Hắn Không Vui

Chương 43: Chương 43




Edit: 笑顔Egao.

Sau khi thời tiết ấm lên, những kí ức Thẩm Đình có thể nhớ tới ngày càng nhiều.

Nhưng cậu không muốn chia sẻ những kí ức không vui với Cố Triều Ngạn, cậu chỉ muốn lưu lại những điều tốt đẹp nhất, những bộ phận âm trầm xám xịt kia muốn để cho thời gian cuốn trôi đi.

Câu trở nên rất cởi mở, còn trở thành bạn bè với một vị bác sĩ thực tập ở khu trị liệu.

Cố Triều Ngạn ngồi trong phòng làm việc nhận ảnh chụp từ tay bảo tiêu, Thẩm Đình và vị bác sĩ thực tập kia trồng cây trong vườn hoa, nói là hoạt động trồng cây gì đó do khu trị liệu tổ chức, vị thực tập sinh và Thẩm Đình đứng rất gần nhau.

Cây là do thực tập sinh kia bê đi trồng, hố đất cũng là anh ta đào, nước cũng do anh ta gánh tới, mà bảo bối nhỏ Thẩm Đình của hắn chỉ đứng cổ vũ cho người ta, còn giúp người ta lau mồ hôi.

Cố Triều Ngạn nhìn xong hai mắt đều chua loét.

Cho dù bảo tiêu đã giải vây giúp Thẩm Đình, là do tiểu thiếu gia dễ tính, ai cũng yêu thích cậu ấy, ai cũng thấy được cây của tiểu thiếu gia là do vị bác sĩ kia cướp đi trồng, hố đất cũng do anh ta can ngăn nói mình có thể tự đào, cho đến tưới nước, anh ta chỉ gánh từ trong hồ ra, tiểu thiếu gia vẫn tự tay tưới mấy gáo nước.

Ai cũng yêu thích, nhưng không phải loại yêu thích như hắn, vị bác sĩ này nhìn thế nào cũng chỉ kém viết bốn chữ “Muốn tán tỉnh em” lên mặt, điểm này chỉ cần dựa vào kinh nghiệm gần một năm qua của Cố Triều Ngạn là nhìn ra.

Hắn cảm thấy bản thân mình đại khái “đã có tuổi”, càng già càng trẻ con, đến những việc như thế này cũng phải chắp nhặt, nhìn những tấm ảnh kia, muốn vứt đi lại không nỡ, hắn ôm một tia may mắn hỏi bảo tiêu: “Có phải Thẩm Đình tự đưa ra yêu cầu lau mồ hôi cho cậu ta không?”

Lúc ở nhà hắn cũng không quá cưng chiều Thẩm Đình, những chuyện phải biết hắn vẫn dạy cho cậu làm, hắn đã sớm qua tuổi yêu đương thời ô mai, một viên kẹo cũng phải bẻ đôi chia cho nhau ăn, hắn để Thẩm Đình tự rửa bát giặt quần áo, tuy quản cậu rất chặt nhưng cũng từng tự tay gội đầu cho đối phương, nhưng không có sự ngọt ngào thuần túy như vậy.

Cẩn thận ngẫm lại, đây chính là những chuyện tuổi của Thẩm Đình hay làm.

“Cũng không hẳn.”

Bảo tiêu không đứng quá gần nhưng vẫn thấy rất rõ: ” Là tiểu thiếu gia chủ động lấy khăn tay ra đưa cho người ta tự lau.”

Dứt lời liền quan sát sắc mặt của ông chủ, quyết định nuốt câu “Thẩm Đình còn mua nước uống cho người ta” vào trong bụng.

“Bác sĩ Chu nói thế nào?”

Cố Triều Ngạn chăm chú nhìn vào hai người đang cười trong ảnh, tuổi xấp xỉ nhau, vị bác sĩ này không hề xấu, lại cao ráo, nhưng lại không cao hơn Thẩm Đình bao nhiêu —— ít nhất không cao hơn hắn, Cố Triều Ngạn bất tri bất giác đem bản thân ra so sánh, tên kia nhìn qua có vẻ lớn hơn Thẩm Đình một chút, dựa theo thói quen của Thẩm Đình, đại khái là cậu sẽ đi sau mông người ta gọi ca ca ơi ca ca à?

Thanh âm của Thẩm Đình mềm mại, cười lên một cái còn ngọt hơn kẹo bông, làm gì có ai không thích được!

Mịa!

Không phải nói muốn rèn luyện tính độc lập cho em ấy sao, không phải nói ỷ lại vào người khác sẽ ảnh hưởng đến trị liệu hay sao? Đây là thực tập sinh nơi nào gửi tới, làm lỡ tiến trình khôi phục của người khác cậu ta bồi thường nổi sao? Chu Khúc Sơn cũng không thèm quản lý!

“Thực tập sinh này là ai?”

