Hắn Không Vui

Chương 41: Chương 41




Edit: 笑顔Egao

“Đây là phương án tốt nhất.”

“Tôi không thể bỏ lại em ấy một mình ở chỗ này.”

“Có cái gì gọi là không thể?”

Chu Khúc Sơn chỉ biết quan hệ giữa Thẩm Đình và Cố Triều Ngạn không tầm thường, Cố Triều Nhiên đã thông qua điện thoại nói cho ông biết, vị Thẩm Đình này là con dâu chính thức của nhà họ Cố trong tương lai, người tuy ngốc, nhưng lại rất lễ phép, sẽ không chọc người khác chán ghét. Ông chỉ cần biết bệnh nhân này sẽ không gây phiền phức là được rồi, còn lại ông hoàn toàn không biết.

“Cậu ấy có thể đưa bạn bè người thân đến thăm, anh có có thể tới thăm nom, Cố tiên sinh, một chút khoảng cách đó không tính là gì, nhịn đau nhất thời mới có thể đổi lấy tương lai tươi đẹp hơn, anh thấy có đúng không?”

Cố Triều Ngạn không yên lòng liếc nhìn phòng chơi, xác định cửa vẫn đóng chặt mới nói: “Em ấy không có người thân bạn bè, Thẩm Đình chỉ có tôi.”

“Cái gì?”

Chu Khúc Sơn không có hứng thú soi mói việc riêng của nhà người khác, chỉ cau mày chần chờ vài giây, sắc mặt lại khôi phục như thường: “Nếu đã như vậy, hai người cần có thời gian thích ứng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh chịu để cậu ấy ở lại đây tiếp nhận trị liệu.”

Hắn chịu chứ, làm sao không chịu, trong lòng hắn hàng vạn lần hi vọng Thẩm Đình có thể khỏi bệnh, không phải chỉ là thời gian và khoảng cách sao? Hắn ở lại Hồng Kông luôn cũng được, quan trọng là Thẩm Đình có chịu không?

Cố Triều Ngạn khẽ cắn răng, trong vòng một phút dã nghĩ ra hơn mười lý do giải thích việc bọn họ phải ở lại Hồng Kông một thời gian cho Thẩm Đình nghe.

“Đồng thời, tôi cũng không kiến nghị trong thời gian trị liệu cậu ấy ở cùng với anh. Bệnh nhân trước của tôi cũng là do không phối hợp, cố ý muốn ở cùng người nhà, không chịu ở trong khu trị liệu, dẫn đến việc xuất hiện một số vấn đề khác, ảnh hưởng rất lớn đến tiến trình trị liệu.”

“Vì vậy tốt nhất là đưa cậu ấy vào khu trị liệu, cho phép gia đình mỗi tuần đến thăm hai lần.”

Để Thẩm Đình sống một mình ở khu trị liệu?

Cố Triều Ngạn nghĩ cũng không dám nghĩ!

Nhóc con chỉ cần rời xa hắn nửa ngày liền rớt nước mắt, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng cần hắn ôm ấp, lúc đi ngủ nói mớ gọi ca ca, hắn làm sao có thể để em ấy rời xa khỏi tầm mắt của mình?

Một tuần được thăm hai lần, đây là nơi nào, nhà tù chắc?

Căn bản không hợp lý!

Chu Khúc Sơn như thể nhìn thấu được tâm tư của hắn, nói: “Một tuần hai lần đã rất hợp lý, ở lâu hơn cũng không khác gì, sẽ không mang lại hiệu quả tốt, hi vọng anh có thể hiểu được.”

“Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể bắt đầy xây dựng tiến trình trị liệu, Cố tiên sinh.”

——

Thẩm Đình đến cuối cùng cũng khong ngủ trong văn phòng của Chu Khúc Sơn.

Cậu không thích ngủ trên giường của người khác, trên giường còn có mùi của bệnh viện, Thẩm Đình càng không thích.

Đồ chơi bên trong chơi cũng vui, nhưng vừa vào phòng cậu liền hối hận, chỉ ngồi bên cạnh Cố Triều Ngạn chờ đợi cũng khiến cậu yên tâm hơn, coi như chỉ ngồi yên không được chơi vẫn tốt hơn.

