Hắn Không Vui

Chương 15: Chương 15




Edit: 笑顔Egao.

Những ngày đầu năm mới, trong thành phố rất náo nhiệt, đến kẻ ít khi bước raa khỏi cửa như Thẩm Đình còn cảm nhận được bầu không khí ngày lễ tết, lần trước đi dạo phố tình cơ nhìn thấy đèn lồng treo đầy trên cây cối hai bên đường, cậu cũng muốn có, Cố Triều Ngạn liền mua cho cậu một bộ đèn có thể cắm điện sáng, cậu chơi vài lần đã ném sang một góc, không thích nữa.

Sau đó cậu lại nhìn thấy pháo hoa Tết trên TV, đủ mọi màu sắc xinh đẹp, kể từ đó luôn đứng nghĩ, ngồi nghĩ, nằm cũng suy nghĩ đến nó.

Lúc đi ngủ còn hát: “Mua cho em bé nhà bạn pháo hoa, mua là mua pháo hoa.”

Còn không ngại mất mặt nói mình là em bé.

Cố Triều Ngạn biết đây là hát cho hắn nghe, nhưng hắn cũng mặc kệ, vì đồ sắm Tết còn chưa vội đi mua, hắn dự định hai ngày nữa rảnh một chút rồi dẫn Thẩm Đình đi chọn dần dần.

Trước đây đêm ba mươi Cố Triều Ngạn đều sẽ về nhà chính, đây là quy củ từ xưa, ngồi chung một chỗ với đám “người thân” bụng đầy ý xấu ăn một bữa cơm, sau đó đợi thời cơ thích hợp sẽ tiến hành trao đổi làm ăn, chung quy vẫn là người một nhà, sẽ không hố nhau.

Từ mùng một Tết đến hết nghỉ lễ năm mới không khác gì ngfay thường, Cố Triều Ngạn quay lại nhà riêng vắng ngắt này ở một mình, vì vậy hai chữ đồ Tết này cơ bản chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.

Thế nhưng năm nay không giống trước kia, năm nay có thêm quả dưa ngốc Thẩm Đình cùng đón năm mới với hắn.

Không mua cũng phải lôi kéo hắn mua cho bằng được.

Rõ ràng là bài hát tự bịa linh ta linh tinh, còn hát rất nghiêm túc, hắn vẫn không thèm để ý, Thẩm Đình sẽ tiếp tục quấy nhiễu không buông, quấn lấy hắn hỏi: “Pháo hoa có đẹp không?”

“Em chứ bao giờ nhìn thấy?”

“Nhìn rồi.”

Thẩm Đình vươn tay ra cách một lớp chăn hình ngôi sao ôm lấy hắn, ôm thật chặt, nói: “Em đã nhìn thấy, anh chưa từng thấy à?” Cậu nghĩ thầm, tốt nhất là chưa từng thấy, chưa thấy liền đi mua, mau về mọi người cùng nhau mang đi đốt.

Cố Triều Ngạn gần như sắp phát cáu: “Nhìn thấy rồi còn hỏi anh làm gì.”

Hắn không thích Thẩm Đình như vậy, giống như một đứa trẻ muốn ôm ấp trước khi đi ngủ, mỗi đêm đều phải ôm, sau đó lại muốn tách ra mỗi người tự đắp chăn của mình đi ngủ, đây không phải là có bệnh hay sao? Cố Triều Ngạn ngẫm lại đều cảm thấy tức giận, không thèm để ý đến cậu, xoay người nằm nghiêng ra chỗ khác.

Thấy người khác không để ý đến mình, Thẩm Đỉnh hiếm thấy mà dừng lại không hỏi nữa, hai tay ôm Cố Triều Ngạn, một cánh tay cào loạn một hồi, sau đó lại buông tay vùi mình vào trong chăn quấn mấy vòng, bắt đầu yên lặng.

Đại khái là ngủ gật rồi, Cố Triều Ngạn nghĩ.

Giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi của Thẩm Đình đã được sửa lại gần như hoàn chỉnh, buổi tối đến giờ sẽ buồn ngủ, biết lúc nào nên ngoan ngoãn đi ngủ.

Kỳ thực cũng không như Cố Triều Ngạn vẫn nghĩ cậu nhất định phải ôm ấp một cái mưới có thể đi ngủ, Thẩm Đình là dạng như thế nào cũng ngủ được, chỉ là nếu được Cố Triều Ngạn vuốt ve, vỗ vỗ lưng cho cậu, sờ sờ bụng cậu một cái sẽ rất thoải mái.

Đợi khoảng mười phút, Cố Triều Ngạn cho rằng cậu đã ngủ say, xoay người nhắc chăn cậu lên, đang chuẩn bị chui vào, Thẩm Đình bỗng nhiên lại lên tiếng, hỏi hắn: “Có phải sắp được ăn Tết rồi không?”

