CHƯƠNG 7 QUYỂN 1
Lưu Tuần biết Bùi Ngọc Thư không muốn hồi kinh, thần tình không khỏi thất vọng cô tịch.
Ngọc Thư thế nhưng nhẫn tâm để hắn nếm trãi nỗi khổ tưởng niệm? Vậy đừng trách hắn, hắn thế nào cũng phải hảo hảo nghĩ một biện pháp khiến y không thể không hồi kinh.
Vào đêm khuya, Lưu Tuần lại ở Ngự thư phòng trong Vị Ương cung đi qua đi lại, suy tư vấn đề duy nhất làm khó hắn mấy năm nay—— làm sao có thể chính đại quang minh khóa Bùi Ngọc Thư lại bên hắn.
Muốn y hồi kinh, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện ở lại cạnh hắn, chuyện này. . . . . . Hắn phải làm gì mới được đây?
Aha! Cứ làm vậy đi!
Hắn quả nhiên thật thông minh, mới nghĩ ra cái hảo biện pháp này! Lưu Tuần vui vẻ cất tiếng cười to. (ta thấy lo cho a Thư quá…!)
Ái khanh a ái khanh, trẫm sẽ khiến ngươi chắp cánh cũng trốn không thoát khỏi tay trẫm.
◇◇◇
Bùi Ngọc Thư ngồi trong soái doanh suy tư giải quyết vấn đề địch nhân thỉnh thoảng lại đến gây rối ở biên cảnh thế nào, đang định nói cho Trường sử trong quân cùng quan tướng thủ hạ trong quân biết kế hoạch của y.
“Cáp thu!”
Y bỗng thấy mũi hảo ngứa, hắt xì một cái.
Thời tiết chuyển lạnh, nơi biên thuỳ nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm rất lớn, quả thật cần phải chú ý giữ ấm, nếu không cẩn thận nhiễm phong hàn, sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của quân đội.
Y kéo nhứ hàn mao thảm (thảm, đệm lông làm bằng sợi bông chống lạnh), cùng đại y nằm lên chiếu, tai nghe tiếng gió thổi cỏ lay từ xung quanh, trong đầu không ngừng suy nghĩ phải sử dụng chiến thuật nào để đối phó Hung nô.
Bỗng dưng, y nhớ đến Lưu Tuần ở Trường An, cùng với cái cảm giác ấm áp khi được hắn ôm vào lòng. . . . . .
Sách! Y không có việc gì nhớ đến hắn làm chi?
Còn không phải do hắn hại! Bằng không, y việc gì phải trốn hắn mà rời khỏi Trường An? Để bây giờ phải ở lại đại mạc trong trời đông giá rất này chứ, y cuộn người lại mặc chịu đựng từng cơn gió lạnh thổi đến.
Tên Hoàng Thượng đáng ghét! Rảnh rỗi luôn nói ra mấy từ yêu, thích, trêu đùa y thật thú vị đến thế sao?
Hơn nữa, ánh mắt hắn mỗi lần đều thật sự nhìn chăm chú y, rõ ràng nhìn chăm chú đến mức không cho người ta có cơ hội thở dốc, đôi mắt thâm thúy mà sâu thẳm làm y có một loại lỗi giác rằng y đang xích lõa đứng trước hắn.
Nhưng, nụ hôn của hắn hảo ôn nhu, cái ôm của hắn ấp hảo ấm áp. . . . . . Tưởng tượng đến đây, mặt Bùi Ngọc Thư không khỏi phiếm hồng, kéo chặt lấy mao thảm hi vọng làm thế có thể ngăn lại từng cơn gió lạnh buốt thấm đang quất vào doanh trướng.
Trong lòng có một cảm giác khác lạ không thể nói nên lời, mà một người trì độn như hắn nào biết được loại cảm giác đó là gì, chỉ đành mặc nó chậm rãi lan ra ngập tràn tâm y
◇◇◇
Đạo chiếu lệnh thứ hai đến, Bùi Ngọc Thư vẫn hồi âm về nói biên cương quân tình khẩn cấp, không thể hồi kinh.