Cậu muốn đi ra ngoài, nhưng trong phòng có một bể cá vàng ở vị trí Thẩm Đình với không tới, cậu thích xem cá, mặc dù cá không quan trọng bằng ca ca, nhưng cậu đã đáp ứng ca ca vào đây chơi thì không thể đòi ra ngoài gây thêm phiền phức cho hắn.

Cậu ngồi xếp bằng trên thảm dùng xếp gỗ xếp hình con cá, xếp thành hình thù chỉ có cậu có thể nhìn ra, ngắm mấy con “cá” ở trên mặt đất nở nụ cười, không ai biết cậu đang suy nghĩ gì, có lẽ là con cá làm từ xếp gỗ thực sự rất buồn cười, chính cậu cũng thừa nhận điều đó. Sau khi cười xong lại nằm nhoài cạnh cửa nghe lén, đáng tiếc cái gì cũng không nghe rõ, cậu chỉ có thể phân biệt thanh âm nào là của ca ca nhà mình.

Thẩm Đình nắm lấy quần áo nơi lồng ngực, chuyện gì đang xảy ra vậy, vị trí này vô cùng khó chịu, cậu muốn càn quấy, muốn rít gào.

Cửa lúc nào mới được mở ra? Ca ca sẽ tới tìm cậu sao? Cậu buồn ngủ quá, rất nhớ ca ca.

Cũng muốn về nhà.

Thẩm Đình nhìn bốn phía, ngồi trong một góc chỉ có thể chứa đựng một người chống cằm, cậu thích nơi như thế này sao? Hình như không phải, trong lòng cậu cảm thấy là lạ, cậu thích chơi đồ chơi đúng không, làm gì có chuyện cậu không thích, dáng dấp quấn lấy Cố Triều Ngạn đòi hắn mua ở trung tâm thương mại của mình cậu vẫn còn nhớ rõ, vừa đảo mắt một cái lại không thấy hứng thú nữa.

Cậu như mất đi hồn phách của bản thân, không nhớ được cái gì, cảm thấy cậu bây giờ không phải là chính mình, cậu tên là Thẩm Đình, Thẩm Đình vì sao lại xuất hiện ở đây được, cậu đáng ra phải bị giam ở nhà cũ mới đúng, ký ức rẩt loạn.

Thẩm Đình rất muốn được Cố Triều Ngạn ôm ấp, cậu ở trong phòng chưa được nửa giờ liền xông ra ngoài, Cố Triều Ngạn tựa hồ cũng không tốn nhiều thời gian để quyết định, từ lúc Thẩm Đình bắt đầu đi vào phòng cho đến khi cậu dụi mắt chạy ra ngoài tìm hắn.

Thẩm Đình nghe thấy Cố Triều Ngạn nói chuyện với bác sĩ Chu: “Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

Chu Khúc Sơn gật đầu, không lên tiếng nữa.

Trên đường về khách sạn sắc mặt của Cố Triều Ngạn không dễ nhìn, Thẩm Đình vốn đang buồn ngủ, bị ánh mắt của hắn hù sợ không dám ngủ. App chỉ đường phát ra âm thanh hướng dẫn đi đường, Thẩm Đình cảm thấy tẻ nhạt liền nói theo lời hướng dẫn, cậu không bắt chước được, cũng không biết được, quay đầu về phía cửa sổ xe lẩm bẩm, chọc Cố Triều Ngạn buồn cười, không khí trong xe mới bắt đầu hòa hoãn.

Trợ lý của Cố Triều Ngạn đưa một đồ dùng đến khách sạn, buổi tối khi bọn họ dùng cơm ở lầu dưới khách sạn, Thẩm Đình nghe thấy Cố Triều Ngạn gọi điện thoại, nói không cần chuyển đồ đến khách sạn nữa, bắt đầu tìm nhà ở phụ cận.

Thẩm Đình vội vội vàng vàng nuốt miếng thịt bò trong miệng, hỏi: “Tại sao lại không ở khách sạn?”

