CHƯƠNG 9 QUYỂN 1
“Thừa tướng, Hoàng Thượng tổn hại triều cương, muốn lập nam tử vi hậu, Thừa tướng lý nên tận lực khuyên can.” Vào khi lâm triều, Bùi Ngọc Thư vui mừng thấy Vương Thừa tướng, tức khắc nói ra nghi hoặc của mình, vì sao cả triều văn võ đối với việc Hoàng Thượng lập nam tử vi hậu, đều xem như không thấy?
Đây là việc đại nghịch bất đạo a! Sao có thể để Hoàng Thượng làm xằng làm bậy?
“Bùi tướng quân nói rất đúng, nhưng cựu thần vô lực khuyên can. . . . . .” Vương Thừa tướng có chút kinh ngạc việc Bùi tướng quân phản đối Hoàng Thượng lập y vi hậu.
Trở thành hoàng hậu chính là chuyện nữ tử khắp thiên hạ cầu còn không có được, dù sao trở thành đương triều quốc mẫu, chịu vạn nhân kính ngưỡng, được hưởng thụ vinh hoa phú quý. Thế nhưng Bùi Ngọc Thư lại không thể thừa nhận nỗi cái may mắn này, dầu tiên y là nam nhi, bị sắc phong làm hoàng hậu với y chính là việc hữu nhục môn phong vô cùng nhục nhã thứ hai hứng thú của y với công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý so với việc hy vọng dân chúng an cư lạc nghiệp ít hơn rất nhiều thứ ba là tên hoàng đế đáng ghét háo sắc kia sau khi yêu cầu y phúc ước (hủy ước), mỗi lần y đều bị sửa vô cùng thảm, căn bản không thể thoát khỏi hắn, hơn nữa càng khiến y thống hận buồn bực!
Y nhất định phải tập hợp đại thần trong triều phản đối Hoàng Thượng lập nam tử vi hậu! Vương Thừa tướng là tam triều nguyên lão, phụ tá hai đời tiên hoàng, có công với triều đình, lời Thừa tướng nói, Hoàng Thượng theo lý nên nghe.
Bùi Ngọc Thư lúc này đã hoàn toàn tính sai, nếu Vương Thừa tướng khuyên can có hiệu quả, trước đây sẽ không cần thỉnh y từ biên cương về can gián Hoàng Thượng, đương nhiên, y cũng sẽ không cần vì đáp ứng điều kiện Hoàng Thượng khai ra, mà đem bán mình.
Vương Thừa tướng nhớ lại lúc vừa nghe thấy Hoàng Thượng muốn lập Bùi tướng quân vi hậu, ông lập tức tập hợp văn võ bá quan trong triều đến Ngự thư phòng can gián Hoàng thượng thỉnh hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhìn chung trong lịch sử tiền triều chưa bao giờ có chuyện lập nam tử vi hậu, Hoàng Thượng mà khai ra tiền lệ sẽ khiến đời sau lấy đó làm gương mà làm triều phong rối loạn
“Thần Vương Đạo Linh khấu kiến Hoàng Thượng.” Vương Thừa tướng thở dài hành lễ với Hoàng Thượng đang ngồi trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
“Hôm nay chúng thần đến yết kiến Hoàng Thượng, khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không thể tổn hại triều cương lập nam tử vi hậu.” Vương Thừa tướng thuyết minh ý đồ của mình.
Lưu Tuần thấy đại thần trong triều đứng đầy hai bên Ngự thư phòng lập tức sáng tỏ lý do bọn họ đến.
“Thừa tướng nói cho trẫm nghe một chút, lập Bùi ái khanh vi hậu có gì không được?” Lưu Tuần mặt không chút thay đổi nhìn những cựu thần trung tâm trong triều.
“Chuyện này. . . . . . Tiền triều chưa bao giờ có việc lập nam tử vi hậu, nếu Hoàng Thượng mở ra tiền lệ, đời sau sẽ lấy đó làm gương mà mở ra một triều phong rối loạn, thần khẩn cầu Hoàng Thượng không nên tổn hại triều cương luân thường.” Vương Thừa tướng nói ra nội tâm của tất cả đại thần.