Đạo chiếu lệnh thứ ba, thứ tư truyền đến, lệnh Bùi Ngọc Thư bắt đầu phát hỏa, Lưu Tuần không lo hảo hảo quản lí triều chính, muốn y về làm gì chẳng lẽ lại muốn kề gối trường đàm?
Nhưng mỗi lần trường đàm kết quảà còn chẳng phải là lên long sàn của hắn, tên hoàng đế háo sắc đáng ghét này, bản tướng quân tuyệt không hồi kinh!
Cho đến khi đạo chiếu lệnh thứ mười hai đến, nội dung lệnh Bùi Ngọc Thư phi thường kinh ngạc.
Trẫm long thể khiếm an, Phiêu Kị tướng quân Bùi Ngọc Thư hoả tốc hồi kinh, nhất thiết không được trì hoãn!
” Hoàng Thượng. . . . . . Nhật lí vạn ky (làm việc nhiều, bận rộn), cường tráng khỏe mạnh cư nhiên long thể khiếm an?” Bùi Ngọc Thư thu được đạo chiếu lệnh thứ mười hai, không nhịn được bắt đầu lo lắng cho bệnh tình của Hoàng Thượng.
“Dương tướng quân, Hoàng Thượng long thể khiếm an, hạ chiếu muốn ta tức khắc hồi kinh, lúc ta không ở nhiệm vụ lĩnh quân đành giao phó cho ngươi, nhớ kĩ phải cẩn thận, nếu địch nhân không cố ý khiêu khích trăm triệu không cần hành động thiếu suy nghĩ, chớ trúng gian kế của địch nhân.”
Bùi Ngọc Thư tập hợp chư vị tướng lãnh, giáp mặt truyền quân lệnh cho An Tây tướng quân Dương Quảng Lăng cùng các quan tướng khác, liền sải bước yêu mã Thanh Nhĩ rời khỏi quân doanh Hán quân, nơi vó ngựa đặt xuống cát vàng cuồn cuộn bay lên.
Lưu Tuần dùng mười hai đạo chiếu lệnh, rốt cục gọi được Bùi Ngọc Thư hồi kinh .
Ven đường, Bùi Ngọc Thư trong lòng vẫn còn nghi vấn, Lưu Tuần thể lực hơn người cư nhiên sẽ sinh bệnh?
Y mỗi lần đều bị hắn gây sức ép khiến toàn thân mềm nhũn vô lực, hắn sao có thể sinh bệnh? Hừ! Lần này không phải là lại gạt y chứ?
Từ bị bắt thực hiện điều kiện khuất nhục kia, y chẳng những bị hắn dùng kế lừa lên giường làm ấm lô, hơn nữa còn mượn việc danh nghĩa truyền quân lệnh mà bị hắn. . . . . .
Bùi Ngọc Thư bỗng dưng nhớ lại y ở dưới thân hắn cư nhiên thật hưởng thụ khoái cảm hắn gây cho y, cánh tay luôn ôm chặt y làm y cảm thấy thật ấm áp.
A! Y đang suy nghĩ cái gì vậy? Bùi Ngọc Thư xấu hổ nháy mắt khuôn mặt đã hồng thấu. Đáng ghét! Y vì sao nghĩ gì không nghĩ, lại cứ nghĩ đến chuyện này.
Bùi Ngọc Thư nhớ đến trước kia khi y làm thái tử thư đồng, tức bắt đầu những ngày có thể nói là kinh đào hãi lãng (sống gió gian nguy), khi đó Lưu Tuần vẫn là thái tử đã biết lợi dụng nhược điểm của y để đạt được mục đích của mình.
Y mỗi lần đều bị hắn xoay hệt như một tên ngốc, nếu y không thông minh ra một chút, thì thật sự còn ngốc hơn cả cẩu.
