Editor: Tuyền Uri
Nhìn biển rộng xanh thẳm, trong lòng theo đó cũng dậy sóng.
Đúng vậy, tôi hiện tại đang trên một chiếc du thuyền sang trọng, thật không dễ dàng gì mới có được tên trong danh sách tour du lịch Nhật Hàn 10 ngày trên một chiếc du thuyền sang trọng, lần này, nhất định phải làm rõ ý nghĩ của mình, tình yêu của Lượng quá hung mãnh, làm cho tôi sợ, mình đã thực sự sẵn sàng nửa đời còn lại sống bên cậu ấy hay chưa? Đang nghĩ thì chuông điện thoại reo.
“Cậu ấy đang ở nhà cô!” Giọng Trần Mặc mơ hồ lo lắng từ điện thoại truyền tới.
Tôi chột dạ “Vết thương của cậu ấy khỏi chưa?”
“Không có! Cậu ấy mấy ngày nay đều quỳ ở nhà cô, một bước cũng không đi!”
Tôi im lặng, mấy ngày này mỗi ngày Trần Mặc đều gọi điện thoại cho tôi, sau khi tôi tự biến mất, Thư Lượng cũng không quan tâm băng bó trên người, trên chân vẫn còn mang vết thương, liền tập tễnh chạy tới tìm tôi.
Điện thoại Trần Mặc “Cậu ấy nói……..Cô nếu không trở về, cậu ấy sẽ nhảy từ trên lầu nhà cô xuống……..”
Điện thoại chút nữa thì rơi xuống biển, “Nhưng tôi không về được a.” Tôi bây giờ đang lênh đênh trên biển, du thuyền sắp tới Fukuoka của Nhật Bản rồi.
“Cô đang………”
Đầu dây điện thoại bên kia chợt truyền đến một tiếng gào kinh thiên, sau đó một tiếng khóc òa lên, trong im lặng……..Đứa trẻ này, vẫn là chiêu này.
………
Buổi tối, đang định đi ngủ, bên ngoài một trận huyên náo, trên trời truyền đến tiếng ùng ùng thật lớn, là tiếng của trực thăng, chạy ra ngoài xem, một người chân quấn như đòn bánh tét vậy đang từ trên thang dây leo xuống.
Vừa rồi vì ánh đèn sáng quá tôi không thể nhìn thấy mặt cậu ta, nhưng khi tới gần, mới phát hiện—
Khuôn mặt của Lượng vốn vẫn còn mang bệnh lại đẹp trai đến vậy.
Cậu ta lúc này rạng rỡ vì phấn khích, một đôi mắt sâu chan chứa nước mắt, chảy xuống đầy mặt.
“Vân………….” Thâm tình kêu một tiếng, một cái kéo tôi vào trong lòng, thất thanh khóc rống:
“Vân, tìm thấy cô rồi, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, tốt quá rồi, tốt quá rồi! Ư ư……..”
Nhìn trực thăng đã đi xa, lần này, tôi coi như đã chính thức được thấy tài phú của Hoạt gia.
Hia người ôm nhau thu hút lượng lớn du khách vây quanh xem, mội người đều cho rằng hai người này chính là tình lữ, đang chụp cho bộ phim thần tượng, ngay cả trực thăng cũng xuất hiện, đầu tư lớn a, là diễn viên mới hả, nhìn lạ mắt, có điều nam thanh nữ tú, vừa nhìn đã biết là một đôi, nhưng tất cả mọi người nghĩ: Máy quay ẩn cũng được giấu kỹ quá ha! Bọn họ cũng ôm đã lâu như vậy, đạo diễn sao vẫn chưa đến hô diễn? Cứ ôm mãi như vậy, không có hành động gì khác, cũng không có các tình tiết hôn xuất hiện, ừ ừ ừ tiếp tục chờ…….
Chỉ thấy người con trai kia đã đau lòng đến cực điểm rồi, khóc nến nỗi cơ thể run lên, “Vân……..em nhớ cô, nhớ cô, mỗi ngày đều rất nhớ………..”. Người con trai khóc đến khàn cả tiếng, bắt đầu sụt sùi không thôi.
Cậu ta khóc đến khổ sở, thấy cậu khóc như một đứa trẻ bất lực, nữ chính không khỏi lấy tay vuốt sau lưng cậu, giúp cậu thôi thút thít: “Được rồi! Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa!”
Dịu dàng khuyên lơn hiển nhiên có tác dụng, người con trai đang sụt sùi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng nhìn chăm chú khuôn mặt nữ chính, nhìn tới nhìn lui khuôn mặt, hai tay như ngọc nhẹ nhàng xoa như đã nhớ nhung từ lâu lắm, khong chịu nổi lại khóc lên, “Đừng rời xa em nữa, hứa với em, sẽ không rời xa nữa!”
Nam chính thấy cô không lên tiếng, lắc lắc vai cô, nức nở nói: “Cô nói đi! Em muốn cô nói!”
Ống kính chuyển sang người trong cuộc:
“Nói cô sẽ không rời xa em, mãi mãi không rời xa em!” Lượng hơi nũng nịu gào lên.
Nhìn thấy bộ dạng cậu khóc và rơi nước mắt, trong tim đột nhiên tan chảy như một vũng nước”Ừm!”
“Ừm là ý gì? Cô nói đi! Em muốn cô nói! Nói cô sẽ không rời xa em, cô nói!” Lượng tiếp tục lắc tôi.
