Băng Diễm không tự chủ được nhớ tới khi còn bé không hiểu chuyện, luôn nghĩ trong ngày trời mưa có thể tìm một chỗ ngồi che gió tránh mưa trong phòng. Mặc dù nơi đàn ông ở và súc rạp không phải rất lớn, nhưng dù sao có lò sưởi, trời giá rét có thể được cho phép nổi lửa sưởi ấm. Đáng tiếc người khác ghét bỏ anh to con dáng dấp xấu xí trên người còn luôn có vết máu vết bẩn bẩn thỉu, không muốn nhét chung một chỗ với anh, kết quả thường thường là anh bị đuổi ra ngoài. Thoáng lớn lên một chút, anh hiểu được có những thứ không thể xa cầu, tỷ như ấm áp trong phòng anh không có tư cách có.
May mắn là ở Thần Tiên Thánh Thổ, dáng vẻ của anh cũng không rất xấu, anh quá cao cũng không còn người ghét bỏ. Thê chủ nguyện ý chứa chấp anh, anh có thể lấy thân phận người làm ở lại. Nhưng anh cái gì cũng không hiểu, việc anh có thể làm còn không bằng một người làm tùy tiện nơi này.
Anh lo lắng tự định giá, nếu như không được phép ở trong phòng, cũng không có gì kỳ lạ.
Phó Chỉ Lan nhíu mày: “Căn phòng kia vẫn chất đống đồ vật lẫn lộn, lại loạn, bình thường giường đơn bỏ vào thì chất đầy, anh cao lớn như vậy, ngủ thế nào?”
Đầu Băng Diễm rủ xuống thấp hơn, nếu dáng dấp anh có thể nhỏ thấp một chút thì tốt, đầu cao lớn nên ngay cả phòng người giúp việc cũng không ngủ được.
Phó Chỉ Lan hoài nghi anh lại hiểu lầm ý của cô, tranh thủ thời gian giải thích: “Em là nói nếu không anh ở phòng khách trước. Cao Nhạc cũng chỉ thỉnh thoảng mới ghé, cùng lắm thì để cho cậu ta gần đây đừng đến hoặc là để cho cậu ta ngủ ghế sa lon trước.”
“Như vậy sao được? Tôi chỉ là người làm của ngài. Thật ra thì, thật ra thì ngủ ở sân phơi cũng được.” Băng Diễm thói quen yêu cầu, chỉ cần không đuổi anh khỏi nhà của cô, anh ngủ sân phơi hoặc là phòng bếp cũng không đáng kể, có thể trường kỳ làm người làm dù sao cũng hơn người xa lạ, càng có thể để cho anh thực tế một chút.
Mặt Phó Chỉ Lan đen sì, lại không dám dây dưa vấn đề này, nghĩ thầm không bằng tạm thời tôn trọng Băng Diễm ý nguyện trước, chỉ là tối nay đã tới không kịp mua giường dọn dẹp. Cô nhẹ nhàng thở dài, hòa hoãn giọng: “Ngày mai dọn dẹp phòng người giúp việc đi, tối nay anh ngủ trong thư phòng, công tác của em ở nơi khác cũng có thể hoàn thành.”
“Dạ.” Băng Diễm thấy thê chủ đồng ý, anh cũng thỏa mãn không nói thêm nữa, khéo léo ngồi trên ghế quý phi, chăm chú nhìn cô.
Chỉ một lúc sau, Phó Chỉ Lan mang theo tài liệu rời khỏi thư phòng.
Băng Diễm cũng không có lập tức nằm xuống.
Anh nghiêng tai nghe một hồi, xác nhận thê chủ ở trong phòng ngủ của cô chăm chỉ làm việc, nên không chú ý tới tình hình nơi này, lặng lẽ đứng lên đi ra khỏi thư phòng, đi đến phòng người giúp việc.
Anh nghĩ buổi sáng ngày mai tự nhiên có nhiều chuyện phải làm hơn, trừ hoàn thành công việc, anh còn phải học tập. Vì vậy thời gian buổi tối không thể lãng phí. Lúc này anh không mệt, sự đau đớn từ vết thương trên người cũng hoàn toàn có thể nhẫn nại, không bằng sớm dọn dẹp xong phòng người giúp việc, sớm quen nghỉ ngơi trong phòng này, không thể để cho thê chủ vì quan tâm anh mà Phân Thần mới đúng.