Tuy rằng giận bản thân bị hắn buộc thực hiện lời hứa, thế nhưng sự ôn nhu của hắn lại làm cho y càm thấy hắn là thật tình, vì sao? Hắn chính là một hoàng đế a! Buông tha không hề sủng hạnh tần phi chốn hậu, lại thiên vị trêu chọc y, cả ngày toàn nghĩ đến những chuyện kì quái chẳng lẽ hắn không mệt sao?
Cẩn thận ngẫm lại, tất cả vấn đề phát sinh đều bắt đầu do y cảnh giác Lưu Tuần quá thấp. Cho dù bị hắn lừa cho xoay vòng, vẫn như cũ không thể chân chính oán hận hắn. Không có biện pháp, với một người từ nhỏ lớn lên cùng mình, y sớm thành thói quen cả hai chơi đùa với nhau rồi, sao có thể khắc khắc đề phòng hắn?
Kỳ thật Bùi Ngọc Thư thích kỵ mã đùa giỡn đao kiếm, trời sinh đối với chuyện nam nữ tình sự có chút trì độn, bằng không, lấy bề ngoài y tuấn suất cùng phong độ làm người khiêm tốn, nhất định đã ăn sạch toàn bộ nữ tử chốn kinh thành.
May mà y đủ trì độn, Lưu Tuần mới có thể bảo vệ y thật chặt, không cho phép người khác chạm vào y. Có câu: nước phù sa không lưu ngoại nhân điền, đồ ngon đương nhiên chỉ dành cho mình ăn a!
Huống hồ, Bùi Ngọc Thư tuyệt không biết, hắn chính là mối tình đầu Lưu Tuần! Từ buồi sơ ngộ năm bảy tuổi, Lưu Tuần đã yêu y, mười ba năm qua, trong lòng Lưu Tuần chỉ có tồn tại mình y! Trong chồn cung đình câu tâm giác đấu (hục hặc, lục đục), hậu cung *** loạn, là một chuyện vô cùng đáng quý.
Tuy rằng trong lòng Bùi Ngọc Thư vẫn hoài nghi Lưu Tuần rất có khả năng đang đùa giỡn lừa gạt y, nhưng sự quan tâm dành cho hắn lại hơn hẳn nỗi hoài nghi trong lòng. Y không ngừng thúc giục Thanh Nhĩ, hối hả chạy như bay về phía trước, Thanh Nhĩ tựa hồ cảm nhận được nỗi bất an của y, một đường chạy thẳng về Trường An thành.
Bùi Ngọc Thư trong lòng khẩn cầu : Hoàng Thượng người cần phải cố gắng, thần tức khắc sẽ hồi kinh.
◇◇◇
Bùi Ngọc Thư mã bất đình đề (thúc ngựa không ngừng) chạy ba ngày ba đêm, rốt cục trở lại Trường An, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã lập tức tiến cung thăm Lưu Tuần nằm trên long tháp.
“Hoàng Thượng! Thần về trễ!” Ánh mắt đầy lo lắng của y toát lên sự quan tâm chân thành dánh cho Hoàng Thượng.
“Ái khanh? Thật là ngươi rồi!” Lưu Tuần sắc mặt tái nhợt, hữu khí vô lực mở hai mắt nhìn Bùi Ngọc Thư.
“Trẫm muốn cùng ái khanh ôn chuyện, các ngươi lui xuống đi.”
Lưu Tuần cho một ánh mắt khiển lui đại thần cùng nội thị bên cạnh, chỉ lưu lại một mình Bùi Ngọc Thư.
“Hoàng Thượng sao lại mắc bệnh? Thần gọi thái y đến. . . . . .” Bùi Ngọc Thư xoay người muốn ra tẩm cung gọi thái y về.
“Ngọc Thư, thái y chẩn đoán bệnh của trẫm thuốc châm không hiệu quả, chỉ có. . . . . .”
