Hàn Huyết Lệnh

Chương 16: Chương 16: Hồi 16




Bắc Yêu chẳng chút do dự, đáp lời :

– Thế à! Cảm phiền cô chịu khó giúp tôi. Cô hãy đi tự do.

Tiểu Phong cản liền :

– Em không để nàng đi đâu.

Bắc Yêu hỏi :

– Em không muốn chị sống à? Cái hận một móng chân của con chim, chị còn cần phải trả thù chủ nó một cách xứng đáng kia mà!

Tiểu Phong rối rít cả lên. Chàng nói :

– Phỏng như nàng lừa dối tôi thì sao? Nàng đi khỏi đây không còn quay trở lại.

Bắc Yêu nói :

– Chẳng lựa là thế nào cũng không sao cả! Nàng đã có ơn cứu sống chị một lần, nàng trở lại hay không trở lại, vẫn không có chi là hại. Hơn nữa, hai chị em ta còn phải đi Hận Thiên Phong ngay không để mất thời giờ vô ích. Em nghe lời chị chớ?

Tiểu Phong đáp một cách nhạt nhẽo :

– Em nghe lời chị! Phỏng như nàng không trở lại, em vẫn có cách tìm nàng.

Bắc Yêu ngó Bạch Cơ bảo :

– Cô cứ đi đi!

Bạch Cơ gật dầu. Nàng thò tay vào túi áo trong lấy ra một hoàn thuốc màu đen bóng lánh, bỏ vào miệng Bắc Yêu ân cần nói :

– Thuốc này dẫu rằng khòng phải là thuốc giải độc, nhưng bổ trợ cho tinh lực, chị uống xong rồi nghĩ một chập, sẽ đi đứng mau lẹ như cũ. Sau năm ngày chị nhớ trở lại nơi đây em sẽ trừ hết chất độc trong người cho chị. Chị cứ đặt hết tin tưởng vào đứa em mới gặp gỡ này đi.

Bắc Yêu nghe giọng nói chân thành nhỏ nhẹ của Bạch Cơ, lòng cảm khích vô cùng. Nàng gật đầu mỉm cười.

Bạch Cơ vung nhẹ thân hình uyển chuyển một cái, bay phớt đi nhanh không kém một làn gió thoảng.

Bắc Yêu ngậm hoàn thuốc vào miệng nghe có một mùi thơm ngào ngạt, tan theo nước miếng, chạy xuống đan điền. Thuốc chạy đến đâu trong người nhẹ nhàng, khỏe khoắn đến đó.

Uống xong hoàn thuốc ấy, nghỉ ngơi giây lát, quả nhiên Bắc Yêu thấy tinh thần phấn chấn thêm hơn, vết thương không còn đau nhức nữa. Chỉ có mấy huyệt của Bạch Cơ xoa nhẹ để chận cản chất độc tấn công vào quả tim thì vẫn tê cứng như thường! Nhoẻn môi cười một cách khổ sở, Bắc Yêu nói :

– Van vái cho nàng phải là một cô gái thuần lương, tử tế.

– Em cũng cầu mong bấy nhiêu!

Bắc Yêu lại nói :

– Thế này cũng như tạm yên. Hai chị em ta khởi hành đi Hận Thiên Phong ngay một chuyến nhé! Cần phải xem qua cho biết rõ điều bí ảo trong hai mươi mốt đồng tiền.

Tiểu Phong nhíu dôi lông mày, tự bảo thầm trong bụng :

– “Cừu sâu của cha mẹ, của người ơn ta chưa trả đặng, làm chi đeo đẳng thêm lắm việc phiền phức vào lòng...”

Bắc Yêu vội hỏi :

– Em còn có việc chi bận nghĩ nữa?

Tiểu Phong thở ra một cái, buồn rầu nói :

– Em bước chân trên giang hồ kể cũng đã lâu thế mà thù sâu của cha mẹ chưa trả.

Bắc Yêu khuyên giải :

– Người quân tử báo thù ba năm còn chưa vội, há chi một sớm một chiều, hiện thời hai chị em ta trước phải mở cho được chìa khóa vụ kỳ bí này, sau sẽ bàn tính kế hoạch báo thù cho chu đáo. Chẳng bây giờ đây cứ chăm chú vào việc báo thù, thì không khác tìm đường lên trời, mất hết thì giờ quý báu mà chẳng bổ ích vào đâu! Kẻ thù đâu phải dễ dàng để chúng ta lúc nào muốn báo thù cũng đặng? Theo tiến trình phác họa của chị thì sau khi xem qua Thập Hoa Thạch rồi, chị phải về Bắc Cực một chuyến thay em tìm cho đặng một người. Chỉ người ấy mới chắc chắn cứu được mấy chục người bị nhốt ở hang ăn thịt khỏi thế trận của rừng tòng. Hợp sức với đám cao thủ chết đi sống lại này, em sẽ có những kẻ dám đem tính mạng giúp cho em một tay mới mong đối đối phó nổi. Em há không biết kẻ thù của em chẳng những hiểm ác cực kỳ, võ công tuyệt luân, dưới tay có những cao thủ cỡ Mông Diện Thần Nữ, Nam Tinh, thêm cả một môn phái có tổ chức đứng vào hàng đầu võ lâm, mà còn liên kết với vô số tổ chức hùng hậu khác nữa sao? Lấy sức hai chị em ta phỏng có chống cự nổi không mà tính báo thù gấp rút?

Tiểu Phong ngẫm nghĩ lời giải thích của Bắc Yêu thật là tinh vi, chu đáo nên chàng vội hỏi :

– Chị nói người đó là ai mà cứu thoát được bọn người ở trong hang khủng bố nọ?

– Để đến Hận Thiên Phong xem qua cho rõ điều kỳ bí rồi chị sẽ nói cho em nghe.

Tiểu Phong khẽ gật đầu. Chàng đảo mắt liếc nhìn vào thế trận của rừng tòng trong kẹt núi, day lại nói cả Bắc Yêu :

– Em thế nào cũng trở lại chốn này. Em đá hứa lời cứu thoát bọn họ, em phải nghĩ cho ra biện pháp giữ đúng lời nói danh dự của em!

Liền đó Bắc Yêu bắn vút thân hình đi trước.

Tiểu Phong quay người lại, phóng nhanh theo sau...

Việc Tiểu Phong bị đâm trọng thương cho chim đem ra ngoài biển cả thả trôi mà không chết, chỉ vài ngày sau, đã đồn đãi khắp chốn giang hồ. Có vô số người liên quan đến chàng thảy đều run người sợ hãi! Bọn người ấy có cả Lãnh Diện Vong Hồn của “Địa bảo”, Giang Vân Tông và Thất Hùng bang.

