Hân Hoan

Chương 107: Chương 107: Chiêu Chiêu của bà




“Ngoài đường người qua kẻ lại, ầm ĩ lại náo nhiệt.”

Khi tin vui đột nhiên ập tới, phản ứng đầu tiên của não bộ con người không phải vui mừng, mà là nghi ngờ, tất cả đều là sự thực ư?

Đối mặt với Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư đang hết sức kích động, đầu óc cậu ong lên, vô thức nhìn về phía Án Đình. Chỉ cần Án Đình ở đây, trong lòng cậu không còn cảm thấy bất an gì nữa.

Án Đình nhìn ra được Lê Chiêu vẫn chưa kịp phản ứng, không nỡ để cậu ở bên ngoài chịu lạnh: “Cô chú, chúng ta vào nhà trước rồi hẵng nói.”

“Phải rồi, phải rồi.” Đỗ Ngọc Thư nghẹn ngào gật đầu, “Không thể để thằng bé chết lạnh được.”

Lâm Hồng theo sau lưng vợ chồng Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư, không nhịn được nhìn Án Đình mấy lần, ánh mắt rơi xuống bàn tay anh và Lê Chiêu nắm chặt nhau.

Đỗ Ngọc Thư cẩn thận nắm lấy cánh tay Lê Chiêu, sợ mình kéo mạnh thì Lê Chiêu sẽ không vui, lại sợ nắm nhẹ quá, chớp mắt sẽ không thấy Lê Chiêu đâu nữa.

“Con…” Lê Chiêu há to miệng, muốn hỏi họ là ba mẹ mình thật sao? Nhưng cậu không thể hỏi ra được.

Lúc cậu còn nhỏ, vô số lần tưởng tượng dáng vẻ cha mẹ mình, cậu mong mỏi họ dẫn cậu rời đi, thế nhưng chờ hoài mà không được.

Chờ quá lâu, cậu gần như đã quên mất việc chờ đợi.

Cậu muốn hỏi họ, mấy năm qua họ ở đâu, sao lại không tìm cậu?

Nhưng trông thấy Đỗ Ngọc Thư khóc lóc gần như không thở nổi, cậu không sao hỏi được. Có chiếc khăn tay mềm mại được đặt vào trong tay Lê Chiêu, cậu quay đầu nhìn Án Đình một chút.

“Đừng khóc nữa.” Lê Chiêu không biết nên tiếp tục gọi Đỗ Ngọc Thư là cô, hay nên gọi bà là mẹ nữa.

Cảnh tượng này không chân thực một chút nào cả, cậu không thể nào thốt lên thành tiếng.

Từ trước đến giờ Đỗ Ngọc Thư vẫn luôn là một người phụ nữ tao nhã, từng cái chau mày từng nụ cười cũng toát lên vẻ thanh lịch, nhưng bấy giờ trước mặt Lê Chiêu, bà chỉ là một người mẹ hết mực yêu thương và cảm thấy áy náy với con mình.

“Chiêu Chiêu à, mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con.” Nước mắt Đỗ Ngọc Thư tuôn như mưa, Lê Chiêu do dự một chút, đưa tay ôm lấy Đỗ Ngọc Thư.

Khoảnh khắc Lê Chiêu ôm lấy bà, Đỗ Ngọc Thư bật khóc nức nở.

Tiếng khóc quá đỗi bi thương, kéo Lê Chiêu ra khỏi cơn hốt hoảng không chân thực.

Cậu vỗ nhẹ nhàng lên tấm lưng Đỗ Ngọc Thư, động tác hết sức dịu dàng.

Lâm Thân nhìn con trai mình dịu dàng săn sóc, gỡ cặp kính xuống nhẹ nhàng lau vành mắt mình, qua nửa buổi không nói nên lời.

Lâm Hồng ngồi bên cạnh nhìn Lê Chiêu, chợt nhớ tới một chuyện. Mười một năm trước, em trai ông Lâm Thân vô tình đọc được tin một đứa trẻ bị cha mẹ nuôi ngược đãi, lúc ấy tin tức hầu như không được ai chú ý, nhưng em trai ông lại thấy thương cho đứa bé kia, đêm hôm ấy lên bài phản đối ngược đãi trẻ con, xã hội phải coi trọng việc bảo vệ trẻ em và trẻ vị thành niên, lấy bút danh phát biểu trong tờ “Nhật báo quốc gia” đầy uy tín.

