Hạ Phong vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa đi bộ chầm chậm về nhà. Lời nói của anh ta cứ văng vẳng bên tai “Đến giờ trưa cô phải lập tức chạy xuống căn tin lấy thức ăn mà đầu bếp người Pháp làm riêng cho giám đốc, sau đó đưa đến đây, không được trễ giờ dù chỉ là 1 phút. 11h30, tôi cho cô 10 phút“. Giỡn với cô chắc, 10 phút??!!! 10 phút làm sao đủ thời gian chạy xuống tận tầng 1 rồi chen lấn với đám nhân viên sau đó lại chạy lên tầng 38 để đưa thức ăn. Dù sao cô cũng là người kia mà
Cô bực bội huơ tay đụng trúng cành cây ven đường, muốn lập tức rứt hết lá trên đó đi. Nhưng thấy cũng vô ích nên thôi. Qua mấy ngày nay, rốt cuộc Hạ Phong cũng tích lũy được kinh nghiệm ngàn đời, giám đốc đại nhân tuyệt đối không phải là người nên day vào! Cho nên chính vì chỉ 1 lần lỡ miệng nói xấu anh ta, anh ta liền thù vặt đến tháng sau
Không những vậy, cô vừa mới nhận được thông báo của trưởng phòng Trương, lúc đầu còn nói cái gì mà có thanh tra về kiểm tra, bảo cô đem đống tài liệu này về nhà xử lý, lúc sau lại nói trắng ra, không biết cô đã gây thù chuốc oán gì với họ Tạ kia. Đúng rồi, tính cách thích trả thù kia thì cho dù công hay tư cũng đều không ảnh hưởng. Triệu Hạ Phong, năm nay có lẽ sẽ rất dài đấy!
- Ô, chú! Chú đến sao lại đột ngột đến thế? - Tử Thiên vừa từ phòng họp trở về. Lúc nãy anh cũng nghe thư ký thông báo có khách, cũng chính anh ra lệnh cho ông ta ngồi đợi trong phòng mình. Tuy vậy vẫn giả vờ mỉm cười thân thiện
- Hừ, không phải cháu cũng biết ta sẽ tìm đến đây sao? - ông ta cười lạnh ngồi xuống, như đã chờ anh rất lâu rồi
- Vậy sao? À hôm nay chú mới ra tù phải không? Đúng rồi, sao cháu lại vô tâm thế nhỉ, mới vậy mà án tù 5 năm của chú đã hết rồi sao? - anh cười chế nhạo, miệng húp ngụm trà ấm, tư thế thư thái vô cùng
- Rốt cuộc cháu muốn nói gì? - ông ta dường như sắp chịu không nổi trò đùa nghịch này của thằng cháu trai
- Câu này cháu phải hỏi chú mới đúng chứ. Cháu để chú giữ công ty 1 thời gian dài như vậy, rồi lại đẩy chú vào tù, không phải chú nên nói vài lời trách móc hay sao? - nhìn bộ dạng thảm thương của ông ta, anh cũng thấy đáng thương
- Dù sao lúc đó công ty cũng đang thiếu người, cháu lại còn đang rất nhỏ.....
- THIẾU NGƯỜI??!! - mắt ánh lên vài tia bức xúc - chú đừng diễn sâu quá chú à, ở đây không có ai ngoài 2 chú cháu mình đâu. Nếu không phải sớm phát hiện chú có dã tâm chiếm đoạt công ty, NẾU KHÔNG PHẢI CHÚ NHỐT TÔI Ở ĐÂY 1 MÌNH, ĐỂ TÔI NHÌN ĐỜI QUA CÁI LĂNG KÍNH MÀU HỒNG....thì có lẽ.....tôi sẽ thương tình mà không nhốt chú vào tù - 1 tầng sương mù phủ trước tròng mắt. Anh nóng giận đến mức không thể kìm nén được mặc dù chuyện cũng qua khá lâu
Ông ta không thể nói 1 lời nào nữa, đành im lặng cúi đầu. Ngồi 5 năm trong tù, ông nhận ra được nhiều điều
- Tôi sẽ cho chú 1 khoảng tiền, lập tức đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. MAU LÊN!
Hạ Phong giật thót tim, suýt nữa hộp cơm cũng rơi xuống đất. Đột nhiên khi gần tới cửa nghe thấy tiếng hét thất thanh của anh. Cho dù là tức giận, hét lên cũng thật là dọa người ta. 1 lúc sau cô lại thấy 1 ông chú từ trong bẽn lẽn chạy ra, cô cũng cúi đầu chào 1 tiếng, ông ta chỉ liếc nhanh cô rồi vội đi mấtCô hơi sợ. Có lẽ giám đốc đại nhân còn tức giận, nếu bây giờ cô vào, có khi nào lại bị ăn mắng hay không? Nhưng nếu bây giờ không vào, lại bị quy cho tội đến trễ, vậy cô càng chết hơn nữa. Ai da, tại sao luôn phải là cô? Tại sao bắt cô phải lựa chọn những thứ khó như vậy
Hạ Phong hé mắt vào phòng, liếc ngang liếc dọc. Ồ! Giám đốc đại nhân đang ngồi ôm đầu ở ghế salong. Cô hít thật sâu rồi cũng mở cửa đi vào
- Tôi đã bảo là bất cứ ai cũng không được vào kia mà - đầu cũng không ngẩng, anh thăng trầm nói
- Tôi....đâu có nghe nói đâu - Hạ Phong ngô nghê lên tiếng. Không lẽ cô lại làm sai nữa sao?