Lưu Tuần kéo tay Bùi Ngọc Thư, hai mắt như cũ vô thần, Bùi Ngọc Thư nhìn thấy không khỏi lo lắng hắn bệnh tình nghiêm trọng, dù sao triều đình xã tắc vẫn cần Hoàng Thượng xử lí a!
“Khụ, khụ! Chỉ có lấy ái khanh làm thuốc dẫn. . . . . .” Lưu Tuần che miệng khụ hai tiếng, suy yếu nói, nhưng bàn tay rắn chắc vẫn nắm chặt tay Bùi Ngọc Thư.
Con ngươi đen trong suốt của Bùi Ngọc Thư chăm chú nhìn Lưu Tuần, nỗi lo lắng về bệnh tình của hắn phát ra từ nội tâm, nhưng y đã hoàn toàn quên người bệnh sao có thể có khí lực cầm tay y mạnh đến thế?
Cá tính ngay thẳng lại đơn thuần như y, sao có thể địch lại Lưu Tuần luôn lén lút tính kế kẻ khác chứ?
Tên gia hỏa cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao tiếp cận y, giữ lấy y, ăn sạch y, mà có thể trở thành minh quân trong miệng thế nhân quả thật là đại kỳ tích, bởi vì tâm tư hắn toàn bộ đều đặt trên người Bùi Ngọc Thư.
Nếu không phải Bùi Ngọc Thư là bị lừa, ngây ngốc lấy bản thân làm điều kiện để đổi việc tên hoàng đế háo sắc chăm lo việc nước, giang sơn Đại Hán có thể giữ được không, thật đúng là một nghi vấn.
Hiện nay y lại bất tri bất giác đã xem bản thân như sơn dương mà đưa vào miệng hổ.
“Thuốc dẫn? Nhưng thần không phải thái y a, sap có thể trị liệu cho Hoàng Thượng?” Bùi Ngọc Thư hoàn toàn không thể lý giải lời nói của Lưu Tuần.
“Trẫm mắc chính là bệnh tương tư a, nếu không lấy ái khanh làm thuốc dẫn là không thể trị liệu.”
Lưu Tuần kéo lấy tay Bùi Ngọc Thư, xoay người đặt y lên long tháp, hai tay cùng y mười ngón nắm nhau, hai chân cũng đè lên chân Bùi Ngọc Thư.
“Hoàng Thượng. . . . . . Ngươi, ngươi lại lừa thần!” Bùi Ngọc Thư lúc này mới phát giác Lưu Tuần căn bản không sinh bệnh, nếu không, hắn nào có thể lực đè y thế này.
Toàn thân bị Lưu Tuần áp đảo trên giường không thể động đậy, Bùi Ngọc Thư cực độ ảo não bản thân vì sao lại dại dột mắc mưu của hắn!
Y nên sớm nên biết Lưu Tuần luôn dùng kế dụ dỗ mình, thế mà y lại không bao giờ học được giáo huấn.
“Trẫm thật sự bị bệnh, hơn nữa là bệnh tương tư bất trị, trẫm có bao nhiêu luyến tiếc ly biệt ngươi. . . . . . Đáp ứng trẫm, ngươi đừng rời khỏi trẫm nữa. . . . . .” Bạc thần khêu gợi của Lưu Tuần dán bên tai Bùi Ngọc Thư, nhẹ giọng thì thầm mấy tương tư nỗi tương tư với y.
“Ngươi. . . . . . Buông, buông ra!” Bùi Ngọc Thư trừng mắt nhìn Lưu Tuần, bị thông báo của hắn làm kinh hách, không khỏi dùng sức vặn vẹo thân thể, ý đồ giãy ra giam cầm của hắn, nhưng, Lưu Tuần hoàn toàn bất vi sở động.
“Không, không cần. . . . . . Buông!”
Hai tay Bùi Ngọc Thư cùng mười ngón Lưu Tuần nắm lấy nhau, hai chân cũng bị hắn áp chế, nhưng y tuyệt không nhận thua, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn thẳng Lưu Tuần, lại vì thấy được nỗi tưởng niệm cùng khát vọng mãnh liệt trong đôi mắt kia mà sửng sốt.