Thanh âm hơi nhỏ, Cố Triều Ngạn nghe thấy cậu nói chuyện, trong nháy mắt chỉ cảm thấy quẫn bách vì bị phát hiện, không nghe rõ cậu nói cái gì, nhưng nghe đến hai chữ “ăn Tết” liền đoán được câu hỏi, trả lời: “Sắp rồi.”

“Ừm!” Thẩm Đình gật gật đầu, nói: “Ăn Tết đến là muốn ăn cái gì được ăn cái đó.”

Cậu gãi gãi tóc, không biết có phải vì trong đầu chỉ toàn đồ ăn hay không mà có chút ngơ ngác, hoàn toàn không phát hiện động tác của Cố Triều Ngạn.

Cố Triều Ngạn quyết định ra tay đánh phủ đầu trước: “Ha ha ăn ăn ăn, em đầy đầu chỉ biết có ăn thôi.”

“Em muốn ăn cánh gà!”

Thẩm Đình liếm liếm môi, nhớ tới món cánh gà kho dì Ngô làm tối nay, thật đói bụng.

“Đói bụng,” cậu đẩy đẩy cánh tay Cố Triều Ngạn, lăn nửa người qua, dùng ngữ khí làm nũng quấy rối hắn, thanh âm đều ngọt ngào phát ngán.

“Ca ca, em đói rồi.”

“Lại đói bụng, nửa đêm rồi, đói cái gì mà đói, đừng đói, mau đi ngủ đi.”

“Hôm nay em chỉ ăn một bát cơm.”

“Sau đấy còn ăn thêm mì còn gì?”

Thẩm Đình nở nụ cười, còn cười rất gian xảo: “Mì cũng không phải cơm.”

Cố Triều Ngạn bật đèn ngủ đầu giường, lườm cậu một cái: “Sao em lại chỉ biết ăn không biết lớn vậy, nói mau, muốn ăn gì!”

“Mì vằn thắn nhỏ, em muốn ăn mì vằn thắn nhỏ.”

Mì vằn thắn là do dì Ngô tự làm, vốn đồ đồ ăn khuya chuẩn bị riêng cho Thẩm Đình, người nào đó còn nói bên trong có tác phẩm của mình, Cố Triều Ngạn nhìn là đoán được cái nào là tác phẩm của cậu, mấy chiếc méo mó xiên xẹo rơi cả nhân ra ngoài kia còn có thể là của ai.

Cố Triều Ngạn nhận mệnh bò dậy khỏi giường, thầm nghĩ may chỉ đòi mì vằn thắn, khuya như thế này dì Ngô cũng đã ngủ, nếu cậu muốn ăn thứ khác cũng chỉ có thể bảo cậu nằm mơ đi.

Cố Triều Ngạn bình thường không làm cơm, không biết nấu, nhưng đun bát mì hoặc luộn vằn thắn gì đó hắn vẫn biết một chút.

Hắn xuống lầu, vào bếp đun nước, sau đó cầm mì vằn thắn trong tủ lạnh ném vào, đứng ở bên cạnh ngáp.

Thẩm Đình không biết đã chạy đến từ lúc nào, đôi dép trong nhà quá cỡ quẹt bạch bạch bạch trên mặt đất, Cố Triều Ngạn nghe thấy phiền, nhắc cậu bước đi tử tế, cậu sợ tới mức che kín miệng, nhón chân lên đi từ từ, nhìn vào trong nồi, dùng ngón tay đếm đếm, có tám viên mì vằn thắn, ngại quá ít nhưng lại không dám lắm lời, chỉ có thể nói bóng gió hỏi Cố Triều Ngạn: “Anh có ăn không?”

Cố Triều Ngạn đã từng thử qua, nếu hắn nói muốn ăn, Thẩm Đỉnh đảm bảo sẽ đi lấy cả túi ra, nói với hắn: “Phải luộc nhiều một chút, sức ăn của ca ca lớn, phải ăn thật nhiều.

Sức ăn của Cố Triều Ngạn lớn, nhưng hắn cơ bản không ăn khuya, cuối cùng một bát lớn sẽ thuộc về Thẩm Đình.

Nhìn cậu bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, Cố Triều Ngạn cũng không muốn trêu cậu: “Anh không ăn, luộn cho một mình em thôi.”

“Em ăn một mình à…”

Cố Triều Ngạn đổ gia vị vào trong bát, Thẩm Đình đi theo mông hắn, trong nồi bốc ra hơi nóng, từng chiếc từng chiếc vì vằn thắn xoay tròn trong nước, phòng chừng còn phải sôi thêm hai, ba phút nữa, Cố Triều Ngạn ra phòng khách rót nước uống Thẩm Đình cũng đi theo.