- Để đó rồi đi đi - anh cũng quên mất lời dặn của mình với thư ký, nên không lên tiếng trách móc cô
- Ò.... - Hạ Phong thở phào vì hôm nay giám đốc đại nhân dễ tính, còn cho cô thời gian ăn trưa nữa, có phải cô nên cảm ơn ông trời hay không? Nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống bàn, nhẹ nhàng quay lưng rời đi
- Chờ đã.... - nhưng niềm vui chưa được bao lâu. 2 chữ “đợi đã” của anh làm cô như chết đứng giữa ban ngày
- Vâng, giám đốc..... - cô cố nặn nụ cười nhìn anh, cũng may là đang cúi đầu. Nói thật, tối qua cô đã rất mệt rồi, vậy mà hôm nay anh ta còn bắt cô làm chuyện kì quái gì nữa
- Đứng đó đến khi tôi ăn hết - anh lập tức mở hộp cơm ăn
Hạ Phong trợn tròn mắt. Lúc nãy còn tốt tính, sao giờ lại thay đổi rồi. Đúng là tính tình của người đàn ông này thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết. Nhìn tốc độ ăn của anh, có lẽ cô cũng đoán được hôm nay cô sẽ phải đứng ở đây rất lâu
Tử Thiên đột nhiên thấy cơm không còn ngon nữa. 1 là vì chạy nhanh, hộp cơm bị xốc lên, nhìn chẳng ra thể thống gì nữa, 2 là vì mới cãi nhau với ông ta. Mặc dù ông ta chẳng mở miệng được bao nhiêu câu, chỉ cần nhìn thấy bản mặt đó, anh lại rất nổi giận. Vì vậy cơm canh anh cứ vọc vọc mãi
Chẳng để ý thời gian, cũng đã gần hết giờ ăn trưa rồi. Cơm không ăn hết, thôi thì đem đổ vậy. Tử Thiên ngẩng mặt, đập vào mặt là cái tư thế kì dị hiện giờ của cô. Hạ Phong vì đói, mà vì chân cũng rất đau, lại mang giày cao gót, hiện tại đi cũng rất khó. Tên kia ăn lại lâu như vậy, không biết đã qua mấy thế kỉ rồi
Tử Thiên hơi ngạc nhiên, anh không để ý có người trong văn phòng của mình. Lại không ngờ cô cứ đứng ở đó mà không ca thán câu nào, tay liên tục xoa bóp cổ chân, vẻ mặt nhăn nhó đến khổ sở. Đúng là anh không cố ý, nhưng cũng coi như cô xui xẻo. Sắp hết giờ ăn trưa, mà anh lại chưa ăn hết
- Cô đem cái này về ăn đi - anh hằn giọng, hất mặt về phía cô. Hạ Phong không chần chừ mà lại gần
Cái gì đây? Đây còn gọi là thức ăn sao? Do đích thân đầu bếp người Pháp gì đó làm, vậy mà nhìn xem anh ta giống như đang bằm thành cháo, nhìn còn thảm hơn cơm trưa căn tin nữa đó
- Thôi, anh ăn nhanh 1 chút rồi tôi đi về, dù sao cũng còn chút thời gian - cô khó nhọc cười
- Chó còn không chê đồ chủ. Cô thật sự không ăn?
Chó.....chó không chê đồ chủ? Từ khi nào cô từ nhân viên trở thành chó nhà anh vậy? Hạ Phong mặc dù rất uất ức nhưng vì bản thân cũng quá mệt mỏi nên không còn sức cãi vã với anh nữa, đành ngậm đắng nuốt cay mà im lặng
- Nếu không ăn thì mang đi đổ đi, tôi no rồi - Tử Thiên đứng dậy đi về phía bàn làm việc. Để 1 mình cô trơ trọi
Hạ Phong còn biết nói gì, cô chỉ lẳng lặng mang hộp cơm đi đổ thôi, có chết cô cũng không ăn thứ thức ăn đã đụng vào của người đàn ông này. Cô vừa ra khỏi phòng liền không thương tiếc quẳng ngay hộp cơm vào thùng rác, hậm hực đi về
- A, đau quá! - Hạ Phong khẽ cử động cổ chân, vẻ mặt vô cùng khó nhìn
- Biết đau sao còn hại bản thân ra nông nỗi này - Thiếu Tấn tức giận nạt cho 1 trận, tay vẫn nhẹ nhàng thoa thuốc
- Tại bị phạt thôi, nên đứng lâu 1 chút. Ngày mai em sẽ không mang giày cao gót đi làm nữa - cô bĩu môi
- Biết vậy thì tốt. Nếu mai em còn mang đôi giày này đi làm, về đây anh cưa chân luôn cho đỡ tốn tiền mua giày
- Anh nói gì ác quá! - cô nhíu mày
- Đáng đời! - hắn lấy băng băng cổ chân thon thả này lại, nhưng vẻ mặt lại cười hiền hòa, rõ ràng là rất hạnh phúc - Tuần sau....tuần sau em có rảnh không? Chủ nhật đấy!
- Ừm.....chắc là sẽ rảnh thôi - cô nghĩ ngợi 1 chút rồi nói
- Vậy cùng anh đi xem phim, được không? - băng bó xong, anh ngửa mặt lên nhìn thẳng cô mà hỏi. Hạ Phong bị nhìn đến bất ngờ liền dời tầm mắt
- Được....được thôi, dù sao cũng lâu rồi em chưa coi phim - nhìn biểu hiện của cô, hắn có chút man mác buồn, nhưng rồi cũng lấy lại nụ cười
- Vậy được, đến lúc đó anh sang đón em - ánh mắt hắn đầy sự tự tin, nhất định, nhất định hắn sẽ làm cô 1 ngày nào đó hồi tâm chuyển ý, tự nguyện mà nhìn vào mắt hắn