“Bản tính con người là thay đổi.”
“Sao vậy?” Lê Chiêu thấy Án Đình nhìn mình mà không nhận lấy xâu tôm, anh không nói lời nào, cậu thắc mắc sờ lên gương mặt mình: “Trên mặt em có gì kì lạ à?”
“Có.” Án Đình nhận lấy xâu tôm nướng, dời tầm mắt.
“Có gì vậy?” Lê Chiêu sờ lên mặt mình mấy cái, còn lấy điện thoại ra soi, rõ ràng không có gì mà: “Đình Đình à, không ngờ anh đẹp trai sáng sủa như vậy, thế mà cũng đi lừa người ta.”
Án Đình cúi đầu ăn tôm không nói gì.
“Có vẻ đẹp của cậu chứ còn gì nữa.” Trương Tiểu Nguyên vỗ bộp một cái lên gáy Lê Chiêu, cầm đồ uống trên bàn lên: “Án tiên sinh, lần đầu tiên gặp mặt, trước đó Chiêu Chiêu đã nhắc tôi không thể để anh uống rượu, tôi lấy đồ uống mời anh một cốc. Thằng bé này thẳng tính, đầu óc cũng đơn giản, sau này ở chung, nếu thằng bé làm gì mạo phạm, xin anh rộng lượng bỏ qua cho.”
Án Đình giơ chai trà lạnh chỉ đáng mấy đồng lên, chạm cốc với Trương Tiểu Nguyên: “Lê Chiêu rất tốt.”
Trương Tiểu Nguyên cười: “Mặc dù tôi là quản lý của thằng bé, nhưng vẫn coi thằng bé như em ruột, tiếc là mấy năm qua tôi không đạt được thành tựu gì, nhưng nếu sau này anh có việc cần giúp đỡ, cứ nói với tôi, có thể giúp thì nhất định tôi sẽ giúp.”
“Cảm ơn.” Trà lạnh vào miệng, hương vị ngòn ngọt, Án Đình khẽ nhấp một ngụm.
“Đã là người mình rồi thì đừng khách sáo gì nữa.” Trương Tiểu Nguyên đặt trà lạnh xuống, chà xát bàn tay: “Thế chúng ta.. khởi động thôi.”
Vừa dứt lời, sợi tóc mai của Án Đình khẽ bay lên, đó là làn gió lúc Lê Chiêu nhấc tay lên. Trong chớp mắt, tôm nướng kỹ và xâu thịt dê trên bàn đã bay vào trong tay Lê Chiêu, tay trái Lê Chiêu cầm tôm, tay phải cầm xâu thịt dê, hả hê nhìn Trương Tiểu Nguyên hai tay trống trơn: “Em biết ngay anh sẽ giở trò này mà, em đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”
“Đình Đình à, lấy này.” Lê Chiêu đưa chiến lợi phẩm vào hộp đồ ăn trước mặt Án Đình: “Hai chúng ta cứ từ tốn ăn.”
“Cái thằng nhóc này, anh có còn là anh trai cậu yêu nhất không?” Trương Tiểu Nguyên tội nghiệp cầm miếng khoai tây rán cuối cùng lên, xoay người vẫy tay với chủ quán: “Chủ quán, cho thêm hai xâu thịt dê, hai xâu thịt ba chỉ.
“Được rồi!” Mùa đông lạnh giá là vậy, nhưng chủ quán bận đến mức vã mồ hôi, ông quay đầu nhoẻn cười với bàn của Lê Chiêu, thuần thục để nguyên liệu lên vỉ nướng.
“Cho thêm mười xâu tôm, mười xâu nấm kim châm, một phần tôm cay.” Lê Chiêu khẽ hỏi Án Đình: “Anh muốn ăn gì nữa không?”
Án Đình im lặng trong thoáng chốc: “Cậu chọn đi.”
“Thế chúng ta gọi thêm mười xâu thịt xiên nướng.” Lê Chiêu đập bàn tay Trương Tiểu Nguyên đang lén chạm vào đĩa của Án Đình: “Em bảo anh rồi, món heo nướng của ông chủ nhà này là ngon nhất, thơm mà không ngấy, ăn rồi mà vị vẫn còn trong miệng.”