“Các khanh cũng biết Bùi ái khanh lĩnh quân xuất kích Hung nô, đánh đâu thắng đó, khiến Hung nô không dám xâm lấn Hà Nam, củng cố quốc uy của Đại Hán vương triều, sau đó lập tức lên đường về phía tây, buộc Tây Vực triều cống, có thể nói là có công với triều đình.” Lưu Tuần một hơi nói hết công lao to lớn của Bùi Ngọc Thư.
“Này. . . . . . Hoàng Thượng nói không sai.” Vương Thừa tướng cùng đại thần trong triều phi thường kính nể Bùi tướng quân ưu quốc ưu dân, trí dũng song toàn, lên tiếp thắng trận, càng kính nể y có thể khuyên can Hoàng Thượng cần chính yêu dân, đây là chuyện tất cả đại thần làm không được.
“Vậy, Bùi ái khanh có nên phong thưởng hay không. . . . . .” Nhìn đám đại thần trước mắt, Lưu Tuần cố ý muốn nói lại thôi.
“Phải, là nên phong. . . . . .” Vương Thừa tướng có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng.
“Vậy. . . . . . Nên phong thưởng cái gì?” Lưu Tuần xảo diệu dẫn đường cho các đại thần trong triều nhảy vào cái bẫy hắn thiết kế.
“Thần không biết, thỉnh Hoàng Thượng minh kì.” Vương Thừa tướng vẫn không hiểu Hoàng Thượng muốn phong thưởng Bùi tướng quân thế nào.
“Phong Hầu hoặc Tam công đã không đủ để biểu dương chiến công hiển hách của Bùi ái khanh, chỉ có phong hậu mới có thể thể hiện sự coi trọng của trẫm với Bùi ái khanh.” (ta hem hiểu 2 chyện ấy liên quan gì với nhau =.=’ ???)Lưu Tuần bước thêm một bước dẫn dắt lối suy nghĩ của các đại thần phát triển theo hướng hắn có thể nắm giữ.
Kỳ thật, chiến công hiển hách cùng phong hậu nào có liên quan gì nhau? Lịch đại võ tướng người nào không phải nhận công phong hầu bái tướng? Chính là Lưu Tuần giảo hoạt đa mưu, tâm cơ thâm trầm cứ như vậy đem này hai chuyện hoàn toàn khác nhau dung hợp lại, làm xáo trộn suy nghĩ của các đại thần.
“Nhưng mà. . . . . . Bùi tướng quân thân là nam nhi, nếu lập y vi hậu, Hoàng Thượng sẽ không có hoàng tự kế thừa giang sơn Đại Hán.” Vương Thừa tướng lập trường đã mất đi sự kiên quyết ban đầu, nhưng ông vẫn có một nghi vấn.
“Thừa tướng không cần lo lắng vấn đề hoàng tự, ấu đệ Lưu Tường của trẫm năm nay ba tuổi, nó cũng là hài tử của thái hậu cùng tiên hoàng, trẫm quyết ý lập nó vi thái tử, Thừa tướng thấy sao?” Lưu Tuần dọn sạch sầu lo của các đại thần, bây giờ, xem ai còn dám thỉnh hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?
“Vậy. . . . . . Thần không dám, thần biết Hoàng Thượng đã lập hoàng tự, chúng thần không còn lo ngại gì, chúng thần cáo lui.” Vương Thừa tướng cùng các đại thần trong triều thở dài cáo lui.
Cứ như vậy, bọn họ lập tức cam chịu chuyện Hoàng Thượng phong Phiêu Kị tướng quân Bùi Ngọc Thư vi hậu, đại thần trong triều không còn phản đối.
“Hoàng Thượng đã lập hoàng tự, cựu thần không thể can thiệp thêm. . . . . .” Vương Thừa tướng bất đắc dĩ nhìn Bùi Ngọc Thư lắc đầu sau đó xoay người đi về phía vị trí của mình.
