Hân Hoan

Chương 102: Chương 102: Người yêu của con




“Anh ấy là người yêu, cũng là người nhà.”

“Hai anh đừng cứ một lời không hợp lại muốn bóc phốt to.” Lê Chiêu cười, “Hai anh là thực tập sinh à?”

“Sao cậu biết?” Hai phóng viên hơi ngạc nhiên.

“Bởi vì phóng viên có kinh nghiệm sẽ không hỏi thẳng như vậy.” Lê Chiêu nâng cốc có quai lên uống một ngụm nước, “Hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, hai anh còn tới đây lấy tin, lạnh đến mức mặt mũi tím tái, phóng viên thành thục đều có kinh nghiệm hẹn phỏng vấn, chứ không ngồi ngây ra đợi giống các anh.”

Phóng viên: “……….”

“Mong lần sau các anh đừng như vậy, nếu còn như vậy, đừng nói là tuyết rơi, dù trời có mưa đao em cũng vờ như không thấy.” Lê Chiêu đặt cốc lên bàn, “Nào, nghĩ xem có vấn đề gì khác muốn hỏi không?”

Phóng viên: “Thế chúng ta nói chuyện phim mới của cậu đi, bên ngoài đồn rằng hai bộ phim cậu đóng là “Dáng hình không trung” và “Bảy người bạn trai” sẽ lên võ đài phim chiếu Tết, cậu xem trọng bộ phim nào hơn?”

“Xem ra các anh muốn lấy tin giật gân thật.” Lê Chiêu không nhịn được cười, “Hai bộ phim này đều rất ưu tú, chỉ trẻ con mới đưa ra lựa chọn, còn người lớn đương nhiên muốn tất cả, em xem trọng cả hai bộ phim, hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn, hai anh phóng viên cũng sẽ ủng hộ, đúng không ạ?”

“Đúng đúng đúng.”

Phóng viên không ngờ Lê Chiêu lại liều mạng như vậy, lúc nhận phỏng vấn còn muốn tuyên truyền cho phim.

“Lần này kiểm tra cuối kỳ, cậu cảm thấy liệu mình có rớt môn không?” Cuối cùng hai phóng viên cũng nhớ tới thân phận sinh viên của Lê Chiêu.

“Em cảm thấy gì cũng vô dụng, phải giáo viên cảm thấy mới được.” Lê Chiêu nghiêm túc suy nghĩ, “Cá nhân em cảm thấy khả năng rớt môn không cao.”

“Bởi vì cậu siêng tới lớp?”

“Chứ không phải vì em học tập chăm chỉ, thành tích tốt à?” Lê Chiêu cảm thấy hai phóng viên này đúng là không biết cách ăn nói.

Phóng viên ngượng ngùng cười, vội vàng đổi giọng khen Lê Chiêu.

Lúc sắp phỏng vấn xong, phóng viên hỏi Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu, bộ phim của cậu với thầy Lục Hạo sắp đóng máy rồi, sang năm cậu muốn đóng phim truyền hình hay phim điện ảnh?”

“Nếu gặp được nhân vật thích hợp thì đều có thể thử.” Lê Chiêu nghiêm túc tỏ ý, “Vai phụ hay chính đều được, chỉ cần thời gian cho phép.”

Nửa năm qua, thi thoảng lại có blogger đồn rằng Lê Chiêu sắp mất suất làm đại diện cho ô tô Thương Hành và đồng hồ Thương Thời, nhưng lần nào cũng bị fanpage hai nhà vả mặt, bây giờ mọi người đều biết, phía nhãn hàng rất hài lòng với người đại diện Lê Chiêu này.

Nhưng vẫn có blogger nói, nửa năm qua độ hot của Lê Chiêu đã giảm xuống, sắp flop tới nơi rồi.

Với vấn đề này, fan Lê không phản ứng quá mạnh, Lê Chiêu là diễn viên theo con đường truyền thống, chứ không phải theo con đường lưu lượng, ngày ngày lên hot search cũng không phải chuyện tốt.

Chỉ cần người xem thích phim truyền hình cậu đóng, khán giả chịu bỏ tiền mua vé phim điện ảnh của cậu là thành công rồi.

“Cảm ơn Chiêu Chiêu đã nhận trả lời cuộc phỏng vấn của chúng tôi.” Phóng viên tắt camera, nói lời cảm ơn với Lê Chiêu.

Lê Chiêu bắt tay với hai người họ: “Sau này đừng như vậy nữa, nếu người nhà mấy anh biết các anh ngồi trên tuyết đợi lâu như vậy chỉ vì phỏng vấn một ngôi sao sẽ đau lòng lắm đấy. Mà hành vi này của các anh cũng làm phiền cuộc sống của các bạn học khác, hy vọng lần tới nhận phỏng vấn, các anh đã trở thành phóng viên chính thức rồi.”