Người dưới thân vặn vẹo thân thể, cố ý vô tình khiêu khích Lưu Tuần cấm dục đã lâu, lý tính của hắn như cầm huyền bị kéo quá căng mà đứt gảy.
“Ngọc Thư, ngươi nên hảo hảo trị liệu bệnh tương tư của trẫm a.” Lưu Tuần khẩn cấp dỡ xuống áo giáp trên người Bùi Ngọc Thư.
Sách! Thiết chế chiến giáp qua khó cởi! Lần sau nhất định phải bắt y mặc bào phục chỉ cần dây áo buông lỏng là có thể trút đi toàn bộ, bằng không, quần áo chưa trút hết, hắn đã bị dục vọng mãnh liệt đốt chết.
Lưu Tuần bị *** khó nhịn dày vò, lung tung thoát y phục người dưới thân, trong lúc vô ý ngay cả dây thừng xuyến chiến giáp cũng bị xả đứt, Lưu Tuần đơn giản trực tiếp ném chiến giáp trên vai xuống đất.
“Hoàng, Hoàng Thượng. . . . . . Ngươi. . . . . .” Bùi Ngọc Thư kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ có thể lăng lăng chăm chú nhìn động tác của Lưu Tuần, hoàn toàn nói không ra lời.
Áo giáp trên người y chính là tinh cương chế tạo, ngay cả địch tướng trên chiến trường cũng không thể dễ dàng lấy binh khí đâm thủng, người này cư nhiên. . . . . . Nhẹ nhàng xả một cái đã xả đứt.
Tên này là quái vật với khí lực vô cùng lớn a!
Không! Y dù sao cũng phải nghĩ một biện pháp thoát ly sự giam cầm của hắn!
“Chờ, chờ một chút!” Hai tay cầm lại tay hắn, Bùi Ngọc Thư ra vẻ trấn định, trong đầu suy tư phải làm sao để Lưu Tuần buông y ra.
“Trẫm chờ không kịp !” Lưu Tuần vẫn tiếp tục bắt tay vào động tác đang làm, hắn nhanh chóng dỡ xuống phần chiến giáp che tay cùng thắt lưng hạ khố của Bùi Ngọc Thư, sau đó mới ngẩng đầu lên.
“Ta mới từ biên cương trở về, còn, còn chưa tắm rửa, rất dơ đó!” Ngô! Thật xấu hổ! Này hình như là làm nũng. . . . . . Bùi Ngọc Thư mặt ửng đỏ nói ra mấy lời làm y xấu hổ không thôi.
“Không quan hệ! Trẫm thích hương vị của ngươi!” Thanh âm trầm thấp khêu gợi vang lên bên tai y, Lưu Tuần không chút để ý nói ra một câu suýt làm y đương trường ngất xỉu.
Bùi Ngọc Thư sợ tới mức ba hồn bảy phách đều bya mất, y nào quan tâm đến chuyện Hoàng Thượng có thích hay không chứ, y chĩ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.”Hoàng, Hoàng Thượng! Đừng làm như vậy, ta không muốn!”
“Đừng nóng vội, dù sao cũng vẫn phải tắm rửa, thôi, ngươi trước trị liệu bệnh tương tư của trẫm vậy.” Lưu Tuần cởi sạch xiêm y trên người y, rồi cởi trung y của mình xuống, đường cong cơ thể hoàn mỹ như pho tượng lập tức hiện ra trước mắt Bùi Ngọc Thư, thế nhưng người xem duy nhất là y lại vô tâm thưởng thức.
“Ta, ta để ý! Buông ra đi!” Bùi Ngọc Thư lắc lắc đầu, vặn vẹo hai tay bị áp chế, y nào có ngại hương vị trên người mình bị ngửi thấy, y để ý chính là đang dâng trào vận sức chờ phát động kia của Hoàng Thượng đang dán tại trên người y, lệnh y nhớ lại cảm giác bị hắn lấp đầy, thân thể không tự chủ được mà muốn cảm thụ thứ nóng rực của hắn, nguy rồi! Mặt mình nhất định còn đỏ hơn cả quả cả chua chín.