Nhơn việc Tiểu Phong chưa chết mà giới giang hồ sôi nổi lên một cơ sóng gió bão bùng. Đâu đâu cũng bị ám ảnh bởi cái danh hiệu đại ma đầu thứ ba trong thiên hạ được gán vào cho Tiểu Phong biến chàng thành một kẻ sát nhân ghê gớm nhất. Chàng sẽ giết người như rạ chỗ nào có gót chân của chàng giẫm lên là chỗ đó xương phải dầy nội, máu nhuộm đỏ rừng...

Chốn giang hồ run sợ... Giới võ lâm ồn ào xao xuyến...

Trong khi ấy...

Tiểu Phong cùng với Bắc Yêu đã đến tận Hận Thiên Phong!

Bởi vì hai mươi mốt chữ thần kỳ bí ẩn của hai mươi mốt của đồng tiền trong bao thơ bằng da dê để lại mà Bắc Yêu với Tiểu Phong lặn lội đi tìm tận nơi để xem cho rõ. Trong hai mươi mốt chữ đồng tiền nói những chữ giống gì toàn thể nhân vật của giới giang hồ võ lâm đem cả mạng sống ra để tranh giành, cướp đoạt? Phải chăng những chữ trên mặt đồng tiền đã nói lên một cuộc tiêu diệt gớm ghê của võ lâm? Và trong đó cũng liên hệ tới mạng sống. Nhưng khắt khe, cay nghiệt thay cho bác trời già. Họ đắm đuối yêu đương nhau, xây mộng hoa niên với nhau nhưng yêu dang dở, mộng không thành và cùng ôm nhau nhảy từ trên đỉnh non chót vót xuống vực thẳm âm u để tìm nhân hạnh phúc ở bên kia thế giới loài người. Cái chết của đôi thanh niên nam nữ ấy gây thành những tiếng động địa kinh thiên suốt một thời gian mấy chục năm. Trong đó còn có nguyên nhân nào khác hơn chăng thì từ ấy đến nay chẳng một ai hiểu biết.

Những nhân vật thông suốt sự kiện ba chữ Hận Thiên Sơn đặt cho chót núi mà Trầm Phụng Linh với Đinh Thích Phương gieo mình chọn chữ ái tình để ghi nhớ ý nghĩa giận lão Hóa công vì cớ nào không cho hai người thành chồng vợ!

Hận Thiên Phong ở ngoài mỏm đá cheo leo phía Bắc trên núi Vạn Dương Sơn chính giữa một vách non cao tột mây xanh mà muôn ngàn hòn đá nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời không khác một rừng đao kiếm.

Hiện thời ai có võ công cao siêu tuyệt chúng, dùng khinh công lên được cũng chỉ vài nhân vật lừng danh của võ lâm nữa?

Chín chữ Vạn Dương sơn, Hận Thiên phong, Thập Hoa thạch đọc đi đọc lại thấy rất bình thường, chẳng có chi là kỳ bí chứa đựng bên trong cả, không chừng chín chữ giản dị ấy thật ra lại che giấu một chuyện cũ kỹ xa xưa đã gây nên bao cuộc run sợ trong đời.

Hận Thiên Phong, cái tên ấy phàm ai là người trong giới võ lâm cũng đều biết rõ một thiên ái tình bi đát máu lệ chan hòa! Cách vài mươi năm về trước có một thiếu nữ tên là Trầm Phụng Linh được mang cái danh dự với bốn chữ “Giang hồ chi hoa” vì chẳng những nàng có sắc đẹp lộng lẫy nguyệt thẹn hoa nhường mà võ công cũng ly kỳ tuyệt thế. Nàng yêu một thanh niên có tiếng đẹp trai chưa từng thấy trong giới võ lâm trên là Đinh Thích Phương. Đôi trai gái thiếu niên ấy rất xứng đôi vừa lứa, đáng ra phải kết mối duyên lành cùng nhau để đời càng thêm ấm êm tươi sáng. Tất cả mọi người đều mong mỏi và cầu chúc diễm phúc đó cho Trầm Phụng Linh và Đinh Thích Phương.

Phía dưới Hận Thiên Phong có một cái khe nước chảy rất trong. Tiếng róc rách ai oán nghe như tiếng khóc thì thầm ai oán. Theo lời đồn thì Trầm Phụng Linh và Đinh Thích Phương đã gieo mình vào khe này. Nhưng sự thật ra sao vẫn chưa người nào thấy rõ.

Trên Hận Thiên Phong có một khoảng đá bằng phẳng ước trượng.

Bắc Yêu và Tiểu Phong ngó lên trên đỉnh một hồi. Cả hai nhìn nhau, Tiểu Phong nói :

– Em tưởng chừng trên Hận Thiên Phong cũng chẳng có chi là thần kỳ bí ẩn đâu chị ạ!

Bắc Yêu đáp :

– Chị cũng không hiểu nổi! Chẳng qua lấy việc khắc chữ trên đồng tiền cũng là một việc kỳ lạ rồi. Vả lại người khắc chữ vào đồng tiền làm như sợ người tìm hiểu được cái ý của mình trong lô đồng tiền nên cứ cách hai chữ lại lấy làm thêm tiêu chuẩn. Trí tuệ của người khắc chữ trên đồng tiền chẳng phải hạng tầm thường. Cho nên không thể quả quyết được bên trong những chữ ấy có chứa đựng điều cơ bí mật nhứt định không. Người đọc những chữ ấy chỉ nghi ngờ mang máng cho là điều chi bí mật cũng được. Chính chúng ta cũng đang ở vào trạng thái mơ màng ấy.

Tiểu Phong gật đầu nói lẩm bẩm trong miệng :

– Nếu chẳng vậy thì chúng ta với người ấy cùng chung một kết cuộc, chỉ sợ cũng vì hai mươi mốt chữ trên đồng tiền mà chết!

– Hai chị em ta cứ lên tận trên mà xem cho tận mắt. Chúng ta thử tìm ra mấy chữ sau cùng chỉ về Thập Hoa Thạch là thế nào!

Tiểu Phong hỏi :

– Thập Hoa Thạch?

Bắc Yêu lắc đầu lia lịa, đáp :

– Cái đó thì chị không hiểu rồi đa! Chị nói phóng chừng cho em nghe thử có lý hay không nhé! Giả tỷ trên Hận Thiên Phong có mười miếng đá hoa ấy.

Tiểu Phong nói :

– Cũng có lý như vậy lắm. Đâu, chúng ta thử đến đó xem có điều chi bí ẩn không, chớ ở dưới này nói phóng chừng chẳng nhằm vào đâu cả. Cuối cùng em phải cần đi lên Cửu Hoa sơn ngay.

Bắc Yêu cười nụ bảo :

– Thế ấy thì em leo lên trước đi, chị theo sau coi chừng.