Sau khi bài viết này được gửi đi, được mọi người ở mọi tầng lớp chú ý tới, các trang báo mạng và báo giấy tranh nhau đưa tin này. Nghe nói sau khi dư luận dậy sóng, ban ngành tương quan của địa phương đã giúp cậu bé kia có được một cuộc sống mới, sự việc được giải quyết tương đối viên mãn.

Đứa trẻ bị ngược đãi mười một năm trước…

Lâm Hồng lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm được tin tức của Lê Chiêu, nín thở một lúc lâu không thể thở hắt ra.

Lê Chiêu.. chính là đứa trẻ năm đó.

Dưới sự an ủi của Lê Chiêu, cuối cùng cảm xúc cũng khôi phục lại bình thường, bà bối rối giải thích, năm đó họ không bỏ rơi Lê Chiêu.

“Mẹ thực sự không biết.” Giọng Đỗ Ngọc Thư đã khàn đặc, “Ba mẹ mời đội lặn chuyên nghiệp tìm suốt mấy ngày mấy đêm, đăng thông báo tìm bốn phía, thế nhưng ba mẹ không tìm được con.”

Khoảng thời gian đó bà như hóa điên, ra đường nhìn đứa trẻ nằm trong lòng người khác cũng nghi ngờ đó là cục cưng của mình, nửa đêm thường xuyên nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Thế nhưng lúc bà mở cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy hành lang trống rỗng.

Sau đó tất cả mọi người đều khuyên nhủ bà, sinh thêm một đứa bé nữa, có đứa con bầu bạn sẽ tốt hơn. Nhưng bà không dám sinh, bà sợ sinh con rồi, bà sẽ dần dần quên mất Thiều Thiều.

Nếu ngay cả bà và lão Lâm đều quên Thiều Thiều từng tới thế gian này, còn ai nhớ tới con nữa?

Ngày sinh nhật đầu tiên của Thiều Thiều, bà đi tới bờ sông nơi xảy ra chuyện, sờ nước sông lạnh buốt, nhảy xuống.

Nước sông lạnh thấu, vô tình tràn vào người, đó là cảm giác cái chết cận kề.

Khoảnh khắc bà được cứu lên, bà nghe thấy tiếng lão Lâm nức nở.

“Con đi rồi, em cũng muốn vứt bỏ anh mà đi sao?”

Lão Lâm bình thường trầm ổn nhã nhặn, trước mặt bà lại khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba, bấy giờ bà mới dần tỉnh táo lại.

Nếu bỏ lại chồng bà một mình trên đời, ông ấy sẽ làm gì đây?

“Mấy năm qua con đã vất vả nhiều rồi.” Đỗ Ngọc Thư muốn nắm tay Lê Chiêu, nhưng lại không dám, “Mẹ sẽ bù đắp lại cho con, nhất định sẽ bù đắp lại cho con.”

Lê Chiêu vươn tay ra, nắm tay Đỗ Ngọc Thư và Lâm Thân vào cùng một chỗ: “Mấy năm qua con sống rất tốt, có bạn bè thân thiết, còn có người yêu dịu dàng quan tâm.” Cậu quay đầu nhìn Án Đình.

Án Đình vươn tay ra, nhẹ nhàng đắp lên mu bàn tay Lê Chiêu.

“Anh ấy cổ vũ con thi đại học, giảng giải bài tập, tổ chức tiệc mừng lên đại học cho con, vì con mà ngấm ngầm ủng hộ dự án kho gen.” Lê Chiêu cười, “Cho nên hai người đừng đau lòng, vẫn luôn có người yêu thương con.”

Hốc mắt Lê Chiêu ưng ửng đỏ: “Hai người đừng khóc nữa.”