“Ngọc Thư, ngươi là thuốc dẫn duy nhất của trẫm, trẫm không thể chịu được những ngày không có ngươi a.” Bạc thần của Lưu Tuần liếm thỉ duyện hôn nơi vành tai, hai má, cánh mũi, bờ môi của Bùi Ngọc Thư, chậm rãi trượt xuống xương quai xanh duyên dáng, nhẹ nhàng mút hút trên bờ ngực, bàn tay thon to dao động xuống ạ phúc, bao lấy dục vọng đang đứng thẳng vuốt ve nhu lộng .
“Oa! Không cần! Ta không muốn làm thuốc dẫn!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết tự tẩm điện của hoàng đế truyền ra, ngay sau đó chính là từng đợt thở gấp cùng rên đứt quãng đích rỉ. Tứ Hỉ cơ linh đóng cửa điện lại, đứng bên ngoài chờ đợi, không cho kẻ khác vào quấy rầy. May mắn Bùi tướng quân đã trở lại, bệnh của Hoàng Thượng đã có thể khỏi hẳn.
Nhưng mà. . . . . . Bùi tướng quân đáng thương lại bị Hoàng Thượng lừa gạt !
◇◇◇
“Ngọc Thư, trẫm phải sắc lập hoàng hậu.” Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư vào lòng, khẽ mút lấy thùy tai tròn trịa, ghé vào tai y thì thầm.
“Thật sự? Chúc mừng Hoàng Thượng muốn phong hậu.” Bùi Ngọc Thư đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, đột nhiên mở hai mắt, mừng rỡ nói. Cám ơn trời đất! Hoàng Thượng rốt cuộc cũng nguyện ý phong hậy để nối dõi tông đường, chỉ cần về sau đừng đánh chủ ý lên người y nữa là được, y sẽ mỗi ngày thắp hương tế bái, nhất định thành tâm chúc phúc xã tắc của Hoàng Thượng truyền lưu thiên thu muôn đời.
“Ngươi đoán là ai?” Lưu Tuần siết lấy Bùi Ngọc Thư đang muốn giãy dụa đứng dậy, song chưởng ôm chặt lấy y, không cho y lộn xộn.
” Vương Lan Hương tôn nữ của Vương Thừa tướng? Sự dịu dàng ôn nhu của nàng nổi danh khắp chốn kinh kì.” Bùi Ngọc Thư bắt đầu thật sự vì Hoàng Thượng suy tư chọn hoàng hậu.
“Không phải.” Lưu Tuần lắc đầu.
” Chu Ngọc Hồng muội muội của Chu Ngự Sử? Nàng bộ dạng như thiên tiên, chỉ cần nhìn nàng một lần. Tuyệt không thể quên.”
“Không phải.” Lưu Tuần lần thứ hai lắc đầu.
” Trần Sảnh San nữ nhi của Trần Thái úy? Nàng văn võ song toàn, từ nhỏ đã là một mỹ nhân, cùng Hoàng Thượng phối duyên Loan Phượng là tuyệt phối.”
“Không phải.”
“Phiêu Kị tướng quân. . . . . .” Khi Lưu Tuần đang muốn nói ra đáp án, thì đã bị Bùi Ngọc Thư ngắt ngang.
“Xá muội? Nàng năm nay mới tám tuổi, quá nhỏ không thích hợp làm hoàng hậu, thỉnh Hoàng Thượng khác tuyển chọn một người thích hợp hơn.” Bùi Ngọc Thư nghe vậy lắc đầu, muội muội y tuổi quá nhỏ, không thể tiến cung làm hoàng hậu.