Nếu bảo Tiểu Phong bò lên Hận Thiên Phong một mình để tìm bí ẩn trên hai mươi mấy chữ đồng tiền thì chắc một ngàn lần chàng cũng không thích mảy may làm cái công việc vẩn vơ ấy. Bởi vì hai mươi mốt chữ ấy nếu không phải là một báu lạ từ ngàn xưa để lại, ai công đâu bỏ những việc chánh yếu phải làm để đi tìm một thứ bí mật vu vơ? Mà bí mật chi kia mới được chứ?

Chỉ vì giờ đây Bắc Yêu đã kết nghĩa làm chị em với chàng nàng bắt buộc chàng phải đi, chàng đành cắn răng nghe theo vậy thôi. Bò từng bước một đến hai mươi trượng đỉnh non, rủi sẩy chân một cái cũng đủ bỏ mạng. Nhưng mé sau chàng Bắc Yêu lúc nào cũng cẩn thận đề phòng.

Bò lên Hận Thiên Phong phóng mắt nhìn xem một vòng, bất giác Tiểu Phong và Bắc Yêu ngẩn người sửng sốt. Bởi vì khoảng đá bằng phẳng trên đỉnh Hận Thiên Phong rộng rãi không biết đâu là cùng. Trong phạm vi vài mươi trượng lô nhô không biết bao nhiêu là những hòn đá, kỳ hình, dị dạng.

Cái làm cho người xem lấy làm quái dị chẳng phải là khoảng đá bằng phẳng rộng rãi trông như một tấm nệm bông trắng tinh trải bọc tứ bề, cũng không phải là những hòn đá kỳ hình dị trạng mà chính là ở cái chỗ đỉnh non chót vót dính liền với ngọn núi hũng sâu xuống có mấy trượng trông giống hệt một cây cung đang dương lên chực bắn mũi tên bật ra!

Tiểu Phong nhăn mặt nói :

– Chị thử ngó xem, điệp điệp trùng trùng những hòn đá kỳ hình, dị dạng lô nhô khắp nơi, làm sao mà tìm cho ra mười miếng đá hoa đặng?

Bắc Yêu đáp :

– Đành là vậy. Nhưng chị em mình đã lên đến đây rồi có lý nào không tìm xem cho thấy sao chớ? Đừng nói là chắc có hay không có. Thử nghĩ nếu không có thì đã không có ba chữ “Thập Hoa Thạch” trong những chữ đồng tiền.

Tiểu Phong tưởng đâu nói qua vài câu chán nản thì Bắc Yêu sẽ bỏ ngay cái ý định đi tìm mười miếng đá hoa. Không ngờ nàng vẫn cương quyết giữ vững lập trường, khăng khăng không chịu đổi dời. Chàng nói thầm trong bụng :

– “Chị nhất định tìm thì tôi củng cố ráng đi tìm với chị coi xem có những bí ẩn lạ lùng không, mà chị cứ nằng nặc”.

Nghĩ vậy Tiểu Phong bèn nói :

– Vậy thì chị với tôi thử đi tìm xem.

Bắc Yêu gật đầu. Cả hai nhắm ngay giữa cái rừng đá kỳ hình, dị dạng ấy chạy bay vào trong. Đến trước mỗi hòn đá, hai người lại dừng gót nhìn xem.

Hòn này tiếp hòn khác, đống nọ nối đống kia.

Hận Thiên Phong rộng cả mấy chục trượng mà hai người mò mẫm từ hòn đá một để kiếm tìm thì khó khăn cũng gần bằng đi mò kim đáy biển! Phải một cái là lòng họ kiên nhẫn cố tìm cho thấy nên vẫn hăng hái và tin tưởng.

Chăm chỉ nhìn từ hòn đá, trông cả hai khác nào như người đi kiếm một thứ báu lạ trên đời còn hơn cả những kẻ ngậm ngãi tìm trầm.

Loài người đều có tánh hiếu kỳ. Bắc Yêu và Tiểu Phong không chắc trên Thập Hoa sơn quả thật có Thập Hoa sơn không? Trong Thập Hoa sơn ấy quả thật có chứa đựng giống chi bí ẩn không? Nhưng cả hai vẫn hy vọng tìm được!

Thình lình...

Tiểu Phong kêu to lên :

– Úy chà! Chị ơi! Chị đã tìm thấy Thập Hoa Thạch chưa?

Ở cách xa ngoài hai trượng tiếng Bắc Yêu thảnh thót trả lời :

– Chưa tìm thấy em ạ. Ráng lên nhé!

Giọng nói ngưng. Cả hai lại yên lặng. Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục không ngừng.

Sau độ nửa thời thần...

Bỗng nhiên Bắc Yêu mừng quá đỗi mừng, cất tiếng nói to lên :

– Em ơi! Chị tìm thấy rồi! Em mau chạy lại đây mà xem!

Tiểu Phong nghe nói đầu óc rộn lên. Chàng buộc miệng hỏi liền :

– Chị tìm được Thập Hoa Thạch à?

– Đúng vậy. Chị bảo em lại xem kia mà!

Tiểu Phong nhóng theo tiếng nói của Bắc Yêu, len lỏi vào giữa rừng đá lô nhô chạy thẳng tới hướng đó. Trong nháy mắt, chàng đến ngay hòn đá mà Bắc Yêu đang đứng sát bên.

Vừa thấy nàng Tiểu Phong vụt hỏi :

– Đâu đâu! Chị chỉ cho em thấy đi!

Bắc Yêu lấy ngón tay trỏ tong như mũi nhọn bút lông chỉ vào đầu mười miếng đá nhỏ cách ngoài ba thước, đáp liền :

– Kìa em nhìn xem, không phải đó sao?

Tiểu Phong nhìn theo ngón tay của Bắc Yêu, chợt rung động, cả mười miếng đá lớn đầu lên thành một vòng tròn. Trên đầu mười miếng đá trắng trong như ngọc. Mặt đá có vô số những đường văn như hoa do thiên nhiên mà thành, chớ không phải do bàn tay người chạm trổ!

Chữ kỳ lạ chỉ rõ ràng đã hiện ra trước mắt.

Hai người sung sướng như tìm thấy một vật báu hiếm có trên đời. Hai trái tim dường nhảy khỏi lồng ngực.

Tiểu Phong nuốt một búng nước miếng, cất tiếng hỏi :

– Phải chăng đúng là nơi này?

– Rất có thể lắm!

Tiểu Phong hỏi :

– Trên Hoa Thạch này có những bí mật chi?

– Chúng mình xem đi xem lại cho kỹ tức khắc biết rõ.