Thực khách chen chúc trong nhà hàng nói cười rộn rã, bàn luận trên trời dưới biển nhưng không can thiệp vào chuyện của nhau, xây dựng một sự ăn ý ngầm. Bà chủ ra ngoài giao hàng trở về, lấy điều khiển tivi trong ngăn kéo, bật chiếc tivi đã đóng một lớp bụi, rồi lại tất bật giúp chồng mình làm việc.
Chiếc tivi không biết đã hoạt động bao nhiêu năm nhiễu một hồi, cuối cùng cũng phát hình ảnh rõ ràng, vừa khéo lại chính là đài Hương Quả. Lê Chiêu nhẩm tính thời gian, hình như chương trình “Có bạn đồng nghiệp” mà cậu tham gia quay phát sóng vào tối nay.
“Đừng quên tối nay đấy.” Trương Tiểu Nguyên nhân lúc Lê Chiêu không chú ý, trộm lấy hai xâu thịt bò trong bát của Án Đình, từ tốn nhai: “Bữa đồ nướng đêm nay coi như để mừng cậu lần đầu lên tiết mục truyền hình nổi tiếng.”
Lê Chiêu: “Chắc tối nay em phải khao rồi.”
“Ai khao không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.” Trương Tiểu Nguyên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chắc hai phút nữa là tiết mục phát sóng.”
Nghe Trương Tiểu Nguyên nói, ngay cả Án Đình cũng đặt đồ ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn chiếc tivi cũ treo trên tường, Trong quán ăn ồn ào này, ngoài ba người họ ra, có lẽ không còn ai hứng thú với nội dung trên tivi.
Mất ba, bốn tiếng ghi hình, nhưng lên sóng chỉ có mấy chục phút. Lê Chiêu cảm thấy mình không thú vị, nhưng biên tập tạo hiệu quả rất tốt. Đoạn biểu diễn bài tiêu kia, ekip chương trình còn cố ý phóng cận cảnh những khán giả xúc động đôi mắt hoen đỏ.
Cậu lặng lẽ nghĩ, hẳn là ekip chương trình bỏ tiền ra nên các khán giả trường quay có khả năng diễn xuất như vậy.
Một chương trình tổng cộng mấy chục phút, quảng cáo xen kẽ còn dài hơn cả chương trình, ba người không vội vã đi ngay, vừa ăn đồ nướng vừa xem tivi.
Phần trò chơi vốn được quay trước, nhưng khi lên sóng thì lại được phát sau phần biểu diễn tài năng. Trong tiết mục, Lê Chiêu ba chân bốn cẳng nhảy lên trên, đu xà hai mươi cái sau đó giành được quả bóng đồ chơi trước tiên.
Trong tivi phát ra những tiếng hét chói tai ở trường quay, đủ để Trương Tiểu Nguyên đoán được hiện trường sẽ náo nhiệt tới nhường nào. Anh cảm thán nhìn về phía Lê Chiêu, thằng bé mới đôi mươi đã thể hiện được sức hút, đợi thêm mấy năm nữa là thời điểm đàn ông hào hoa phong nhã nhất, không biết đến khi đó có bao nhiêu cô gái sẽ điên đảo thần hồn vì cậu.
“Để anh xem gương mặt như hoa như ngọc này cuối cùng sẽ vào tay cô bé nào đây.” Trương Tiểu Nguyên cụng cốc với Lê Chiêu: “Nào, cục ly vì bạn gái tương lai của Chiêu Chiêu.”
Án Đình đưa tay vuốt nhẹ bình trà lạnh, không tham gia lần chạm cốc này. Ánh mắt anh dừng trên màn hình tivi, chàng trai mặc sơ mi trắng trong đó nở nụ cười rạng rỡ về phía ống kính, như một vầng thái dương nhỏ, tỏa ra hơi ấm áp.
Thật chói mắt, chói đến độ lóa mắt.