“Cảm ơn.” Hai phóng viên hơi xấu hổ, sau khi nói cảm ơn lại xin lỗi Lê Chiêu. Lúc hai người rời khỏi văn phòng, vừa hay thấy giáo sư từ phòng nghỉ bưng một đĩa đồ ăn vặt đi ra.

Biết bọn họ sắp đi nên mới bê ra à?

Tâm tình hai phóng viên hơi rối bời, Lê Chiêu uống nước dùng cốc có quai, mà bọn họ lại dùng cốc giấy.

Xem ra giáo viên đại học thành phố rất bảo vệ sinh viên của mình.

“Phỏng vấn xong rồi à?” Giáo sư đặt đồ ăn vặt xuống bàn, cười với các phóng viên: “Đi thong thả.”

Phóng viên: “…………..”

Bọn em hiểu rồi, bọn em đi ngay đây ạ.

“Thầy ơi, cô lại nấu ăn ạ?” Lê Chiêu nhìn mấy món đồ ăn vặt này liền biết vợ của giáo sư tự tay làm.

“Đúng vậy, bà ấy biết hôm nay em về trường, nên sáng sớm đã chuẩn bị, bảo tôi mang tới văn phòng.” Giáo sư mỉm cười đặt đồ ăn vặt vào trong tay Lê Chiêu, “Ôn thi thế nào rồi?”

“Ôi ngon quá.” Lê Chiêu ăn một miếng hết hai cái liền, “Cảm ơn cô quá.”

Giáo sư mỉm cười.

“Em ôn tập tương đối rồi, chắc chắn không rớt môn.”

“Không rớt môn có là gì, phải tranh thủ giành học bổng.” Giáo sư đeo kính mắt, lấy một cuốn sách ra ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Thầy Lâm à, trường mình nhiều học thần như vậy, thầy bảo em giành học bổng là quá để mắt em rồi.” Lê Chiêu bưng đồ ăn vặt tới bên cạnh giáo sư, “Mấy nghiên cứu sinh thầy dẫn dắt đều là học bá, đâu có biết nỗi khổ của sinh viên bình thường bọn em.”

“Em không đi học hai năm mà còn có thể thi đậu đại học thành phố, sao lại là sinh viên bình thường?”

“Đó là nhờ có học thần thực sự gia sư cho em, giảng đề cho em, còn mời mấy giáo sư nổi tiếng giảng dạy từ xa cho em nữa.” Lê Chiêu nhớ lại mấy tháng trước kỳ thi đại học, không nhịn được rùng mình, “Các thầy đánh giá em khoảng 680 điểm, thi được 701 là nhờ tổ tông phù hộ.”

Nói không chừng các lão tổ tông thấy cậu bị thất lạc, sống một mình đáng thương quá, nên lúc cậu thi phù hộ cậu não bộ thông suốt, đạt được điểm cao.

“Người bạn học thần này của em không tồi.” Giáo sư tên là Lâm Thân, nghe lời ông nói, tổ tiên là trạng nguyên, có vô số người trong họ là tiến sĩ cử nhân.

Lê Chiêu không biết thật hay giả, nhưng gia đình thầy Lâm thấm đượm bầu không khí học thuật, trong nhà có rất nhiều người bá đạo làm nghiên cứu khoa học, làm vẻ vang cho nước nhà, mưu phúc lợi vì bách tính.

“Đúng vậy, anh ấy là người bạn tốt nhất trần đời của em.” Lê Chiêu thấy giáo sư khen ngợi Án Đình, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Giáo sư Lâm nhìn ánh mắt cậu là biết người bạn này có ý nghĩa vô cùng với Lê Chiêu, ông nhìn giá sách lộn xộn của mình: “Ăn xong cần tiêu thức ăn, dù sao em cũng ôn tập được nhiều rồi, vậy giúp thầy sắp xếp lại giá sách đi, tối thầy mời em dùng bữa.”

“Cô tự nấu ạ?” Lê Chiêu hỏi.

Thầy Lâm bật cười: “Không phải vợ tôi làm thì em không ăn à?”

“Hì hì.” Lê Chiêu xoa đầu cười, đặt đĩa đồ ăn vặt xuống, giúp thầy Lâm sắp xếp giá sách.

Ánh mắt thầy Lâm lại rơi xuống cần cổ Lê Chiêu, trong đôi mắt đượm nỗi ưu tư không thể xoa dịu.

Sắp xếp giá sách xong đã năm giờ chiều rồi. Trường học sắp xếp nơi ở cho Lâm Thân, khoảng thời gian gần đây Lâm Thân và vợ mình đều ở trong trường học.