“Ngọc Thư, ngươi. . . . . . Ai!” Lưu Tuần hoàn toàn bị sự trì độn của Bùi Ngọc Thư đánh bại, thôi đi, tạm thời trước không nên nói ra đáp án vậy.
Lưu Tuần thật có chút chờ đợi, lúc Bùi Ngọc Thư biết được đáp án khi, sẽ kinh ngạc ra sao a.
◇◇◇
“Hoàng nhi, hôm nay sao lại rãnh rỗi đến thăm nương?”
Tiêu thái hậu người ỷ vào nhuyễn tháp nhìn Lưu Tuần, hắn vừa hạ triều đã lập tức đến Trường Nhạc Cung.
“Mẫu hậu quân an, nhin thần hôm nay đến là muốn cùng mẫu hậu thương nghị việc sắc phong hoàng hậu.” Lưu Tuần hướng Tiêu thái hậu hành lễ vấn an rồi mới nói ra mục đích của mình.
“Không biết là vị tiểu thư khuê các nào được hoàng nhi coi trọng?” Tiêu thái hậu thật vui vẻ, hoàng nhi trước giờ luôn du hí nhân gian cuối cũng cũng muốn lập hậu, không khỏi vội hỏi.
“Này. . . . . . Là Phiêu Kị Đại tướng quân Bùi Ngọc Thư. . . . . .” Lời Lưu Tuần troncòn chưa dứt, Tiêu thái hậu đã tức giận ngắt ngang, “Hoang đường! Lịch đại chưa bao giờ chuyện sắc lập nam tử vị hậu, cái loại chuyện đại nghịch bất đạo này ngươi sao có thể phạm vào, bản cung không cho phép!” Tiêu thái hậu kích động từ tháp đứng lên, giận giữ chỉ vào hoàng nhi yêu thích Long Dương của mình, vốn tưởng rằng hắn chỉ là nhất thời mê muội mới mê luyến nam nhân, thế nhưng hiện giờ hắn lại muốn phạm triều cương lập nam tử vi hậu. Không thể được! Nàng tuyệt đối không cho phép!
“Mẫu hậu, Bùi tướng quân trung tâm, cương trực công chính, liên tiếp kiến công nơi sa trường, mỗi lần phong thưởng cho y, y đều khẳng khái phân cho huynh đệ trong quân đội, nhi thần cho rằng có y phụ tá nhất định thiên hạ có thể yên ổn.” Lưu Tuần cố lấy ba tấc lưỡi không xương nói hết toàn bộ ưu điểm của Bùi Ngọc Thư, ý đồ thuyết phục Tiêu thái hậu.
“Mẫu hậu biết Bùi tướng quân là một nhân tài hiếm có, thế nhưng y là nam tử, không thể nối dõi tông đường, nương vẫn không thể cho phép.” Ngữ khí Tiêu thái hậu đã mất đi sự kiên quyết ban đầu, Lưu Tuần thấy ngữ khí Tiêu thái hậu đã có dấu hiệu mềm hoá, không hề kiên quyết như trước, thừa cơ bổ thêm một câu.”Mẫu hậu không cần lo lắng vấn đề hoàng tự, ấu đệ của nhi thần Lưu Tường năm nay ba tuổi, nó cũng là hài tử của mẫu hậu cùng tiên đế, nhi thần muốn lập hắn làm thái tử, mẫu hậu thấy sao?” Lưu Tuần thao thao bất tuyệt nói xong, hy vọng mẫu hậu có thể chuẩn hắn lập Bùi Ngọc Thư vi hậu.
Chỉ cần có thể thuyết phục được mẫu hậu, trong triều mấy đại thần khác dù có phản đối hôn sự này thế nào đi nữa, cũng không thành vấn đề
“Chuyện này. . . . . . Hoàng nhân đã nói với Bùi tướng quân việc này chưa?” Theo cá tính ngay thẳng của Bùi tướng quân, y không có khả năng đồng ý hành vi hoang đường này của hoàng nhi, Tiêu thái hậu đối với hắn theo như lời trong lời nói vẫn trì giữ lại thái độ.