Tương Tương là khán giả trung thành của “Có bạn cùng nghề”, cứ thứ bảy hàng tuần lại ngồi trên sofa, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem chương trình là cách giải trí của cô. Cô rất mong chờ khách mời trước đó, sau đó ekip chương trình đổi người, trong lòng cô cảm thấy hơi thất vọng, bật tivi hờ hững ăn vặt.
Thế nhưng cảm giác hờ hững kia lập tức bay biến sau khi nhìn thấy một khách mời trong chương trình, cô nhìn chòng chọc TV hồi lâu, mãi đến khi chiếu quảng cáo mới kích động lấy điện thoại ra, mở group chat chia sẻ trai đẹp cho các chị em.
Tương Tương: Các chị em à, mau ra đây mà xem trai đẹp, mở chương trình “Có bạn cùng nghề” ở đài Hương Quả lên mà xem, có bất ngờ đấy.
Đậu Đậu: Cái nhóm bà thích bị bóc phốt nên ngừng quay rồi mà? Mấy hôm trước còn than kỳ này chẳng có gì hot, sao hôm nay lại kích động thế?
Tương Tương: Bản chất con người là thay đổi. Các chị em à, tôi đã nói rồi đấy, sau này mọi người có thay đổi, cũng đừng trách tôi không thông báo cho.
Trả lời tin nhắn xong, Tương Tương chẳng còn tâm trí để ý tới các chị em nữa. Nhân lúc quảng cáo đăng weibo, còn để hashtag “Có bạn cùng nghề”.
Tương Tương: Hỡi những người qua đường tốt bụng cho em xin info của soái ca sơ mi trắng trong “Có bạn đồng nghiệp” tối nay với, ảnh cười đẹp đến mức em tan chảy luôn rồi, ảnh là ai vậy! Em quỳ xuống xin các anh các chị luôn á!!
Tương Tương được xem như fan cứng của super topic “Có bạn đồng nghiệp”, weibo này của cô lập tức được rất nhiều người trả lời.
Dorayaki bỏ muối: Thím à, đây là chút info em tìm được, là một tân binh không có nhiều tác phẩm, bộ phim cậu ấy đảm nhiệm vai nam chính mới được phát trên Ớt Xanh video, nếu thấy hứng thú thì đi tìm thử.
Tương Tương cảm ơn cư dân mạng nhiệt tình kia, thấy quảng cáo kết thúc, vội vã đặt điện thoại xuống chăm chú xem tivi, không muốn bỏ lỡ bất cứ hình ảnh nào của soái ca.
Group của các chị em cứ thi thoảng lại có thông báo, nhưng tiếc là trước trai đẹp, tình chị em cũng hóa mây bay.
Lê Chiêu dễ dàng đu xà hai mươi cái, được mọi người khen ngầu quá.
Lê Chiêu dùng bài tiêu thổi một đoạn dân ca, được khen tài hoa, giàu khí chất.
Đến đoạn sau, các khách mời nhắc tới người bạn đại gia của mình, họ dùng túi hiệu gì, ngồi máy bay tư nhân, nhưng đến lượt Lê Chiêu lại kể về người bạn nhà thuộc hộ di dời.
Máy bay trực thăng, biệt thự xa hoa, du thuyền đều quá xa vời so với quần chúng bình thường, thế nhưng hai chữ “di dời” lại chạm vào vào thần kinh của mọi người. Bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi dù có dốc hết sức cũng không thể mua nổi một căn nhà, nằm mơ cũng muốn có một căn nhà thuộc về riêng mình.
Cho nên khi họ nghe thấy người bạn của Lê Chiêu có hai căn nhà thì thật lòng hâm mộ.
Có phải đại gia hay không không quan trọng, quan trọng là họ rất ngưỡng mộ người bạn của Lê Chiêu, chỉ là không biết người bạn như vậy đi đâu nhận đây?
Dưới ánh mắt ước ao ghen tị của khán giả, Lê Chiêu ở trong tivi vẫn còn kể về bạn của mình.
“Bạn em tốt lắm, biết em nghèo không mua nổi nhà, còn bảo em chuyển tới nhà của anh ấy.”
“Thế cậu đã chuyển chưa?” Dường như các MC rất quan tâm tới vấn đề này.