“Thừa tướng. . . . . . đây không phải là vấn đề hoàng tự, mà là vấn đề triều cương a.” Bùi Ngọc Thư gần như khóc thét hô lên.
“Chu Ngự Sử, Trần Thái úy, các ngươi nói chuyện a, sao có thể để mặc cho Hoàng Thượng càn quấy như như vậy?”
Bùi Ngọc Thư chuyển hướng cầu cứu về phía Ngự Sử cùng Thái úy, chỉ thấy hai người bọn họ bất đắc dĩ lắc đầu đồng thanh nói.
“Bùi tướng quân, chúng ta thật sự bất lực a.” Nói xong, bọn họ cũng xoay người vào vị trí của mình.
“Vậy, những người khác thì sao? Vì sao không phản đối?” Bùi Ngọc Thư nhìn lại phía sau, cả triều văn võ đại thần đều cuối đầu không nói, hơn nữa còn không ngừng dùng ánh mắt đồng tình nhìn y, hệt như đang nói: Bùi tướng quân, chúng ta thật sự không giúp được ngài, ngài hãy tự bảo trọng vậy!
Hoàng Thượng rốt cuộc là sử dụng phương pháp gì uy hiếp đại thần trong triều, khiến cả triều văn võ không ai dám đứng ra phản đối?
Các đại thần đều bỏ y mà đi, y chẳng phải chỉ còn mình y chiến đấu anh dũng sao?
Ai tới nói cho y đây là ác mộng không phải sự thật!
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Lâm triều bắt đầu, Bùi Ngọc Thư chỉ phải xoay người về vị trí, theo văn võ đại thần quỳ xuống nghênh đón Hoàng Thượng bước vào.
Lưu Tuần nện bước nhẹ nhàng vào tiền điện Vị Ương cung, tựa hồ tâm tình rất vui, hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ nghe các đại thần tấu sự, đương nhiên, hắn cũng không quên nhìn biểu tình của Bùi Ngọc Thư, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của y lộ ra tuyệt vọng, mặt nhăn hệt như da quýt khô, làm tâm tình hắn tụt xuống, trong đầu chỉ nghĩ sau khi hạ triều, phải làm sao để khiến y vui vẻ.
Bùi vương thị ngồi trước bàn trong chính sảnh, cầm mấy bức họa nữ tử cẩn thận mở ra xem .
“Ngọc nhi, ngươi về thật đúng lúc.” Chợt nghe tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên nhìn Bùi Ngọc Thư vừa bước vào cửa phủ.
“Nương có việc muốn cùng ngươi thương lượng.”
Bùi Ngọc Thư liếc nhìn mấy bức họa nữ tử trong tay mẫu thân, không cần phải nói, nhất định lại đang vì chuyện thay y tuyển vợ mà hao tổn tinh thần.
Tuy rằng trước kia y luôn cho rằng trước khi chưa lập sự nghiệp sẽ chưa thành gia, y mới kéo dài không muốn thành thân, nếu biết mọi chuyện sẽ đi đến nông nỗi không thể thu thập thế này, y thật tình nguyện mình có thể thành thân sớm một chút.
Nhưng hiện tại. . . . . . Đừng nói thành thân, ngay cả việc có thể toàn thân trở ra hay không đều đã thành vấn đề, huống chi, đối phương còn là hoàng đế quý vi ngôi cửu ngũ.
Y có chút buồn phiền nhìn mấy bức họa. Ai! Nương cũng thật nhiệt tâm, nhưng nếu bà đã làm đến thế này y cũng phải nói mọi chuyện, không thể trốn tránh nữa .
“Nương, hài nhi bất hiếu.” Khi y biết chuyện bản thân được sắc phong làm hoàng hậu đã không thể thây đổi được nữa, Bùi Ngọc Thư mặt ủ mày chau trở về tướng quân phủ gặp mẫu thân, lập tức thỉnh tội với nàng.
