỡ ngài gặp phải nguy hiểm tôi có thể nhanh chóng chạy tới bên cạnh ngài.”
Phó Chỉ Lan bỏ qua hoa hồng, cầm hai tay của Băng Diễm, trầm giọng nói: “Băng Diễm anh có hiểu ý của em hay không? Anh biết người đàn ông khác yêu thích tôi, anh có ghen không?”
“Không. . . . . . Sẽ không.” Băng Diễm lắp ba lắp bắp che giấu nội tâm hốt hoảng khẩn trương.
Anh rất quan tâm, rất uất ức, nhưng anh căn bản không coi như người nào của cô, anh có tư cách gì mà ghen chứ?
“Tôi chỉ là người làm của ngài, tôi không dám xa cầu.” Anh trần thuật sự thực này, không dám để cho tư tưởng của mình vượt qua Lôi Trì.
“Anh nói vậy nhưng thật ra quan tâm có đúng không?” Phó Chỉ Lan vui vẻ cười ôm anh, để cho tay anh vòng chắc hông của cô, trịnh trọng dặn dò nói: “ Hiện tại có lẽ em mê mang có lẽ em sẽ do dự, nhưng là nếu như anh thật quan tâm em thích em, như vậy thì đừng lùi bước có được không? Nếu như anh chỉ muốn báo ân, chỉ là bởi vì đã từng ** em mới xem em là phụ nữ duy nhất, như vậy em tình nguyện anh buông tay.”
Tay vòng trên eo cô chẳng những không buông ra, ngược lại ôm cô chặt hơn. Anh dịu dàng nói bên tai cô: “Chính tại tôi, tôi thích ngài, tôi không muốn bị ngài vứt bỏ, tôi không muốn ngài cưới nam nhân khác.”
“Đứa ngốc, ở nơi này là nam cưới nữ gả.” Môi Phó Chỉ Lan nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh, không có ý tốt cười, ý đồ lần nữa đến gần đôi môi dụ người kia.
Thế nhưng anh lại vô tình cố ý né tránh, lo lắng tỏ thái độ: “Nhưng nếu như người đàn ông kia thích hợp với ngài hơn, thích ngài hơn, tôi cũng không thể phá hư hạnh phúc của ngài cho ngài thêm phiền toái. Chỉ cầu khi đó ngài có thể có khả năng cho phép tôi ở lại bên cạnh ngài, đừng đuổi tôi đi.”
Cảm nhận được lo lắng của anh, Phó Chỉ Lan khắc chế dục niệm của mình ngừng tay, buông anh ra trước một bước, ngưng giọng hỏi: “Băng Diễm, cho dù em kết hôn với người đàn ông khác, anh cũng không muốn rời khỏi em sao?”
Đương nhiên anh phải không nguyện, cho dù là tiếp tục không có danh phận ở lại bên người cô, làm người làm của cô, anh cũng muốn ở lại. Sao anh lại chịu tách khỏi cô chứ?
Nhưng thật ra là anh nghĩ không ra? Anh rối rắm trinh tiết, rối rắm luật lệ tập quán bất tiết bất hợp lý cổ lổ sĩ. Cô nói những thứ kia là phụ nữ Đại Chu muốn trói buộc tư tưởng đàn ông mới biên soạn ra, nhưng anh không quên được ném không ra.
Thật sự là như vậy sao?
Anh đối với cô cũng không phải là chân ái, chỉ là lệ thuộc vào sao?