“Đúng đấy, hai em đừng khóc nữa, hôm nay là ngày đại hỷ, nên vui mới phải.” Lâm Hồng vội chạy tới khuấy động bầu không khí, ông móc trong túi ra một xấp tiền mặt, dúi vào trong tay Lê Chiêu: “Cháu ngoan, ban nãy đi vội, không kịp mua bao lì xì, cái này xem như là.. lì xì gặp mặt, cháu nhận lấy nhận lấy đi.”

Cả xấp tiền dày như vậy, phải từ mấy ngàn cho đến một vạn, có mới có cũ, trong thời buổi lưu hành quét mã thanh toán này, có thể lấy ra nhiều tiền như vậy cũng rất khó khăn.

Số tiền này là các đồng nghiệp trong sở nghiên cứu vội góp cho Lâm Hồng, tất cả mọi người đều rất vui vì họ tìm được đứa trẻ.

“Không, không cần đâu ạ.”

“Cần chứ, bác thiếu cháu tiền mừng tuổi hai mươi mốt năm, cả lì xì sinh nhật nữa, đợi đến Tết bác lại mừng cho cháu.” Lâm Hồng để ý tới Án Đình ngồi bên cạnh Lê Chiêu, ngẫm nghĩ một chút lại lấy tiền ông dúi cho Lê Chiêu, chia một nửa vào tay Án Đình, “Nào, hai vợ chồng trẻ mỗi người một nửa, mỗi người một nửa.”

Nghe thấy ba chữ “vợ chồng trẻ”, Án Đình nhận lấy xấp tiền: “Cảm ơn bác ạ.”

“Không cần khách sáo, không cần phải khách sáo.” Lâm Hồng tươi cười, khen với Lê Chiêu, “Người yêu của cháu được lắm.” Cái miệng ngọt xớt, lại rất hiểu chuyện, tốt biết bao nhiêu.

“Thưa cậu, thưa cậu Lê, tối nay có ăn lẩu nữa không ạ?” Quản gia tươi cười đi tới.

“Ăn lẩu, càng đông càng vui.” Án Đình xoa đầu Lê Chiêu, hỏi Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư: “Cô chú, hai người có kiêng gì không ạ?”

“Không, bọn chú ăn gì cũng được, chỉ cần Chiêu Chiêu ăn, cái gì bọn chú cũng thích.” Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư vội vàng gật đầu, bọn họ rất dè dặt trước mặt Lê Chiêu, thậm chí còn có vẻ lấy lòng.

Lê Chiêu chứng kiến cảnh này, trong lòng hơi khó chịu, cậu đứng dậy rót cho mỗi người một tách trà, Lâm Thân bưng lên muốn uống luôn.

“Giáo sư, đợi một chút.” Lê Chiêu vội vàng giữ cổ tay Lâm Thân lại, “Trà hơi nóng, đợi nguội rồi hẵng uống.”

“Phải, phải.” Lâm Thân không ngừng gật đầu.

Ngón tay Lê Chiêu gập lại, cảm giác bứt rứt cũng nguôi ngoai phần nào.

Nhóm giúp việc nhanh chóng thu dọn phòng ăn, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, mùi lẩu thơm phức lượn lờ trong phòng.

Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư hết sức lấy lòng Lê Chiêu, từng cử chỉ vẻ mặt đều hết sức hèn mọn, Lê Chiêu xót xa trong lòng.

Ăn lẩu xong, hai vợ chồng thấy trời đã tối, thấp thỏm bất an nhìn Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu à, ngày mai con.. có thể về nhà ăn một bữa cơm không, không cần lâu đâu, chỉ hai tiếng.. mà không, một tiếng đã đủ rồi, nếu mai không có thời gian thì để ngày kia hoặc ngày kìa cũng được, con với Án Đình thích ăn gì, mẹ nấu cho các con.”

“Có thời gian ạ.” Lê Chiêu nắm tay Án Đình, “Con với Đình Đình ăn gì cũng được.”

Trên gương mặt Đỗ Ngọc Thư nở nụ cười tươi rói, bà liên tục gật đầu: “Được, được rồi.”

Bà sờ vào trong túi, lấy giấy bút ra: “Con với Án Đình thích ăn gì để mẹ ghi nhớ.”