“Nương đã lâu không gặp ngươi, vì sao mặt co mày cáu? Có tâm sự sao?” Nhìn ra hài tử than tình sầu muộn, Bùi Vương thị buông bức họa xuống, vươn tay vỗ về mặt y hỏi thăm tình hình gần đây.
“Hài nhi. . . . . . Ai!” Bùi Ngọc Thư thở dài một hơi, mi lại càng nhíu thêm .
Bị phong làm hoàng hậu! Một chuyện hữu nhục môn phong như thế, y phải nói với mẫu thân thế nào đây?
“Có chuyện gì không vui vậy?” Từ khuôn mặt sầu khổ của hài tử này, chỉ sợ tình hình khá nghiêm trọng.
“Nương có biết chuyện Hoàng Thượng đã sắc phong hoàng hậu chưa?” Có thống khổ cũng phải đối mặt, Bùi Ngọc Thư chỉ phải nói ra.
“Hoàng Thượng là một minh quân hiếm có, nói vậy hoàng hậu hẳn cũng phải dịu dàng hiền thục, tài đức vẹn toàn.” Bùi Vương thị cho rằng đương kim hoàng thượng cần chính yêu dân, nhất định sẽ lập hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Chính là, chuyện này thì có can hệ gì tới Ngọc nhi? Vì sao thần tình y ngưng trọng đến vậy?
Hay là, hoàng hậu là ý trung nhân của Ngọc nhi? Lại bị Hoàng Thượng hoành đao đoạt ái (chen ngang đoạt tình)?
Nếu đúng như này cũng liền thôi, dù sao, ngoài thiên nhai nào thiếu cỏ thơm! Lấy điều kiện Bùi Ngọc Thư tuyệt đối có thể dễ dàng tìm được một đối tượng tốt khác, thế nhưng sự thật lại càng nghiệm trọng hơn so với suy nghĩ của Bùi Vương thị.
“Đó. . . . . . là . . . . . Là hài nhi.” Bùi Ngọc Thư cực kỳ thống khổ bài trừ ra câu này, y thật hận không thể đương trường đâm đầu hết, để tránh bôi nhọ gia phong trong sạch của Bùi gia.
“Cái gì!” Khuôn mặt từ ái ung dung của Bùi vương thị thoáng chốc trắng xanh, bà bỗng nhiên thấy như thiên toàn địa chuyển, Bùi Ngọc Thư nhanh tay đỡ bà lên ghế.
Trời a! Bùi gia vì xã tắc triều đình tận tâm tẫn lực, bất chấp gian nguy, bảo gia vệ quốc, hôm nay sao lại rơi vào một kết quả như vậy?
Ngọc nhi thế nhưng bị Hoàng Thượng phong hậu. . . . . . Bị Hoàng Thượng phong hậu. . . . . . Bị Hoàng Thượng. . . . . .
Những lời này không ngừng hiện lên trong đầu Bùi vương thị, mạnh mẽ đánh vào suy nghĩ của bà, bà càng nghĩ càng thương tâm, nhịn không được che mặt khóc.
“Nương, thứ hài nhi bất hiếu, hài nhi nguyện lấy cái chết để tõ rõ chí nguyện của mình, nhưng lại luyến tiếc mẫu thân cùng đệ muội. . . . . .” Bùi Ngọc Thư hai gối quỳ xuống đất, cúi đầu hướng mẫu thân thỉnh tội.
Xem nương khóc thương tâm như vậy y cũng rất bất nhẫn, nhưng, chân chính muốn khóc là y a.
Họ chỉ là tầm thường dân chúng, sao có thể chống lại hoàng đế?
“Ngọc nhi tuyệt không thể khờ dại, Hoàng Thượng vì sao lại phong ngươi làm hoàng hậu?” Bùi vương thị đã hơi khôi phục bình tĩnh lau đi nước mắt vươn nơi khóe mi, tinh tế nghiền ngẫm lời yêu tử.