Cố Triều Ngạn vừa nhìn thấy ảnh chụp liền đau đầu: “Thương lượng với bác sĩ Chu, đưa cậu ta đến nơi khác thực tập đi.”

“Không đưa đi được,” thư ký đứng bên cạnh đột nhiên tra được thông tin của bác sĩ thực tập, nhắc nhở Cố Triều Ngạn: “Đây là cháu trai bảo bối của bác sĩ Chu, năm sau sẽ chuyển sang chính thức, do bác sĩ Chu tự tay hướng dẫn, ai cũng không động vào được.”

Cố Triều Ngạn vô cùng chua xót, vậy bảo bối Thẩm Đình của hắn có thể bị người khác động vào chắc? Động tâm cũng không cho!

Tiến trình trị liệu còn hai tháng, tức là phải tiếp xúc với tên kia hai tháng nữa? Gần đây Thẩm Đình lại không dễ lừa như ngày xưa, đã biết tính toán, Cố Triều Ngạn hỏi cậu, cậu sẽ trả lời theo ý muốn của hắn, không giống như trước đây chỉ biết thẳng thắn trả lời một cách vô tâm vô phế.

Ngoan vẫn là ngoan, vẫn rất dính hắn, nhưng Cố Triều Ngạn khi đối diện với cậu cảm giác như đang nhìn một người lạ, không dám tùy tiện thân mật với cậu, hôn môi cũng chỉ chạm nhẹ một cái là thôi, tình cờ có mấy lần hôn sâu đều do Thẩm Đình chủ động trước.

Cũng không thể tốn công tốn sức còn để người khác thừa dịp chen vào.

“Hoãn công việc buổi chiều lại,” Cố Triều Ngạn nghĩ thầm không thể tiếp tục như vậy: “Sau đó tôi muốn đi đón Thẩm Đình.”

“Nhưng không phải hôm nay mới thứ sáu sao?…”

Hơn nữa vé máy bay còn chưa mua…

“Thứ sáu thì làm sao?”

“Không, không sao ạ…”



Thẩm Đình sau khi ăn cơm trưa liền đi ra ngoài đi bộ tiêu cơm, Chu Giản Chi không biết lấy đâu ra một con chó con bị thương ôm đến cho cậu xem.

Chu Giản Chi sống ở tầng dưới tầng của Thẩm Đình, thường xuyên đến ký túc xá tìm cậu, có gì hay ho đều mang cho cậu xem.

“Ở đây không cho nuôi thú cưng.”

Thẩm Đình rất thích chó con, nhưng không dám vi phạm, sờ sờ hai cái liền buông tay: “Anh nhặt nó ở đâu? Mang trả đi.”

Chu Giản Chi ôm chó con vào ngực, nói: “Anh biết rồi, đã tìm được người nhận nuôi anh nhặt được trên đường, nó bị người ta bỏ vào túi giả làm túi rác ném vào thùng, anh đi nganh qua nghe thấy nó kêu thảm thiết mới nhặt về.”

Thẩm Đình cười: “Nếu bác sĩ Chu biết anh lại bị mắng!”

Chu Giản Chi vừa tốt nghiệp đã bị gia đình ném đến chỗ này của Chu Khúc Sơn thực tập, bản thân kỳ thực không thích đi làm ở đây, dự định công tác hai năm rồi về mở trạm cứu trợ động vật, còn mời Thẩm Đình tới hỗ trợ.

“Phải hỏi ý kiến của ca ca em đã.” Lúc ấy Thẩm Đình đã trả lời như vậy.

“Không để bác sĩ Chu phát hiện là được rồi.” Chu Giản Chi nháy mắt với cậu: “Vừa nãy em cũng sờ nó rồi, giờ em là tòng phạm, chỉ cần anh biết em biết thôi là không sao.”

Thẩm Đình cười nói: “Em sẽ không mách đâu.”

Chu Giản Chi hài lòng gật đầu, sờ sờ chó con trong ngực:”Em đang đi đâu?”

Thẩm Đình có một người anh trai rất yêu thương cậu, đây không phải là bí mật gì, Chu Giản Chi vừa đến nơi này đã biết, sau đó nảy sinh tình cảm khác với Thẩm Đình, lại được biết anh trai của cậu cũng không phải anh trai ruột thịt, mà là… loại quan hệ đó, mối tình đầu còn chưa kịp nảy sinh đã bị ép chết từ trong trứng.

Thẩm Đình tuy mỗi ngày đều tỏ ra lạc quan tươi sáng, nhưng Chu Giản Chi biết, chỉ có lúc ca ca của cậu đến thăm mới là lúc cậu vui vẻ nhất.

“Đi bộ tiêu cơm rồi về ký túc.” Thẩm Đình gần đây rất say mê luyện chữ, trước đây Cố Triều Ngạn bắt cậu viết một ngàn chữ kiểm điểm cậu còn không chịu, cố ý viết xiên xiên xẹo xẹo, chọc tức ca ca, hiện tại cho dù viết xong cũng không có ai ở bên cạnh khen ngợi cậu.