Bắc Yêu nói dứt, bước nhanh vào trong những miếng đá hoa hợp thành cái vòng tròn đó. Mỗi miếng đá hoa này rộng ước độ nửa thước dài cỡ ba thước, xem cách sắp bày thành hình chừng thể không phải là do thiên nhiên đặt để sẵn.

Những đường vằn như hoa trông rất đẹp mắt, Tiểu Phong và Bắc Yêu ở giữa những miếng đá hoa ấy tìm kiếm một hồi lâu. Cả hai vẫn chưa thâu lượm được một chút kết quả mong mỏi nào!

Tiểu Phong nhíu dôi lông mày, bực dọc hỏi :

– Chị, chị xem có thấy những dấu vết chi khả nghi không? Phần em, em xem chả có gì là ly kỳ bí ẩn ráo!

– Chưa, chị chưa tìm thấy có chút chi...

Cặp mắt sáng rỡ như sao của Bắc Yêu đảo qua một cái, làm như nàng nói với mình :

– Chẳng phải bên trong vằn hoa... bí mật hẳn ở trên những vằn hoa này chăng?

Tiểu Phong nghe nói, đầu óc rộn lên. Chàng bảo thầm trong bụng :

– “Không sai! Trong những vằn hoa ấy sao cũng có ẩn cái chi bí mật chớ chẳng không!”

Với ý nghĩ ấy, hai người lại chăm chú nhìn ngắm vào mỗi những vằn hoa trên mặt đá cố mò mẫm kiếm tìm mãi mãi!

Nhưng cả hai lại thất vọng. Trên những vằn hoa mỗi miếng đá ấy chẳng ghi lại một dấu vết chi đáng lấy làm kỳ dị. Cũng chẳng thấy có bàn tay người trần bôi bỏ hoặc vẽ vời lên những cái gì khả nghi. Trời sanh làm sao vẫn cứ y nguyên vậy.

Không tìm được bí mật nào trên mười miếng đá hoa ấy, Tiểu Phong nóng nảy, nói to lên một giọng bực tức :

– Không khéo lại cũng lừa gạt người nữa! Chẳng hạn có người nào đó trông thấy mười miếng đá hao này trong sáng đẹp mắt rồi cố ý bày đặt ra những hàng chữ nọ khắc vào đông tiền để báo hại những võ lâm nhân vật xưa nay thường có bụng tham lam hay đì tìm tòi những dị bảo, bí kíp phải điên hồn loạn óc lên chơi. Chuyện không đâu đâu mà lăn vào nhau mà chém giết cuồng ngây để tranh đoạt!

Bắc Yêu nói :

– Chị quả quyết không phải như lời em nói đâu! Những chữ khắc trên đồng tiền hết sức tinh xảo. Nếu có người phá phách gạt gẫm mà chơi thì chị thiết tưởng kẻ ấy chẳng bao giờ lại có công kỹ khắc thêm phía sau đồng tiền những chữ thứ tự một, hai ba vả lại những chữ thứ tự này dùng kim nhọn rất trong mà chấm thành từng nét chẳng dễ gì xem thấy nếu không hết sức cố ý tìm tòi. Thế tất trong mười miếng đá hoa này phải có những lời như thiên hạ đã đồn đãi vừa quan hệ đến số kiếp của võ lâm vừa liên can đến tánh mạng vài ba người nào đó nữa!

Tiểu Phong nghe ý tứ giải thích của Bắc Yêu phải nhìn nhận là có lý. Trong hai mươi mốt chữ chỉ có cốt yếu chín chữ thôi. Chín chữ ấy chỉ dùng để nói rõ cái tên vùng đất nào chớ không phải nói tàn lan mơ mộng. Căn cứ sự dụng ý hết sức tế nhị của người đã khắc chữ trên đồng tiền ắt phải có những cái chi bí ẩn ghê gớm thế nào đây!

Liền lúc ấy...

Thình lình Bắc Yêu nói to tiếng lên :

– Mười miếng đá hoa này chắc chắn không phải do thiên nhiên sắp bày thành hình tròn thế này đâu. Hai chị em mình thử lung lay xem!

Tiểu Phong đang chờ mở miệng trả lời thì Bắc Yêu đã đưa thẳng cánh tay tới lúc lắc một miếng đá hoa. Quả nhiên miếng đã hoa bị Bắc Yêu rung lắc ấy lung lay chuyển động!

Sự phát giác bất ngờ này khiến Bắc Yêu nhẹ nhõm cả người. Nhưng ngoài một cái chuyển động của miếng đá hoa ấy ra, không còn trông thấy điều chi khác lạ nữa. Bắc Yêu lần lượt rung lắc thêm mấy miếng đá hoa kia nữa cũng chỉ thấy chuyển động một cái như nhau, rồi đâu vẫn lại nằm y nguyên chỗ ấy!

Bắc Yêu đâm ra chán nản tự bảo thầm trong bụng :

– “Thế thì mười miếng đá hoa này, kết cuộc cũng chẳng có chi làm kinh động lòng người sao? Hay cũng chẳng có chi đáng bảo là thần kỳ chăng?”

Nàng nhìn Tiểu Phong một cái bảo :

– Chị hết còn có biện pháp nào khác hơn dễ khám phá cho được những chi bí ẩn trên mười miếng đá hoa này nữa rồi!

Bắc Yêu vừa nói dứt tiếng, sắc mặt của Tiểu Phong bỗng nhiên thay đổi.

Hai con mắt của chàng không khác hai cổ lục lạc trố to lên.

– Kỳ quái thật...

Dòm ngó một cách sợ hãi, miệng nói lắp bắp!

Bắc Yêu trông thấy sắc mặt của Tiểu Phong trông giây khắc ấy trong lòng không khỏi nơm nớp kinh hãi, vội cất tiếng hỏi :

– Cái gì kỳ quái thế hả em?

Tiểu Phong nuốt nước miếng, trấn định tâm thần, sợ hãi trả lời :

– Miếng đá hoa này sao lại không giống với những miếng đá hoa khác thế kia?

Chàng lấy ngón tay chỉ vào miếng đá hoa ở trước mắt!

Đôi mắt Bắc Yêu lóa ra một màu ánh sáng nghi ngờ nhìn vào miếng đá hoa theo phía ngón tay của Tiểu Phong. Nàng hết sức xem xét chẳng thấy có chi là khác lạ hơn mấy miếng đá hoa khác nên vội vã hỏi lại :

– Nào? Có chi là không giống đâu?

Tiểu Phong nói :

– Chị xem kìa! Trên miếng đá hoa này có một cái lỗ nhỏ xíu, còn mấy miếng đá hoa khác thì lại không có!

– Lỗ nhỏ...

Bắc Yêu bị trái tim đập mạnh, nhìn vào miếng đá hoa ấy. Quả nhiên ở chính giữa miếng đá hoa ấy có một cái lỗ nhỏ phải để ý mới trông thấy.