“Chuyện này. . . . . . hài nhi không biết, khi Hoàng Thượng sắc phong, chỉ tuyên cáo tên hài nhi.” Hồi tưởng tình hình ngay lúc đó, Bùi Ngọc Thư nghe xong Hoàng Thượng tuyên cáo tức thì khiếp sợ ngất xỉu, căn bản không biết triều đình đã hỗn loạn một mảnh.
“Không phải lấy sắc sự nhân ?” Bùi vương thị thăm dò hỏi.
“Nương, hài nhi diện mạo há có thể lấy sắc sự nhân?” Bùi Ngọc Thư đối nghi ngờ của mẫu thân tỏ ra kháng nghị, y cũng không phải là nam sủng lớn lên giống một cô nương gia.
“Nương hiểu lầm ngươi, Ngọc nhi, trước đứng lên đi.” Bùi vương thị thân thủ nâng Bùi Ngọc Thư quỳ trên đất dậy.
“Ai! Nương nguyên bản trông cậy vào ngươi tìm một đứa con dâu để truyền thừa hương khói Bùi gia, thế nhưng hiện tại ngươi lại thành con dâu hoàng thái hậu, giờ nên làm thế nào cho phải đây?
Bùi vương thị liếc mắt mấy bức họa rơi rớt trên bàn, trong mong lâu như vậy, thật vất vả đang muốn cùng Ngọc nhi thương lượng quyết định nên cưới vị tiểu thư khuê các nào, lại xảy ra chuyện làm người ta trở tay không kịp thế này, thật sự là thế sự khó lường a.
Càng nghĩ, Bùi vương thị càng tâm loạn như ma, nhất thời không suy nghĩ được chủ ý gì.
“Nương, Hoàng Thượng nhất định là bị thất tâm phong mới phong nhầm hoàng hậu, không bằng chúng ta toàn gia suốt đêm rời khỏi kinh thành. . . . . .” Bùi Ngọc Thư hy vọng có thể thuyết phục mẫu thân cùng nhau trốn khỏi kinh thành, rời xa cái tên hoàng đế biến thái sáo sắc kia.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Bùi Ngọc Thư còn chưa dứt lời, ngoài cửa thanh âm cao vút của cung đình nội thị bỗng nhiên vang lên.
“Nương. . . . . . Hoàng Thượng sao lại đến tướng quân phủ. . . . . .” Bùi Ngọc Thư phi thường kinh ngạc trình độ Hoàng Thượng theo dõi người khác, y bất quá chỉ về nhà bất mãn nửa canh giờ, Hoàng Thượng đã duổi đến.
Lưu Tuần vừa vào cửa tức khắc nhìn thấy mấy bức họa nữ tử nằm tán loạn trên bàn, biểu tình không khỏi nghiêm lại, hảo a! Ái khanh, trẫm còn chưa thành thân, ngươi dám sau lưng trẫm vọng tưởng cưới thê
Hừ! Trừ bỏ trở thành hoàng hậu của trẫm, ngươi đừng nghĩ cưới thê gì hết!
Hồi cung rồi xem trẫm trừng trị ngươi thế nào, nhất định phải khein61 ngươi ba ngày khogn6 thể xuống giường.
Đột nhiên nhớ đến mục hắn đến hôm nay, hắn nháy mắt liễm đi nét không vui trên mặt.
“Dân phụ Bùi Vương thị khấu kiến Hoàng Thượng!” Bùi Vương thị định cúi người, muốn quỳ xuống thỉnh an vị Hoàng Thượng tuổi trẻ.
“Miễn lễ, miễn lễ.” Lưu Tuần vội vàng vươn tay nâng Bùi Vương thị dậy.
Đừng giỡn, bà chính là”Nhạc mẫu đại nhân” , sao có thể phiền lão nhân gia bà quỳ xuống thỉnh an chứ?
“Thần khấu kiến Hoàng Thượng!” Bùi Ngọc Thư quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền thở dài thỉnh an Hoàng thượng, nhưng trong lòng thật ra lại lo sợ bất an.
