Hàn Huyết Lệnh

Chương 1: Chương 1: Hồi 1




Trên dòng Bà Tử, sóng nước cuồn cuộn, có một chiếc thuyền nan xuôi dòng. Trên chiếc thuyền là một cậu thiếu niên anh tuấn. Đôi mắt của thiếu niên chăm chỉ nhìn vào be thuyền. Mặt nước rung rinh lay động, thiếu niên kéo ngay tấm lưới ở dưới sông lên, nước sủi bọt ùng ục...

Thiếu niên cười giòn, nói thầm: “Ái chà, lưới nặng quá, mình trúng mẻ lưới này rồi...”

Gương mặt của cậu vô cùng hoan hỉ. Cậu ra sức kéo nhanh mành lưới, chợt cậu giật nẩy mình, hai tay run rẩy, mành lưới sắp sửa tuột ra khỏi tay.

– Trời... xác chết.

Lọt thỏm trong mành lưới của cậu, không phải cá mà là một thây người, với nhiều vết thương kinh khiếp, trên tấm áo dạ hành của xác chết loáng những vết máu đã xẩm màu.

Tiểu Phong, tên của cậu thiếu niên, chần chừ giây lát. Một tiếng “khì” vang lên từ đáy lưới khiến chàng giật mình :

– Trời! Kẻ nằm trong lưới còn sống chăng?

Tiểu Phong liền nhanh tay kéo ngay tấm lưới lên thuyền. Chàng gỡ lưới và nhận ra xác chết là một lão già kỳ dị. Khuôn mặt của lão ẩn một sự sâu độc và tàn nhẫn.

Một tiếng “khì” nữa lại vang lên, Tiểu Phong vội lùi lại một bước chàng lẩm nhẩm :

– Người ở dưới nước... Quái nhân... Quái nhân...

(Thiếu 4 trang 7, 8, 9, 10)

Phong vô cùng mừng rỡ.

Quái nhân chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt của chàng. Lão khẽ mỉm cười nói :

– Muốn học võ công của ta, ngươi phải thực hiện một điều tâm nguyện.

Tiểu Phong vội vã nói :

– Xin tiền bối cứ nói.

– Nội trong vòng mười năm, phải đoạt cho được ngôi báu của võ lâm thập lục phái liên hiệp giáo.

Tiểu Phong suy nghĩ rồi hỏi lại :

– Võ lâm thập lục phái liên hiệp Giáo chủ là cái gì?

Quái nhân bước đến gần bên Tiểu Phong :

– Đó là một tôn giáo cách đây mươi năm, do các môn phái lớn của võ lâm sáng tạo ra. Liên hiệp giáo là một tổ chức chặt chẽ có đến hơn một trăm cao thủ giỏi nhứt hợp lại. Mục đích của giáo là dưỡng cáp cho từng nhân vật giang hồ, và ngôi vị độc tôn thiên hạ cho Giáo chủ.

Quái nhân lấy trong tấm áo dạ hành một quyển sách mỏng được bao bọc bằng một bao da không thấm nước. Lão nói tiếp :

– Liên hiệp giáo mỗi năm đều có tổ chức một ngày bình chọn người lên ngôi Giáo chủ. Trước đây mười năm ta bị bại dưới tay Hồ Du Khách, nay ngươi học võ công cửa ta rồi phải đi đến đó.

Tiểu Phong nói :

– Tiểu bối lúc nào cũng có hùng tâm, nhưng chức ấy...

Quái nhân cười nói :

– Nếu vậy ta mang hết võ công của ta chép lại trong quyền sách này truyền cho ngươi. Ngươi theo đó mà luyện, sau đó thay ta đến phó hội chiếm ngôi Giáo chủ.

Quái nhân nhìn chàng rồi đột nhiên nắm mạch môn của Tiểu Phong. Hai mắt lại chơm chớp hai luồng tinh quang rợn người.

Tiểu Phong rún động thân vì hành động quái gở của quái nhân.