Số là lúc đầu cả hai đều tập trung hết tư tưởng vào những vằn hoa trên mặt mỗi miếng đá để tìm kiếm bí mật. Do đó hai người không mấy xem xét một cách hết sức tế nhị những điểm khác trên mỗi miếng đá hoa. Đến lúc này, không tìm thấy bí mật kỳ lạ nào trên những vằn hoa. Tiểu Phong cũng như Bắc Yêu gần tuyệt vọng. Bất ngờ chàng nhìn lại một lần nữa trên mặt các miếng đá hoa này mà các miếng đá hoa khác lại không có.

Bắc Yêu cả mừng nói :

– Bí mật nằm trong các lỗ nhỏ này đó, em ạ.

Tiểu Phong trông thấy cái lỗ nhỏ trên miếng đá hoa, ngoài hẳn ý liệu của chàng, nên buộc miệng nói :

– Không chừng ngó vào trong cái lỗ nhỏ này, tự nhiên sẽ trông thấy giống gì đó.

– Chắc như thế đa! Em quỳ xuống ngó vào xem, chị đứng bên coi chừng cho.

Tiểu Phong bỗng nhiên có cảm giác một hiện tượng gì sắp xảy đến cực kỳ căng thẳng. Chàng đến sát bên miếng đá hoa ấy quỳ gối cho thấp xuống thật vừa tầm. Nheo con mắt bên trái lại, chàng đặt con mắt bên mặt vào chính cái lỗ nhỏ trên mặt miếng đá hoa ấy. Sắc mặt của chàng biến đổi từ từ.

Bắc Yêu hấp tấp hỏi :

– Em có thấy giống chi không?

– Chả có chi ráo!

Bắc Yêu nghe Tiểu Phong nói, bật ngật cả người. Nàng bảo :

– Em dang ra để chị xem thử mới đặng! Cái chi lại không có gì ráo!

Bắc Yêu kê con mắt bên mặt vào sát cái lỗ nhỏ trên mặt đá hoa ấy chăm chú ngó thật lâu. Nhưng nàng chỉ thấy trước mắt lố nhố những hòn đá kỳ hình, dị dạng, chớ không chi khác lạ. Bởi vì dòm qua cái lỗ nhỏ ấy thấy chung quanh thành hình tròn như cái giếng.

Bắc Yêu chậm rãi đứng dậy, nghiến chặt hai hàm răng miệng nói :

– Không sai một mảy may nào cả. Chứ nhứt định cái lỗ này có liên quan mật thiết với những bí mật trên những đồng tiền.

– Đúng vậy thật! Thế sao lại dòm vào chẳng thấy gì cả?

Bắc Yêu lặng lẽ suy nghĩ một chặp đôi mắt long lanh của nàng không rời cái lỗ nhỏ trên mặt miếng đá hoa, nàng nói :

– Chừng như phải làm thế này chăng?

– Làm cái gì đó chị?

Bắc Yêu đáp :

– Nào, mười bốn đông tiền chị trả lại cho em đó, hãy đưa hết cho chị xem?

Tiểu Phong vẫn ngơ ngác không hiểu Bắc Yêu đòi lấy mười bốn đồng tiền ấy để làm giống gì?

Chàng cứ ngoan ngoãn nghe lời thò tay vào túi móc lấy mười bốn đồng tiền ra đưa cho Bắc Yêu.

Bắc Yêu cầm một đồng tiền lên tay giơ thử vào cái lỗ nhỏ trên mặt miếng đá hoa ấy. Đồng tiền bằng y cái lỗ nhỏ rất khít khao vừa vặn.

Nàng đặt một đồng trước miệng lỗ nhỏ trên mặt đá ấy dùng ngón tay trỏ ấn sâu vào trong.

Nhìn thấy tình hình ấy, Tiểu Phong mừng run cả người, bụng bảo dạ rằng :

– “Thế là như vậy...”

Bắc Yêu mừng rỡ quá đỗi, kêu to lên :

– Phải lắm. Làm như vậy là đúng.

– Chị trông thấy giống gì trên đó?

– Em lại đây xem, hay lắm, hay lắm cà.

Tiểu Phong xem xong, trong lòng hết sức mừng thầm. ấy vậy chàng lại nói :

– Vẫn cũng chưa thấy giống gì cả!

Bắc Yêu tươi cười đáp :

– Sao em nóng nảy quá thế. Bây giờ chị đẩy hết mười ba đồng tiền còn lại trong tay chị đây vào cái lỗ nhỏ của miếng đá hoa này mà theo số thứ tự. Sau khi chị làm xong công việc đó, tất nhiên sẽ trông thấy giống gì đến phải kinh hồn khiếp đảm chưa từng thấy bao giờ, nghe.

Nói dứt câu Bắc Yêu lấy từng đồng tiền xem xét kỹ lưỡng, theo thứ tự ấn vào bốn góc của miệng cái lỗ nhỏ trên miếng đá hoa ấy. Cứ chậm rãi từng đồng một nàng dùng ngón tay trỏ ấn đều vào lỗ. Trong khoảng thời gian, Bắc Yêu đã dứt hết mười ba đồng tiền với một đồng đút trước lúc mới thí nghiệm thử, cộng chung là đủ số mười bốn đồng cả thảy!

Ấn hết mười bốn đồng tiền ấy vào những cái lỗ nhỏ trên miệng đá hoa ấy, vẫn còn lưng, chưa thật đầy!

Lấy bề dài của chặn còn lưng ấy mà độ thì ước có bảy đồng nửa mới đầy đủ vừa sát bên ngoài.

Sắp xếp xong công việc ấn đủ số mười bốn đồng tiền trên cái lỗ nhỏ trên mặt miếng đá hoa ấy xong xuôi, nàng bảo Tiểu Phong :

– Em hẳn lại đây nhìn xem cho thấy rõ có giống gì để cho em phải lấy làm thần kỳ không nè!

Tiểu Phong bước sát tới, đút con mắt vào trong miệng lỗ nhỏ trên mặt tấm đá hoa ấy mà nhìn không khác mấy người ngó vào ống dòm viễn kính. Sắc mặt của chàng biến dị thường.

Bắc Yêu đứng gần một bên trông thấy trạng thái của Tiểu Phong trong lòng cũng kinh sợ vội vã hỏi liền :

– Em, em trông thấy giống gì trong đó, mà mặt mày thất sắc vậy?

Bắc Yêu ức đoán một khi Tiểu Phong dòm vào trong cái lỗ nhỏ ở mặt miếng đá hoa đã ấn sâu mười bốn đồng tiền có chữ ấy rồi chắc chắn là đã trông thấy cái gì kinh người, chớ chẳng không! Nếu không đúng như thế đó thì mặt mày chàng đâu có tái mét một cách bất ngờ như vậy.