“Bình thân.” Lưu Tuần một tay kia nâng Bùi Ngọc Thư dậy.
Bùi Vương thị ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái, hảo một nhân trung chi long!
Mắt phượng mị nhân, bạc thần gợi cảm, chiếc mũi thẳng tắp, da thịt trắng nõn non mịn, thân hình cao lớn rắn rỏi, hơi thở thanh lãnh khiếp người, trong mắt anh khí toả sáng, rất có tư thế của một minh quân, nếu Ngọc nhi là nữ tử, bà sẽ nguyện ý dể y trở thành hoàng hậu, thế nhưng y là một nam nhân, chuyện điên loan đảo phượng thế này. . . . . . Nên làm thế nào cho phải đây?
“Bùi lão phu nhân, trẫm hôm nay đến là để tuyên cáo sắc lập Phiêu Kị tướng quân Bùi Ngọc Thư vi hậu, chọn ngày cử hành điển lễ sắc phong. Lưu Tuần thuuyến minh mục đích đến của hắn với Bùi Vương thị.
“Chuyện này. . . . . . chịu Hoàng Thượng ưu ái, nhưng Ngọc nhi là một nam nhân, sao có thể trở thành hoàng hậu?” Bùi Vvương thị sợ hãi nói ra nghi vấn trong lòng.
“Bùi lão phu nhân xin yên tâm, Bùi tướng quân xuất kích Hung nô, chiến công huy hoàng, trẫm đã thuyết phục thái hậu, trong triều bách quan cũng không có dị nghị khác thường.” Lưu Tuần hoàn toàn gạt đi băn khoăn của Bùi Vương thị.
“Ngươi nói bậy!”
Cưỡng ép phong hậu, dung kế dụ thái hậu đồng ý, uy hiếp bách quan trong triều lại không được có ý kiến, ai cam tâm tình nguyện bằng tán thành ngươi?
Bùi Ngọc Thư rất muốn nói hết mấy lời trong lòng ra, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt bao hàm uy hiếp của Lưu Tuần, y phút chốc ngậm miệng.
Đáng giận! Thật hận bản thân y yếu đuối, đối diện với ánh mắt uy hiếp của Hoàng Thượng, y chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Bằng không còn có thể làm gì chứ? Chờ bị hắn áp đảo, sau đó bị hắn dùng cái tư thế hổ thẹn xấu hổ chết người kia trừng phạt sao?
Y nào dám quên khí lực y thua xa hắn, cho nên, chỉ cần hắn dung thủ đoạn cường nghạnh một chút hắn sẽ thực hiện được những gì hắn muốn. Nhớ lại giáo huấn lần trước, mặt Bùi Ngọc Thư phút chốc ửng hồng, quên đi, vẫn là kẻ thức thời trang tuấn kiệt.
“Vậy ý tứ của Ngọc nhi. . . . . .” Loại chuyện trọng đại tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả thế này lý nên để đương sự quyết định, Bùi Vương thị nhìn yêu tử liếc mắt một cái.
“Bùi lão phu nhân chớ quan tâm, trẫm cùng Bùi tướng quân đã tư định chung thân, hôm nay bất quá là cưới hỏi đàng hoàng, trẫm không tiếp thu có gì không ổn.” Lưu Tuần diễn lại trò cũ, lập lại lần mấy lời nói với thái hậu cho Bùi Vương thị nghe.
“Ngọc nhi, ngươi. . . . . .” Cùng Hoàng Thượng tư định chung thân? Chuyện nghiêm trọng như thế vì sao không nghe y đề cập qua? Bùi Vương thị trách cứ liếc Bùi Ngọc Thư.
“Nương, là hắn nói xằng, ta căn bản không có hứng thú cùng hắn định chung thân!” Bùi Ngọc Thư gần như rít gào quát.
Đáng giận hoàng đế biến thái! Nhớ lại lần trước đến chỗ thái hậu thảo cứu binh thất bại, y lần này tuyệt không thể bị mắc mưu nữa!
