Có lẽ Thẩm Yến vẫn còn một chút cảm tình với tôi, dù sao tôi cũng quấn lấy anh hai năm, vẫn chăm chỉ không ngừng truyền thụ cho anh anh yêu tôi như thế nào, tôi yêu anh ra sao, chúng tôi làm sao ở bên nhau.
Vì lẽ đó anh mới có thể không yên lòng mà đến đây nhìn tôi.
Nghĩ như vậy, chí ít để tôi cảm thấy mình không buồn đau đến thế.
Hy vọng cứ như nước ngầm len lỏi vào từng kẽ hở, tâm trạng không vui cũng theo kẽ hở mà biến mất.
Tôi quyết định kiêng rượu.
Rượu khiến tôi vui vẻ, kiêng rượu làm tôi cáu kỉnh.
Điểm này Bowen hiểu được, cậu nói, tôi nên tìm một bác sĩ tâm lý.
Tôi cũng không phải chưa từng đi gặp bác sĩ tâm lý, chỉ là tôi có chút chống cự việc đem chuyện riêng tư nói cho một người khác, nên thử rồi lại bỏ cuộc. Tôi mua một ít sách liên quan đến việc chữa trị tâm trạng trầm uất, thử làm người đàm phán giải hòa với chính mình.
Giữa tháng sáu, tôi đưa tác phẩm đến nhà triển lãm.
Ngày đầu tiên triển lãm, rất nhiều người đến dự, thương gia mua bức tranh của tôi ở Sotheby”s cũng đến. Tôi không nhớ mặt ông ta, đến lúc ông ta tự giới thiệu mới nhớ ra. Nụ cười trên mặt ông ta khiến tôi buồn nôn, tôi bảo Bowen thay tôi trò chuyện, chính mình lén lút trốn đi.
Triển lãm chia làm bốn phòng, tôi đi vào trong, tận cùng bên trong chỉ có một bức họa, một màu xanh lam.
Tôi đi vào bên trong, tiến đến gần mảng xanh lam đó, sau đó chậm rãi ngừng lại.
Tôi nhìn thấy Thẩm Yến.
Tôi không dám bước tiếp, bèn đứng cách đó vài bước, ngơ ngác nhìn anh.
Tôi không nhịn được, đoán mò vì sao anh lại tới.
Lòng tôi rất kích động, cả người đều run rẩy. Có lẽ tiếng hít thở của tôi quá lớn, anh phát giác ra, xoay người lại nhìn thấy tôi. Thẩm Yến đi về phía tôi, anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi hơi ngẩng đầu nhìn anh, khắc chế tâm trạng của chính mình, nặn ra một nụ cười, hỏi anh: “Anh... sao anh lại tới đây?”
Anh cúi đầu, “Đúng lúc đi ngang qua.”
Tôi ngừng thở, anh dừng một chút, nói với tôi: “Có một số việc muốn nói với cậu, sắp tới tôi sẽ kết hôn, vì vậy phiền cậu, chuyện trước đây của chúng ta đừng nói ra ngoài. Nếu như vị hôn thê của tôi biết được sẽ rất phiền phức.”
Tôi cảm thấy, tôi đã cách cái chết không xa.