“Chưa đề cập, nhưng nhi thần tính toán ngày mai lâm triều sẽ tuyên bố.”
“Bản cung vẫn như cũ cho rằng việc này không thỏa đáng, hoàng nhi phải ba tư.” Tiêu thái hậu trầm tư trong chốc lát, cho rằng lập hậu là triều đình đại sự, không thể lỗ mãng hành sự.
“Nhi thần đối Bùi tướng quân là một tấm chân tình, không thể dung chứa bất kì ai khác, nhưng nếu mẫu hậu không cho phép, nhi thần sẽ không đề cập đến việc lập hậu nữa.” Lưu Tuần thật sự nhìn Tiêu thái hậu, ngữ khí kiên định, không hề lộ ra một chút biến đổi.
“Ngươi! Đại nghịch bất đạo! Loại chuyện phạm vào triều cương thế này mà ngươi cũng dám làm, ngươi không sợ làm thất vọng lịch đại tiên hoàng sao chứ!” Tiêu thái hậu bị Lưu Tuần làm kích động, tức giận đến mức vỗ án mắng to.
“Mẫu hậu, người đừng nổi giận, hài nhi thích Bùi tướng quân, người cũng biết, cầu người đáp ứng.” Lưu Tuần quỳ xuống, khẩn cầu Tiêu thái hậu.
“Ngươi hài tử này, ngươi muốn bản cung công đạo thế nào với liệt tổ liệt tong đây?” Tiêu thái hậu xoa huyệt Thái Dương, đau đầu ngồi về nhuyễn tháp.
“Mẫu hậu. . . . . .” Lưu Tuần quỳ đến cạnh Tiêu thái hậu, trong mắt toát ra sự chờ mong.
“Ai! Thôi, ngươi đứng lên đi.” Tiêu thái hậu mặc dù không trực tiếp đồng ý, nhưng cũng đã gián tiếp ngầm đồng ý yêu cầu vô lý của hắn.
“Đa tạ mẫu hậu thành toàn. . . . . .” Lưu Tuần đại lễ với Tiêu thái hậu rồi mới đứng dậy.
Khi ra khỏi Trường Nhạc cung, tâm tình của Lưu Tuần vô cùng hớn hở, ít nhất, cửa khó nhất đã qua. Kế tiếp, hắn còn phải không ngừng cố gắng, mới có thể đột phá tầng tầng chướng ngại đạt thành nguyện vọng trong nhiều năm qua của mình. Ngọc Thư, ngươi chờ, trẫm nhất định phải thực hiện mới lời thề trước đây, lập ngươi vi hậu. Khóe miệng cong lên một đường cong duyên dáng, Lưu Tuần nhẹ nhàng nện bước, trở về Vị Ương cung suy tư ngày mai lâm triều phải tuyên bố việc lập hậu thế nào.
Tứ Hỉ bước nhanh theo sau Hoàng Thượng, nó khó hiểu nhìn Hoàng Thượng thần tình tung tăng. Từ lúc Bùi tướng quân vội vẽ chạy về từ biên cương, bệnh tình của Hoàng Thượng chẳng những lập tức khỏi hẳn, tâm tình hình như cũng đặc biệt hảo, gần nhất càng rạng rỡ hơn, như gần nhất có chuyện gì vui? Nhớ lại những ngày Bùi tướng quân không ở trong cung, mặt Hoàng Thượng lúc nào cũng không có chút biểu tình, âm trầm tựa như không phải người, mà hệt như Diêm vương lão gia, nếu có ai đó không cẩn thận làm long nhan nỗi giận, đầu tùy thời đều có thể chuyển nhà, khi đó nói có bao nhiêu lo lắng là có bấy nhiêu a! Hy vọng Bùi tướng quân mỗi ngày đều ở bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng khoái hoạt, những nô tài hầu hạ Hoàng Thượng như bọn họ cũng sẽ khoái hoạt.
Hết đệ nhất quyển – đệ thất chương