“Ái khanh, ái ngôn đã sai! Bảy tuổi, chúng ta đã ở ngự hoa viên tư định chung thân, cũng trao đổi tín vật đính ước.” Lưu Tuần bình tĩnh nói ra bí mật Bùi Ngọc Thư liều chết không thừa nhận.
“Bùi lão phu nhân thỉnh xem, đây chính là tín vật đính ước.” Lưu Tuần tự trong lòng lấy ra một khối bạch ngọc ôn nhuận vô hạ, hắn đệ ngọc bội lên trước mặt Bùi Vương thị.
“Ngọc nhi, đây là ngọc bội nương đưa cho ngươi, sao lại ở chỗ Hoàng Thượng?” Bùi Vương thị kinh ngạc mỡ to hai mắt, nhìn chăm chú Bùi Ngọc Thư đang luống cuống.
Thảm ! Hoàng Thượng, ngươi thật sự là hại chết người không đền mạng mà, thế này thì ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
“Nương, đừng nghe hắn bậy bạ! Ngọc bội này là bị Hoàng Thượng sử kế lừa đi, không phải ta cho hắn đâu!” Bùi Ngọc Thư giận giữ chỉ Lưu Tuần, bị mấy lời hồ ngôn loạn ngữ chọc tức giận đến toàn thân phát run.
“Trẫm cũng cho ngươi Hà hoa song uyên bội đính ước tín vật của hoàng hậu tương lai, ngươi không phải cũng đã thu? Sao giờ lại không nhận?” Không nhìn Bùi Ngọc Thư đang tức giận, Lưu Tuần không nhanh không chậm cung ra chuyện hắn đưa y Hà hoa song uyên bội .
“Ngươi nói bậy! Là ngươi ngạnh bức ta nhận, còn lừa lấyngọc bội của ta!” Bùi Ngọc Thư hoàn toàn không để ý quân thần chi lễ, đối hắn rít gào rống giận.
“Nếu là trẫm bức ngươi nhận lấy, vì sao ngươi lại luôn mang trên cổ?” Lưu Tuần một câu nói toạc ra bí mật làm Bùi Ngọc Thư phiền lòng. (màn cũ diễn lại, không có cảnh mới gì hết =,=’)
“Ta. . . . . .” Bùi Ngọc Thư nhất thời nghẹn lời.
“Ngọc nhi, thành thật nói cho nương là chuyện gì xảy ra?” Hôn nhân không phải trò đùa, Bùi Vương thị có chút buồn bực hài tử sao có thể tự tiện làm chủ.
Chứng cớ vô cùng xác thực, lệnh Bùi Ngọc Thư hết đường chối cãi, y thật hận bản thân sao lại đi trêu chọc tên ác bá đáng ghét nhất khắp thiên hạ này!
Kỳ thật, y sớm đã quên lúc trước vì sao ngọc bội bị Hoàng Thượng lừa đi, nên bây giờ mới bi5an8 hoàng liên câm điếc thế này , có khổ nói không nên lời.
“Ta. . . . . . ngọc bội của ta bị Hoàng Thượng lừa đi, nếu không mặt đeo khối ngọc bội khác lên, nương sẽ phát hiện nó đã mất.” Bùi Ngọc Thư cực kỳ ảo não nói ra sự thật, lấy liên hoa song uyện bội xuống, giao cho mẫu thân.
“Ngươi, ngươi hài tử này. . . . . .” Tiếp được Hà hoa song uyên bội, Bùi Vương thị chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, nhất thời đứng không vững sẽ tê liệt ngã xuống trên đất, Lưu Tuần nhanh mắt nhanh tay, vươn tay đỡ lấy, mà Bùi Ngọc Thư cũng nhanh chóng đỡ vai bà.
“Ngọc nhi, ngươi muốn nương lấy mặt mũi nào đi gặp phụ thân ngươi a?” Bùi Vương thị nhịn không được thương tâm thống khổ, hài tử này xông họa lớn như vậy, bảo bà sau trăm tuổi đi gặp phụ than đã quá thế của y thế nào đây.