Phòng người giúp việc so với không gian hào hoa rộng rãi khác trong căn hộ thì vô cùng nhỏ hẹp đơn sơ, tính cả phòng tắm đơn giản, tổng cộng mới không tới 6 thước vuông, Băng Diễm cẩn thận xếp vật lung tung chất đống lẫn lộn ở trên mặt đất qua một bên, dọn dẹp ra một chỗ trống hơi hơi lớn một chút. Chỗ như thế mặc dù không cách nào để cho anh hoàn toàn mở rộng thân thể nằm ngang, lại đủ anh dựa lưng vào tường, thu chân trước ngực co ro ngủ.
Thật ra thì đây là tư thế ngủ quen thuộc của anh. Co rúc thân thể có thể làm cho anh khi trời đông giá rét áo quần đơn bạc, có được càng nhiều ấm áp, dựa lưng vào tường có thể làm cho anh có nhiều cảm giác an toàn một chút. Quá khứ trong cung chỉ cần không phải đau đớn đến mất đi tri giác, anh cũng tận lực ngủ như vậy.
Sau khi rửa mặt đơn giản, cuối cùng Băng Diễm nhịn không được, tắt đèn trong phòng mơ mơ màng màng dựa vào tường ngủ.
“Băng Diễm!”
Băng Diễm đang ngủ thì nghe một giọng nói quen thuộc, mộng cảnh cũng từ trước sau như một thê lãnh hắc ám dần dần lộ ra ánh sáng.
Anh nhận ra được đó là giọng của quốc sư đại nhân.
Lại một cái mộng sao? Tại sao mắt có thể nhìn thấy cũng không phải là mật thất của quốc sư đại nhân mà anh quen thuộc nhất, cũng không phải là là bất kì nơi nào trong cung?
Anh cảm thấy vẫn co rúc trong chỗ tối đen nhỏ hẹp. Đúng rồi, đây là phòng người giúp việc trong nhà thê chủ.
Anh là tỉnh hay là đang nằm mơ?
Giọng của quốc sư đại nhân rõ ràng đang ở vành tai, giống như khi còn bé quốc sư đại nhân nắm tay của anh nghiêm túc dạy anh viết chữ. Cảm giác này có thể làm cho anh cảm thấy rất ấm áp rất thực tế, tạm thời quên đi đau đớn.
“Quốc sư đại nhân, là ngài sao? Ngài đi tới Thần Tiên Thánh Thổ rồi hả?” Băng Diễm hỏi, lại nghe không tới mình ra tiếng.
Cũng còn là trong mộng chứ? Anh ngủ thiếp đi, nằm mơ thấy quốc sư đại nhân tới bên cạnh.
“Băng Diễm, đây không phải là mộng. Là chúng ta tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, đã tìm được pháp bảo thần kỳ liên lạc trong giấc mộng của ngươi.” Quốc sư đại nhân giải thích ngắn gọn, hơn nữa vội vàng hỏi, “Băng Diễm, ngươi thuận lợi tới Thần Tiên Thánh Thổ rồi hả? Ngươi tìm được thê chủ mệnh định rồi hả?”
“Quốc sư đại nhân, thất hoàng nữ Điện hạ có mạnh khỏe không?” Băng Diễm lớn mật không có trả lời ngay vấn đề của quốc sư đại nhân, ngược lại là hỏi an nguy của tỷ tỷ trước.
Quốc sư cũng không trách cứ Băng Diễm, thở dài giải thích: “ Thất hoàng nữ Điện hạ bị thương tương đối nặng, nguyên khí chưa hồi phục không thể dùng pháp bảo liên lạc với ngươi. Thời gian có hạn, số lần sử dụng pháp bảo cũng có hạn, lần sau liên lạc ngươi có thể là thời gian ba tháng sau ở Thần Tiên Thánh Thổ. Băng Diễm, nhanh trả lời vấn đề của ta. Ngươi yên tâm, Đại Chu cũng chưa mất hết, còn có người trung nghĩa sẽ bảo hộ người Hoàng thất may mắn còn sống sót, có hi vọng phục quốc. Nếu như ngươi có thể đưa Cứu Thế Chủ trở về, thất hoàng nữ Điện hạ sẽ thật vui mừng, càng có thể phấn chấn tinh thần Đại Chu.”