Lê Chiêu im lặng, cậu nhìn bàn tay Đỗ Ngọc Thư run bần bật, duỗi hai tay ra ôm Đỗ Ngọc Thư vào lòng: “Chỉ cần là.. cơm mẹ nấu, con thích hết ạ.”

Đỗ Ngọc Thư ngẩn người nhìn Lê Chiêu, bờ vai run lên bật khóc.

“Con à, con của mẹ.” Bà vươn tay ra, ôm chặt lấy Lê Chiêu.

Lâm Thân đứng dậy, vòng tay ôm lấy hai mẹ con, trên gương mặt giàn giụa nước mắt.

Án Đình lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn Lê Chiêu ngồi ở giữa, được ba mẹ ôm trong lòng như bảo bối, anh khẽ buông rèm mi.

Đột nhiên bàn tay anh được nắm lấy.

Ngẩng đầu lên, Lê Chiêu vươn tay vòng qua người ba mẹ, nắm chặt lấy bàn tay anh.

Ánh mắt hai người giao nhau, khóe môi Án Đình cong lên, trong mắt đong đầy hơi ấm.

Màn đêm sâu thăm thẳm, nhà giáo sư Trần nghe thấy nhà hàng xóm có tiếng ồn, lấy làm ngạc nhiên.

Họ ở tòa nhà giáo chức lâu rồi, tòa nhà đã có tuổi, hiệu quả cách âm không được tốt cho lắm. Nhà giáo sư Lâm là người có văn hóa, thi thoảng đêm về muộn, ngay cả đi đứng cũng nhẹ nhàng tay chân, sợ ầm ĩ làm ảnh hưởng tới mọi người, sao hôm nay hơn nửa đêm rồi vẫn nghe thấy tiếng nồi niêu bát đĩa loảng xoảng?

Giáo sư Trần là giáo sư mỹ thuật của trường đại học thành phố, bình thường thích vẽ tranh, quan hệ với gia đình Lâm Thân không tồi, ông sợ nhà giáo sư Lâm xảy ra chuyện không hay, bèn hỏi con gái đang ngồi sofa xem phim: “Con gái à, hôm nay con về, lúc gặp nhà lão Lâm có thấy họ có gì bất thường không?”

“Hình như họ khóc ấy ạ, đôi mắt đỏ au.” Con gái giáo sư Trần đang spam ảnh động của cục cưng nhà mình trong group chat, nghe thấy ba hỏi thì đặt điện thoại xuống nói: “Có một chiếc xe sang đưa họ về, trong tay họ mang theo rất nhiều đồ, nhìn cô Đỗ, có vẻ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi ạ.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, con gái giáo sư Trần ra mở cửa, trông thấy giáo sư Lâm đứng bên ngoài, trong tay cầm một hộp dâu tây tươi.

Lâm Thân đưa dâu tây cho con gái giáo sư Trần, “Lan Lan, con trai chú đưa cho chú nhiều hoa quả lắm, chú nhớ con thích ăn dâu tây, con lấy mà ăn.”

“Con trai?”

Con gái giáo sư Trần hít sâu một hơi, không phải con trai giáo sư Lâm.. đã chết từ lâu lắm rồi hay sao?

Cô dè dặt nhìn vẻ mặt giáo sư Lâm, nặn ra môi cười: “Cảm ơn chú Lâm ạ.”

“Không cần khách sáo.” Lâm Thân chỉ muốn khoe với tất cả mọi người, ông đã tìm được con trai rồi, ông vui vẻ quay trở về nhà, cùng vợ mình rửa thịt rửa rau, quét dọn nhà cửa, thậm chí còn dọn căn phòng bỏ trống bên cạnh bấy lâu, thay chiếc ga trải giường mới có chữ Hỉ.

“Ba à.” Con gái giáo sư Trần đặt dâu tây lên bàn, nhỏ giọng nói với giáo sư Trần: “Có phải chú Lâm.. đau lòng quá độ, nên sinh ra ảo giác rồi không?”