Quái nhân buông Tiểu Phong ra :

– Trời cho người một căn cơ võ học hơn người. Căn cơ ấy nếu ngươi chịu trui rèn thì chẳng mấy hồi mà không leo lên tới nấc chót của võ công. Tiếng tăm sẽ lẫy lừng trong thiên hạ.

Tiểu Phong đưa tay đón lấy cuốn sách ướt đầm đìa nước.

Quái nhân nói tiếp :

– Võ công của ta cực kỳ quái dị nguy hiểm.

Quái nhân nói tới đó chợt ngưng hẳn. Thần sắc của lão khẩn trương vô cùng.

Tiểu Phong thoáng trông thần thái bất thường của quái nhân khiến chàng cũng phải hoang mang. Tiểu Phong hỏi :

– Có chuyện gì vậy?

– Có kẻ giết người.

Tiểu Phong vô cùng hồi hộp hỏi luôn :

– Giết người ở đâu?

Quái nhân ấy lắng tai nghe cuối cùng đưa ngón tay chỉ phía trước mặt nói :

– Dường thể trong cụm rừng trước mặt chúng ta đây!

Tiểu Phong trông theo ngót tay của hắn chỉ thấy đúng chỗ mình ở, lập tức mặt chàng biến sắc, sợ hãi nói :

– Phía đó là nhà của ta!

Trong con mắt của quái nhân này là thứ ánh sáng hết sức khủng bố. Hắn hạ giọng, nói nhỏ tiếp :

– Mau về đi, chắc chắn có kẻ thù tìm đến giết cha mẹ mi đó!

Quái nhân nói dứt câu quên cả mình đang bị thương, tay mặt nắm Tiểu Phong hỏng lên thoáng người một cái nhanh như chớp nhoáng nhắm phía đó chạy một mạch.

Quái nhân ấy tuy đang bị thương rất nặng, thân mình đầm đìa máu, nhưng tốc độ của hắn mau lẹ cực kỳ, ai thấy cũng phải kinh khiếp rụng rời. Quái nhân xách Tiểu Phong đến trước cửa nhà của chàng thì dừng lại. Cảnh tượng đang diễn ra làm Tiểu Phong biến sắc mặt xanh lè.

Chợt có tiếng quát lớn :

– Ngươi còn chưa mau ra chịu chết hay sao?

– Còn nói làm gì, mau nổi lửa thiêu rụi căn nhà đó cho rồi.

Ngay khi lão già đen quát tháo bọn thuộc hạ ầm ĩ, thì cánh cửa bỗng dưng bật mở. Một người đàn bà trông có vẻ bệnh hoạn từ từ ló mặt ra.

Lập tức có ba lão già mặc áo đen, mặt mày hung ác bắn vút mình tới chận ngang mặt người đàn bà ấy.

Một lão cất tiếng, nói the thé :

– Tần Thiện Anh có lẽ ngươi không ngờ đến ngày này. Hảo ha, mi trốn chui trốn nhủi tưởng là thoát chết được sao?

Tiểu Phong đột nhiêu vùng ra khỏi tay lão quái nhân, vung chưởng đánh ngay đầu lão già áo đen, quát lớn :

– Bọn bây dám đụng đến một sợi lông của mẹ ta thì ta quyết liều chết với bọn bây.

Tiểu Phong lúc này không khác người điên, vung tay đánh luôn vào đầu ba lão già nọ một cái.

Ba lão già bị bất ngờ không biết có người xuất thủ. Thất kinh, cả ba vội lách mình sang bên để tránh.

Thừa thế Tiểu Phong bay đến đứng sát bên mẹ.

Bà ta đưa bàn tay kéo lui Tiểu Phong lại ra phía sau lưng mình, mắt quét nhìn khắp nơi, bỗng bật một chuỗi cười dài. Tiếng cười của bà ta lảnh lót không khác tiếng quỷ gầm trong địa ngục, nghe rùng rợn kinh người. Giọng cười lạnh như băng giá. Tần Thiện Anh cất tiếng nói to :

– Ta tự biết hôm nay không thoát khỏi bàn tay hung bạo của lũ bây. Nhưng dầu ta chẳng mong gì hơn là chết đi, thì ta nguyện sao hóa quỷ sứ bắt hồn những kẻ thù hung ác của mình đền tội cho xứng đáng.