Tâm trạng Băng Diễm an tâm một chút, nhanh chóng cắt tỉa ý nghĩ, trả lời thẳng vấn đề: “Hạ nô đã tới Thần Tiên Thánh Thổ, thế giới nơi này và giống y hệt bích hoạ miêu tả trong thánh động. Hạ nô may mắn tìm được thê chủ, cô rất có vương giả chi phong, cô thông tình đạt lý bác văn đa thức, cô dịu dàng săn sóc rất ít đánh chửi hạ nô. . . . . . Lúc hạ nô mới tới không hiểu quy củ tùy tiện thị tẩm, cô lại cũng không trách cứ quá nhiều, cô là chủ nhân tốt lương thiện, hạ nô đã được phép ở lại hầu hạ bên cạnh cô.”
Quốc sư hơi nghi ngờ nói: “Thật sao? Nàng không ngại dung mạo của ngươi sao? Nàng có từng cho ngươi danh phận? Nàng có bằng lòng trở lại Đại Chu với ngươi không?”
Danh phận? Cũng may Băng Diễm đã sớm bỏ qua ảo tưởng gả vì chính phu, không có danh phận không được thừa nhận, chuyện này với anh mà nói có thể nhận có thể nhẫn nại. Anh không muốn làm cho quốc sư đại nhân và thất hoàng nữ Điện hạ lo lắng, vì vậy anh tự động bỏ qua những “Chi tiết” không quan trọng làm lòng anh không hiểu sao chua xót, tận lực chỉ miêu tả một mặt tốt đẹp. Anh biết tình huống Đại Chu sợ rằng cũng không tốt, quốc nạn đương đầu, quốc sư đại nhân và thất hoàng nữ Điện hạ gánh vác trách nhiệm nặng nề, anh không thể thêm phiền toái cho họ: “Thê chủ đại nhân nói dung mạo hạ nô ở Thần Tiên Thánh Thổ cũng không xấu xí, chỉ là bây giờ cô còn không có đồng ý trở lại Đại Chu.”
“Thần Tiên Thánh Thổ so với Đại Chu chúng ta tốt hơn rất nhiều, thê chủ của ngươi trong lúc nhất thời không muốn rời khỏi cũng bình thường. Dung mạo ngươi ở nơi đó cũng không xấu xí, thì nên cố gắng làm nàng vui lòng.” Quốc sư nghiêm túc dặn dò, “Băng Diễm, ngươi khác với nam tử Đại Chu, kiến thức ngươi nhiều hơn bản lĩnh cũng không nhỏ, ngươi có thể mau thích ứng với hoàn cảnh xa lạ hơn. Dù gặp phải ngăn trở thế nào, ngươi cũng phải kiên trì, không nên buông tha.”
“Hạ nô sẽ không buông tha nhiệm vụ, hạ nô sẽ cố gắng khuyên thê chủ đại nhân.” Băng Diễm nghiêm túc trả lời, “Hạ nô đã từng mê mang, muốn ở lại Thần Tiên Thánh Thổ, hạ nô sai lầm rồi. Hạ nô không thể ích kỷ ham mình hưởng lạc như vậy, hạ nô không thể thẹn với kỳ vọng của quốc sư đại nhân và thất hoàng nữ điện hạ.”