Giáo sư Trần lo lắng thở dài: “Lan Lan à, bình thường con rảnh thì qua nói chuyện với cô Đỗ, hai người họ.. cũng khổ.”

“Vâng ạ.” Con gái giáo sư Trần cầm điện thoại quay về phòng của mình, phát hiện trong nhóm có bạn bè réo tên mình.

【Ban nãy hàng xóm gõ cửa đưa dâu tây tới cho tui, tui đi mở cửa.】

【Đôi vợ chồng mà người chồng đẹp trai, còn vợ thì xinh đẹp đầy khí chất á?】

【Ừ.】

【Rảnh thì bà nói chuyện với họ đi, cảm giác họ là đôi vợ chồng rất ưu tú, tiếc là…】

Bạn bè cũng biết chuyện nhà giáo sư Lâm, cho nên rất có hảo cảm với hai vợ chồng này.

Con gái giáo sư Trần thở dài, nếu con của họ còn sống thì tốt biết chừng nào.

Cả đêm Đỗ Ngọc Thư không ngủ, vẫn cứ giặt giặt rửa rửa, nhưng bà không cảm thấy mệt mỏi một chút nào, ngược lại còn rất có tinh thần.

Trời còn chưa sáng bà đã tới chợ mua tôm cá tươi nhất, còn mua mấy món đồ ăn vặt tụi trẻ thích ăn.

Lúc đi ngang qua cửa hàng thời trang trẻ em, bà đột nhiên dừng bước.

Nếu Chiêu Chiêu chưa từng rời xa bà, nhất định bà sẽ mua cho con thật nhiều quần áo đẹp, để thằng bé trở thành đứa trẻ đáng yêu nhất trong lớp.

“Aaaa, tui đọc bài vạch trần trên mạng mà tui tức á.” Hai cô bé ngồi chờ xe bus bên cạnh vừa nhìn điện thoại vừa phàn nàn, “Triệu Quân Nam đúng là không phải con người, lúc Chiêu Chiêu nhà chúng ta đóng thế cho anh ta chịu khổ như vậy, tội nghiệp như vậy, thế mà anh ta còn có thể dát vàng lên mặt mà nói anh ta chưa bao giờ dùng đóng thế?”

“Ai bảo Chiêu Chiêu nhà chúng ta không cha không mẹ không có bối cảnh, bị bắt nạt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.” Một cô gái khác không kiềm được mà chửi tục, “Nhìn Lê Chiêu ngâm mình trong nước lạnh giữa mùa đông, lạnh đến mức không đứng nổi lại không có nhân viên kéo cậu ấy lên, tui đau lòng quá.”

Đỗ Ngọc Thư đi tới sau lưng hai cô bé, bà quên mất phép lịch sự không nhìn vào điện thoại người khác, nhìn chòng chọc vào video đang phát trên màn hình.

Trong video, Lê Chiêu đứng trong ao, lạnh đến mức mặt trắng bệch, cố hết sức leo ra khỏi hồ, lần thứ nhất lần thứ hai lần thứ ba, cậu liên tục trượt chân xuống hồ.

Nhân viên làm việc xung quanh đi tới đi lui, không ai kéo cậu lên.

Cuối cùng cậu cũng bò lên được, cả người như chết rồi mà ngã xuống bên cạnh hồ.

Loáng thoáng có người gọi tên cậu.

“Lê Chiêu, mau tới chuẩn bị cảnh sau đi, không muốn làm thì đừng làm nữa!”

Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu của bà!

Con của bà ở nơi bà không nhìn thấy, đã trải qua những gì?

Đỗ Ngọc Thư ôm ngực, không kiềm chế được nữa, ngồi sụp xuống đất bật khóc.

Ngoài đường người qua kẻ lại, ầm ĩ lại náo nhiệt.Lời tác giả:

Giáo viên: Trò Chiêu Chiêu, ba mẹ em tới đón em về nhà này.

Bé Chiêu Chiêu đeo balo trên lưng, dắt tay bé Đình Đình ra ngoài.

Giáo viên: … Không được dẫn các bạn khác đi.

Bé Chiêu Chiêu: Bạn Đình Đình là người nhà em, em muốn đưa bạn ấy về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.