Hắn Là Cố Chấp Cuồng

Chương 22: Chương 22: Tình địch xuất hiện




Rốt cuộc, tôi cũng đã đồng ý lời cầu hôn của Lượng, nhưng ước định đính hôn trước, tin tức này một khi truyền ra, tôi đã phải nghênh đón một “tình địch”.

Trông thấy người con gái xinh đẹp trước mắt, nếu tay của cô lúc này không kéo Lượng nhà chúng tôi, tôi sẽ rất thật tâm nói một câu “Cô rất xinh đẹp,” bây giờ, tôi chỉ muốn chào đón gia đình cô ta.

Càng khiến tôi tức giận là, Hoát Thư Lượng cư nhiên không có né tránh! Đúng là thanh mai trúc mã mà! Nghe Trần Mặc nói, đây là Cố Uyển Đình từ nhỏ cùng Lượng lớn lên, là nữ sinh duy nhất lúc trước không bị Lượng bài xích, nhưng không bài xích thì cũng phải hạn chế việc khoác tay như vậy chứ, Cố gia và Hoát gia là thế giao, hai người bọn họ từ nhỏ vốn đã là cô dâu chú rể nhỏ, sau này vì cha mẹ Thư Lượng mất mà không thành, thì ra tôi đã trở thành người thứ 3? Vậy sao còn kéo cô vào cho rắc rối! Nghe nói cô Cố Uyển Đình này vì Thư Lượng mà 5 năm trước đã đi Mỹ nghiên cứu về tấm lý học, còn cô thì lớn hơn Lượng 2 tuổi, thật đúng không chịu nổi mà!

Khó chịu! Siêu cấp khó chịu!

Cố Uyển Đình nhìn chăm chú Thư Lượng cười, Thư Lượng cũng cười theo, cậu ta đã không nhớ vừa rồi cô kể câu chuyện cười dạng gì rồi.

Từ lúc Vân đồng ý lời cầu hôn của cậu, thế giới của cậu đều sáng lên, mỗi ngày biểu cảm trên mặt dường như chỉ có cười, thật sự rất hạnh phúc!

Lau miệng nói: “Cô vào phòng vệ sinh chút.”

Lượng nghe vậy, lập tức đưa tay đỡ tôi, nhưng tay vừa chạm tới tôi, liền bị tôi nhẹ nhàng đẩy ra, hành động của tôi khiến cậu kinh ngạc.

“Cô tự đi được rồi.” Giọng lạnh nhạt như cách xa ngàn dặm, cánh tay này vừa nãy bị người con gái kia kéo rồi!

Không nhìn hai người bèn mở cửa đi ra ngoài.

“A——“ Ai nói rằng người ta xui xẻo, uống nước và nghiến răng! Một nhân viên phục vụ bưng nước va vào tôi ở khúc cua, nước sôi a! Bàn tay nhỏ đó a-

Thư Lượng ngồi ở ghế chợt nghe một tiếng “A” thất thanh bên ngoài.

Là tiếng Vân!

Hoát Thư Lượng không nghĩ gì cả xông ra ngoài, thấy Vân đang ôm lấy tay, lập tức kéo tay Vân lại, cả bàn tay đều ửng đỏ, thấy nét mặt khó chịu của Vân, Thư Lượng cảm thấy tim mình như thắt lại, hằm hằm tức giận với nhân viên phục vụ đang lóng nga lóng ngóng, đẩy anh ta ngã ra sàn, mặt tối sầm nói: “Phỏng rồi, em thổi tay cho cô! Gọi giám đốc của các người tới!” Cậu cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, cậu cũng không thể phát hỏa, Vân đã đồng ý lời cầu hôn của cậu, cậu không thể làm ra chuyện gì để cho cô hối hận được.

Tôi khẽ kéo tay áo Thư Lượng, lắc lắc đầu nói:

“Bỏ qua đi, người ta cũng không phải cố ý, đừng làm khó cậu ta.” Người phục vụ này chắc chỉ tầm 20, bộ dáng học sinh, thật ra thì cũng lớn gần bằng Lượng, nên cũng không muốn làm khó cậu ta.

Thư Lượng lúc này mới nghĩ ra vết phỏng cần được nhúng vào nước lạnh, mới có thể nhanh khỏi. Nhanh chóng kéo cô tới bên bồn rửa phòng vệ sinh, mở vòi nước, dòng nước róc rách chảy ra.

Chỗ vừa bị phỏng gặp nước lạnh nên không quá đau nữa, nhúng khoảng 10 phút, Lượng mới tắt vòi nước. Lại lấy khăn giấy trong hộp ra giúp cô lau khô.

Tôi thấy THư Lượng tỉ mỉ thận trọng, nói câu “cảm ơn” xong hiếu kỳ hỏi “Sao em biết những việc này vậy?”

“Lúc trước em thường xuyên bị thương.” Thư Lượng có chút không tự nhiên nói, quãng thời gian thơ ấu tự làm khổ đó, cậu không muốn nhớ lại, ân cần hỏi han: “Bây giờ còn đau nữa không? Chúng ta đi tới bệnh viện kiểm tra xem.”

“Không cần đâu, đỡ nhiều rồi.”

“Không được, vẫn phải đi.” Cậu nhanh chóng khom người xuống, ẵm tôi lên, phóng ra bên ngoài.