Một lão già mặc áo đen, tay cầm thiết quảng quát to :

– Chết đến nơi mà miệng còn xấc láo.

Miệng nói, tay hắn vung chiếc thiết quảng về phía Tần Thiện Anh.

Lúc ấy, mình đang đau nặng, Tần Thiện Anh vẫn là một người có bản lãnh nên trước tình hình này nguy cấp, đành phải liều mình đối phó. Bà ta nghiến răng, nạt lớn một tiếng nói :

– Ta quyết cùng lũ ác tặc tụi bây sống thác phen này.

Tần Thiện Anh mím môi để chịu đựng vết thương, lách mình ra khỏi ngọn thiết quảng của lão già áo đen. Bàn tay mặt của bà ta nhanh như chớp đánh với một chưởng mạnh mẽ.

Chưởng lực phóng ra, Tần Thiện Anh mửa xối một ngụm máu tươi bắt vọt như tên mưa. Toàn thân lảo đảo muốn té.

Tiểu Phong kêu lên một tiếng thất kinh :

– Mẹ!

Tiếng kêu thảm thiết của chàng khiến một vùng đầy sát khí ấy càng thêm rùng rợn.

Lão già áo đen tránh khỏi một chưởng của Tần Thiện Anh liền phóng người nhảy bổ tới.

Tiểu Phong quát to :

– Vì cớ nào lũ bây quyết giết mẹ ta?

Tần Thiện Anh gắng gượng chịu đau, vết thương nặng cũ hành hạ, tay trái vung ra, miệng bảo :

– Phong con mau chạy thoát thôi. Việc nầy hãy để cho mẹ đối phó. Con ghi nhớ kỹ, kẻ thù đã giết cha con là lũ người này. Mà tên thủ lãnh của bọn người này là “Lãnh Diện Vong Hồn”, chủ nhân “Địa bảo” v... v...

Câu nói của Tần Thiện Anh vừa dứt, bà ho luôn mấy tiếng, máu tươi trong miệng vọt tưới vung vãi...

Tiểu Phong kêu lên thảm thiết :

– Mẹ! Con không chạy. Con quyết sống thác với bọn này!

Tiểu Phong không còn biết nguy hiểm là chi. Lúc ngấn lệ ngập tràn chàng chỉ biết liều lĩnh cứu mẹ. Chàng nhắm ngay vào ba lão già áo đen đang uy hiếp mẹ chàng nhảy bổ tới.

Tần Thiện Anh thấy con liều lĩnh quá đỗi, chẳng xem mạng sống ra chi, liền kêu lớn tiếng bảo :

– Phong, con! Con không nghĩ đến việc báo thù cho cha con sao?

Bà ta đưa thẳng bàn tay chụp Tiểu Phong kéo lui trở lại.

Bị mẹ níu cứng, chàng kêu thét lên như điên như khùng :

– Mẹ để con liều chết với lũ hung ác sát nhân này!

Lão già mặc áo den cầm thiết quảng hét to lên, nói :

– Tần Thiện Anh! Hãy xem chiêu nầy.

Tiếng hét vang lên đang lúc Tần Thiện Anh đẩy Tiểu Phong ra sau lưng bà ta, thì bóng ngọn thiết quải đã đánh xuống.

Nguy cơ trong nháy mắt...

Một tiếng quát xé mây từ không trung vang dậy tứ bề. Một bóng người lẹ tợ cánh chim bay xẹt một cái rơi vào giữa đám người mặc áo đen ấy nhanh không thể thấy kịp.

Hai bàn tay của bóng người ấy bắn vút đường lên.

