Anh hiện tại rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, ngày đó tin anh và tiểu thư của một xí nghiệp lớn kết hôn cũng khiến trong giới ồn ào một phen. Mà bây giờ có tin lễ cưới bị hủy, những lời bàn tán lại càng tăng lên gấp bội. Kỳ thực tôi đã không biết gì về anh nữa, anh đối với tôi mà nói, đã là một người xa lạ rồi.
Tôi đóng cái link đó lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bowen lên lịch trình đi Italy, tôi muốn tham gia một triển lãm ở đó.
“Ngày mai mười giờ tôi đến đón anh, anh nghỉ ngơi cho tốt, không được thức đêm đó.” Cậu dừng một chút, nhéo nhéo mặt tôi, “Không ngủ ngon thì mau già lắm.”
Tôi kéo tay cậu ra, lui vào sô pha, ôm gối mềm nằm xuống, lười nhác nói: “Tôi biết rồi.”
Tôi ngơ ngẩn ở lại Italy hai tháng, lúc trở về đã hết năm, cha mẹ tôi không yên lòng, gọi điện thoại hỏi tôi gần đây sống thế nào. Tôi bảo, vẫn tốt.
Bọn họ biết xu hướng tình dục của tôi, lúc đầu cũng không chấp nhận, nhưng cũng không thể cầm dao kề cổ bảo tôi cưới phụ nữ, một hai năm sau cũng chỉ có thể chấp nhận. Hơn nữa tôi cũng ít về nhà, một năm tổng cộng không gặp được hai lần, gặp nhiều thì chán, không gặp lại bắt đầu thấy nhớ tôi rồi.
Tôi nói với họ về nước sẽ về thăm bọn họ, mẹ tôi dặn tôi đừng tự gây áp lực cho mình, tiền kiếm đủ tiêu là được, tôi nói được.
Họ làm một bàn thức ăn, chuyện tôi và Thẩm Yến không nhắc đến một chữ.
Tôi ăn xong, ra ngoài dắt chó đi dạo. Con chó kia đã 11 tuổi, lông trên mặt đã bạc nhiều, thế nhưng vẫn còn rất hoạt bát. Tôi dẫn nó ra ngoài, tìm một bãi cỏ để nó chơi, còn tôi đứng bên cạnh.
Thời tiết không lạnh lắm, gió cũng không lớn, tôi thấy cổ họng hơi ngưa ngứa, vuốt vuốt túi, lấy hộp thuốc lá ra.
Tôi không nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng chỉ những lúc thấy phiền mới hút. Loại thuốc này vị bạc hà, rất nhạt, giống như hút cho vui. Tôi tìm thùng rác, vẩy vẩy tàn thuốc vào. Lúc nhả khói ra, tôi nghe được âm thanh phía sau.
“Ôn Gia...”
Tôi sững sờ, miệng vẫn ngậm thuốc lá, thân thể cứng ngắc quay đầu lại nhìn anh. Thẩm Yến đứng trước mặt tôi, tóc dài hơn trước đây một chút, không cạo râu, khóe mắt hơi cụp xuống, anh nhìn tôi, ánh mắt rất đáng thương.
Tôi không phản ứng lại, tàn thuốc rơi xuống dính vào quần áo, đốt ra một lỗ nhỏ. Tôi cau mày bóp tắt điếu thuốc, hỏi anh, “Anh có chuyện gì không?”
Thẩm Yến há miệng, anh nhíu mày, trông như muốn nói gì đó, thế nhưng một giây sau vẻ mặt lại thay đổi, anh lùi về sau hai bước, môi mím lại, ánh mắt sắc bén dường như muốn đâm chết tôi. Bộ dáng anh nhìn tôi, thật giống như tôi là kẻ thù của anh vậy.
Anh nói: “Hôn lễ của tôi hủy bỏ rồi.”
“Tôi có đọc tin.” Tôi không biết anh nghĩ gì, cũng không muốn biết nữa.
Cảm giác được ánh mắt anh rơi trên mặt tôi, tôi cảm thấy có chút buồn bực, xoay người gọi chó lại, tôi nói với anh: “Tôi đi trước.”
Thẩm Yến dừng một chút, anh tựa hồ muốn tiến đến gần tôi, thế nhưng vẫn dừng lại, tôi nghe anh thấp giọng nói: “Ôn Gia, xin lỗi.”
Tôi nghe thấy giọng điệu anh đột ngột mềm xuống, cảm thấy không tài nào giải thích được, trong lòng bứt rứt, đi vài bước vẫn là nhịn không nổi, bèn quay đầu lại, hai mắt đỏ lên nhìn anh, nói: “Anh không kết hôn cũng không liên quan tới tôi, không cần đặc biệt đến đây để nói với tôi chuyện này, chúng ta không có quan hệ, đó là anh nói.”
Anh không lên tiếng, tàng cây đổ bóng xuống vai anh, ánh sáng và bóng tối tụ hợp trên mặt, như chia làm hai nửa trông không rõ bóng dáng.
Tôi không muốn nhìn anh nữa, quay đầu dắt chó nhanh chân rời đi.