Lê Chiêu theo sau lưng Lâm Thân, tay cầm túi đồ ăn lớn nhỏ, các giáo viên khác nhìn thấy đều cười bảo: “Tiểu Lê lại tới nhà thầy Lâm ăn chực à?”

“Thằng bé vừa đóng phim vừa đi học, tôi với bà nhà lo thân thể thằng bé không tốt, nên dẫn về nhà bồi bổ.” Không đợi Lê Chiêu trả lời, thầy Lâm đã nói trước, “Có thằng bé bầu bạn, tôi với bà nhà ăn cơm cũng vui hơn.”

Mấy thầy cô trêu chọc dường như nghĩ tới điều gì đó, họ nhìn Lê Chiêu một chút, lại cười bảo: “Kể cũng đúng, tụi nhỏ tầm tuổi này ăn nhiều nhất, người lớn chúng ta nhìn tụi nhỏ ăn cơm cũng ngon miệng.”

Giáo viên kia về nhà, người nhà ông ta hỏi: “Nhà lão Lâm có khách à, tôi thấy nhà họ có mùi canh gà hầm.”

“Có khách gì đâu, là cậu sinh viên mà lão Lâm và vợ mình quý, chính là thằng bé ngôi sao mà con bé nhà mình mê mệt, Lê Chiêu ấy.” Giáo viên kia cởi chiếc áo khoác dày, vừa thay giày vừa thở dài, “Nếu con lão Lâm không sao, chắc cũng tầm tuổi Lê Chiêu.”

Người nhà vội nói: “Anh nhỏ giọng chút thôi, nhỡ để Ngọc Thư với lão Lâm nghe thấy họ lại buồn biết bao chứ?”

Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư là hai người tự do yêu đương đến với nhau, hai vợ chồng cưới nhau chưa đầy hai năm sinh ra một đứa con, cưng chiều như bảo bối. Ai ngờ một ngày vú em đưa đứa trẻ ra ngoài dạo phố thì gặp phải bọn buôn người.

Bọn buôn người giành lấy đứa trẻ rồi bỏ chạy, lúc cảnh sát truy lùng, giữa chừng xe bọn buôn người gặp sự cố, bọn buôn người và đứa trẻ cùng rơi xuống sông, cuối cùng thi thể bọn buôn người được vớt lên, nhưng không thấy tăm hơi đứa trẻ đâu cả.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, rơi xuống sông sao mà sống được, chỉ sợ ngay cả thân thể cũng bị cá trong sông ăn sạch sẽ.

Bao nhiêu năm qua, năm nào vợ chồng họ cũng tới nơi con mình gặp sự cố đốt áo, đốt từ áo trẻ con cho tới áo thiếu niên, một năm bốn mùa không bỏ.

“Tôi biết rồi.” Giáo viên dè dặt nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng họ, “Bọn họ đối xử tốt với Lê Chiêu như vậy, có lẽ gương mặt đứa trẻ Lê Chiêu này có nét giống Đỗ Ngọc Thư, nên vợ chồng họ nhớ tới con mình.”

“Haizzz.”

Hai vợ chồng cùng nhau thở dài, vừa tiếc cho đứa trẻ mới chào đời mấy tháng kia, vừa tiếc cho đôi vợ chồng này.

“Cô ơi, cô hầm canh gà thế nào mà canh thơm nức vậy ạ?” Lê Chiêu vừa vào cửa đã thấy mùi canh gà thơm nức mũi, cậu thay dép xong liền chạy về phía phòng bếp.”

“Gà đồi cô nhờ người mua về đấy, dùng nồi đất hầm từ từ nhất định sẽ rất thơm.” Đỗ Ngọc Thư nhìn thấy Lê Chiêu, gương mặt nở nụ cười dịu dàng, cô bưng nắp nồi lên, múc đùi gà và chân gà cho Lê Chiêu, “Ăn thử đi, mặn nhạt thế nào?”

“Cảm ơn cô ạ.” Lê Chiêu nhìn đùi gà và chân gà trong bát, cầm chiếc ghế nhỏ, ôm bát lên vừa gặm đùi gà, vừa nói chuyện với Đỗ Ngọc Thư, khiến bà cười không ngớt.

Đỗ Ngọc Thư là người phụ nữ rất đẹp, khiến người ta quên tuổi tác của bà, cho dù xuống phòng bếp nấu nướng cũng giống như đang nhảy múa nhẹ nhàng, bàn tay trắng mịn đẹp đẽ, có thể thấy bà không thường xuyên xuống bếp.

Lâm Thân đứng trong phòng khách, nhìn nụ cười trên gương mặt vợ mình, trong lòng hơi nhoi nhói. Ông biết vì sao vợ mình lại đối tốt với Lê Chiêu như vậy, nhưng ông không nỡ vạch trần hiện tại tốt đẹp này.