Cố Triều Ngạn kinh ngạc với năng lực quan sát của Thẩm Đình, vì hắn cho rằng Thẩm Đình nghe thấy mây câu này chỉ nhiều nhết là hỏi hắn gọi cho ai, chưa từng nghĩ tới cậu sẽ suy đoán ra được gì từ mấy câu nói, lời Chu Khúc Sơn nói buổi sáng vẫn quanh quẩn bên tai hắn, bản thân hắn cũng xác thực vẫn luôn suy tư từ sau khi rời khỏi bệnh viện, đến cùng Thẩm Đình vì sao lại trả lời sai toàn bộ câu hỏi.

Là hắn không cho Thẩm Đình đủ cảm giác an toàn sao? Khiến nhóc con này vẫn luôn giấu giếm trí lực của mình.

Tuy Chu Khúc Sơn đã nhấn mạnh đây không nhất định là biểu hiện của việc khôi phục, nhưng Thẩm Đình xác thực không giống với vẻ mê man hồ đồ khi trước, em ấy bắt đầu thay đổi từ khi nào? Cố Triều Ngạn không nhớ ra nổi. Thiệt thòi cho hắn vẫn luôn sống chung với Thẩm Đình, tự xưng bản thân rất thâm tình, kỳ thực trong lòng vẫn đối xử với cậu như một đứa trẻ vĩnh viễn không khỏi bệnh, lại vì sợ Thẩm Đình sẽ rời đi mà không dám thừa nhận sự thật, hắn xem thưởng bản thân mình trở nên như vậy.

“Bởi vì chúng ta phải ở lại đây một quãng thời gian.”

“Một quãng thời gian, là bao lâu ạ?”

“Trước khi mùa hè tới.”

“Nhưng còn rất lâu nữa mới tới mùa hè.” Thẩm Đình đột nhiên cảm thấy tring miệng đắng nghét, lập tức uống mấy ngụm nước trái cây: “Chúng ta không thể về nhà sao? Còn dì Ngô nữa, dì Ngô phải làm sao bây giờ, dì chắc chắn đang chờ chúng ta về nhà.”

Cố Triều Ngạn đâu còn tâm trí suy nghĩ đến người khác, chỉ lo cho cậu: “Mùa hè rồi sẽ tới, nếu em nhớ dì ấy, anh đón dì sang đây.”

“Phải đi về nhà!”

Thẩm Đình hỏi liên tục: “Có phải chờ em khỏi bệnh là chúng ta có thể nhà?”

Trước khi đến đây hắn không nói như vậy, Cố Triều Ngạn nhớ rõ, Thẩm Đình khẳng định cũng nhớ, chỉ là đến bây giờ em ấy đã biết rồi, em ấy đến để chữa bệnh.

Em ấy không ngốc nữa rồi, Cố Triều Ngạn, quả dưa ngốc có thể chữa khỏi bệnh.

“Đúng vậy, Đình Đình.”

Em ấy là Thẩm Đình, Thẩm Đình ngoan ngoãn biết bao nhiêu.

“Phải làm thế nào mới khỏi?”

Thẩm Đình muốn khóc, lời nói của cậu bị nghẹn lại trong cổ họng, không hiểu cho đến nay Cố Triều Ngạn cho cậu tất cả là vì cái gì, cậu có toàn bộ ký ức mấy năm sau khi khỏi bệnh, nhưng không có ký ức trước đó, cái này rất quan trọng sao? Em của bây giờ không tốt sao, ca ca? Em khắp toàn thân từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào không giống mọi người mà.

“Thẩm Đình, em trước tiên đừng khóc.”

Cố Triều Ngạn không còn cách nào khác, hắn quyết định nói thật.

“Anh hi vọng em biết, những chuyện anh phải làm hiện tại và sau này cũng không phải vì anh, mà là vì em, nhưng anh sẽ ở bên cạnh em cùng em đối mặt, anh ở lại đây, chờ tới lúc mùa hè đến, chúng ta liền về nhà.”

Bởi vì người có thể đưa ra lựa chọn vẫn luôn là em, Thẩm Đình.

Vẫn luôn là em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.