“Không ạ.” Lê Chiêu cười híp mắt lắc đầu: “Anh ấy tốt như vậy, sao em có thể lợi dụng anh ấy.”
Nghe đến đây, Tương Tương thay đổi sắc mặt, càng trân trọng tình cảm, thì lại càng không nỡ phá hủy nó, có thể nhìn ra được Lê Chiêu rất coi trọng tình bạn này.
Cô suy tư cầm điện thoại lên, mở group tán gẫu ra, phát hiện tất cả các chị em đều mê trai, gào thét cục cưng thật khiến người ta xúc động, lại mặt không cảm xúc tắt group đi.
Cô lo xa rồi.
Cái đám mê trai này sẽ không bỏ qua trai đẹp đâu.
Trong quán nướng, Trương Tiểu Nguyên trố mắt há hốc miệng xem, tỏ vẻ thắc mắc: “Chiêu Chiêu này, cậu lấy đâu ra bạn đại gia có hai căn nhà thế?” Bạn bè của Lê Chiêu anh biết cả, đều là kẻ tài ba trong giới nhà nghèo, không ai có tiền cả.
“Có chứ.” Lê Chiêu khoác tay lên vai Án Đình, đắc ý hất cằm lên: “Đây này.”
Trương Tiểu Nguyên trố mắt ra: “Án tiên sinh, anh có hai căn nhà thật à?”
Án Đình khẽ vuốt cằm: “Ừm.”
Khoảnh khắc Án Đình gật đầu, trong mắt Trương Tiểu Nguyên, anh đã không còn là anh nữa, mà là một thỏi vàng ròng tỏa sáng lấp lánh mê người.
“Ăn no quá.” Lê Chiêu xoa cái bụng, kéo vành mũ lưỡi trai xuống: “Đi, đi về thôi.”
Trương Tiểu Nguyên còn chưa kịp hoàn hồn, anh sững sờ theo sau Lê Chiêu và Án Đình, đến khi có một chiếc xe đen đậu trước mặt họ, mới nhớ ra mình có việc cần làm: “Chiêu Chiêu à, tối nay anh về nhà bố mẹ, không đi cùng cậu đâu.”
“Vâng.” Lê Chiêu gật đầu: “Anh đi cẩn thận.”
“Tôi đưa cậu đi.” Gương mặt nhợt nhạt của Án Đình trong màn đêm có vẻ hết sức lạnh lùng.
Trương Tiểu Nguyên hơi sững sờ, lập tức cười bảo: “Không cần đâu, nhà ba mẹ tôi cách đây không xa.” Nói rồi anh cưỡi lên con xe điện, rời đi nhanh như chớp.
Lê Chiêu ngồi xe Án Đình trở về phòng trọ, vừa mới lên tầng đột nhiên có một bóng đen chạy về phía cậu, cậu duỗi chân ra đạp theo bản năng.
Bóng đen đụng vào tường, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Đừng cử động, cử động nữa tôi sẽ báo cảnh sát.” Lê Chiêu cảnh giác nhìn bóng đen.
“Thầy, thầy Lê Chiêu, tôi là Tào Gia, trợ lý của tổng giám đốc công ty giải trí Dâu Tây. Trợ lý chầu chực trước cửa phòng trọ của Lê Chiêu cả buổi, mãi mới đợi được cậu về, không ngờ còn chưa kịp nói chuyện, đã bị đạp một cú đau điếng.
Lê Chiêu là diễn viên phim thần tượng mà, sao mạnh như diễn viên phim võ hiệp thế kia? Anh xoa xoa chỗ bị đạp trúng, lúc ngẩng đầu lên liếc nhìn cái đèn kia vì sao không sáng: “Trước đó chúng tôi đã liên lạc với quản lý của cậu, có lẽ là giữa hai bên có chút hiểu lầm, bởi vậy nên giám đốc Tôn bảo tôi tới đây nói chuyện với cậu.”
Lê Chiêu:???
Giờ mấy kẻ lừa đảo không những dối trên mà còn đồng bộ gạt dưới nữa à??