Quốc sư hơi cảm thấy vui mừng, tựa như vừa nhớ ra cái gì đó cũng không tán dương Băng Diễm nghị lực kiên cường, mà là tình ý sâu xa dặn dò nói: “Băng Diễm, ngươi chịu qua không ít khổ, đến Thần Tiên Thánh Thổ được sủng ái chăm sóc, tham luyến phồn hoa nơi đó cũng không sai. Theo sách cổ ghi lại, ba năm sau lúc ngươi trở về từ Thần Tiên Thánh Thổ, nơi này chúng ta chỉ là đi qua một năm. Ngươi ở Thần Tiên Thánh Thổ có thời gian nhiều hơn, không cần nóng lòng không cần quá nghiêm khắc với mình, thừa cơ hội sống cuộc sống thần tiên thoải mái mấy ngày, cũng không có lỗi gì. Nhớ cuối cùng làm thê chủ ngươi yêu ngươi, mang nàng trở lại là tốt rồi.”
Băng Diễm theo bản năng cắn môi một cái. Ở Thần Tiên Thánh Thổ, anh sống quả thực tốt hơn trong cung gấp trăm lần. Anh không lo ăn mặc, anh hầu như không cần làm chuyện tốn sức gì, không có ai giám sát không có ai đánh mắng, anh đúng là đang hưởng thụ. Dưới điều kiện tốt như vậy, anh nên tận tâm tận lực suy nghĩ làm thế nào để thê chủ nguyện ý theo anh về Đại Chu mới đúng, nhưng bây giờ anh mờ mịt không có đầu mối. Ngay cả cơ hội ở lại thê chủ bên cạnh cũng là cô bố thí, anh đang làm cái gì?
Cự ly nhiệm vụ hoàn thành, anh còn cách quá xa, anh không ngủ không nghỉ học tập sợ rằng vẫn là không đủ, anh nào có mặt mũi hưởng lạc ? Lúc mở miệng giọng nói đã không có tự tin vừa nãy, anh thấp thỏm nói: “Quốc sư đại nhân, giờ hạ nô hoàn toàn không có nắm chắc thuyết phục thê chủ đại nhân xin cô cam tâm tình nguyện trở lại Đại Chu. Hạ nô nghĩ ngộ nhỡ không được, thời gian cấp bách, không bằng hạ nô mạnh mẽ mang thê chủ đại nhân mang về, như vậy có thể không? Hạ nô nguyện ý gánh chịu tất cả trách phạt sau đó, chỉ cần thê chủ đại nhân an toàn tới Đại Chu, có phải là có thể cứu vớt dân chúng Đại Chu, ngăn cơn sóng dữ không?”
Quốc sư ưu thương nói: “Băng Diễm, biện pháp ngươi nói là hạ sách vạn bất đắc dĩ. Thật ra thì lúc đầu dạy võ công cho ngươi cũng có suy tính phương diện này, thời khắc mấu chốt ngươi phải dũng cảm giống như nữ nhân, phải tin tưởng phán đoán của mình, phải kiên định. Ngươi có năng lực, ngươi đừng sợ, chỉ cần đưa mang thê chủ ngươi về, những chuyện khác chúng ta sẽ xử lý. Thời gian không nhiều lắm, ngươi còn có những lời khác không? Tình báo quan trọng hoặc là điều ngươi hoang mang cũng có thể nói.”
“Hạ nô xin quốc sư đại nhân và thất hoàng nữ Điện hạ yên tâm, hạ nô sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.” Băng Diễm tốt khoe xấu che, thành khẩn thỉnh cầu, “Quốc sư đại nhân, xin ngài chuyển cáo thấy hoàng nữ Điện hạ, hạ nô sống ở chỗ này rất tốt, xin nàng đừng lo lắng cho hạ nô.”
Anh không dám nói thê chủ không muốn thừa nhận anh là phu lang của cô, thậm chí ngay cả bạn bè trai gái cũng không được phép, giờ anh chỉ là nô bộc của cô. Cô đã mấy lần tỏ thái độ rõ ràng không muốn về Đại Chu với anh. Anh trai của cô người nhà của cô đều không thích anh, không để cho anh ở chung một chỗ với cô.
Những khó khăn này, những khổ sở này, nếu anh nói ra, sẽ làm quốc sư đại nhân và thất hoàng nữ Điện hạ thất vọng sao ?
Ít nhất anh bây giờ còn ở lại trong nhà thê chủ, vẫn còn ở bên người cô, anh nhất định có cơ hội!
Anh có ba năm, giờ mới qua mấy ngày, anh không thể buông tha!