Nào ngờ Tiểu Phong chỉ trả lời một câu :

– Chả có chi ráo! Chỉ thấy phạm vi phong cảnh bên ngoài rút hẹp lại còn nhỏ xíu. Bây giờ mấy hòn đá kỳ hình, quái trạng lố nhố một vài hòn như hột lựu.

Này chị nhìn vào sẽ thấy rõ!

Tiểu Phong đứng dang ra, Bắc Yêu bước sát đến miệng cái lỗ nhỏ trên mặt miếng đá hoa ấy khom lưng ngó vào. Thật quả đúng như lời Tiểu Phong vừa nói.

Phạm vi phong cảnh bên ngoài rút hẹp lại chỉ còn trông thấy vài ba hòn đá nhô đầu nhỏ tý.

Bắc Yêu đã biết rõ chính những bí mật đều nằm trên đầu mấy hòn đá này chớ không sai.

Những bí mật ấy nhứt định có can hệ đến vận mạng võ lâm và sanh mạng vài ba nhân vật lừng danh của giới giang hồ! Nàng nói :

– Trong mấy hòn đá đầu mà chúng ta còn trông thấy từ lỗ nhỏ trên mặt miếng đá hoa này nhứt định phải có một hòn chứa đựng điều bí mật cực kỳ lớn lao. Không làm sao có thể nói chắc chắn được rằng bí mật ấy là một chuyện vô cùng giá trị đối với người đời!

– Có điều là hiện thời chưa biết rõ bí mật ấy nằm trong hòn đá nào.

Bắc Yêu nói :

– Hai chị em mình còn phải cố công đi tìm cho được bảy đồng tiền mà em đã bị ăn cắp đặng lấy trở lại. Lấy hết bảy đồng tiền đó nữa ấn đây trên cái lỗ nhỏ trên mặt miếng đá hoa này để cho phạm vi càng rút hẹp lại chỉ còn trông thấy có một hòn đá nhô đầu trong lỗ mà thôi. Lúc bấy giờ mới biết rõ ràng là bí mật chứa đựng bên trong hòn đá duy nhứt ấy.

Tiểu Phong đối với điều bí mật trên mười miếng đá hoa ở Hận Thiên Phong này bây giờ mới nhận chân một cách chắc chắn không phải một việc khám phá dễ dàng. Không nói là trong đó phải chứa đựng một chuyện cực kỳ có giá trị đối với người đời. Theo lời Bắc Yêu đã nói nội một việc có quan hệ đến ân kiếp chung của võ lâm cũng đã là một điều rất quan trọng rồi.

Ngẫm nghĩ bao nhiêu điều, chí khí anh hùng của chàng vùng lên mãnh liệt, chàng thề quyết trong lòng một câu là nhứt định phải tìm cho ra điều bí mật ghê gớm ấy!

Tiểu Phong ngó Bắc Yêu nói :

– Này chị, ở đây cũng chẳng còn ích lợi vào đâu. Chúng ta đi chớ?

– Ừ! Giờ chúng ta nên đi là vừa.

Dứt tiếng Bắc Yêu thò ngón tay mũi viết vào lỗ nhỏ trên mặt miếng đá hoa ấy lần lượt móc đủ số mười bốn đồng tiền có chữ lấy lại!

Đương khi nàng đang cúi mặt xuống móc những đồng tiền ấy, bỗng nhiên mặt nàng viễn sắc trắng xanh, thân hình yểu điệu của nàng xoay lộn hai vòng choáng váng.

Tiểu Phong trông thấy trạng thái Bắc Yêu trong lòng cả sợ. Chàng hoảng hốt, hỏi dồn tới :

– Chị, chị làm sao thế?

Bắc Yêu gắng gượng trân mình, đứng vững lại, tiếng nói hổn hển :

– Chất độc sau lưng của chị đã bắt đầu hành hạ đau nhức. Chị nghe có một luồng hơi độc xông lên trái tim, cả người bị lạnh run lên gần té xỉu!

Tiểu Phong giựt mình kinh hãi, nói :

– Thế thì hai chị em ta phải cấp tốc đi trở về chỗ cũ tìm Bạch Cơ lấy thuốc giải độc!

Bắc Yêu gật đầu. Nàng cầm nắm tiền trao trả vào tay Tiểu Phong. Liền đó nàng quay người bắn nhanh thân mình nhắm chân đỉnh Hận Thiên Phong chạy thẳng.

Thình lình...

Ngay lúc Bắc Yêu và Tiểu Phong vừa quay người thì nghe có một tiếng “á” kêu lên làm cho cả hai thất kinh. Cả hai quay lại trông thấy phía sau lưng có một ông già, tóc râu trắng mướt như tuyết đã ngồi tại đó từ bao giờ.

Trên tay ông già ấy có cầm một cây phất trần cũng bằng những sợi tơ, trắng phau kết lại.

Tiểu Phong chợt trông thấy ông cụ già ấy lảo đảo thối lui lại sau liền ba bước. Chàng nhìn đúng là ông cụ già đã làm cho chàng điên đầu, khổ thân một lần ở thành Nam Xương. Ông già thần bí này suýt đã búng gãy thanh “Độc Long kiếm” của chàng chớ còn ai khác?

Lúc này, ông cụ già ấy lại ra mặt trên đỉnh Hận Thiên Phong làm cho Tiểu Phong không còn hồn vía chi nữa!

Ông cụ già ấy trừng cặp mắt ngời ánh sáng nhìn Tiểu Phong. Liền sau đó ông ta dời hai luồng nhãn tuyến lên những miếng đá hoa. Bỗng nhiên ông cụ già ấy thở một hơi dài nói :

– Tiểu Phong! Mi có nhìn thấy giống gì không?

Tiểu Phong nghe giọng nói của đối phương nặng nề dường thể nhấn mạnh từng tiếng, bất giác chàng nghĩ đến vận kiếp của giang hồ mang máng tợ chính một tay chàng tạo nên! Chàng đáp bằng một giọng nhạt nhẽo :

– Ông là ai?

– Chẳng lẽ mi còn không nhận được ta là ai sao?

– Tôi nhìn được ông đã một lần. Nhưng có điều tôi chưa còn biết tên hiệu của ông.

Đương khi Tiểu Phong và cụ già đầu bạc ấy nói chuyện thì Bắc Yêu đã mò trong áo cầm sẵn ba ngọn liễu điệp phi đao trong lòng bàn tay. Bởi vì sự có mặt của đối phương không được công khai rõ ràng nên nàng không thể không đề phòng tìm cách đối phó?