“Đồ bám đuôi.”

“Em cũng muốn uống nước.”

Cố Triều Ngạn rót cho cậu một cốc, cũng rót cho mình một cốc, nói: “Hầu hạ không khác gì tổ tông.”

“Ai cơ?” Thẩm Đình tựa như nghe không hiểu, ngoẹo cổ hỏi lại: “Ai là tổ tông?”

Chỉ là hỏi chưa được hai câu đã nhận lấy cốc thủy tinh, cụng mạnh vào cốc của Cố Triều Ngạn, nói: “Mọi người cạn chén!”

Cố Triều Ngạn không để ý đến cậu, uống hai ngụm nước xong liền để cốc xuống quay lại xem vằn thắn.

Mì vằn thắn được múc ra bát, mùi thơm nồng nặc, đợi đến lúc bưng ra bàn ăn, Thẩm Đình đã sớm cầm thìa ngồi chờ sẵn.

Cái thìa này là thìa chuyện dụng của Thẩm Đình, cuối tay cầm có một con ếch nhỏ, là bảo vật cậu đào được khi đi siêu thị, chưa đưa cho Cố Triều Ngạn, đợi đến khi thanh toán mới chịu bỏ ra, nâng niu như bảo bối.

Cậu rất thích cái thìa này, ăn món mình thích đều phải dùng nó, thậm chí rửa thìa cũng tự thân vận động.

Cố Triều Ngạn trêu ghẹo cậu, bảo cậu dứt khoát ôm thìa đi ngủ đi đừng ôm hắn, đến đêm cậu quả nhiên gói thìa vào áo ngủ ôm lên giường, lúc ngủ say thìa rơi ra, lăn đến lưng cậu, cậu lại giận dữ ném xuống gầm giường, đến hôm sau mới mò ra.

Thẩm Đình ăn xong mì vằn thắn, uống cạn sạch canh, ngoan ngoãn tự cầm bát đi rửa, sau đó đi đánh răng, đánh xong nằm lên ghế salon, hài lòng vuốt bụng.

Cố Triều Ngạn buồn ngủ muốn chết, mới ngồi năm phút đồng hồ đã ngủ gật mấy lần, bắt Thẩm Đình đi bộ tiêu cơm hai vòng trong phòng khách mới lên giường đi ngủ.

Thẩm Đình không chịu, muốn hắn ở lại chơi cùng: “Trời cũng tối rồi, anh muốn để em ở đây một mình sao? Em sẽ sợ hãi.”

Ánh mắt cậu tinh khiết cực kì, Cố Triều Ngạn dám đánh cuộc, trên đời này không có mấy người có thể chống cự được ánh nhìn này.

Nhóc con này sợ thật hay sợ giả cũng không quan trọng, Cố Triều Ngạn ngược lại không chống cự lại được ánh mắt này, cũng không nỡ từ chối mỗi một yêu cầu ỷ lại của cậu.

Chỉ một cái liếc mắt như vậy cũng suýt nữa đánh tan cơn buồn ngủ của Cố Triều Ngạn, hắn không thể không khâm phục tinh lực của “giới trẻ”, sinh hoạt cả ngày của Thẩm Đình là muốn ngủ liền ngủ muốn ăn liền ăn, còn không phải đi làm, bản thân hắn nửa đêm còn phải rời giường làm đồ ăn khuya cho cậu nhóc.

Đã ngộ tốt đến như vậy, nói là tình yêu chân thành cũng không đến mức nói quá.

Hắn ngồi xuống phất tay một cái, Thẩm Đình tự đứng lên đi đi lại lại.

Thẩm Đình vào nhà bếp muốn uống sữa chua, Cố Triều Ngạn không cho, cậu lại yên lặng cất đi. Sau đó ngồi trong phòng khách nhìn chậu hoa trang trí, đi loanh quanh được hai, ba phút liền chán không muốn đi, lôi kéo Cố Triều Ngạn lên lầu, nói mình buồn ngủ.

Cố Triều Ngạn thở dài, không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần muốn thở dài, Thẩm Đình nắm lấy một ngón tay lôi hắn lên lầu, dép trong nhà quèn quẹt trên mặt đất, Cố Triều Ngạn nghe thấy chỉ lo cậu vấp ngã, nhắc cậu đi chậm một chút, cậu quả nhiên đi chậm lại, được vài bước lại bắt đầu cười trộm, nói Cố Triều Ngạn bước chậm như rùa, nhìn như ốc sên.

Cố Triều Ngạn mệt tới mức không muốn nói chuyện, tiếp tục đi theo cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.