“Cô ơi, để con thái mấy cái này cho.” Lê Chiêu gặm xong chỗ thịt gà Đỗ Ngọc Thư múc cho mình, đặt bát xuống rửa tay sạch sẽ, “Cô với thầy xem tivi đi ạ.”

“Sao có thể để con làm một mình được.” Đỗ Ngọc Thư đưa một chiếc tạp dề cho Lê Chiêu, “Con thái thịt, cô xào rau. Lão Lâm, ông qua đây bóc tỏi.”

Lâm Thân bình thường được sinh viên kính trọng, trước mặt vợ mình chỉ ngoan ngoãn bóc tỏi, thi thoảng hít hà mùi canh gà, nhưng lại không thể ăn.

“Chiêu Chiêu à, bao giờ phim con đóng công chiếu, để cô và lão Lâm mua vé ủng hộ con.” Đỗ Ngọc Thư nhìn Lê Chiêu thành thục thái thịt, thấy hơi xót xa trong lòng.

Đứa trẻ tốt như vậy, không biết cha mẹ nuôi cậu nhẫn tâm thế nào mà lại đi ngược đãi.

“Cô à, để con đưa vé cho cô, con là diễn viên chính, có vé miễn phí cho người thân bạn bè.” Lê Chiêu cười, “Còn là vé suất chiếu sớm nữa.”

“Được.” Đỗ Ngọc Thư nghĩ, đợi xem suất chiếu sớm xong, sẽ tự mình mua mấy vé, mời người nhà xem cùng.

Dưới sự hợp tác của ba người, cả bữa tối phong phú cuối cùng cũng xong xuôi, Lê Chiêu cầm điện thoại lên chụp một bức gửi cho Án Đình, nói mình tới nhà giáo sư ăn chực, để anh không cần phải lo.

“Ăn cơm mà cũng gửi ảnh, xem ra là bạn gái à?” Đỗ Ngọc Thư cười gắp một chiếc đùi gà to cho Lê Chiêu.

Lê Chiêu dùng đôi đũa sạch xẻ đùi gà ra làm hai phần thịt, một nửa cho Đỗ Ngọc Thư, một nửa cho Lâm Thân: “Là người yêu con ạ.”

Có lẽ bởi bầu không khí ở đây quá tốt, lại có lẽ bởi trong lòng Lê Chiêu cũng không muốn che giấu tình cảm của cậu với Án Đình, cho nên bấy giờ nói thật ra.

Đỗ Ngọc Thư ngẩn người, nhìn nửa chiếc đùi gà trong bát, lại nhìn xương gà Lê Chiêu gỡ ra, cười hỏi: “Tình cảm của hai con tốt lắm nhỉ.”

Bà sống hơn năm mươi năm, chuyện gì cũng từng gặp, cũng rất bao dung, Lê Chiêu không nói là bạn gái, mà nói là người yêu, bà liền hiểu giới tính của đối phương.

“Vâng ạ.” Lê Chiêu gật đầu, “Anh ấy là người yêu, cũng là người nhà. Ngay cả việc con thi đại học cũng là nhờ anh ấy ủng hộ con. Bình thường con nói gì anh ấy cũng đều bảo được cả, duy chỉ trong việc học hành là nghiêm khắc với con.”

“Yêu là bảo vệ chứ không phải phóng túng.” Đỗ Ngọc Thư mỉm cười cảm thán, “Nhất định cậu ấy là người rất tốt, con rất có mắt nhìn.”

“Anh ấy cũng có mắt nhìn.” Lê Chiêu cười tủm tỉm, “Nên bọn con là một cặp trời sinh.”

Lâm Thân không nói gì, chỉ mỉm cười múc canh gà cho Đỗ Ngọc Thư và Lê Chiêu, múc xong mới mỉm cười ăn nửa chiếc đùi gà Lê Chiêu chia cho mình.

Nửa cái đùi gà vào bụng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cánh cửa vừa mở, ông liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của anh trai mình đó giờ dành hết thời gian ở sở nghiên cứu.

“Chú hai à, kho dữ liệu gen sở bọn anh nghiên cứu nhiều năm cuối cùng cũng hoàn thành rồi!”Lời tác giả:

Bé Chiêu Chiêu ăn cơm ở nhà người lớn, trước khi ăn bé cầm điện thoại lên gọi cho Đình Đình, báo cáo mình ăn những món gì.

Người lớn trêu chọc: Chiêu Chiêu đang nói chuyện điện thoại với bạn gái à?

Bé Chiêu Chiêu nghiêm túc lắc đầu: Không phải bạn gái, là người yêu ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.