“Nương, hài nhi bất hiếu, nguyện lấy cái chết tỏ rõ chí nguyện.” Bùi Ngọc Thư nói xong rút kiếm trên tường ra tự vận.
“Ngọc nhi, đừng. . . . . .” Bùi vương thị kinh hoảng cầm lại cánh tay giơ kiếm của Bùi NgọcThư.”Nương không muốn. . . . . . Không muốn ngươi chết. . . . . .” Bùi vương thị lắc đầu, hai tay ôm lấy tay y khóc đến đỏ mắt.
“Nương. . . . . .” Bùi Ngọc Thư buogn6 tay cầm kiếm xuống, mũi chua xót, hốc mắt nbị màng sương che đi, tầm mắt cũng mơ hồ.
Y cũng không muốn tìm cái chết, nhưng bị phong hậu. . . . . . loại tình huống này bảo y phải làm thế nào đây?
Chẳng lẽ chờ bị người trong thiên hạ cười chết sao?
Da mặt y chưa dày đến mức có thể xem chuyện này như không, chẳng bằng chết cho xong.
Còn không chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động, Lưu Tuần xoay người đoạt lấy kiếm trong tay y.”Ái khanh, trẫm không cho phép ngươi làm chuyện khờ dại! Đời này kiếp này, ái khanh chỉ có thể trở thành hoàng hậu của trẫm, không có lựa chọn nào khác.” Lưu Tuần đè hai vai xoay người y lại đối diện mình, đôi con ngươi bình tĩnh nhìn y.
Ngụ ý chính là y không có quyền nói gì cả.
Bùi Vương thị nang áo lau đi hàng lệ nơi khóe mắt, đứng một bên nhìn Lưu Tuần, Hoàng Thượng đối Ngọc nhi thật sự là tình thâm vộ hạn a.
“Ai! Thôi, Ngọc nhi, nương sẽ không bức ngươi nữa, nương đáp ứng hôn sự của ngươi cùng Hoàng Thượng, đừng làm chuyện khờ dại nữa . . . . .” Bùi Vương thị thở dài, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng hôn sự này.
Ngọc nhi, nuôi nấng ngươi trưởng thành, nguyên là trông cây ngươi cưới một về một đứa con dâu, kết quả ngươi lại gả cho người, nương nên làm sao bây giờ?
Suy nghĩ, Bùi Vương thị không khỏi thoát ra khỏi bi thương, xoay người âm thầm thở dài.
“Nương, sự thật không phải như người. . . . . . Ngô. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, Lưu Tuần vươn tay che lại cái miệng đang muốn giải thích của Bùi Ngọc Thư, không cho y tiếp tục nói hết lời.
“Đa tạ Bùi lão phu nhân thành toàn, trẫm nhất định sẽ đối xử tử tế với Ngọc Thư.” Lưu Tuần cướp ngang lấy lời y rồi nối tiếp theo sau đó.
Sao lại biến thành như vầy? Bùi Ngọc Thư trực giác máu toàn than chảy thẳng lên đầu, y chỉ thấy mình sắp bị chuyển biến thình lình xảy ra dọa ngất rồi.
Chẵng lẽ nương cho rằng y cùng Hoàng Thượng là vì lưỡng tình tương duyệt, mới tư định chung thân?
Đây thật sự là sai lầm lớn nhất thiên hạ a! Bùi Ngọc Thư bị che miệng, không thể nói ra sự thật, y gấp đến độ như hỏa thiêu quân doanh nhưng không cách nào biện giải được.
Ngọc Thư, ngươi đời này là đừng nghĩ thoát khỏi trẫm. Ha ha ha!
Lưu Tuần mắt thấy đã giải quyết xong tất cả trở ngại, đáy lòng không khỏi cười thầm, tính toán phải sắc lập Bùi Ngọc Thư vi hậu thế nào.
Hết đệ nhất quyển – đệ cửu chương