Lúc Bắc Yêu mò túi áo móc phi đao, cặp mắt sáng quắc như ngôi sao của cụ già đã nhìn thẳng vào gương mặt của nàng. Cụ già ấy cười nói :

– Ma nữ quay đầu trở về nẻo chánh đó là cái phước lớn cho giới võ lâm giang hồ. Lẽ nào nàng đối với lão còn có ý xem như kẻ cừu địch vậy?

Bắc Yêu cười lạnh lùng nói :

– Vì lẽ ông đến đây không được đường đường chánh chánh, tôi phải cảnh giác đề phòng!

Cụ già đầu bạc ấy cười hỏi :

– Thôi cô hãy cất mấy ngọn liễu điệp phi đao ấy đi!

Giọng nói của cụ nghe như thường mà bên trong lại có một oai lực đặc biệt rất mạnh. Sau khi nghe cụ già ấy bảo, Bắc Yêu quả nhiên cất mấy ngọn liễu điệp phi đao trên tay vào túi áo.

Cụ già đầu tóc bạc phơ lại liếc mắt sang mười miếng đá hoa cất tiếng bảo :

– Tiểu Phong ta hỏi mi một câu nhé? Mi xuất hiện trên chốn giang hồ được mấy ngày rồi?

– Nhiều lắm không quá mười ngày!

– Báo thù được chưa?

Tiểu Phong nghe cụ già đầu bạc nhắc đến mối thâm thù, hổ thẹn đến đỏ mặt, chàng trả lời bằng một giọng kiêu ngạo cực kỳ :

– Đó là việc của tôi không can dự tới ông.

– Đúng, đó là việc riêng của mi. Có điều mi quá đỗi kiêu ngạo. Từ hôm mi xuất hiện trên chốn giang hồ đến hôm nay, mối thù dường biển non chưa trả được phần nào mà thủ đoạn độc ác của mi đã lẫy lừng khắp nơi rồi. Từ cổ chí kim, biết bao nhiêu anh hùng hảo hán chết vì kiêu, bại vì ngạo. Cái dũng của đứa thất phu không khi nào lãnh đạo được quần chúng nhân dân.

Tiểu Phong nói một giọng nhạt nhẽo :

– Không lẽ ông đến đây để làm thầy đời với tôi?

– Mi dùng hai tiếng thầy đời hơi quá đáng một chút. Nhưng nếu mi chưa đến trước Hận Thiên Phong đây thì lão phu quyết chẳng bao giờ mở miệng nói với mi cái lẽ thiệt hơn ấy. Chỉ vì hiện giờ mi đã đến trước Hận Thiên Phong đây rồi, căn cứ vào sự thông minh mẫn tuệ của hai đứa mi đã tìm thấy được cái điều bí mật của giang hồ từ mấy mươi năm qua, ta không thể ngồi yên để mà ngó!

Giọng nói của ông cụ già rất chậm rãi nặng nề, nặn từ chữ, nhấn từng tiếng.

Ngừng một lúc ông cụ già đầu bạc ấy lại nói tiếp :

– Lúc đầu lão phu không tính lên đây. Vì lẽ, trong công việc này có chứa đựng rất nhiều tình tiết cực kỳ hệ trọng thành thử lão phu mới phải cất bước ra đi một chuyến.

– Ông có điều chi dạy bảo tôi chăng? Điều cần nên dạy bảo mi là hai chữ “kiêu” và “ngạo” kế là chữ “sát”. Kiêu ngạo sẽ khiến cho người ta mạng chết, danh vùi, cũng như sư phụ mi là Huyền Thiên Tôn Giả vậy đó.

– Làm sao ông biết được sư phụ tôi là Huyền Thiên Tôn Giả?

– Thanh “Độc Long kiếm” và môn “Thiên Huyền dương công” hồi một trăm năm trước đây vang danh trên khắp chốn giang hồ ai nghe đến cũng đều phải kinh hồn, vỡ mật một thời. Phỏng như năm đó mà sư phụ mi không sanh tánh kiêu ngạo thề quyết một câu: “Chưởng dẹp giang hồ, kiếm quét võ lâm” thì đâu phải bị đẩy vào ngã bí, đường cùng? Tự tay tiêu diệt môn phái Huyền Huyền?

Tiểu Phong nghe ông cụ già nói, dường như bên trong có hàm ý nhắc lại một chuyện cũ của cuộc đời sư phụ chàng lâu nay bị che giấu kín đáo vì vậy tấm lòng hiếu kỳ của tuổi trẻ dậy lên trí óc. Tiểu Phong không tưởng nên biết qua tại sao mà Thiên Huyền Tôn Giả chết. Với ý nghĩ ấy, chàng hỏi cụ già đầu bạc ấy :

– Sư phụ tôi chỉ “kiêu ngạo” mà làm tiêu diệt giáo phái Huyền Huyền à?

– Quả đúng như vậy đó. Trí tuệ và võ công thời ấy Thiên Huyền Tôn Giả xem như là bậc kỳ tài của võ lâm. Mấy năm mà oai danh của sư phụ mi làm kinh hoàng cả hai giới hắc bạch! Quật khởi trong vòng ba năm thôi mà sư phụ mi đã được liệt ngang hàng với giang hồ tứ đại kỳ nhân là: “Đông Quỷ”, “Tây Thần”, “Nam Quân”, “Bắc Xà”...

Bỗng nhiên, Bắc Yêu nối xen vô câu chuyện của ông già đầu bạc phơ ấy :

– Bắc Xà sao?

Cụ già đầu bạc phơ ấy cười bảo :

– Ta biết rõ sư phụ nàng là Bắc Xà lâu rồi!

Cụ già cười một hơi rồi lại nói tiếp :

– Thêm một Huyền Thiên Tôn Giả nữa cái danh giang hồ tứ đại kỳ nhân thành ra “Ngũ đại kỳ nhân”. Sau khi đứng ngang bậc với bốn người kia Thiên Huyền Tôn Giả quyết đem gan dạ anh hùng tạo sự nghiệp ngàn thu. Huyền Thiên Tôn Giả thâu phục tất cả lục lâm hảo hán trong thiên hạ dựng nên một môn phái là Huyền Huyền giáo trong hang Quỷ cốc. Sau đó năm năm Tôn giáo Huyền Huyền trấn áp mọi nơi, tên tuổi chóa lòa, đẩy các đại môn phái khác vào trong bóng tối. Thiên Huyền Tôn Giả trở tánh kiêu ngạo cực kỳ đâm ra huênh hoang tuyên bố khắp thiên hạ là bất luận có một ai bị lão đánh trúng một chưởng “Thiên Huyền dương công” mà không tan xương nát thịt ngay tại chỗ thì tức khắc lão ta giải tán Huyền Huyền giáo, không thèm ra mặt với đời nữa. Xem nội bấy nhiêu đó cũng đủ biết Thiên Huyền Tôn Giả kiêu ngạo đến mức quá lố rồi.