“Về ký túc làm gì?” Chu Giản Chi nhíu mày; “Thời tiết hôm nay rất đẹp, em đừng có chui lủi trong ký túc xá, dẫn chó đi dạo với anh đi.”

“Anh vừa bảo không được để bác sĩ Chu thấy.”

“Chó con bé tí xíu như vậy, sẽ không bị phát hiện đâu.”

Ánh mắt Thẩm Đình do sự, Chu Giản Chi lén lút đưa chó con cho cậu: “Em có muốn ôm nó không, anh tắm cho nó rồi, ôm thoải mái, anh còn lấy tên cho nó, gọi là Túi Sữa, nhưng hiện giờ có khả năng nó chưa nghe hiểu…”

Thẩm Đình không dám ôm, chó con chỉ to bằng lòng bàn tay, nhỡ không may bị cậu làm tổn thương: “Em không ôm đâu… Giản Chi, em không dám…”

“Không sao hết, em ôm đi,đến chiều là phải đưa cho người nhận nuôi rồi…”

“Em không muốn…”

Đột nhiên có một trận gió ấm thổ qua, kéo theo một nửa vườn hoa rung động, một ít lá cây rơi xuống phát ra tiếng sàn sạt, Thẩm Đình nhìn thân cây xấu xí kia, nhớ tới ngoài cửa sổ phòng mình ở nhà Cố Triều Ngạn có cành cây, trên cây còn có sóc, mùa đông năm ngoái còn chạm vào mũi chân cậu.

“Được rồi… Nhưng em sợ làm đau nó, em chỉ ôm vài giây thôi được không?”

“Chỉ sợ em ôm xong không muốn trả lại thôi.”

Thẩm Đình cười cười, vươn hai tay ra, cẩn thận nhận chó con.

Ai ngờ cậu vừa chạm vào, chó con liền sủa một tiếng.

Thẩm Đình sợ đến mức rụt tay lại.

“Vẫn là, vẫn là không ôm…”

Cố Triều Ngạn vừa tới nơi liền nghe thấy cái gì mà ôm với không ôm, tức sôi cả máu.

“Thẩm Đình.”

Hắn cầm theo bánh kem mà trợ lý xếp hàng đi mua, ngồi trong phòng chờ thấp thỏm không yên, hắn một giây đều không đợi nổi, nhất định phải chạy đến tận nơi tóm người.

“Ca ca!”

Phản ứng của Thẩm Đình rất nhanh, còn chưa quay lại đã biết là ai, vừa quay đầu liền không nhịn được lao tới trước mặt Cố Triều Ngạn, tâm tình kích động, lại ngại có Chu Giản Chi ở phía sau, không tiện nhào vào người hắn, chỉ ôm một cái, lúc rời đi hôn nhẹ lên cổ Cố Triều Ngạn, nhỏ giọng hỏi hắn: “Sao anh lại đến đây?”

Cố Triều Ngạn dùng một tay ôm eo cậu kéo về phía mình, ghen, hỏi: “Anh tới không đúng lúc hả?”

Thẩm Đình nghe không hiểu, hôm trước vừa mới gặp nhau, sau khi gặp được lại càng nhớ nhung, cậu có vô số chuyện muốn kể cho hắn nghe, mỗi đêm đều muốn được Cố Triều Ngạn ôm ấp, vì vậy mới nghe lời Chu Khúc Sơn, ngoan ngoãn phối hợp.

Cậu không biết có thể ở cùng Cố Triều Ngạn bao lâu, vì vậy thừa dịp Chu Giản Chi chưa bước đến đây, hỏi Cố Triều Ngạn: “Ngày hôm nay anh có thể mang em về nhà sao?”

Cậu thật sự không biết bản thân mình đang hỏi cái gì hay sao?

Cố Triều Ngạn vừa xuống máy bay, chưa kịp ăn trưa, hiện tại có chút chóng mặt.

“Mang chứ, đương nhiên là mang rồi!”

Thẩm Đình gầy, cằm trở nên nhọn hơn, một chút thịt trên eo hắn vất vả nuôi được cũng không còn,Cố Triều Ngạn bấm bấm, gầy thêm chút nữa là hắn chỉ cần dùng một tay cũng ôm được, con nhà ai người đó đau lòng, đến giờ mới có mấy tháng, có nơi nào nuôi trẻ con kiểu này sao?

“Bảo bối, muốn về nhà sao?”

“Em nhớ anh…”

Bước chân của Chu Giản Chi khựng lại, có mấy lời không nghe được thì thôi, sau khi lọt vào tai mới phát hiện bản thân mình thực sự nực cười, vốn muốn tiến lên chào hỏi, cuối cùng lại đứng tại chỗ, quay mặt về phía Cố Triều Ngạn cười cười, khom lưng chào hắn, sau đó ôm chó con quay lưng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.