Cuộc trùng phùng sau bao nhiêu năm xa cách (?!)
Hôm nay là ngày đầu Sở Hi tập vật lý trị liệu. Cô đương nhiên là rất vui
vẻ. Có thể được xuống giường và luyện tập để nhanh chóng đi lại, dự định của cô là ra viện ngay lập tức lao vào tập gym kết hợp với yoga để có
được thân hình quyến rũ. Nghĩ đến ngày đó, Sở Hi không nhịn được cười
hihi.
Sở Hi vui vẻ là điều đương nhiên, nhưng điều kiến cô thấy lạ là y tá trông có vẻ còn hứng khởi hơn cô.
Sáng sớm cô đã liếc mắt thấy bà rất có tinh thần thay hoa hồng mới cho phòng cô, kéo rèm cửa, rồi hăng hái gọi cô dậy. Thỉnh thoảng lại nhìn trộm cô rồi nở nụ cười (xảo duyệt). Cô còn lờ mờ thấy bà nhảy chân sáo tung
tăng khắp phòng, miệng còn ngân nga vài câu hát không gọi tên. Nghĩ đến
đây Sở Hi ớn lạnh. Xem ra là tối qua được ăn no? Cô thầm cảm ơn người
nào đó nào đã ra sức cống hiến. Tổ quốc ghi công anh.
Nhịn không được Sở Hi mở miệng trêu ghẹo “Y tá là đang hồi xuân sao?”
Y tá hốt hoảng đỏ mặt “Bậy bạ. Ta từng tuổi này rồi mà còn hồi xuân gì nữa.”
”Hôm nay con thấy người lạ lắm nha” Sở Hi cười khẽ.
”Thôi... Thôi... Ta cười là cười chuyện tốt của con đó.” bà nhìn chằm chằm cô nở nụ cười.
”Con...?” Sở Hi ngớ người, đực mặt ra “ Chuyện tốt gì cơ?” Chuyện tốt duy nhất của cô là được sống lại không phải sao.
Bà xua tay tính nói gì đó rồi lại thôi. “Lát nữa đi nhìn rồi biết... Mắc
công lại phá hư chuyện tốt của người ta. Con chuẩn bị đi, chúng ta qua
tập vật lí trị liệu nào.” xong lại nở nụ cười bí ẩn.
Sở Hi không
có gì để chuẩn bị. Cô đã có sẵn nạng để chống đi. Chân cô vẫn chưa lành
hẳn. Tuy cô vẫn thắc mắc về chuyện tốt trong miệng y tá là gì, nhưng cô
bỏ qua nó cho là bà lại lảm nhảm lên cơn gì rồi.
Y tá than thở “Ôi tuổi trẻ thật là tốt....” quay lại đỡ cô đi.
Hoá ra là đang ganh tị với tuổi trẻ của cô sao. Haha....
Nếu biết trước chuyện tốt mà bà nói không phải chuyện tốt lành gì, đánh
chết Sở Hi cũng không theo bà đi qua. Bà y tá vẫn cứ canh cánh trong
lòng việc gia đình đó không thăm cô, luôn u buồn than phiền thay cô thì
việc bà cho là tốt đương nhiên là liên quan đến bọn họ rồi.
Họ là những người có mối quan hệ mật thiết nhất trên danh nghĩa với cô. Này là chồng cô, con cô, mẹ chồng, anh rể, chị dâu... Xét cho cùng còn
không thân thiết bằng người đang đứng cạnh cô đây, cô mới biết bà hai
tháng còn hơn người sống cùng bốn năm.
Chuyện là trên đường đến
phòng tập, cô cứ mơ về một ngày không xa cô sẽ có thân hình nóng bỏng
như siêu mẫu. Không ngờ đúng là cầu gì được nấy, khi cánh cửa được mở
ra, Sở Hi coi như được rửa mắt. Người đàn ông đằng xa kia đang chạy bộ,
chắc cũng tập một lúc đâu rồi, mồ hôi nhễ nhãi chảy thấm từng cm2 vải.
Mồ hôi bóng bẩy làm tăng thêm vẻ đẹp đường cong của khối cơ bắp trên
người. Thoạt hình rất gầy nhưng cục nào ra cục nấy. (Tác giả: Cục gì
vậy? ))) Đôi chân thon dài đang miệt mài đáp đất, cánh tay kia.... Ôi... Cô sắp
chống cự không nổi. Tuy hắn ta có mặc áo thun nhưng bị ướt đẫm mồ hôi ôm sát người, nhìn kĩ có thể thấy được cơ bụng tám múi kia đang mời gọi cô nhào đến cắn. Vòng ngực săn chắc, còn có thể thấy hai hạt đậu nhỏ thấp
thoáng đầy dụ hoặc. Sở Hi muốn hoá sói tru lên một tiếng. Lên chút nữa,
yết hầu lên xuống nhịp nhàng theo từng hơi thở của hắn ta. Cô không tự
chủ nuốt nước miếng cái ực.
Sở Hi nheo mắt muốn ngắm rõ dung
nhan của người đàn ông đó. Chỉ mới nhìn một bên sườn mặt, xương quai hàm góc cạnh đầy quyến rũ khiến cô hít một tiếng. Yêu nghiệt! Người này
chính là yêu nghiệp ông trời phái xuống. Thay trời hành đạo, Sở Hi cô
quyết định hy sinh thân mình để thu thập tên yêu nghiệt này, trừ hoạ cho dân.
Như cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng bỏng của Sở Hi, hắn
dừng động tác rồi quay lại. Cô cũng nín thở chờ đợi. Ừm, bạn có hiểu cảm giác khi bạn cố gắng hết sức để leo lên thiên đàng mà bị thằng ôn nào
đó chạy ra và đạp bạn rớt xuống địa ngục không? Cái cảm giác thống hận
khôn cùng lẫn không cam lòng đó là cảm giác mà Sở Hi đang phải chịu
đựng.
Hắn ta xuất hiện kèm theo hiệu ứng chói loá khiến Sở Hi bị
mờ mắt thèm thuồng. Đến khi ánh hào quang tan dần đi, nhìn rõ gương mặt
ấy, Sở Hi bị sét đánh tạt ngang qua má trái lại bồi thêm cú bên má phải
cho đều. Khoảng khắc ánh mắt chạm nhau, Sở Hi nghiến răng thằng cha Tần
Duyệt này đang làm gì ở đây?
Đúng là cầu gì được nấy. Nhưng điều cô cầu là cô - Sở Hi này muốn chứ không phải hắn ta. Nếu như cầu như
vậy mà bị báo ứng, cô thà bị báo ứng lên đầu cô. Ít ra thân hình cô
còn.... Ý, cơ bắp như thế ấy hả? Thôi xin, không cần không cần. Ông trời làm ơn đừng nghe lời cô nói. Cô đang lảm nhảm lảm nhảm thôi.
Hắn ta bình thản quan sát Sở Hi. Cô cũng mặt lạnh nhìn lại. Địch không
động, ta không động. Mắt to trừng mắt nhỏ. Hai người lẳng lặng nhìn
nhau. Cả không gian và thời gian, đọng lại ở giây phút ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Hi bộc lộ rõ bản chất mê trai nha~~~ hồ ly đã lòi đuôi rồi nha~~~~
Sở Hi hừ lạnh:
Hắn ta thì tôi không cần... Cho cô!!!
Tần Duyệt tủi thân:
Hi Hi, sao em nỡ lòng nào chứ? Huhu...