Lão đại, cậu quả nhiên có được tiếng thét chân truyền của ngựa đấy, rung chuyển cả người a—
Thời điểm tôi hoa mắt choáng váng, cậu ta lại ôm tôi vào lòng, nỉ non bên tai: “Cô nói……..cô nói………”
Thở dài một tiếng, “Cô sẽ không rời xa em, em đừng khóc nữa!” Tôi suy nghĩ, cậu ta kiếp trước có phải họ Lâm?
Có được câu trả lời, Lượng vui mừng ngừng khóc, “Cô nói lại lần nữa!”
“Chỉ cần em không khóc nữa, cô sẽ không rời xa em.” Bất đắc dĩ nói lại một lần, khóc đến nỗi tim tôi loạn như ma.
“Ừ ừ em sẽ không khóc nữa……….” Lượng nghe vậy cũng trấn tĩnh lại.
“Lượng, thả lỏng một chút được không, em sắp ghìm chết cô rồi.”
Không động đậy
“Thư Lượng?”
Vẫn không động đậy
“Hoát Thư Lượng!” Tức giận rồi.
Cậu buông lỏng tôi ra, nhưng vẫn như cũ ôm lấy tôi.
“Nếu cô không nói cô ở đâu, em thật sự sẽ nhảy lầu sao?”
Thư Lượng không có trả lời, ánh mắt trong trẻo nhìn tôi.
“Em yêu cô” Cậu hít sâu một hơi, đem nước mũi đang chảy hít trở lại ( ác –!)” rất yêu rất yêu, nếu không còn cô nữa, em sẽ không sống nữa.” Cậu không muốn trở lại trước kia, nửa đêm mơ thấy đều là máu tươi, đều là hình ảnh người cha với gương mặt dữ tợn, cậu đã từng có được Vân, vì sao vẫn lại mất đi, nếu không còn Vân, vậy cậu cũng không muốn sống nữa.
Nghe được đáp án, trong lòng ngọt ngào có chút cảm thương.
Trông thấy ánh mắt ảm đạm của tôi, cậu không khỏi bối rối lên, “Sao vậy?” Lần trước cầu hôn đã khiến cô bắt đầu né tránh rồi, cậu không thể lần nữa dọa được cô.
Tôi lắc lắc đầu “Không có gì.”
“Thật không……….” Trong đầu cậu một mảnh hỗn loạn, thật sự nghĩ không thấu tâm tư của cô, Trần Mặc nói, đó chính là tình yêu.
“Vậy đồng ý lấy em nhé?” Nhìn Vân dưới ánh đèn, mắt cô như chiếc hồ trong trẻo, mặt nước lung linh, đột nhiên lấy dũng khí, cậu quyết định thử lại một lần nữa.
Sống mũi cay cay, mắt cũng bắt đầu phiếm đỏ, nước mắt cũng không chịu thua kém lúc này bắt đầu lưng tròng. Nhìn băng bó trên đầu Thư Lượng, vì sao cậu lại thuần khiết nhưu vậy, dũng cảm như vậy, bất kể lúc nào cũng đứng bên cạnh mình, bất kể tôi làm gì, đều luôn đi theo tôi, quấn lấy tôi, thậm chí ỷ lại vào tôi.
Nhất thời, thế nhưng lại cứng họng.
Lúc này, du khách ở bên cạnh cho là nữ chính vì nam chính cầu hôn mà vui đến nỗi khóc lên, nước mắt của cô trong ánh trăng mờ đang sôi trào. Tiếng vỗ tay vang lên, đèn flash lách tách lách tách chụp.
Nam chính nét mặt nhìn chăm chú nữ chính, hôn lên khóe mắt vẫn còn đẫm nước mắt, lại gần bên tai nói: “Lấy em nhé!”
“Lấy cậu ấy, lấy cậu ấy, lấy cậu ấy!”
“Lấy cậu ấy, lấy cậu ấy, lấy cậu ấy!”
Mọi người hô lớn, hi vọng đến lúc đó có thể trông thấy mình trên ti vi, nhưng suy nghĩ này sang đến ngày thứ hai sau khi biết được chân tướng đã liền sụp đổ.
Sang ngày tiếp theo, tin tức lan truyền tốc độ có lẽ còn nhanh hơn cả bệnh truyền nhiễm, đã lan khắp du thuyền, câu chuyện cô gái lọ lem cùng bạch mã huàng tử liền được tôn sùng.
Chung quanh bọn họ đã diễn ra một câu chuyện so với tiểu thuyết ngôn tình còn đặc sắc gấp N lần, cái này bảo sao bọn họ không kích động cho được?
Bởi vì nam chính trong câu chuyện lai lịch không nhỏ a, nghe đồn là người thừa kế của tập đoàn Hoát thị đó! Hoát thị a! Người thừa kế là khái niệm gì chứ! Hơn nữa nghe nói người thừa kế này không phải người thừa kế bình thường, mà là Thái tử gia có nền chính trị! Còn nữ chính trong câu chuyện đã cùng với bọn họ đặt một đoàn du lịch! Trên du thuyền cùng sống mấy ngày, câu chuyện này bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng giống như một bộ phim thần tượng lãng mạn làm bằng vàng ròng vậy.
Nam chính anh tuấn nhiều tiền, nữ chính theo chủ nghĩa lãng mạn, vì nữ phụ (hay nam phụ) bụng dạ xấu xa làm chuyện xấu, khiến nam chính bị trọng thương, nữ chính vì hiểu lầm mà gạt lệ đi tha hương, nam chính si tình không tiếc bất cứ giá nào cuối cùng cũng tìm được nữ chính, hiểu lầm tiêu tan, hai người hòa hảo, kết cục đại đoàn viên. Thật sự lãng mạn a……