Tôi dọn ra khỏi nơi này lần thứ hai, lần trước khóc rất thảm, cứ như bầu trời của mình vừa sụp xuống. Thế nhưng bây giờ, khi bầu trời thật sự sụp xuống, tôi mới phát hiện cùng lắm cũng chỉ vậy thôi. Tôi còn sống, còn thở, chỉ là tim đập rất chậm chạp, như động vật bắt đầu ngủ đông.
Lúc tôi đi, Thẩm Yến ngồi ở bậc thềm, tôi đứng trong sân, nói với hắn, “Bán nhà đi. Tà dương không có gì đẹp đẽ hết, mùa hè thì nhiều muỗi, mùa đông thì lạnh phát sợ.”
Hắn dường như không nghe thấy lời tôi nói, cánh cửa lớn màu nâu đỏ phía sau đổ bóng thật dài, một lúc lâu sau, tôi đi khỏi sân, hắn gọi tôi một tiếng, bảo, “Triệu Ôn Gia, hình như tôi... thích em rồi.”
Tôi quay đầu lại, nở nụ cười khách khí, nói: “Tôi không thích anh.”
Vẻ mặt hắn như đã đoán trước được, một lần nữa ngồi xuống, lưng chậm rãi co lại, hắn nói: “Tôi cũng biết rõ, con người tôi rất phiền phức, em không thích tôi cũng bình thường.” Hắn phất phất tay với tôi, nói, “Triệu Ôn Gia, về cẩn thận một chút, đừng đi ở giữa đường nữa.”
Tôi quay lưng bước đi, cũng phất phất tay, tôi nói với hắn: “Thẩm Yến, tạm biệt.”