Đợi khi chúng tôi ngồi xe taxi đi tới bệnh viện, tôi mới nghĩ ra hình như quên mất một người.

“Lượng, cô gái thanh mai trúc mã kia của em sẽ không giận chứ?” Nghe trong lời nói của mình có chút dấm chua.

“Chị ấy là chị gái.”

“Nhưng không phải chị ruột” khịt mũi……..

Lượng sợ tôi hiểu nhầm, vội vàng nắm lấy cánh tay tôi “Khi ba mẹ không còn, chị ấy luôn bên cạnh em, em vẫn luôn xem chị ấy như chị ruột vậy.”

Thì ra là người đã luôn ở bên cạnh Lượng vào thời điểm cậu bất lực nhất a, tôi thừa nhận, không vui.

“Vân quan trọng nhất.”

“Hả?”“Em chỉ yêu Vân, Vân quan trọng nhất.”

Thấy Thư Lượng trên mặt hơi hồng hồng, anh chàng này không ngốc mà!

Được rồi, thu dụng, tạm thời tha thứ cho cậu.

Ngày thứ hai của vụ việc này, khi Lượng trở về nhà tiếp nhận tư vấn tâm lý, Cố Uyển Đình đi tới trước mặt tôi, người con gái này sống ở nhà Lượng sao?

Cô ta hỏi: “Bây giờ có rảnh không? Có thể nói chuyện chút được không?”

Không thấy tôi đang đọc sách sao? Người mẫu của cuốn tạp chí này thật vô giá.

Cố Uyển Đình người con gái này cũng là loại cực kỳ thông minh, không ác ngôn, không lời uy hiếp, chỉ nói: Nói chuyện chút thôi, nhưng tôi và cô ta có gì để nói chứ.

Đối phương cũng không làm khó người khác, giọng dịu dàng nói: “Vậy để khi khác, tôi có thể liên lạc với cô bằng cách nào?” Nghe kỹ lại là cường thế không nói ra được.

Người như này, bất luận là cuộc sống hay công việc, tất cả đều vô địch đi.

Thở dài một hơi, đứng dậy nói: “Thật ngại, Cố tiểu thư, tôi sợ là tôi sẽ không có thời gian nói chuyện với cô, những điều cô muốn nói, tôi đều có thể đoán ra, nếu đã như vậy tôi không muốn nghe, tôi hà tất phải ép mình nghe chứ.”

Đoán chừng cô ta sẽ không ngờ tôi lại nói thẳng ra như vậy, ngây ra một chút, vẫn là không biết tiếp lời như thế nào.

Cố Uyển Đình rất ghen tị với Lục Yên Vân, sống được thản nhiên như vậy, có được tất cả tình yêu của Lượng, Lượng dùng cả sinh mệnh để yêu người con gái này, cô giữ Lượng trong nhiều năm như vậy, cậu chỉ quan tâm cô, Lượng kêu cô là chị, bây giờ lại toàn tâm toàn ý lao vào người cô gái này, làm sao cô không hâm mộ, không ghen tị cho được!

Lời cô có chút sắc bén: “Chuyện tình cảm, lên lên xuống xuống, hiện tại bên nhau không có nghĩa sau này cũng sẽ bên nhau, cô Lục, tôi bên Lượng nhiều hơn cô, có thể nói tôi là người đã chứng kiến Lượng lớn lên, có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, con người là động vật cực kỳ dễ thay đổi. Yêu không yêu chỉ là trong chớp mắt, chưa kể khoảng cách giữa các người nhiều như vậy. Chênh lệch địa vị, thân phận, chênh lệch tuổi tác, coi như các người không quan tâm, nhưng người khác sẽ nhìn vào như thế nào đây? Hơn nữa, cô cũng không biết rõ về bệnh của Lượng………..

Tôi ngắt lời cô ta: “Cám ơn cô đã nhắc nhở, tôi biết chuyện sau này ai cũng không dám chắc, nhưng nếu chuyện sau này mới xảy ra, thì lo sớm mà làm gì, chi bằng hiện tại vui vẻ một chút, chuyện sau này thì lo sau. Hơn nữa tôi là người chỉ thấy được hạnh phúc trước mắt, trân trọng tốt một chút là được rồi. Huống hồ, chuyện tình yêu của tôi không phải nói ra để cho người khác nhìn vào, nếu đã quyết định cùng Lượng kết hôn, tôi sẽ yêu cậu ấy chăm sóc cho cậu ấy, còn về bệnh của Lượng, tôi rất rõ, báo cáo về tình trạng bênh của Lượng những năm này tôi gần như thuộc nằm lòng, tôi có thể thấy được sự tiến bộ của Lượng, tôi cũng tin cậu ấy sẽ dần dần hồi phục, dĩ nhiên, chuyện sau này cũng không cần Cố tiểu thư quan tâm rồi! Cảm ơn trước đây cô đã quan tâm tới Lượng, đứa trẻ lớn lên sẽ tự đi tìm lấy hạnh phúc của mình!” Về mặt tình cảm tôi rất hung hãn, nếu Lượng đã không có lòng khác, thì sao tôi phải nhường hạnh phúc của mình chứ!

Lượng lúc này đi ra, tôi tiến lên trước kéo Lượng, đi ra ngoài, trông thấy nụ cười lạnh bối rối trên mặt người con gái kia, liền biết rõ, cuộc tranh giành giữa chúng tôi mới chỉ bắt đầu……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.