Quái nhân xuất thủ đột ngột đó chính là quái nhơn được Tiểu Phong vải lưới kéo lên. “Tinh Nhãn Nhiếp Hồn” vừa rơi xuống thì một tiếng rú thảm thiết thốt ra.

Một người bay vọt khỏi chỗ đứng gần một trượng. “Bịch” người ấy nằm một đống trên mặt đất chẳng khác thây ma chưa chôn.

Mấy mươi tên áo đen tại trận kinh hồn, mất vía mở rộng hai mắt nhìn xem lão già áo đen vung thiết quải tấn công Tần Thiện Anh đó nằm sóng sượt đã chết không kịp ngáp.

Biến cố bất ngờ ấy chẳng những bọn người mặc áo đen hung ác không còn chút máu mặt mà đến Tần Thiện Anh cùng Tiểu Phong cũng khiếp thầm trong bụng.

Cặp mắt Tinh Nhãn Nhiếp Hồn trợn lên một cái, từ hai con ngươi rực rực bắn ra một màn sáng lạnh băng.

Ngó khắp bọn người áo đen nọ một cái, quái nhân này quát vang như sấm nổ :

– Lũ mi có phải là bọn dưới tay của Địa bảo không? Nói mau!

Một tên áo đen khoảng bốn mươi tuổi đứng phía bên mặt lạnh lùng nói tiếp :

– Không sai! Bọn ta là người của Địa bảo. Các hạ là cao thủ ở phương nào, chừng như vừa ở dưới nước mới lên?

Tinh Nhãn Nhiếp Hồn nghĩ thầm trong bụng :

– “Trong thiên hạ có ba giáo phái lớn là Thiên cốc, Địa bảo, Nhân môn. Cả ba đều lừng lẫy oai danh trên chốn giang hồ. Địa bảo đã tìm đến nhà Tiểu Phong để trả thù thì nó cũng khó mà thoát chết. Phải chi không bị thương nặng khắp mình, thá gì mấy chục tên khốn kiếp này cũng chẳng thèm đếm xỉa vào đâu. Khổ một nỗi trong mình ta thương thế trầm trọng, lại còn bị đắm người dưới nước nửa ngày. Một chưởng ta vừa đánh đó là đã dùng hết công lực toàn bộ trong người của ta...”

Tinh Nhãn Nhiếp Hồn còn đang nghĩ ngợi thì tên mặc đồ đen độ bốn mươi tuổi đó quát to tiếng nói :

– Các hạ là cao nhơn ở phương nào hãy cho biết tên hiệu. Theo thiển kiến thì tốt hơn các hạ chẳng nên nhúng tay vào việc thị phi này.

Tinh Nhãn Nhiếp Hồn bật một chuỗi cười dài lạnh nhạt, cất giọng oai nghiêm nói :

– Bọn mi chắc đã nghe người nào có danh hiệu là Tinh Nhãn Nhiếp Hồn rồi chớ?

Từ miệng xưng ra tên hiệu, Tinh Nhãn Nhiếp Hồn làm cho bọn môn hạ của Địa bảo khiếp hãi, đến bật lên tiếng kêu thất kinh. Cả bọn thối lùi ra sau một bước cùng nhìn nhau lắm lét cất tiếng run nói :

– Các hạ... đúng... đúng là Tinh Nhãn Nhiếp Hồn thật đấy sao?

– Không sai. Nếu bọn chúng bay dám hành động lần thứ hai. Ta quyết giết cả bọn bỏ mạng tại chỗ, không tha một thằng nào sống sót trở về.

Oai danh và tánh khí của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn rúng động võ lâm thiên hạ.

Nhân vật giang hồ nghe đến đều vỡ mật, kinh hồn. Hắn là một trong số đại ma đầu cùng với “Bắc Yêu” và “Nam Tinh”, khét tiếng trong giới Hắc đạo. Cả ba chia nhau hùng cứ ba nơi làm thành cái thế chân vạc. Con người rùng rợn ấy đột nhiên ra mắt làm sao bọn thủ hạ của “Địa bảo” chẳng hoảng sợ đến rụng rời?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.