Lời nói của lão ta làm khiếp sợ cả thiên hạ, không một người nào dám chịu để lão đánh thử một chưởng. Bởi vì không một ai mà chẳng rõ môn “Thiên Huyền dương công” của lão ghê gớm có một trong đời! Ngờ đâu một hôm cách nay độ tám mươi năm, bỗng có một người tìm đến trao tận tay Thiên Huyền Tôn Giả một tấm danh thiếp. Trong đó thách cuộc với lão ta là mình bằng lòng đứng yên một chỗ cho Thiên Huyền Tôn Giả đánh luôn ba chưởng “Thiên Huyền dương công” mà không đánh trả lại một chưởng nào hết. Thiên Huyền Tôn Giả như lão phu đã nói là kiêu ngạo đến nỗi xem dưới mắt không người, nên sau khi đọc qua tấm danh thiếp ấy liền đi ngay đến nơi ước hẹn cuộc thử thách ấy ở tại Cửu Khúc Nhan trên ngọn núi Băn Nhan Dân Sơn. Cùng lúc Thiên Huyền Tôn Giả nhận được tấm danh thiếp ấy thì tất cả nhân vật võ lâm có chút tên tuổi khắp chốn giang hồ cũng đều nhận được mỗi người một tấm danh thiếp như vậy, khác hơn là được mời xem cuộc thách thức ấy với Thiên Huyền Tôn Giả. Việc này năm ấy, lão phu cũng được mời đi xem. Sau khi đến Cửu Khúc Nhan xem qua tất cả những người được mời, đều giựt mình sợ hãi. Bởi vì người đã gởi thiếp thách đố Thiên Huyền Tôn Giả ấy chỉ là một cô gái mặc áo quần trắng tinh như tuyết, tuổi xuân độ chừng mười lăm mười sáu là nhiều. Một thiếu nữ diễm kiều tha thướt như một đóa hoa như thế, mà dám đứng yên một chỗ để cho Thiên Huyền Tôn Giả đánh ba chưởng “Thiên Huyền dương công” mà không cần đánh trả lại bảo ai mà chẳng hết hồn? Lúc ấy Thiên Huyền Tôn Giả cười vang lòng kiêu ngạo càng sôi nổi hơn bao giờ hết. Trước mặt hơn vài ba trăm cao thủ có mặt tại chỗ, lão ta lại lặp lại câu tuyên bố của mình. Nếu đối phương quả thật chịu nổi ba chưởng thì Thiên Huyền Tôn giả ta đây tự nguyện tiêu diệt Huyền Huyền giáo, vĩnh viễn không ló mặt ra ngoài chốn giang hồ! Một việc kỳ lạ không một ai có thể tưởng tượng nỗi là thiếu nữ ấy chịu cho Thiên Huyền Tôn Giả dụng đầy đủ mười hai thành công lực vào song chưởng đánh liền ba chưởng “Thiên Huyền dương công” dễ dàng như chẳng hề thấm thía vào đâu cả. Nàng đứng yên lặng hai tay buông xuôi, mặt hồng hào tự nhiên để tha hồ cho Thiên Huyền Tôn Giả đánh đâu thì đánh! Võ công thiếu nữ ấy cao siêu, kỳ diệu đến cõi xuất thần nhập hóa huyền ảo thông linh khiến tất cả cao thủ võ lâm có mặt tại trận rung động hãi kinh không ai biết tên họ nàng là chi, chỉ nghe nàng nói ngoại hiệu mình là Vạn Thế Tiên Cơ thôi. Sư phụ mi sau khi thua cuộc, quả thật không ló mặt ra ngoài đời.

Huyền Huyền giáo cũng tiêu diệt mất. Nếu sư phụ mi không kiêu ngạo thì đâu đến đỗi?

Tiểu Phong lại hỏi nữa :

– Còn người tự xưng là Vạn Thế Tiên Cơ đó?

– Biệt dạng luôn! Sau khi thắng cuộc, chẳng một ai nghe biết tin tức nàng đi đâu, ở đâu! Nè Tiểu Phong, lão phu đây với cha mi ngày trước có chút tình quen biết qua lại với nhau nên khuyên mi từ rày về sau, bất luận làm việc chi cũng ráng nghĩ suy chín chắn trước đã. Chẳng vậy, với cái dũng của kẻ thất phu xem thiên hạ bằng cặp mắt kiêu ngạo đã không làm cho thiên hạ kính phục mình mà còn đưa mình vào chỗ bại vong. Cách xử thế ấy khó nỗi dựng nên sự nghiệp lớn. Mi nên thận trọng ghi nhớ lời dạy của lão phu.

Tiểu Phong vội vòng tay :

– Vâng! Tôi sẽ hết sức thận trọng.

Cụ già đầu bạc ấy gật đầu, rồi lại nói :

– Mối thù nhà là việc nhỏ...

Tiểu Phong lạnh lùng ngắt ngang câu nói của cụ già đầu bạc phơ ấy :

– Thù sâu của cha mẹ không chung đội trời, sao cho là việc nhỏ được?

– Sau khi mi phát hiện những bí mật của miếng đá hoa ấy, bấy giờ rồi mi sẽ biết. Phải chăng mi bằng lòng nghe theo cái điều bí mật cực kỳ lớn lao, quan trọng đó không? Bí mật ấy có năng lực khiến mi xương tan thành khói, thịt nát ra tro, chết không chỗ chôn thây, mà cũng có năng lực đưa mi đến oai danh cực điểm, chiếm địa vị bá chủ hai vùng Nam Bắc con sông Trường Giang.

Tiểu Phong nghe ớn lạnh cả người, sợ hãi hỏi kỹ lại cụ già đầu tóc bạc phơ ấy :

– Câu nói ấy có nghĩa là sao?

Cụ già đầu tóc bạc phơ ấy nhấn mạnh từng tiếng :

– Mi có biết trong đó sự kiện liên quan như thế nào không?

– Liên quan đến mạng sống một vài người, liên quan đến cả vận kiếp của võ lâm!

– Đâu có phải rẻ rề có bấy nhiêu đó?

Tiểu Phong thất kinh hồn vía vội hỏi :

– Phải chăng còn có điều chi hệ trọng lắm sao?

– Nếu chỉ có bấy nhiêu công việc giản dị như lời mi nói thì người khắc chữ để lại trong hai mươi mốt đồng tiền đâu đến đỗi khổ cực trí bày ra lắm chuyện phiền phức cho người sau. Hai mươi mốt chữ cố yếu chỉ có chín chữ: “Vạn Dương sơn, Hận Thiên phong, Thập Hoa thạch”!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.